Vừa rồi khiến tay nàng đau chính là một viên thuốc. Tuyền Cơ thật không ngờ cất giấu bên trong cuộn giấy nhỏ kia là một viên thuốc và điều nàng càng không ngờ tới chính là chuyện vừa rồi Lâm Tư Chính đã cứu nàng một mạng. Ông ta đã khuyên giải thành công và khiến thái hoàng thái hậu phải tạm thời dẹp đi ý định đánh chết nàng.
Lâm Tư Chính nói, việc thái hoàng thái hậu chấp pháp ở chốn hậu cung không có gì là đáng trách; nhưng Niên phạm tội không chỉ mưu hại long tử mà còn gây họa tới Niên gia. Tốt nhất nên lấy cái nhẹ trong quốc pháp mà chấp hình, đồng thời chiêu cáo thiên hạ như một lời răn đe. Tạm thời giam nàng vào ngục, đợi lão suy xét định tội và mức hình phạt dành cho Niên phi cùng Niên gia thì sẽ lập tức chấp hình; và thời gian chậm nhất sẽ không quá đầu giờ Ngọ!
Trước khi vụ án búp bê vải này xảy ra, nếu luận về oán hận đối với Tuyền Cơ, một lòng muốn dồn Tuyền Cơ vào chỗ chết thì chưa hẳn là thái hoàng thái hậu. Bà vốn chỉ không thích Tuyền Cơ vì thấy nàng mị hoặc hoàng đế, độc sủng chuyên phòng. Mà người muốn Tuyền Cơ chết phải là thái hậu. Trước kia,thấy Long Phi Ly mắc bệnh nặng nên thái hậu tham vọng phù trợ tân chủ để nắm thiên hạ; nào ngờ về sau Long Phi Ly lại nhanh chóng khỏe mạnh. Bản thân thái hậu cũng không hy vọng đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu được sinh ra, là con gái thì không nói nhưng nếu là con trai… Long Phi Ly tuổi còn quá trẻ, lại sớm có con nối dõi, việc này sẽ tăng thêm lợi thế cho hắn.
Bè cánh và thế lực hậu thuẫn của Thái hậu quá mạnh; kinh nghiệm đối với chiêu trò trong chốn hậu cung cũng đã có thừa thì sao lại không nhìn ra điểm kỳ quái trong sự việc búp bê vải này? Vấn đề ở chỗ, mọi người đều thấy khí sắc của hoàng hậu lúc này rất kém. Nên cho dù là Tuyền Cơ hay hoàng hậu tự mình hạ thủ, nếu lần này mưu kế sử dụng tới long tử thành hoặc bại thì cũng đủ để thỏa mãn tâm tình của thái hậu; chẳng những thế còn có thể thừa dịp trừ bỏ Tuyền Cơ. Chỉ là, lúc này bà ta đã từ bỏ ý định muốn mượn cái chết của Tuyền Cơ làm cái cớ cho Niên thừa tướng mưu phản. Không còn binh mã trong tay Niên Tụng Đình, Niên thừa tướng đã mất đi một nửa thế lực thì việc mưu nghịch là lẽ tất nhiên.
Điều khiến cho thái hậu sầu lo, bất an chính là việc Long Lập Dục dây dưa tình cảm với Niên Tuyền Cơ. Mấy tháng gần đây bà ta đã âm thầm phát hiện được Long Lập Dục có tư tâm với Niên Tuyền Cơ. Niên Tuyền Cơ là nữ nhân của Long Phi Ly, sao bà ta cho phép Long Lập Dục chạm vào. Thừa dịp này giết luôn Tuyền Cơ để tránh hậu họa về sau.
Lại nói, Lâm Tư Chính và Thái hoàng thái hậu có giao tình rất tốt, ông lại còn là thầy của hoàng đế. Thế nên cho dù Lâm Tư Chính là người xét định hình phạt thì Tuyền Cơ cũng trốn không được cái chết. Thái hoàng thái hậu mặc dù không thích Tuyền Cơ nhưng cũng nể tình giao vụ việc này cho ông.
