Món ăn của Julie sau khi đã thay đổi cách nấu quả thật không thể chê được.
Julie đúng là một đầu bếp tài ba, chỉ bỏ nửa ngày cho một món hầm vậy mà lại có thể chế biến ra được một món xứng tầm với nhà hàng năm sao nơi tôi ở rồi.
Nhưng nói không ngoa, chứ so với tôi còn kém một chút!
Sau món hầm, tôi lại giống hôm qua bắt đầu để Julie nấu và đem lên toàn bộ món trong quán, thưởng thức một lần.
Chise trong khoảng thời gian đã vẫn ngồi nguyên vị, gọi món ăn của riêng mình và lâu lâu có trò chuyện với tôi trong lúc ăn.
Trong khi tôi đang ăn, cô ấy đã ngó láo liếc xung quanh, đôi mắt ánh lên sự chờ đợi gì đó.
Lâu lâu tôi có để ý, cô ấy hay chú ý đến một nhóm người đang bàn tán. Tuy nhiên, nhóm đó giống như nói cái gì đó mà thấy tôi chắc chắn sẽ ăn hết, nên đã tan rã.
Chise cũng tỏ ra một bộ mặt như ngư dân thất thu.
Nghĩ một chút thì tôi nhận ra cô ấy lại muốn chơi như hôm qua, đặt cược xem tôi có ăn hết được không đây mà. Hình như là cô ấy hôm qua đã một mình hốt trọn cả ổ cá cược thì phải.
- Lilianna, cô không đi tắm à?
Tôi ăn xong, chùi miệng và uống hết ly nước ép trái cây thì bước đi lên lầu. Chise cũng vội bám theo tôi sau đó.
- Chủng tộc tôi không tiết mồ hôi, nên chuyện đó không cần lắm.
Tôi lắc đầu với Chise giả vờ nói mình không cần tắm.
Mà muốn nói gì đó giả dối thì luôn nửa thật nửa giả người khác mới tin cho nên tôi khui ra đặc tính của cơ thể mình.
Đúng vậy, ba ngày nay, tôi đã để ý rẳng dù mặc một cái áo choàng kín mít, di chuyển liên tục, hay hoặc động có tính nặng nhọc gì thì mình hoàn toàn không có đổ giọt mồ hôi nào.
- ??? Cô là long tộc chắc!
- Tôi không phải long tộc. Tạm biệt.
- Này, đợi đã...
Tôi đi đến cửa phòng của mình tra chìa khoá và mặc kệ Chise mở ra đi vào rồi khép cửa lại.
- Oap...thật buồn ngủ.
Vừa vào trong phòng, tôi đã không kiềm được cơn buồn ngủ của mình nữa, liền ngáp dài một cái. Tay cũng nhanh chóng tháo chiếc nhẫn, đem nó phục chế lại căn phòng trước khi mình ngủ gật khi nào không hay.
Đây là triệu chứng hai ngày nay tôi gặp phải. Khác với vấn đề về ngủ ở thế giới trước, tôi có thể chống chịu được. Thế giới này, cơ thể này một khi buồn ngủ là tôi sẽ lập tức muốn đi ngủ. Nếu không, tôi nghĩ mình sẽ bất thình lình ngủ gật luôn cũng không chừng.
Cơn buồn ngủ này bộc phát sau khi dùng xong bữa tối. Và chỉ mới đi từ bên dưới đến đây thôi, tôi đã cảm giác cực kì tệ rồi. Để thêm lát nữa, tôi sợ là mình sẽ ngã lăn ra ngủ gật mất.
Phục chế xong căn phòng, tôi cũng chẳng biết trời trăn gì nữa liền nhảy lên giường ngủ luôn. Đến áo choàng, giày, cũng không kịp tháo ra.
===
Được rồi mình đang ở đâu đây? Tôi nghĩ mình lại có thêm một giấc mơ kì lạ nữa.
Vừa mới nhắm mắt phía bên ngoài, tôi đã mở mắt bên trong giấc mơ của mình.
Nơi tôi đứng chỉ toàn màu đỏ. Bầu trời màu đỏ chói, mặt trời cũng có màu đỏ, những đám mây trôi cũng màu đỏ. Dưới chân tôi không phải đất mà là một mảnh biển gì đó rất rộng có màu đỏ, hay đúng hơn là máu, bởi vì tôi có thể nghe thấy mùi thơm ngọt của máu phát ra từ đó.
- Hm? Mình có thể hoạt động ở đây?
Không giống như những giấc mơ cũ trước đó, tôi chỉ có thể phó mặc cho cơ thể trong giấc mơ. Ở đây, có vẻ như tôi có thể di chuyển và còn có cảm giác khá tự do nữa.
