Trong lòng khẽ run lên, hắn đã sắp không nhịn được mong đợi…
Khẩn cấp đi đế lăng, là để điều tra quân đội đế lăng hùng mạnh cỡ nào sao? Có ích gì không? Không có Thương Long lệnh, Long Phi Ly, ngươi cho rằng có biện pháp thương lượng cùng thống soái quân đội đế lăng sao, hắn sẽ cho ngươi đi xem tình hình quân đội này hay sao?
Ngươi không biết khi trở về, ngươi sẽ còn lại cái thứ gì đâu!
******
Phượng Thứu cung, ban đêm.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng vỗ về sói con đang thở khò khè ở bên cạnh, từ bãi săn trở về đã mấy ngày, Thôi y nữ đã từng chẩn bệnh cho sói con nhưng không cách nào tìm ra nguyên nhân bệnh. Sau khi trở về cung, hắn lại hai vị thái y trong Thái y viện đến chẩn trị cho sói con nhưng vẫn không tra ra căn nguyên. Nhạc Tinh Oánh cũng tới, vẫn là thúc thủ vô sách. Thôi y nữ cùng Tinh Oánh đều nói trở về xem xét sách y cổ, tìm xem có chỗ nào ghi lại chứng bệnh của thượng cổ thần thú hay không rồi sẽ nghĩ cách chữa trị.
Nhưng nó cứ ngủ suốt. Ngày hôm qua, nàng đến Trữ Tú điện, lúc trở về lại tìm không ra nó. Nàng phát hoảng, chạy khắp cung đi tìm, hắn biết được cũng sai người đi tìm khắp trong cung.
Sau lại, hắn và nàng cùng tìm thấy nó ở ven hồ nước bên cạnh Kỳ viên, nó quỳ rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm về phía Kỳ viên, không biết đang ở nhìn cái gì, bộ dáng có chút nóng nảy bất an.
Nàng có cảm giác là nó muốn rời đi, sau đó hình như lại phát hiện cái gì đó ở Kỳ viên nên mới ngừng lại hạ xuống. Nàng bi thương nhìn nó, nó nhìn nàng sau một lúc lâu, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt của nàng, theo nàng trở về.
Sau đó, trừ hai bữa sớm sáng tối nó mới giãy dụa thức dậy để cho nàng đút cho nó ăn, buổi tối để cho nàng giúp nó tắm rửa, thời gian còn lại nó cứ ngủ suốt.
Hắn nói nó trưởng thành, sẽ đè nặng nàng, không cho nàng ngủ cùng nó, sai người làm một cái giường nhỏ đem tới cho nó.
Nàng cũng không quá để chuyện này, trừ phi nàng ngủ lại Trữ Tú điện, nếu không nàng vẫn cùng nó cùng ngủ. Chỉ là, lúc trước nó cuộn tròn nằm bên cạnh nàng hoặc lộng hành không cố kỵ ghé lên trên bụng nàng ngủ, còn bây giờ thì nàng lại rúc vào trong lòng nó mà ngủ.
Một ngày nào đó nó sẽ rời khỏi nàng. Trong lòng nàng hơi hơi đau đớn.
Nó đã sắp trưởng thành, trong cung tháng năm tịch mịch, thế giới trong cung cũng không tự do, khó được nó cứu hai lần, nàng làm sao nhẫn tâm giam cầm tự do của nó, núi cao trời rộng trong Kỳ viên mới là chỗ của nó.
Nhưng mà hiện tại thân thể nó không khỏe, nàng hy vọng có thể ở cạnh nó một khoảng thời gian ngắn, để cho thân thể của nó tốt lên rồi tính tiếp, tình hình hiện tại của nó căn bản không thể tự mình săn mồi ở bên ngoài, càng không thể chống đỡ những con sói khác được.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, lại nghĩ tới người kia.
Ngày mai, hắn phải xuất phát đi đế lăng, nhưng đêm nay hắn không ở Phượng Thứu cung, nàng cũng không ở Trữ Tú điện, hắn đến Loan Tú điện.
Nàng cắn cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hết sức nuồn ngủ mơ hồ, lại nghe thấy tiểu sói kêu gào một tiếng, nàng lắp bắp kinh hãi, mở choàng mắt, đã thấy qua ánh nến yếu ớt trên bàn, Long Phi Ly đứng ngay bên cạnh giường, đưa tay lướt qua nàng, ôm lấy sói con.
Nàng vừa mừng vừa sợ, “Sao ngươi lại tới đây?”
