Mặc dù người còn ở xa, khe hở lại khá nhỏ nhưng với đôi mắt tinh nhạy của Hạ Tang thì nhìn rõ kho bếp kia là chuyện dễ dàng. Căn phòng đó cửa hơi mở, ánh trăng không thể chiếu đến, bóng tôi u ám ngập tràn khắp ngóc ngách tạo cảm giác không yên bình, không tốt lành chút nào. Đợi đến lúc tới gần, đập vào tai hắn là tiếng thở dốc nặng nề. Mặc dù hắn chưa từng làm chuyện kia nhưng loại âm thanh này – trong lòng kinh hoảng, hắn đẩy mạnh cửa ra nhảy vào rồi dùng nội lực khép cửa lại.
Giữa đống hỗn độn, nam nhân đang nằm úp sấp trên người nữ tử kinh hoàng quay người lại nhìn chằm chằm hắn.
Tình cảnh này … Hạ Tang chỉ cảm thấy một cỗ lửa nóng bị thổi bùng trong đầu, từng chút từng chút thiêu đốt cổ họng rồi lan tràn không thể dừng lại. Tên tam đương gia nhỏ thó dâm loạn cả người trần truồng đang đè lên người Ngọc Trí cũng bị xé rách quần áo, lộ ra nửa thân trên.
Hai mắt Ngọc Trí nhắm chặt, mí mắt khẽ giật giật, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Cơ thể trắng muốt như cao vẫn không hề nhúc nhích, hai chân bị tách ra, đai lưng và một phần chân váy nằm trên bàn tay gầy trơ xương của tên nam nhân kia. Nàng thậm chí còn không thể cử động vì tên này đã điểm huyệt đạo nhằm vũ nhục nàng! Dường như nghe thấy tiếng động, Ngọc Trí mở bừng mắt, đáy mắt hoảng loạn nhìn Hạ Tang.
– Hạ công tử —- - tên tam đương gia kia kêu một tiếng nịnh nọt nhưng chỉ trong chớp mắt, hai mắt hắn trừng to đầy sợ hãi, đau đớn.
Đó là sự sợ hãi vì không thể tin, sự đau đớn dừng lại vĩnh viễn không nguyên do – hắn chết mà không kịp nhắm mắt. Đặt trên yết hầu hắn là một bàn tay trắng noãn không thuộc về hắn, một bàn tay mạnh mẽ với những ngón tay thon dài. Xương cổ vỡ nát, cái đầu không còn thứ chống đỡ phát ra một tiếng “Rắc” ngoẹo hẳn về một bên rồi đổ gục xuống, cả cơ thể hơi giật lên. Máu từ trong miệng trào ra từ khóe môi, tí tách rơi khiến bàn tay kia bị nhiễm đỏ.
Ngọc Trí vẫn ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt thần ra.
Một góc sáng sủa của phòng bếp có đặt một chiếc thùng gỗ, trong đó có ít nước sạch. Hắn di chuyển. Đôi mắt mất đi tiêu cực vẫn cố dõi theo thân ảnh nam tử trẻ tuổi trước mắt. Hắn đi tới bên thùng gỗ, nhúng tay vào bên trong… Cái đầu dù đã chết lặng nhưng vẫn còn có thể phân tích. Hắn nhất định là dùng khá nhiều sức để tẩy rửa vì thùng nước vốn không đầy nhưng bọt nước lại bắn tung tóe ra ngoài. Hắn rửa một hồi, hình như đã muốn sạch liền vói tay vào ngực áo, lấy ra một chiếc khăn tay nhưng lập tức bỏ vào lại, sau đó chà tay vào chiếc thanh sam lau khô.
Ngọc Trí còn nhớ rõ, chiếc khăn tay kia là của nàng đưa cho hắn lau mồ hôi trong buổi đi săn ngày đó; lúc ấy hắn không dùng mà bỏ vào trong ngực áo. Hiện tại nhớ lại, nàng có cảm giác động tác của hắn vẫn trân trọng và cẩn thận như vậy.
Hạ Tang lặng lẽ đi tới trước mặt nàng, cúi xuống rồi cởi bỏ huyệt đạo cho nàng. Cái yêm của nàng đã bị tên nam nhân kia xả xuống một nửa làm lộ ra một bên ngực. Hắn vẫn trầm mặc không nói lời nào, thay nàng buộc dây yếm sau đó nhẹ nhàng kéo áo khoác lên mặc lại cẩn thận. Động tác của hắn giống với thái độ làm người của hắn xưa nay, chu đáo đâu vào đấy; nhưng đôi tay này đang run rẩy không ngừng. Rõ ràng vừa rồi lúc hắn giết người động tác cực nhanh và tàn khốc, ổn định, lưu loát tới mức dù chỉ là một cái rung cũng không thấy.
