Tình tiết ngày đó tái hiện, nguyên lai còn có thể giống một kỳ cảnh như thế. Biến hóa khôn lường.
Dời mắt khỏi mặt kính, Chu Thất nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trận chiến đó cuối cùng vẫn là đánh, hiển nhiên Long Phi Ly thắng.
Mỗi triều đại, dù là thực tại hay Vân Thương đại lục, việc lấy ít thắng nhiều cũng không phải ít, nhưng cũng không phải tất cả đều thành công, nhất là khi trong lòng vốn tin chắc sẽ thắng nhưng đến cuối cùng lại được tin rằng tất thảy đều không phải. Một khi đã suy kiệt, khí thế nếu thua trước, thì đã thua mất năm thành, còn chưa kể thua kém về số lượng. Ngoài Đế Lăng quân, Long Phi Ly đã nắm trong tay ba mươi sáu vạn binh mã. Long Chỉnh Văn, Thái hậu cùng Phiên Vương binh mã cộng lại bất quá cũng chỉ có hai mươi tám vạn.
Đến cuối cùng, chỉ dựa vào vài lời của Long Phi Ly, số lượng binh mã song phương lại có sự thay đổi. Kỳ thật hắn cũng chỉ lặp lại lời nói trước đó của Long Chỉnh Văn với ba gã phiên vương. Trước là Phương Sở Phàm.
Lời nói ngày đó nàng còn nhớ rất rõ ràng.
" --- ba vị cùng Thái hậu và Thất gia liên thủ, nếu thua, chính là thua cả tánh mạng. Tính ra trẫm cùng ba vị cũng không có thù oán gì, cũng không có lý do để lấy đi tánh mạng các vị, trẫm chỉ muốn diệt Thái hậu và Long Chỉnh Văn. Nếu ba vị đầu hàng, thế lực Phiên vương, trẫm sẽ triệt, nhưng trẫm có thể lưu lại tánh mạng cùng vinh hoa phú quý cho các vị, trẫm có thể cam đoan trước điện, sẽ không hại đến tánh mạng các vị cùng gia quyến, Nạp Minh vương tử có thể làm chứng."Tấn công tâm lý, có đôi khi lại rất đơn giản. Phương Sở Phàm dẫn đầu quy hàng. Tiếp đến là ha gã phiên vương còn lại.
Chu Thất khẽ cười, nghĩ, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đó, trên điện ngày đó Tuyền Cơ vẫn luôn tin tưởng -- bởi vì ánh mắt hắn khi ấy, sắc bén mà kiên định, tựa như, một khi khai chiến, hắn nhất định sẽ thắng!
Hắn mạnh mẽ cứng rắn, dù đã thẳng thắn công khai ý định triệt Phiên, nhưng những gã Phiên vương kia cũng vẫn thuận theo.
Đến cuối cùng, trên tay hắn lại có thêm mười lăm vạn binh mã, so với Thái hậu, Long Chỉnh Văn, bốn mươi mốt vạn so với mười ba vạn. Hắn dùng số lượng binh mã gấp ba lần để đánh với Thái hậu và Long Chỉnh Văn. So với trận chiến nhuộm đầy máu đó trên đế đô thì trên triều, trước đó lại là một cuộc chiến không mùi khói súng.
Chiến tranh, mục đích là gì? Thắng lợi, mục đích là gì? Thế nào mới gọi là thắng? Không phải trên chiến trường lấy dũng hợp lại, đánh đến hơi thở cuối cùng, mà là giữ được tính mạng của thật nhiều người.
Đây là điều mà sau này hắn nói cho nàng biết. Khi giết người hắn có thể không hề chớp mắt, nhưng lại nói với nàng những lời đó. Vì sao tính cách của một người lại mâu thuẫn đến thế? Nàng không biết, cũng như không biết vì sao nàng lại yêu hắn.
Sau đó nàng lại hỏi hắn, vì sao lúc đó hắn lại phải đẩy nàng cho Long Chỉnh Văn để cứu Như Ý. Nàng biết, nếu lúc đó nàng và Như Ý đều đứng trước Long tọa, hắn sao còn có thể bận tâm nhiều đến thế, nàng không phải để ý chuyện hắn cứu Như Ý, mà là nàng không muốn bị Long Chỉnh Văn chạm vào, hắn biết rõ.
Hắn nói: hắn sẽ không để Long Chỉnh Văn chạm đến nàng.
Quả thật, khi hắn một lần nữa đẩy nàng về phía trước, Long Chỉnh Văn không hề chạm vào nàng, dù chỉ là một góc áo.
Nàng hỏi: "Chàng dám chắc như thế?"
Hắn nhìn nàng một cái, trả lời rất đơn giản: "Dám."
Nàng nói: "Đó là vì ta đã chuẩn bị cứ thế hoa hoa lệ lệ mà lăn xuống, chàng mới có thêm thời gian."
Hắn cười, lắc đầu, nói kết quả sẽ không thay đổi, hắn nhất định sẽ không để Long Chỉnh Văn chạm vào nàng.
Nàng giật mình khó chịu hỏi lại: "Mỗi một chuyện chàng đều đã tính toán chu toàn, chẳng lẽ không có chuyện gì là chàng không nắm chắc sao?"
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói một câu: "Có, ta không dám chắc về kết cục của cuộc mưu phản này, nên mới định đưa nàng xuất cung."
Nàng nghĩ, có lẽ, đây là lời nói động lòng nhất mà hắn đã nói vào hôm đó.
Về sau suy nghĩ lại, nàng mới hiểu, hắn tuy có tính toán của hắn nhưng nó cũng chính là một ván cược, cược Nạp Minh Thiên Lãng có thể tới kịp, cược Đoạn Ngọc Hoàn có thể mang binh đánh bại được quân của Long Chỉnh Văn, cướp được Thương Long Khuyết. Vì không nắm chắc, nên hắn mới dùng binh lực gấp năm lần để đi đoạt Thương Long Khuyết. Vì không nắm chắc, nên mới đem tỉ lệ thành công đặt ở mức cao nhất.
Còn chuyện cứu Như Ý trên Kim Loan điện, nàng cũng đã nghĩ thông đôi chút, hắn không muốn nợ thêm ân tình của Như Ý. Có lẽ không liên quan gì đến yêu, chỉ đơn giản là vì tình nghĩa. Nàng chắc chắn, tại Bích Hà cung ngày đó, nếu hắn thật sự giết Như Ý, có lẽ trong lòng hắn sẽ mãi mãi không được bình yên.
Bất luận là ai, dù có quyết tuyệt đến mức nào, kỳ thực cũng sẽ bại bởi thời gian. Mười bốn năm, nếu so với một đời người, có dài không? Không tính là dài, nhưng cũng tuyệt không hề ngắn.
Nàng biết, nàng có thể hiểu được.