Hắn đột nhiên nhớ lại, thậm chí lúc đó hắn chưa từng hỏi qua một câu về thân thể của nàng.
Ba bốn năm sau, nàng hình như không có bệnh qua, phải nói, nàng một mực bệnh, chỉ là hắn không biết.
Thiên tuế liên, thì ra nàng phải nhờ vào nó mà sống, cho nên khi đó nàng mới do dự. Nàng so với bất luận kẻ nào rõ ràng. Hoặc là không cho Như Ý, để cho Như Ý chết đi, nếu cho, liền phải cho nhiều.
Hắn nhớ tới đêm đó, thời điểm nàng cầm lấy cái hộp cho hắn, trong ánh mắt nàng có vẻ chờ đợi cùng dè dặt, trong lúc nàng cầm lại chút ít viên thuốc cũng đều bỏ ngược trở lại hộp thuốc hai tay run rẩy.
Hắn đối với nàng đã làm cái gì?
Câu hỏi kia hung hăng đụng vào trong lòng gây đau nhức, như có vài thanh đao đồng thời khoét cắt da của hắn.
Lại có chút ít bông tuyết bay xuống, cánh bông hơi mỏng, có vài giọt bay lên trên vạt áo hắn, hắn rùng mình một cái, run run đưa tay ra ôm đầu, hắn đang suy nghĩ, hắn bắt đầu ở trong đầu liều mạng tìm kiếm, bốn năm nay, hắn đã làm chuyện gì vì nàng.
Nhưng đầu óc là trống không, trống không, không có, cái gì cũng không có.
Hắn thậm chí không biết ngày sinh của nàng, mà mỗi lần vào ngày sinh của hắn, sau khi trong cung cuồng hoan điển khánh, đủ loại quan lại đưa lên lễ thọ, trở lại vương phủ, còn có nàng đưa lên rượu ấm mì phở, còn có một đêm trướng ấm.
Hắn nói với nàng, sinh nhật Cửu ca, Như Ý sẽ làm mì trường thọ cho Cửu ca... Hắn tại trước mặt nàng nói rất nhiều chuyện Như Ý.
Có một lần, nàng thấp giọng hỏi hắn một câu, ngươi yêu người kia như vậy, vì cái gì thời điểm trước đó không có hỏi Hoàng Thượng tứ hôn.Hắn lúc này giận dữ, hướng nàng phát hỏa. Kỳ thật, hắn biết tâm ma của mình. Hắn một mực khát vọng thật sâu lấy được Như Ý, nhưng hắn biết rõ, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Như Ý không thương hắn ta, chưa bao giờ thương hắn, hắn t thống khổ lại vẫn đối nàng tốt, không bức bách nàng, như vậy, có lẽ hắn vĩnh viễn không chiếm được nàng, nhưng nàng sẽ nhớ kỹ hắn cả đời.
Lần đó về sau, nàng rất ít nói cái gì nữa.
Bốn năm, thì ra là hắn cũng không có làm gì, hắn cho tới bây giờ cũng không có đối tốt với nàng.
Mà bây giờ nàng sắp chết, hắn mới từ trong miệng nam nhân khác biết rõ chuyện này. Hắn là phu quân của nàng, lại từ trong miệng người khác biết rõ chuyện nàng bệnh tình sớm đã nguy kịch!
Nàng liên tục dùng mạng của nàng đi kéo dài mệnh Như Ý. Thậm chí, thời điểm Như Ý đã không cần dùng thuốc đến miễn cưỡng duy mệnh, hắn còn cầm đi thuốc cứu mạng nàng - -
Nàng sẽ không tha thứ hắn!
Nàng muốn chết!
Vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn không thể không có nàng! Cái ý niệm đơn giản lại phức tạp này đột nhiên từ trong đầu lan đến quả tim chỗ một chút rút ra, có nhanh chóng mang tất cả qua toàn thân hắn.
Hắn cắn chặt răng, không ngăn được toàn thân kịch liệt run rẩy. Hắn đột nhiên quay đầu lại, đám người Long Phi Ly không biết đứng ở sau lưng hắn khi nào, sắc mặt nghiêm trọng. Bọn họ mới vừa rồi còn ở trong tẩm cung, sao đột nhiên đều toàn bộ đi ra? Hắn là người nàng không muốn thấy khi tỉnh lại, sợ chọc giận nàng làm cho nàng phát bệnh thêm mới ra ngoài.
