Chúng tôi lên đường được vài tiếng, Chise đã nổi chứng, bắt đầu chán được tôi bế chạy đi cho nhanh, thì quyết định muốn bước đi chân để nhìn ngắm xung quanh. Nói sao thì nói, Chise và tôi đều có tình trạng không khác nhau cho lắm, trong đầu thì ngập tràng kiến thức về thế giới này, nhưng lại chẳng biết một thứ bình thường ngoài đời thực, trừ cuộc sống bên trong một toà thành, là thế nào cả. Cho nên ngay khi Chise nói muốn đi bộ thì tôi cũng không chần chừ hay muốn khuyên ngăn mà xuống đi bộ cùng cô ấy.
Thế nhưng đi được một khoảng thì tôi chợt nhận ra, mình tại sao lại tự dưng đi bộ như thế này, trong khi có thể chế tạo ra được nhiều thứ hay ho hơn bằng kỹ năng sáng tạo của bản thân.
Thế là tôi đã quyết định ngừng đi bộ mà dùng máu của mình để tạo ra hai chiếc xe đạp sường ngang leo núi, có bánh trước, sau có vỏ sừng đủ to và dày để bám chắc mọi địa hình kể cả bùn lầy hay đá sỏi. Tôi không có trang bị cho nó líp hay bất cứ thứ gì giúp làm nhẹ sức đạp, bởi vì tôi với Chise đủ trâu bò để bỏ qua chúng và có thể đạp nhanh nhất.
- Nó là gì vậy?
Khi tôi làm xong hai chiếc xe trước ánh mắt tò mò của Chise, cô ấy liền lên tiếng hỏi.
- Giới thiệu với cô, đây là xe đạp, một loại phương tiện khá thông dụng ở thế giới của tôi, ngoài những loại phương tiện dùng nguyên liệu hoá thạch khác mà tôi nói với cô trước kia rất thân thiện với môi trường và có một bề dày lịch sử cực kì lâu đời với hơn năm phát triển, để đạt được sự gần như hoàn mĩ như hiện tại.
Với nó tôi liền lên tiếng giới thiệu, tất nhiên là trong lòng rất là tự hào về loại xe đạp này của thế giới mình, bởi nó là thứ phương tiện mà tôi có thể dùng khả năng sáng tạo của mình, tạo ra mà có thể sử dụng được.
- Chỉ gần như hoàn mĩ thôi?
- Đúng vậy. Gần như hoàn mĩ, bởi vì khoa học thế giới của tôi còn muốn biến một chiếc xe đạp trở thành một thứ gì đó siêu việt qua các loại phương tiện khác bằng công nghệ khoa học làm giảm ma sát bằng từ tính phức tạp nữa. Khi tôi còn ở thế giới cũ, thứ này đến đây cũng là đã hết cỡ rồi, cho nên tôi mới nói rằng nó chỉ là gần hoàn mĩ mà thôi.
Tôi giới thiệu không khỏi vui vẻ khi nhớ lại các mẫu xe đạp trong tương lai mình từng nhìn qua từ thế giới của mình. Tôi đã có khoảng thời gian ao ước có một chiếc, thế nhưng tôi đã ngủm quá sớm, nên chuyện sở hữu nó lúc này đúng là viễn vong. Giờ nhớ lại tôi cũng có chút tiếc nuối, bởi đi xe đạp với một đứa mười sáu chưa thể đi được xe máy với xe hơi như tôi mà nói, là một thú vui không thể nào bỏ qua được.
- R-Ra thế sao? Không hiểu sao khi cô giới thiệu, làm tôi có cảm giác cô rất thích loại xe đạp này?
Chise nói như thể cô ấy không quan tâm lắm đến điều tôi nói, hay đúng hơn không thể hiểu những gì tôi đang nói với kiến thức ở thế giới này. Nhưng tôi không bận tâm, khi Chise hỏi thì tôi lại tiếp tục nói.