Long Phi Ly không nói gì, lập tức đem sói con kêu ngao ngao đặt lên giường nhỏ bên cạnh, trách mắng: “Không phải đã làm cái tiểu tháp này cho nó rồi sao?”
Tuyền Cơ le lưỡi, thân mình hơi hơi vươn ra, đi sờ sói con.
Long Phi Ly nhíu nhíu mày, lại khẽ trách mắng: “Nằm xích vào một chút.”
Tuyền Cơ hừ khẽ một tiếng, quay cuồng nhích người vào, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn hắn ngồi xuống mép giường cởi áo, cởi giày.
Sói con nằm trên tiểu tháp cũng hừ lạnh một tiếng, xoay người lại ngủ tiếp
Nàng đang say sưa nhìn xem thì đột nhiên màn giường bị hắn kéo xuống, nàng nhanh chóng bị hắn kéo đến giữa giường, nàng vui cười giãy dụa lung tung, lại bị hắn hung hăng đặt ở dưới thân.
Nàng đưa tay đẩy hắn, giả vờ cả giận nói: “Chạm qua nữ nhân khác, không cho chạm vào ta.”
Long Phi Ly nhéo mũi nàng, mắng: “Tiểu đố phụ.”
Nàng vốn giả vờ giận, lúc này cũng hơi hơi giận thật, ngày mai sẽ xuất phát, hắn lại đến chỗ hoàng hậu. Nàng nghiêng đầu đi, không lên tiếng không thèm nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, nói: “Ngươi không thích trẫm đến đây, vậy bây giờ trẫm đi là được.”
Nghe ngữ khí chế nhạo của hắn, nàng vừa tức vừa giận, “Đi!”
Hắn cười, làm bộ muốn ngồi dậy, nàng lại không không chịu thua kém vòng tay qua cổ hắn, buồn bã nói: “Đừng đi.”
Hắn ngắm nàng, trong ánh mắt chan chứa yêu chiều, hôn lên môi của nàng.
Giữa hai người có quá nhiều đau khổ, vừa mới giao tâm đã phải ly biệt một khoảng thời gian, nhớ tới sắp ly biệt, nụ hôn nhẹ nhàng đã không thể vãn hồi, hai người lập tức mất khống chế, quần áp liền bị đối phương nhanh chóng cởi bỏ, đương nhiên, tình cảnh của Tuyền Cơ thảm hại hơn một chút, hắn không phải là cởi mà là trực tiếp xé nát.
Hắn mạnh mẽ giữ chặt thân hình của nàng, Tuyền Cơ hơi hơi quay đầu đi, mặc hắn lộng hành hôn hít tàn sát bừa bãi trên cổ nàng, mặc tay hắn xâm nhập nơi tư mật nhất trên thân thể nàng.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không tới.” Đầu lưỡi khẽ hôn phớt trên vành tai hắn, vừa lòng cảm thụ thân thể của hắn khẽ run lên, nàng mơ hồ không rõ nói: “Ta sắp thành oán phụ mất rồi, đều tại ngươi làm hại.”
Nàng nói xong, cắn vành tai của hắn một cái thật mạnh.
Hắn thét lớn một tiếng, tay ở giữa hai chân nàng hơi dùng một chút lực. Khoái cảm mãnh liệt ập đến, nàng sợ hãi kêu một tiếng, theo phản xạ khẽ cong người lên, vừa thẹn vừa giận, thoi một quyền vào giữa ngực hắn.
Hắn cười nhẹ, bắt chước nàng, hôn lên vành tai của nàng.
Nàng nhẹ nhàng thở gấp, lại nghe hắn thanh âm khàn khàn truyền đến, “Trẫm không có chạm vào nàng ta, chỉ qua đó ngồi một lát.”
Trong lòng nàng ngọt ngào, hôn lên má hắn một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, thấp giọng nói: “Mấy ngày hôm trước không phải cũng từng đến bọn họ sao, lần lượt đến nhất điện nhị cung, cũng chỉ qua đó ngồi một lát sao?”
Long Phi Ly trong lòng hơi đau nhói, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Trên người vẫn còn vết sẹo, đợi qua mấy ngày nữa, không còn dấu vết rồi nói.”
Đáy lòng Tuyền Cơ thất vọng, hắn không chạm vào bọn họ chỉ là vì vết thương này, nàng dụi đầu vào trong long hắn, không lên tiếng.
Cảm giác đau đớn trong lòng kia càng mạnh hơn, Long Phi Ly ôm chặt người trong lòng, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng. Hắn không nói cho nàng biết hắn không chạm vào bọn họ, vết thương chẳng qua chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, hắn quả thật không muốn chạm vào bọn họ.