Hắn cả kinh, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh Long Phi Ly, vịn cánh tay của hắn, run run nói: "Nàng ra sao, Lữ Tống có nói nàng ra sao không?"
"Muốn biết liền chính mình vào xem." Long Phi Ly lạnh nhạt.
Hắn cười khổ, hắn có thể chứ? Hắn không có tư cách này đi!
Có người đưa tay vỗ nhẹ vai của hắn, hắn nhìn lại, là Đoàn Ngọc Hoàn, Hạ Tang than nhỏ một tiếng, nói: "Vương gia, ta dám cam đoan, nàng hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi, nhưng muốn thấy nhất cũng là ngươi."
Hắn gấp gáp đi nhanh vào, đẩy cửa một tiếng động nhỏ vang lên, hắn sợ quấy rầy nàng, lại vội vàng dừng bước, trong phòng một đám nữ quyến nhìn hắn, các nàng vây quanh bốn phía giường, đến nỗi hắn không cách nào thấy rõ hình dạng của nàng.
Lữ Tống nhíu mi đứng ở trước cửa sổ, hắn muốn hỏi Lữ Tống một chút tình huống của nàng, càng muốn tất cả mọi người trong phòng đi ra, vài ý niệm ở trong đầu quay cuồng, lại nghe Ngọc Trí cắn răng nói: "Ngươi còn tới làm gì!"
Nàng nói, trong lòng bực tức, cầm lấy tượng ngọc nhỏ trên bàn bên cạnh giường hung hăng hướng Long Tử Cẩm ném tới.
Long Tử Cẩm trong lòng ảm đạm, cũng không tránh đi, mảnh ngọc kia ném trúng thái dương, lập tức máu tươi chảy ra.
Ngọc Trí hô nhỏ một tiếng, mọi người cả kinh, Nghê Thường nửa tựa tại phía trên giường, lúc này cũng kìm lòng không được nhô nửa người ra, nhìn qua hướng Long Tử Cẩm.
Long Tử Cẩm thấy nàng thò người ra, trong mắt đầy lo lắng, lòng hắn mừng như điên, tay khẽ run, lại muốn Ngọc Trí đập hắn thêm cả một trăm cái cũng được.
Nghê Thường nhìn hắn si ngốc nhìn mình, trong nội tâm nhảy loạn, quay đầu.
Long Tử Cẩm hoảng hốt, rốt cục ức chế không được, bước lên trước, đến gần giường, Ngọc Trí đắn đo không biết làm sao, thấy thập ca một mặt máu tươi, mặt mày dơ bẩn, sắc mặt so với Nghê Thường còn muốn trắng hơn vài phân, nhất thời cũng không biết có muốn hay không để cho hắn sang.
Tinh Oánh nhíu mày, cùng với nàng tâm tư bình thường, Chu Thất ngồi ghé bên giường, lúc này đứng lên, nói: "Để cho Tử Cẩm xem Nghê Thường một chút."
Chu Thất cũng không hiểu lắm, chỉ là theo bản năng. Nghĩ thầm chỉ có để cho Tử Cẩm xem một chút, mới biết được Nghê Thường đau như thế nào. Nàng nghĩ tới rồi ngẩn ra, cũng không biết vì cái gì chính mình sẽ nghĩ như vậy, nàng mỗi tay một người, kéo Ngọc Trí cùng Tinh Oánh đứng lên.
"Cảm ơn Cửu tẩu."
Long Tử Cẩm ngồi xuống, nhìn về Nghê Thường cúi mặt xuống, đưa tay muốn nắm tay của nàng.
Nghê Thường lại ngẩng mạnh đầu.
Long Tử Cẩm chấn động, đập vào mắt là dung nhan xanh xao của nàng, hắn lúc này mới thấy rõ ràng, tay vô lực thỏng xuống.
"Ta biết rõ ngươi liên tục nhớ tới nàng, những thuốc kia, là ta tự nguyện cho nàng, ngươi không cần tự trách, còn nữa, ta, ta định ngày mai sẽ đi."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng truyền đến, Long Tử Cẩm kinh hãi, trong lòng hoảng loạn, cũng không câu nệ gì nữa, ôm nàng vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Chớ đi, Nghê Thường, đừng rời khỏi ta."
"Ta đi tìm thuốc cho ngươi, ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, đừng rời khỏi ta, chỉ cần ngươi không đi, ngươi muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó!"