Sáng thứ hai, sau ngày nghỉ cuối tuần. Đang trên đường đến lớp với cái đầu còn vướng bận chuyện của Akari, thì bỗng nhiên tôi thấy em ấy đang đứng trước cửa lớp với vẻ mặt bồn chồn.
Chắc em ấy có việc gì đó với nam chính, tưởng vậy nên tôi định lờ đi vậy mà…
“Thưa… thưa anh!”
Kỳ lạ, em ấy lại bắt chuyện với tôi.
“…..Sao thế?”
“Em… em muốn nói…. về chuyện… hôm nọ…”
Dường như Akari có vẻ rất sợ tôi, nhưng em ấy vẫn cố gắng hết sức để bắt chuyện. Tôi đã nhận được thiện chí từ người ta nhưng vẫn không ăn thua, chỉ vì vẻ ngoài của nhân vật này quá gian xảo. Thành ra, em ấy rụt rè cũng là điều dễ hiểu.
“Cảm, cảm ơn anh rất nhiều ạ!”
Run rẩy là thế, nhưng Akari vẫn cúi gập đầu một cách dứt khoát để cảm ơn tôi.
Do hai chúng tôi vẫn còn ở giữa hành lang, nên hành động đó thu hút rất nhiều sự chú ý và tò mò từ học sinh xung quanh.
“Gì vậy… Đi chỗ khác rồi nói.”
“…À, vâng.”
Vì không muốn phiền phức khi nhắc tới chuyện đó ở đây, nên chúng tôi đến nơi kín đáo hơn.
“…….. Chỗ này được rồi.”
Tôi dẫn Akari lên sân thượng của trường. Đây cũng là địa điểm mà Reo hay dùng để trốn học ở trong game.
Do Reo là một đứa tai tiếng, nên chẳng ai muốn lại gần cậu ta. Cũng vì thế mà có thể nói nơi này hoàn hảo nhất để bàn tới những bí mật.
“Vậy… Sau hôm đó, không có gì xảy ra chứ?”
“Vâng… Tiền bối đó không còn đến tập vào thứ bảy, chủ nhật nữa… Các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng không có gì…”
“….Vậy thì được rồi.”
Tôi cũng từng lo lắng về chuyện này. E ngại việc hắn sẽ dùng quyền lực để cưỡng ép Akari, nhưng có vẻ điều đó đã không xảy ra. Như vậy cho thấy, càng cố gắng phá vỡ doom flag, sẽ càng giúp các nữ chính được hạnh phúc.
“…..Thưa Senpai, em hỏi một việc được không ạ?”
“Em cứ nói đi.”
“Tại sao… lúc đó senpai lại ở đấy thế?”
Hỏi thế này thì làm khó tôi rồi.
Nói đó là ký ức từ tiền kiếp thì ai tin.
“…Anh từ lâu đã tò mò về câu lạc bộ điền kinh. Nên hôm đấy muốn đến tham quan thử, với tiện ngó qua xem phòng câu lạc bộ thế nào thôi.”
Chắc chỉ còn cách đó để ứng biến, mong là vậy.
“Sau đó thì nghe được chuyện bên trong… và tiếp theo thì em biết rồi.”
“Ra là thế…”
“Vậy, chắc hẳn anh đã… nghe những gì tiền bối đó nói về em… phải không?”
“……..Ừ”
Nghe xong câu trả lời của tôi, Akari chìm vào im lặng, có lẽ em ấy chỉ muốn thử xác nhận lại.
“……..Xin anh, em sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ mong anh đừng nói cho Kaede-senpai….”
Akari lấy hết can đảm, cúi đầu van xin tôi để mong che giấu đi sự thật đó. Tôi giúp con bé như vậy rồi mà nó còn tỏ ra sợ hãi tới thế… chạnh lòng ghê.
“…Bộ nhìn anh giống một đứa sẽ làm mấy chuyện như vậy sao?”
“….Không ạ… Không giống ạ…”
Thế thì đừng run cầm cập như vậy nữa.
Trông có khác nào muốn nói là “giống” đâu.
“Mặc dù hơi khó tin thật, nhưng cứ tin anh đi”
“Nhưng, nhưng…”
Mắt Akari vẫn tỏ ra rất hãi hùng. Tự dưng được một đứa trông rõ lưu manh giúp mà không đòi hỏi gì thì có hơi… chắc vẫn nên đổi lại cái gì đó.
“Hay em muốn trao đổi thông tin liên lạc với anh không?”
“Dạ?.....”
“Thì anh mất công giúp em rồi đó? Cho anh xin số đi.”
“Chuyện này………”
“Nếu lại gặp rắc rối với tên kia, cứ gọi ngay cho anh là được, anh cho nó một trận.”