- Tại sao lại không? Cô có biết là ở thế giới của tôi vấn đề {ô nhiễm môi trường} rất là nặng hay không? Đạp xe đạp để đi lại chính là cách để bảo vệ môi trường đấy, nên tất nhiên là tôi rất thích nó rồi.
Tôi dùng [Đọc Ngữ] lên từ khó hiểu với Chise để giúp cổ hiểu mà nói.
Tất nhiên những lời tôi nói hoàn toàn không hề bịa đặt khi tôi là một đứa rất thích sống ở một môi trường không ô nhiễm, nên tôi phải bảo vệ nó bằng việc nhỏ nhất như chạy xe đạp thay cho xe hơi gia đình khi duy chuyển ở khoảng gần cũng không có gì lạ.
- Ô nhiễm môi trường tệ đến mức vậy sao?
Tôi không biết mình đã truyền bao nhiêu thông tin cho Chise, thế nhưng khi nghe đến ô nhiễm môi trường, mặt Chise đã tỏ ra rất nghiêm trọng.
- Đúng vậy. Nhưng đó sẽ không phải chuyện của thế giới này, khi nó có Ma năng, một loại năng lượng mà tôi cảm thấy khá là sạch so với thế giới của tôi rất nhiều. Nếu có một thời đại thế giới này phát triển đến tầm cỡ thế giới của tôi, nó sẽ không như thế giới của tôi đâu, cô không cần lo lắng.
Tôi dùng giọng lạnh nhạt của mình để khẳng định mà nói.
- Được rồi đấy. Không nhắc đến thế giới của tôi nữa. Bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho cô cách đạp xe hai bánh nhé?
Tôi vừa nói vừa bước đến một chiếc xe, mình thiết kế nhỏ hơn chiếc còn lại để hợp với bản thân mà đẩy tó lên, treo lên nó chống cái chân lùn tịt của mình nhìn sang Chise hỏi.
- Tôi có cảm giác thế giới này không có nó đúng không?
- Tôi nghĩ là vậy. Sống đến bây giờ, tôi cũng chưa thấy chiếc xe nào lạ kì chỉ có hai hành trước sau thẳng băng như của cô. Cô không sợ té sao? Mà làm sao để thứ này di chuyển mà không cần đẩy hay thú kéo? Dừng nói với tôi cô sẻ ngồi trên nó mà đẩy đi bằng chân nhé?
- Cái đó xưa rồi Chise. Cái việc đẩy xe bằng đó đó chỉ là với những chiếc xe đạp đời đầu mà thôi, còn với chiếc hiện tại này thì.
Để đáp trả những câu hỏi của Chise, tôi nhẹ nhàng dùng lực vào chân phải đang đặt lên bàn đạp mà đạp nhẹ đi, để chiếc xe chạy với phía trước rồi bẻ lái vòng một vòng quanh Chise.
- Cô không để ý tên nó là xe đạp hay sao? Chỉ cần đạp thế này thôi, rất đơn giản đúng không?
- ??? Không thể nào!?
Nhìn tôi đạp một vòng mặt Chise đã bối rối thấy rõ, cứ như gặp một chuyện gì đó rất không đúng sự thật vậy.
- L-Làm sao mà thứ hai bánh đó có thể đứng được khi mà không cần vịnh lại kia chứ? Thế giới của cô có thể chế tạo ra một thứ thần kì như vậy sao? Cô có sử dụng Ma thuật không đấy Lilianna? Tôi cảm giác thứ này khó tin quá???
Sau đó Chise trừng lớn mặt và phản ứng đến một mức mà tôi cũng không thể tài nào ngờ đến được.
- Không có gì khó tin cả.
Tôi dừng xe lại, bước xuống chống tó mà đi đến chỗ chiếc xe lớn tôi thiết kế cho Chise.
- Chỉ cần cô lên thử rồi đạp giống tôi là biết liền. Sẽ không khó lắm đâu.
Tôi đặt tay lên yên xe mà nói.
- Chỉ cần đạp thôi đúng không?
Chise thấy vậy liền chạy tới chỗ tôi ngay với đôi mắt tò mò và hứng khởi như một đứa trẻ thấy món đồ chơi nào đó hay ho lần đầu tiên.