Xong xuôi, nàng bị hắn ôm vào lòng, lúc đầu là chần chừ, lơi lỏng nhưng rồi lập tức siết chặt, chặt tới mức nàng không thể thở, mọi hô hấp đều bị ép lại trong lồng ngực. Trên người hắn cũng có mùi rượu nhưng không chua thối khiến nàng phát nôn giống tên kia mà ngoài mùi rượu ra còn có mùi hương thanh mát mà nàng thích. Nàng vươn tay, ôm chặt lấy hắn, tham lam hít hà hơi thở trên người hắn.
– Ngọc Trí… Là ta không tốt, ta không thể bảo vệ nàng.
Nàng nghe được giọng hắn khàn khàn lặp đi lặp lại hai câu bên tai mình, dồn dập, thống khổ. Cơ thể hắn so với nàng còn run rẩy lợi hại hơn.
Hắn nói một lần lại một lần, giống như sau này hắn sẽ không bao giờ nói lời nào khác nữa.
Nàng sợ, nỗi sợ so với thời điểm tên nhân kia làm nhục nàng càng nặng nề hơn. Rốt cuộc, nàng cũng thoát khỏi bộ dạng cứng ngắc như khúc gỗ, mọi giác quan có cảm giác. Nàng dùng mặt chạm vào mặt hắn, dùng đầu cọ vào cái trán cao rộng với hàng mày rậm của hắn. Tiếng khóc từ trong yết hầu phát ra… Hạ Tang, ta không sao, hắn ta chưa… Ngươi đã đến rồi!
Cánh tay phía sau lưng nàng không ngừng tăng thêm lực, hắn ôm siết lấy nàng một hồi lâu rồi mới từ từ buông nàng ra. Hắn nâng mặt nàng lên, dùng mặt mình áp vào mặt nàng, cọ nhẹ.
Trước kia, bọn họ cũng từng thân thiết như vậy. Rồi sau đó năm tháng nhiều, ai cũng phải trưởng thành. Thời gian âm thầm cuốn đi, nàng cũng có con đường riêng và cũng có người để thương nhớ!
Hắn lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay mà bản thân hắn luyến tiếc dùng tới để lau đi nước mắt cho nàng rồi hai người lại rúc vào nhau. Không ai nói lời nào, tựa hồ cũng không ai muốn lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Hạ Tang khẽ vuốt ve gương mặt đầy thương tích của nàng, nhẹ giọng hỏi:
– Đây là thuật dịch dung sao?
Giọng nói của hắn không bình ổn, nàng có thể nghe ra. Nhìn hắn cẩn thận gấp chiếc khăn tay cho vào lại trong ngực, nàng cố gượng cười, nói:
– Không phải, Hạ Tang, đây không phải thuật dịch dung. Làm diện cụ cần thời gian nhưng lúc đó xe ngựa của ta bị cướp, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, làm sao kịp? Nữ quan đi theo ta nói, nếu đám nữ quyến chúng ta bị bắt thì nhất định … khó bảo toàn sự trong sạch, sau đó các nàng sẽ biến thành đồ chơi của đám nam nhân trên núi kia. Lúc ấy ta nghĩ, ta là một công chúa, ta là muội muội của Cửu ca, nếu sống thì phải sống có tôn nghiêm nên ngay vào lúc tấm mành xe ngựa bị xốc lên, ta đã nghĩ tới tẩu tẩu… vì thế ta đã dùng chủy thủy rạch mặt mình.
Nghe tới đây, lòng Hạ Tang co rút lại, bàn tay to ấm kéo đầu nàng áp vào ngực mình. Giọng Ngọc Trí nho nhỏ truyền ra từ lồng ngực hắn:
– Hạ Tang, Sinh Cơ hoàn chỉ có một viên duy nhất trên đời, sau này ta sẽ mãi trong bộ dáng như ma như quỷ này!
Hắn nghe được sự đau khổ trong giọng nói của nàng, tâm càng trào dâng sự lo lắng không yên. Hắn chỉ hận không thể thay đổi người bị hủy dung là mình thì tốt biết mấy. Tầm mắt đánh về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng bị vấy mây đen, sắc trời càng ngày càng tối. Màn đêm đen này sắp qua, bình minh cũng sắp đến nhưng trong lòng Hạ Tang lại dấy lên một nỗi bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới tốt.