Sắc mặt bà trầm xuống, nói: “Như Ý, ngươi lại đây.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, chỉ thấy Như Ý chậm rãi từ sau lưng Thái Hậu bước ra, trên tay cột một mảnh khăn tay, trên đó có vài vết máu thấm ra.
“Hoàng đế, vừa rồi ngươi tránh đi, nha đầu Như Ý kia liền bị một con chồn hoang trong rừng cắn bị thương, việc này ngươi cũng có trách nhiệm.”Thái hoàng thái hậu thản nhiên nhìn về phía Long Phi Ly.
“Trước khi Hoàng Thượng rời đi từng dặn Nạp Minh cẩn thận chăm sóc cho Như Ý cô nương, việc này là lỗi của Nạp Minh.” Nạp Minh Thiên Lãng đi ra, khẽ khom người với Thái hoàng thái hậu, nói.
Thái hoàng thái hậu hơi thở dài, nói “Sao Vương tử lại nói như vậy?”
Một thân ảnh đã nhanh nhẹn đi đến trước mặt Như Ý, “Tại sao lại sơ ý như thế, không sao chứ?”
Đúng là Long Tử Cẩm.
Như Ý nao nao… vừa rồi hắn vẫn đứng bên xe ngựa dìu Thôi y nữ, nghe thấy hắn hỏi một câu, mới nhẹ giọng nói: “Là do ta sơ sẩy, Nạp Minh vương tử bắn được một con chồn hoang, ta đi qua xem, không ngờ con chồn đáng chết này nhất thời vẫn chưa chết hẳn… Như Ý cám ơn vương gia đã lo lắng.”
Thái hoàng thái hậu thấy hình như Long Phi Ly có chút suy nghĩ liếc nhìn Như Ý một cái, nhưng không lên tiếng thì cười lạnh nói: “Thôi y nữ, còn không dìu Như Ý cô nương xuống xem thương thế cho nàng đi.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”Thôi y nữ lặng lẽ liếc nhìn Long Tử Cẩm một cái, đã thấy hắn ngắm Như Ý thật sâu, nàng cụp mắt xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh Như Ý, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Như Ý cô cô, vừa rồi nô tỳ đã đồng ý với Niên phi nương nương chẩn trị cho tuyết sói, thương thế của con sói con kia tựa hồ rất nặng, có thể để cho nô tỳ chẩn trị cho nó trước một chút, rồi sẽ đến doanh trướng của cô cô—— “Nàng chưa dứt lời, trên mặt đột nhiên ăn một cái tát tai, một tiếng thanh thúy vang lên, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, đã thấy lão ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu hạ tay xuống, Thái hoàng thái hậu cười lạnh nói: “Hay cho một tên nô tài không biết điều!”
Trên mặt rát bỏng, Thôi y nữ cũng không dám che mặt lại.
“Đánh tiếp cho ai gia!”Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói.
“Nô tỳ tuân mệnh.”Ma ma kia đáp lời, lại giơ tay lên tát vào mặt Thôi y nữ.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Thanh âm giận dữ hét lên, thân hình cao lớn chặn giữa hai người, nắm chặt tay vị ma ma kia.
Tuyền Cơ sớm đã chạy vội tới bên cạnh Thôi y nữ, thấy thế nàng vội vàng kéo Thôi y nữ lùi lại.
“Lão Thập, ai gia hỏi ngươi đang làm cái gì vậy?”Thái Hậu nhíu mày nói: “Hoàng tổ mẫu của ngươi muốn dạy dỗ một nô tài, làm gì đến phiên tiểu bối nhà ngươi nhúng tay vào!”
Thái hoàng thái hậu hơi kinh ngạc, không ngờ Long Tử Cẩm dám cãi lại mệnh lệnh của bà trước cặp mắt của bao người, Long Tử Cẩm hơi khom người, nói: “Tôn nhi không dám, hoàng tổ mẫu là người thưởng phạt phân minh, sự việc có thứ tự trước sau, tôn nhi chỉ cảm thấy hành động của Thôi y nữ cũng không có gì không ổn.”
“Thứ tự trước sau?”Thái hoàng thái hậu trầm giọng nói: “Lão Thập, thứ tự trước sau cũng phải tùy vào tình huống đi, chẳng lẽ người không quan trọng bằng súc sinh?”