- Đúng vậy chỉ cần đạp thôi là được.
Thấy vậy tôi cũng chỉ biết gật đầu trả lời rồi lùi ra nhường lại chiếc xe đạp cho Chise, giống như tôi treo lên xe xoay bàn đạp để một chân giữ, một chân chóng rồi sau đó thì đạp...
- Ể!? Á!!
Ầm!
Có phải cô ấy vừa đạp theo kiểu nghiên?
Chise hoàn toàn đạp không giống tôi một chút nào cả, mà chẳng khác gì những đứa trẻ mới biết đạp xe đạp ở thế giới của tôi, cứ thích là đạp chứ không hề biết nghĩ đến chuyện giữ thăng bằng xe đạp là thế nào.
Điều đó làm tôi tự hỏi mấy đứa đó có bị ngốc hay không? Tôi vừa đạp xe thậm chí còn chưa bị té lần nào. Việc giữ thẳng bằng của nó cũng không khó đến mức như vậy chứ?
- Lilianna nó đâu có đứng thẳng đâu!???
- ...
Chise nằm dưới mặt đất với bụi bây khắp nơi. Nhìn khúc này mà tôi không nỡ nhìn thẳng bởi cảm giác thấy một đứa ngốc đang đạp xe, và càng không nỡ nhìn để nghĩ đến việc đứa đó bị ngốc.
- Cô đạp sai rồi. Đứng lên đi, để tôi giúp cô đạp.
Tôi kiềm nén cái suy nghĩ Chise bị ngốc lại, bước đến chỗ cô ấy nói để giúp cô ấy. Nói thật ra thì đứa ngốc đạp xe đạp lần đầu tiên bị ngã trong mắt tôi cũng không phải chỉ có mỗi Chise, mà còn có em gái của tôi nữa, và tôi cũng đã hướng dẫn cho nó một lần rồi, nên chuyện hướng dẫn tiếp cho Chise tôi nghĩ cũng không khó lắm đâu.
- Đ-Được, nhưng tôi cảm thấy thứ này khó đạp thế nào ấy Lilianna. Thật sự chiếc xe của tôi với của cô là cùng loại không vậy? Cô sẽ không chơi khâm tôi đấy chứ?
Chỉ mới vấp ngã có một lần, tôi không biết lấy lý do từ đâu ra, Chise đã bắt đầu nghi ngờ tôi đang cố chơi khâm cô ấy.
- Tôi sẽ không làm như vậy. Chuyện có người té như cô thế giới của tôi cũng không thiếu.
Tôi lạnh nhạt mà nói để Chise yên tâm.
- T-Thế à. Vậy ai thế giới của cô đều sẽ té mỗi khi đạp chiếc xe này lần đầu?
- Không hẳn. Tôi chưa bao giờ té.
- !!!???
Với lời của tôi, Chise liền quay phắt sang tôi trừng lớn mắt với mặt đầy dấu chấm hỏi.
- Nhưng người tôi quen đều té.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Đúng vậy bởi đó có mỗi em gái tôi mà thôi. Những trường hợp té khác tôi đều thấy ngoài đường hoặc mấy chương trình tivi, nên chưa chắc tất cả mới đạp xe đều sẽ té, có khi phần lớn người đạp xe lần đầu cũng không té như tôi cũng nên.
Nhìn Chise tỏ vẻ yên tâm, tôi không khỏi phải tự thú nhận trong lòng mình trước khi cảm thấy bản thân mình quá thâm độc vì lừa một đứa ngốc như Chise đạp xe đạp lần đầu tiên.
- Được rồi, giờ cô làm theo tôi nói nhé? Trước ngồi vững, tôi sẽ vịnh để đẩy cô đi, đến khi nào cảm thấy không ngã nữa, tôi sẽ thả tay nhé?
Tôi vừa nói vừa đưa hai tay vịnh lấy yên xe dưới mông của Chise, để giữ thăng bằng cho cổ, rồi đẩy từ từ về phía trước.
- N-Như vậy sao?