Tôi bây giờ vẫn như trước đó là cô gái mà mình biết, cơ thể thế giới mới của mình, trên thân vẫn mặc bộ váy trắng một mảnh.
- Đây là đâu vậy?
Tôi ngồi xuống và thử đưa tay thử chạm vào mặt biển máu phía bên dưới chân mình.
Cái chạm tay đầu tiên, tôi có thể chạm vào màn nước như đối với loại nước bình thường và tạo ra từng gợn sóng tròn lan đi xung quanh.
- Quả nhiên đây thật sự là máu. Có vẻ như do là giấc mơ nên mình mới có thể đứng thế này.
Đứng trên một vùng chất lỏng, tôi không biết thế giới fantasy hiện tại đang ở có người nào làm được không, nhưng trước đó có vẻ như mình đã làm được trong giấc mơ.
- Ực...
Nó thật sự là máu à. Xác định nó thật sự là máu, tôi không hiểu lý do gì đó mình cảm thấy có chút thèm và muốn thử mùi vị của nó thế nào.
Phải biết trước đó máu của Julie và Chise đều để lại cho tôi một mùi vị rất thơm ngon. Và biển máu này cũng như vậy, nó làm tôi rất tò mò nếu như nếm thử một miếng nó sẽ mùi vị gì, có phải vẫn là máu hay mùi vị gì đặc biệt hơn.
Đừng quên tôi là ma cà rồng đấy nha. Tôi thường nghe nói ma cà rồng sẽ chỉ hút máu để sống. Nhưng có vẻ như ma cà rồng ở thế giới này không bị nó áp dụng thì phải, tôi nghĩ mình vẫn có thể ăn uống được bình thường mà không lo chuyện này.
- Ực...nếu đã mơ rồi thì thử chút sẽ không sao đâu nhỉ?
Khi tôi đang nghĩ muốn uống thử máu, một chiếc ly đế cao bỗng xuất hiện trước mặt tôi. Bên trong nó chứa đầy máu, thứ chất lỏng mà tôi đang muốn nếm thử.
Tôi lúc này cũng chẳng biết gì nữa, không cảm thấy nó kì lạ mà cầm lấy đưa lên miệng nếm thử...
===
Cộc cộc cộc!
- Cô Lilianna, cô còn thức không? Khách đã vắng rồi, nhà tắm là vắng nên cô có thể tắm rồi.
- ...
Tôi mở toan mắt ra khi nghe thấy những tiếng gõ cửa bên ngoài phòng của mình. Giọng nói phía sau tiếng gõ là của Julie.
Chút nữa thì nếm được.
Tôi có chút tiếc nuối ngồi dậy khỏi giường.
Chuyện vừa rồi, tôi nghĩ mình đã mơ và sắp chút nữa thì uống ly máu kia. Chỉ là, ngay khi đó thì lại bị tiếng gọi của Julie đánh tỉnh lại.
- ?
Tôi vừa ngồi dậy thì hình như đã thấy những mũi nhọn giống như mũi thương thụt về sàn nhà thì phải?
Không lẽ đây chính là thứ mà Chise nói đã ngăn lại mình giết cô ấy?
Tôi rời khỏi giường với tâm trạng khá bối rối vì không hiểu tại sao nó lại xuất hiện vào này. Tôi thậm chí còn chẳng phát điên nữa.
Tôi ra đến cửa mở ra thì thấy Julie đang mỉm cười chờ bên ngoài.
- Vậy là cô chưa ngủ à?
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tôi liền hỏi Julie.
- Đã hơn tám giờ rưỡi.
- Đã hơn tám rưỡi rồi à.
Tôi nhớ không nhầm thì mình về đây lúc gần bảy giờ, ăn xong bữa tối đã quá bảy giờ ba mươi mới về phòng đi ngủ.
Chỉ nằm chợp mắt một giấc mơ ngắn như vậy đã muốn hơn một tiếng trôi qua rồi.
Xác định được giờ, tôi bước ra khỏi phòng mình đóng nó lại. Sau đó mới bước theo Julie xuống dưới quán trọ để vào phòng tắm.
Tôi có trò chuyện với Julie một chút về chuyện này. Cô ấy bảo rằng hôm nay phòng tắm trống sớm nên mới gọi tôi xuống sớm để có thể ngâm mình được lâu hơn.
Và tôi cảm thấy rất biết ơn với Julie về chuyện đó.
Bởi vì thời gian tôi tắm được ở thế giới trước của tôi thường sẽ khoảng vài tiếng để thưởng thức một giấc ngủ thư giản. Nếu chuyện đó giảm đi có thể tôi sẽ bị tress. Nó không ảnh hưởng nhiều lắm đến đời sống của tôi mà chỉ khiến tôi hơi bực mình một chút mà thôi.