“………Vâng!”
Thấy chỉ cần trao đổi thông tin liên lạc là đủ nên Akari liền vui vẻ nhận lời. Dù sao, việc có tên tôi trong danh bạ, cũng phần nào đóng vai trò làm công cụ đe dọa khá hữu hiệu. Như kiểu “Tôi quen anh Ibuse Reo đấy, cứ liệu hồn.”
“….Em cảm ơn nhiều ạ.”
Akari nhìn vào màn hình điện thoại giống như nhìn vào vật gì đó quan trọng, rồi líu ríu đáp lại tôi.
Tôi biết Akari luôn tự cho mình không giống con gái, nhưng em ấy thật sự rất tuyệt vời mà.
Vẻ mặt nhẹ nhõm vì được giải tỏa nỗi lo lắng của em ấy, trông đáng yêu tới mức làm tôi chỉ muốn xoa cái đầu nhỏ bé đó.
“…Thế em đã xóa tài khoản xã hội chưa đấy?”
“….Vâng em xóa rồi.”
“Đừng bao giờ làm thế nữa. Em không cần phải làm những việc kỳ quặc đó để chứng minh mình là con gái đâu. Em đã đủ nữ tính và dễ thương rồi.”
“Dễ, dễ thương ư……!?”
Akari bắt đầu dao động khi nghe thấy từ dễ thương.
Hai má em ấy ửng hồng, trông dễ thương hơn gấp bội phần.
“Với cả em… thích Miyano lớp anh hả?”
“Dạ không!? Em thế này sao dám…”
“Đã bảo bỏ ngay cái kiểu em thế này... em thế nọ… rồi mà. Tự tin lên, dễ thương có đủ rồi, Đứng thẳng trước mặt Miyano, là nó sẽ tự đổ thôi.”
“Thế ạ….”
“Ờ, chẳng thằng đàn ông nào không thích được một cô gái như em tán tỉnh đâu.”
“Thật…. Thật…. ạ…?”
Akari có điểm trừ là thiếu đi sự tự tin của phụ nữ. Nên chỉ cần khen, khen và khen thật nhiều, là em ấy sẽ không hành động dại dột như lần trước nữa.
“Vậy… vậy… lẽ nào… senpai cũng thế… ạ?”
“…….Thì anh mới nói còn gì? Miyano cũng là đàn ông mà.”
“Ý em không phải thế!”
Akari hét lên thật to, rồi chạy tới phía tôi.
Khoảnh khắc em ấy đứng dưới, ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt tôi ở trên cao, không hiểu sao làm tim tôi lệch nhịp.
“Ý em…. Ý em muốn nói là… »
“Akari!! Em không sao chứ!!!?”
Đúng lúc Akari định nói gì đó với tôi, thì cánh cửa sân thượng mở tung, và đứng ở đó không ai khác ngoài Nhân vật chính, Miyano Kaede trong bộ dạng thở hổn hển.
“Ể, Ể?? Sao… Senpai lại ở đây….”
“Lúc anh đến lớp…. mọi người nói rằng em đã đi đâu đó với Ibuse… nên…”
Ái chà, lẽ nào cậu ta chạy khắp nơi đi tìm vì nghĩ Akari sẽ gặp chuyện gì đó với tôi à?
Cũng giống cách hành xử bao ngầu của một nhân vật chính đấy nhể?
“Hắn… hắn không làm gì Akari…. chứ!?”
“Em, em không sao cả….”
“Đấy, có người đến đón em kìa. Thế nhé, tôi về lớp trước, hai người đừng trễ học đấy.”
Tôi lặng lẽ rời khỏi sân thượng khi thấy Kaede xuất hiện. Cậu ta cứ trừng mắt lườm tôi suốt từ đầu đến cuối. Mà ngoài nhìn ra, cũng chẳng làm gì hơn.
Vậy là, sau này Akari có thể tán tỉnh nam chính như lời tôi khuyên nhủ rồi... Xong cô gái đầu tiên rồi nhỉ? Nhìn họ hạnh phúc mà lòng tôi cũng có chút ghen tị.
Gã kia đã bị tôi xóa hết ảnh, đồng thời hắn cũng đã tự xóa cả tài khoản của mình. Còn Akari thì có được công cụ đe dọa hiệu quả nhất, đó là thông tin liên lạc của tôi.
Nhiêu đó chắc đã đủ để giúp Akari được an toàn. Còn một thời gian nữa mới tới sự kiện của nữ chính tiếp theo. Lần tới, tôi sẽ cố hết sức để ngăn mọi thứ xảy ra trước cả khi sự kiện bắt đầu.