- Giữ thăng bằng, đừng để chiếc xe ngã. Chiếc xe không thể giữ thẳng bằng nếu như người ngồi không giữ thẳng bằng giúp nó, cô có hiểu không?
- V-Vậy à. N-Nhưng tôi sợ bị té quá.
Trong lúc tôi đẩy đi, giống như việc té trước đó làm Chise sợ, tay lái của cổ cư lạng qua lạng lại một cách rất khó chịu.
- Đừng có lạng để tôi đẩy nhanh hơn cho cô dễ giữ thăng bằng.
Nói rồi tôi từ từ tăng dần tốc độ của mình lên chạy chầm chậm để đẩy Chise cho cổ khỏi cứ lạng qua lạng lại do sợ bị mất thăng bằng.
- Được rồi đấy, bây giờ tôi thả nhé? Tôi có cảm giác cô giữ thăng bằng được rồi đấy.
- Ừ-Ừm, cô thả đi Lilianna.
- Được.
Thấy Chise đồng ý với mình, tôi cũng làm theo lời của cô, buông tay khỏi yên để Chise theo quán tính được đẩy đi mà lao về phía trước. Thế nhưng, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ đạp thành công được rồi, thì người và chiếc xe đạp của cô ấy bỗng bị nghiên sang một bên, rồi cô ấy còn cố đạp nhanh thêm nữa khiến cho sau đó cổ và chiếc xe đã chà một khoảng thật xa trên mặt đường.
- Lilianna...t-tôi không đạp được, thứ này khó đạp quá.
- ...
Sau đó cô ấy đã mặt mày đầy bụi đất đứng dậy, khó xử nhìn tôi, làm tôi cũng không biết nói gì hơn khi lại có người kiên nhẫn thấp như Chise, chỉ mới té có hai lần đã như muốn bỏ cuộc rồi.
- Nó đâu khó đến vậy. Lại chúng ta thử lại đi, thử mấy lần sẽ quen thôi.
Thấy thế, tôi liền lên tiếng, cũng như tự nhiên lại thấy được bóng hình đứa em gái của mình mới đạp xe lần đầu. Nó cũng thế này và còn khóc nữa, nhưng chúng tôi đã không bỏ cuộc cho đến khi con bé đạp được, cho nên tôi sẽ không thể để Chise cứ thế bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Thế là tiếp sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục, mặc cho Chise có té đến thê thảm thế nào vì các thí nghiệm về sức đẩy và quán tính của tôi. Chise đã có mấy lần muốn bỏ cuộc và còn có ý chạy trốn khi chạy xe đạp không được nữa, nhưng với sự kiên quyết chưa dạy xong thì không có dụ chạy của tôi, tôi đã bắt đầu cô ấy lên xe đạp thử đạp lại trong nước mắt. Trái ngược với em của tôi, con bé chỉ khóc vì bị thương trong lúc thử đạp, còn Chise thì lại té nhiều đến mức hoảng sợ mà khóc. Tôi nghĩ là như vậy, chứ không phải là do tôi cố gắng ép cổ nên cổ mới khóc đâu ha?
Đến lúc Chise biết đạp xe thì cũng đã chiều tà. Tình trạng của Chise lúc đó phải nói là te tua hết chỗ nói. Nhưng da thịt của cổ, với thể chất của thế giới này té vài cái không hề sao cả, nhiều lắm cũng chỉ là đau đớn một chút là hết với người được huấn luyện như Chise.
- Lilianna xem tôi này! Hahaha, tôi đạp được rồi! Đã quá! Tôi có thể đạp được rồi này!
Em mình mất khoảng hai ngày, nhưng Chise chỉ mất một buổi chiều cũng không tồi.
Nhìn Chise te tua đạp xe mà tôi không khỏi nghĩ về em gái của mình.