Mọi người trong cung đều biết, Lâm Tư Chính có mối quan hệ rất tốt với Úc thừa tướng, dĩ nhiên sẽ không nghĩ Lâm Tư Chính muốn cứu Tuyền Cơ. Và ai cũng nghĩ ông chỉ đơn thuần muốn suy xét hình phạt đối với Niên gia nên mới đưa ra thỉnh cầu kia với thái hoàng thái hậu. Thế nhưng không một ai biết được rằng, trước khi tiến cung Hạ Hầu Sơ đã đích thân tới Lâm phủ một chuyến. Tại Lâm phủ, Hạ Hầu Sơ đã quỳ xuống cầu Lâm Tư Chính. Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ kể lại đoạn thời gian hoàng đế bị bệnh nặng và nguyên nhân khiến ngài bình phục một cách nhanh chóng. Cuối cùng, hắn chốt hạ một câu: “Niên phi chính là mệnh của hoàng thượng!”
Lâm Tư Chính là một người bảo thủ, vì chán ghét Niên tướng nên có ý nghĩ Tuyền Cơ là dạng cha nào con nấy. Nhưng khi Long Phi Ly còn nhỏ, ông chính là người dạy hắn pháp lệ (*pháp luật+luật lệ) Tây Lương; với ông – Long Phi Ly vừa là vua vừa là trò. Lâm Tư Chính cũng suy nghĩ, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn ra mặt kịp thời ngăn cản họa sát thân cho Tuyền Cơ. Đương nhiên, Tuyền Cơ cũng không biết được mấy chuyện nội tình này.
Trong thứ ánh sáng lờ mờ, nàng cố nhìn kỹ mấy dòng chữ trên tờ giấy: “Nương nương chớ lo, trước khi hoàng thượng hồi cung Sơ sẽ nghĩ cách bảo hộ nương nương. Còn một việc nữa, Sơ lo rằng nương nương sẽ phải chịu hình nên có đưa một viên thuốc. Viên thuốc này là trân dược bí truyền của gia đình nương Sơ. Nếu không phải vết thương chí mạng thì có thể bảo vệ tâm mạch. ”
Tuyền Cơ mừng rỡ, lập tức chạy lại bên cạnh Điệp Phong thì thấy nàng ấy đã ngất lịm đi. Thấy Tuyền Cơ dùng tay tách miệng Điệp Phong ra để nhét thứ gì đó, Thúy Nha nghi hoặc hỏi:
– Nương nương, đó là thứ gì vậy?
– Đây là tham hoàn (*thuốc dạng kéo dài, bảo trì tính mệnh) do Hạ đại nhân đưa. Nó có công hiệu chữa thương vô cùng tốt, mau giúp ta cho Điệp Phong nuốt vào.
Mọi người nghe vậy nhất thời tươi tỉnh hẳn lên; ngược lại Thúy Nha chỉ nhìn Tuyền Cơ, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau khi uống thuốc, hô hấp của Điệp Phong đã bình ổn một chút, không còn hiện tượng thở dốc khò khè nên có thể an tâm là tính mạng đã được bảo toàn. Tuyền Cơ đỡ Điệp Phong nằm xuống, sau đó quan tâm hỏi tình hình mấy nha đầu bên cạnh rồi một mình lùi về một góc. Đột nhiên, Thúy Nha bước vội về phía nàng rồi ôm lấy cổ nàng, khóc nức nở:
– Nương nương, vì sao người không thể ích kỷ một chút? Thương thế của người mặc dù không nặng như Điệp Phong nhưng cũng không hề nhẹ chút nào. Huống chi, trước đó người cũng đang bị thương, giờ lại thêm một trận trượng hình thì thân thể sao có thể tốt lên được? Giờ viên thuốc cứu mạng kia đã cho Điệp Phong uống, vậy còn người phải làm sao đây?