Tôi đã từng bị chuyện đó một lần rồi khi mà máy nước trong nhà bị hư và muốn sửa nó lại mất đến tận một tuần.
Tôi không thể thư giản nếu ngâm trong nước nóng nên đã khá không thoải mái trong đoạn thời gian đó.
Mặt mũi tôi khi đó chẳng ai biết tôi có cảm xúc gì trừ em gái của tôi ra. Con bé lúc đó rất tốt và nó đã nãy ra ý định đung từng bình nước sôi cho tôi tắm. Vấn đề đó không tốt khi mà đung từng bình nước sôi khá lâu mới đổ đầy bồn tắm và lúc đổ đầy nước cũng không có nhiệt độ như ý lúc dùng máy nước nóng.
Nhưng ít ra khoảng thời gian đó vẫn khá tốt vì tôi còn được thư giản trong bồn nước cùng con bé. Lúc đó hình như tôi mới thì phải, còn con bé mới năm đầu cấp hai.
Vào phòng tắm, tôi lại giống như hôm qua bắt đầu chăm sóc máu tóc của mình. Bằng cách dùng dầu gội bôi lên đầu mình và dùng tay đem chúng tẩm lên từng lọn tóc một cho đến khi cả mái tóc của mình đều được thấm dầu gội.
Sau đó, tôi lại dùng tay vò đầu của mình để tẩy đi hết những bụi bẩn ở đó như cách mà mình đã biết.
Có điều do cơ thể này không tiết mồ hôi, tôi cũng không biết được là đầu mình có gì dơ không nữa. Nhưng mà tốt nhất cứ vò thôi, ai biết được sẽ có bụi bẩn bám lên đó trong lúc đi ở bên ngoài thì sao.
Tôi nghĩ cơ thể này của mình cũng không có chức năng tiện dụng như kiểu tự làm sạch bản thân đâu nhỉ?
Trong lúc tôi đang vò đâu thì bỗng nghe tiếng cởi đồ bên ngoài phòng thay đồ.
- Julie?
Từ âm thanh, tôi có thể dễ dàng mô phỏng ra dáng người trong đầu của mình và nhìn ra được đó là Julie đang thay đồ.
Đây là một khả năng tôi mới khai phá ra được của mình ngày hôm nay khi thử cảm nhận mọi thứ trong cái hang của những kẻ săn nô lệ.
Kết quả là rất khả quan khi mà tôi có thể dễ dàng nhờ vào sự ma sát của không khí của một cá thể để mô phỏng ra hình dáng. Tuy nhiên nó cũng không thật sự rõ ràng như dùng mắt đề nhìn, mà chỉ biết được kẻ đó cao hay lùn, to hay nhỏ mà thôi.
Việc tôi nhận ra người đang thay đồ chính là Julie bởi vì tôi cảm thấy tiếng ba chiếc đuôi đang ma sát với không khí. Ngoài ra thì tiếng bước chân của Julie tôi cũng đã nghe được nhiều lần rồi, nên cũng rõ được khi lại nghe thêm lần nữa.
Một vài giây sau Julie đã bước vào phòng tắm.
- Julie cô vào đây chi vậy?
Tôi quay lại phía Julie trong tình trạng không mở mắt. Trừ em gái của tôi ở thế giới trước, tôi biết mình vẫn là con trai nên chuyện đi nhìn cơ thể nữ của ai khác thật biến thái.
Dựa vào thính giác, tôi có thể nghe ra được Julie đi vào trong trạng thái bán khoả thân, khi che lại cơ thể mình bằng một tấm khăn. Đồi núi của cô ấy khá đồ sộ, tôi có thể cảm thấy cả tấn niềm hi vọng của phái nam đang nẩy nhẹ trên ngực cô khi bước đi.
- Tôi nghĩ muốn giúp cô làm sạch mái tóc dài của mình.
Julie nói và đi sát đến bên tôi, cô nhìn xuống mái tóc đã được tôi bôi kĩ dầu gội, lời lẽ có chút luyến tiếc không nỡ.
- Nhưng có vẻ như cô đã tự làm được rồi.
- Tôi nghĩ là vậy.
- Hay để tôi giúp cô kì lưng nhé?
Julie hình như phấn khởi lên lại khi tìm được chuyện mới.
- Kì lưng?
Cứ lấy cái khăn tự chà là được nhỉ? Tôi hay làm nó ở nhà, em gái tôi cũng chưa đề nghị giúp tôi kì lưng bao giờ.
- Đúng vậy. Tôi dù sao cũng đã vào rồi, đi ra cũng không tiện hay để tôi kì lưng cho cô nhé? Tôi không nghĩ ma cà rồng cũng không có thể tự kì lưng cho mình được.
Julie nói cũng đúng, nhưng tôi nghĩ mình chỉ cần một cái khăn là ổn!