Thú thật là em gái tôi chỉ học mỗi khi nó còn khoẻ nên mới chia ra làm hai ngày, trong khi đó, Chise với thể lực trâu bò của mình nên tôi đã không thể chia ngày ra được mà ép cổ đến khi học đến khi được luôn. Xét về độ nhanh thì Chise có thể nhanh hơn em gái tôi, nhưng nếu tính theo giờ thì rõ ràng em gái tôi nhanh hơn khi đó mất chỉ có hơn hai tiếng tính luôn hai ngày mà thôi, còn Chise thì đã mất từ một giờ tầm đó đến chiều gần sáu giờ. Đó đúng là khoảng thời gian dài, nếu tôi và Chise không mạnh mẽ, có lẽ đã ngã quỵ vì mệt hết rồi cũng nên.
- Được rồi, chúng ta đi cấm trại thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên ăn tối được rồi đấy. Cả tắm rửa nữa. Người cô trông rất bẩn đấy biết không Chise?
- Tôi biết! Nhưng đạp cái thứ này vui thật đó Lilianna, hãy để tôi tập thêm một chút nữa đi!
Tôi nói nhưng Chise lại hoàn toàn phớt lờ nó khi thích thú như mấy đứa trẻ mới đạp xe được lần đầu tiên. Nó thật sự là rất khác với cái đứa nào mới nãy còm khóc lóc xin tha.
- Được rồi, vậy cô đạp đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối.
Nói rồi, tôi quay lại chô chiếc xe đạp của mình mà đem nó biến đổi trở lại thành chiếc nhẫn, rồi lựa chọn nơi nào đó trong khu rừng hai bên đường, đủ rộng thì ném xuống để như trước đó, xây lên cái dinh thự mình xem là nhà thứ hai và chuẩn bị bữa tối, cùng như xây thêm một cái phòng tắm nhỏ nữa cho Chise, để khi nào cô ấy chơi xong thì vào tắm.
Tôi không biết có phải là do dinh thự này được xây dựng nhà tắm riêng ra hay không, nhưng lúc tôi tạo nên nó thì dường như không có bất cứ cái nhà tắm nào trong dinh thự này cả, nên tôi phải tự tượng tượng để tạo ra một cái. Trước tôi không tạo là cũng nghĩ đến còn phòng tắm ở quán trọ của Juliet, nhưng giờ đã bước vào những ngày phiêu lưu rồi, chuyện tạo một cái trước cũng không quá trễ.
Chỉ tiếc là, lúc xây rồi tôi mới quên mình đã không mua dầu gội và sữa tắm, dù đã mua cả đống lương thực để trong không gian giữ đồ trước khi lên đường.
- Có lẽ đến thành phố tiếp theo, mình sẽ mua một ít để giành. Dù sao chưa chắc các nhà trọ trong thành phố khác đều sẽ có như quán trọ của Juliet.
Làm xong một cái phòng tắm theo kiểu thế giới mình, nhưng không có nguồn nước nên đã thiết kế theo kiểu bồn chứa nước được để ở trên cao, để chứa nước cung cấp cho vòi sen và vòi khác thì tôi mới nghĩ như vậy rồi rời khỏi nó để chuẩn bị bữa tối, trước khi lại hướng dẫn Chise thêm một thoáng để dùng cái nhà tắm hiện đại này.
===
Tác giả: Xin lỗi ai đọc cái này mà đạp xe bị té nhé :v. Dù sao ký ức của Lilianna cũng xây dựng một phần trên trãi nghiệm của mình. Mà Lilianna do thông minh nên mình không thể bỏ lỡ một cái trãi nghiệm thú vị này của mình được há há. Vì lúc mới đạp xe hai bánh, lúc học lớp là mình đạp luôn chưa có té lần nào hết :vvvv. Còn thả dốc ầm ầm để quẩy vì vui khi lần đầu được mua cho xe đạp nữa chớ, đêm đó đã biết đạp đứng, tuần sau là học chạy thả tay :vvv. Nhớ lại cũng cảm thấy hài hước khi mấy người lớn còn bảo mình đạp té mấy lần sẽ biết đạp, lúc đạp rồi chẳng thấy té đâu, thì tất cả đều tấm tắt khen bảo giỏi. Ngại chết, ngại chết.