Tuyền Cơ chỉ cười nhẹ, dụi đầu vào lòng Thúy Nha. Năm mươi trượng khác với ba mươi trượng ở chỗ Thúy Nha và những người khác còn có thể đi lại nói chuyện nhưng còn nàng thì chân tay đã lạnh như băng, toàn thân trên dưới không có lấy một chút khí lực, đầu óc đã có hiện tượng choáng váng muốn hôn mê bất tỉnh.
Lúc này mọi người cũng đã nhìn ra Tuyền Cơ có điều không ổn. Sau một trận nhốn nháo bất an thì tất cả đều tụm lại quanh nàng. Thúy Nha cùng vài cung nữ giúp cởi lớp áo bên ngoài cho Tuyền Cơ, sau đó xé vải quấn vết thương bên hông nàng lại. Còn Tiểu Song Tử và Tiểu Lữ Tử thì cởi áo khoác ngoài của mình để đắp cho nàng. Tiết trời vào thu mặc dù mát mẻ nhưng bên trong nhà lao không thể sánh với bên ngoài, đây quả thực là nơi tột cùng của sự lạnh lẽo.
Không lâu sau, Tuyền Cơ cũng lâm vào giấc ngủ sâu giống Điệp Phong. Mọi người chỉ biết lau nước mắt, ngồi chờ một bên. Đột nhiên, một trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên khiến cả đám người nhìn nhau không chớp mắt. Đây là phòng giam trong cung, không giống với những chỗ khác nên tù phạm cũng không phải ai cũng được. Đợi tới khi nhìn thấy thứ đẩy cánh cửa phòng đại lao ra thì bọn họ vừa mừng vừa sợ.
Là tiểu lang của Tuyền Cơ!
Bốn chân của tiểu lang bị xiềng xích sắt, trông bộ dạng nó khá là lếch thếch, lặng lẽ nhưng khi nhìn thấy Tuyền Cơ thì lập tức chạy tới bên cạnh nàng, dùng mõm đẩy đẩy mặt nàng.
** **
Tiểu lang thật sự rất ngông cuồng, không cho bất luận kẻ nào chạm vào Tuyền Cơ. Bản thân nó thì nằm úp sấp bên người Tuyền Cơ, dùng móng vuốt kéo nàng sát vào cơ thể mình giúp nàng sưởi ấm. Mọi người nhìn thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Đêm đã sâu, mọi người đã yên tĩnh ngủ, khắp khu nhà lao lâm vào im ắng, không có lấy một chút tiếng động.
Vì lo nghĩ cho thương thế của Tuyền Cơ nên Thúy Nha vẫn không thể yên giấc. Ngủ tới nửa đêm, nàng cảm thấy đầu óc mình nằng nặng giống như bị yểm cái gì đó nhưng không tài nào mở mắt ra. Nàng sợ Tuyền Cơ có chuyện nên cố cắn chặt răng, cả người tập trung sức lực, cuối cùng cũng mở mắt được. Trong chớp nhoáng, đường nhìn của nàng bị thu hút bởi hình ảnh đối diện… Thúy Nha vội khựng người lại, trái tim nhảy dựng liên hồi nhưng ý thức vẫn không thể nào tin tưởng..
Đã không thấy tiểu lang bên cạnh Tuyền Cơ đâu, thay vào đó là một nam tử cao lớn mặc y phục màu trắng, mắt màu xanh lam, mái tóc hoa râm nhẹ nhàng lay động.
Nam tử kia … đang hôn nhẹ lên trán chủ tử nàng!
Và điều khiến người ta kinh hãi chính là gương mặt hắn vốn vô cùng tuấn mỹ, hàng mày sắc đậm, đôi mắt như hồ sâu trong vắt nhưng … nhưng khuôn mặt của hắn lại từ từ biến hóa thành một người khác. Và người này Thúy Nha nàng đã gặp rồi. Đây chính là người đã từng cứu giúp nàng. Rốt cuộc, nàng nhịn không được liền run giọng hỏi:
– Bạch công tử? Không! Rốt cuộc ngươi là ai?