Như Ý đột nhiên quỳ xuống, thấp giọng nói: “Ân tình của Thái hoàng thái hậu, Như Ý khắc sâu trong lòng, có điều đây là con thú nhỏ Niên phi nương nương nuôi dưỡng, Như Ý chỉ là một nô tỳ, Thôi y nữ nói như vậy, cũng không gì đáng trách.”
“Vương gia, đúng không?”Nàng nói xong sâu kín nhìn Long Tử Cẩm một cái, đuôi mắt liếc nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Tử Cẩm chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn Như Ý, cánh tay nắm tay lão ma ma đột nhiên buông xuống, Thôi y nữ thấy dáng vẻ này của hắn, khẽ cười khổ, cắn môi, quỳ xuống nói: “Nô tỳ cam nguyện bị phạt.”
Tuyền Cơ chắn trước mặt Thôi y nữ trước, gấp gấp nói: “Thái hoàng thái hậu minh xét, việc này là do trước đây Tuyền Cơ nhờ Thôi cô cô, xin Thái hoàng thái hậu chớ trách phạt Thôi cô cô.”
“Niên phi nói thử xem, lần này nên chữa trị cho ai trước?” Ánh mắt Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng đảo qua mặt Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ quay đầu nhìn sói con hôn mê cúi đầu ngủ say một cái, lại nhìn cánh tay của Như Ý, nhất thời không nói nên lời, có người bước nhanh tới, che trước người nàng, thản nhiên nói: “Thôi y nữ, y thuật của ngươi rất cao, từ trước đến nay trẫm rất tin tưởng, vết thương của Như Ý nếu có thể tiêu phí của ngươi đến nửa canh giờ để chẩn trị, vậy thì Thái y viện cũng không phải là chỗ ngươi nên ở, trẫm cùng Niên phi ở trong đại trướng* chờ ngươi một khắc, còn không mau dìu cô nương đi xuống chữa trị?”
* : lều lớn, lều chính
“Nô tỳ tuân mệnh.”Thôi y nữ cung kính đáp, tiến lên đỡ Như Ý. Như Ý thản nhiên nói: “Không làm phiền cô cô, nô tỳ tự mình đi được.”
Long Phi Ly khoác vai Tuyền Cơ, nói: “Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, trẫm trở về doanh trướng trước.”
Long Phi Ly nói xong, Thái hoàng thái hậu nhất thời không thể phát tác, trơ mắt nhìn Long Phi Ly dẫn Tuyền Cơ nghênh ngang mà đi. Bà ta giận dữ, dẫn người đi thẳng vào doanh trướng của Long Chỉnh Văn.
**************************
Theo Long Phi Ly trở lại đại trướng, vài cấm quân khiên sói con vào, rồi khom người lui ra.
Tuyền Cơ ngồi chồm hổm dưới đất, lo lắng nhìn sói con bất tỉnh nằm trên tháp, trước đây ở trong Phượng Thứu cung không phải con thú nhỏ này chưa từng ngủ như vậy, có điều hình như lần này tình hình rất không giống.
Thân mình đột nhiên nhẹ hẫng, chính là Long Phi Ly ở sau lưng ôm lấy nàng, “Tiểu Thất, lần này Thái y đi theo không nhiều lắm, hai vị Thái y đã trị thương cho Long Chỉnh Văn rồi, chỉ còn lại Thôi y nữ, nàng có trách trẫm sắp xếp như vậy không?”
Tuyền Cơ lắc đầu, dựa đầu vào bên gáy của hắn, “Đây là an bài thích đáng nhất rồi. Hơn nữa, Như Ý cô cô bị thương, trong lòng ngươi cũng khó xử.”
Long Phi Ly ôm chặt nàng, “Trẫm qua chỗ Như Ý xem một chút.”
“Được!”Tuyền Cơ cười nói.
Long Phi Ly nao nao, xoay mặt nàng lại nhìn. Tuyền Cơ bật cười, “Ngươi làm cái gì vậy! Ta không có mất hứng, ngươi đi thăm nàng cũng đúng mà, quan trọng là chỗ này của ngươi nè.”
Nàng đưa tay vỗ vỗ lên ngực hắn, ánh mắt Long Phi Ly như rực lửa, hôn môi nàng thật sâu—— nàng tin tưởng hắn!
Có một số việc, đã đến lúc phải kết thúc tất cả!