- Được rồi, vậy nhờ cô.
Không tiện từ chối với sự giúp đỡ của Julie, tôi đành phải chấp nhận.
Thật khó khăn khi từ chối và để cô ấy rời khỏi đây. Cô ấy dù sao cũng đã muốn giúp đỡ, tôi mà từ chối thì kiểu nào cũng giống mình đang tỏ ra không thích và cô ấy có khi lại giống như hôm qua, lại bắt đầu sợ hãi một cách không lý do thì mệt. Dân bản địa thế giới này mệt mỏi lắm. Nhất định phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm gì đó!
Khi tôi chấp nhận, Julie đã tiếp cận phía sau lưng tôi và nhẹ nhàng đem tóc của tôi vén ra hai bên.
Sau đó, Julie lấy cục xà bong trong cái thao để gần bên tôi và đem nó bôi lên lưng tôi.
- Da cô thật mịnh Lilianna.
- ...
Tôi không hiểu tại sao mình lại nghe mùi máu khi Julie chạm vào da lưng của mình.
Nhưng bỏ cái mùi máu đó, thì cái cảm giác ai đó chạm vào lưng của mình, chà đều nó cũng thật nhột.
- Có vẻ như ma cà rồng nào cũng như vậy?
Tôi nghĩ là do có thể tái tạo lại tế bào nên nó mới như vậy.
- Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ma cà rồng luôn trẻ mãi nên có lẽ da của họ đều thế này.
- Julie...cô dừng việc chảy máu lại được không?
Máu mũi của Julie giống như trong phim chảy ra và nhỏ xuống dưới mặt đất kiểu như nước đọng trong hang đá vậy. Liên tục, liên tục, mỗi lúc một nhanh và không muốn dừng.
- ...
===
Kì xong lưng và giúp cho Julie hồi phục lại số máu đã mất trong lúc chà lưng cho tôi. Tôi đã nhờ Julie đem dầu gội trên đầu của mình rửa sạch sau đó mới bước đi đến hồ nước nóng để ngâm mình.
- ...Cô lại chảy máu đó à? Tôi không muốn tắm trong bể máu nên làm ơn dừng lại giùm.
Tôi vẫn như cũ nhắm mắt nhưng lại nghe rất rõ mùi máu lại bắt đầu xuất hiện từ khi Julie tắm sơ qua và xuống hồ.
Đây là lần thứ hai tôi ở cùng Julie ở trong phòng tắm này. Cả hai lần cô ấy đều chay máu khắp phòng tắm.
Lần trước thì còn đỡ là ở trên sàn, lúc này lại muốn chơi cả dưới hồ nước nóng.
- X-Xin lỗi. T-Tôi sẽ dừng lại ngay.
Julie bị tôi nói thì trông rất cố bịt mũi của mình lại khi nói.
Nếu bỏ đi việc máu lên lán khắp nơi thì mùi của nó lại khiến tôi cảm thấy thèm.
Cơn đói trước đó tưởng như đã dập đi bởi số lượng thức ăn lớn bây giờ không hiểu tại sao lại bùng lên lại.
Tôi không còn muốn ăn mà chỉ nghĩ đến việc làm một ly máu. Không chỉ vậy, tôi còn có cảm giác, nếu như mình mà uống máu nhất định sẽ no hơn là ăn một bữa bình thường. Cho nên tôi muốn Julie dừng lại bởi vì sợ mình giống kiểu ma cà rồng trong bộ phim gì đó, nhìn thấy máu đổ là ảo tưởng ra cả một tấn máu rồi muốn bay đến cắn người.
- Julie. Cho tôi hỏi một chuyện này. Những ma cà rồng hiện tại có hay hút máu người khác không?
- ...
Tôi không thấy vẻ mặt của Julie, tuy nhiên nhịp tim của Julie có vẻ tăng cao lên khi bị tôi hỏi.
Cô ấy đã im lặng trong chóc lát trước khi trông có hơi căn thẳng trả lời.
- Tôi nghe nói là không. Hành động hút máu ai đó bị xem là khiến nhã đối với các ma cà rồng cao quý. Đa số bọn họ thường sẽ uống nó bằng ly thay cho việc cắn ai đó đến chết.
Giọng Julie khá nghiệm trọng khi nói đến việc cắn đến chết.
- Cắn đến chết?
- Cô không biết sao?
- Không. Tôi mới nghe chuyện này lần đầu.
Tôi lắc đầu nói.
- Cô chưa từng cắn ai sao?
Bây giờ thì giọng Julie đã trở nên bất ngờ.
- ... Tại sao tôi lại phải cắn ai đó?
Nếu tôi có thể bất ngờ chắc tôi cũng làm ngược lại điều đó với Julie, tôi không bị bệnh dại!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau