Tái Sinh Chi Từ

Chương 117

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những người khác thì vẫn ở tại Úc, mà thân hữu của 9 người còn sống được máy bay quân dụng đưa tới Palau.

Đường Tiểu Ất cùng trợ lý cấp cao của Văn Vận cầm tiền chuyển khoản của Tương Hãn làm thủ tục mua hải đảo, ba người Tương gia thay phiên tới chiếu cố Tương Hãn.

Tương Hãn tên gian thương này, còn đang ở trên biển liền mượn laptop của người khác thực hiện chuyển khoản, lúc này mới giúp cho Lưu Duệ có được tin tức sớm hơn người khác. Bằng không chỉ biết đợi thông báo của bên Úc, tin tức chuyển về trong nước sẽ chậm hơn rất nhiều.

Điện thoại của Tương Hãn rơi ở biển, hắn lại mắc bệnh của người hiện đại, ngoại trừ số điện thoại của mình ra thì không nhớ được số của người khác. Lúc Đường Tiểu Ất tới đây mới vừa rạng sáng, hắn thấy đã trễ nên không gọi điện thoại cho Từ Cửu Chiếu hoặc là kinh động tới Tương lão gia tử.

Đến lúc sáng ngày thứ hai bị đẩy làm các loại kiểm tra, hắn mới nhớ tới gọi điện thoại thì Từ Cửu Chiếu đã lên máy bay tắt điện thoại.

Từ Cửu Chiếu sau khi biết liền để hắn cầm điện thoại của mình báo bình an cho lão gia tử. Cho dù nhận được tin tức trước đó, Tương Vệ Quốc thấy cháu trai gặp nạn điện thoại về vẫn kích động khó có thể kiềm được.

Sau khi Từ Cửu Chiếu, Lưu Duệ tới được một lúc, Phùng Thư Tình mang theo vài hộp đồ ăn đi đến.

“A Hãn ăn cơm ~” Phùng Thư Tình giơ hộp đồ ăn và hộp cách nhiệt lên, “Đây là em tìm một gia đình người Hoa bên này mượn phòng bếp để ninh canh, thừa dịp còn nóng thì uống đi.”

“Cảm ơn.” Tương Hãn khách khí, “Mấy ngày nay phiền toái mọi người rồi.”

Phùng Thư Tình rất có cảm tình nói: “Đều là người một nhà cả, chỉ cần anh còn sống trở về, cái gì cũng không bằng.”

Tương Hãn cười một tiếng, không nhìn đến khuyết điểm của bác trai và cô nhỏ thì có họ hàng như vậy cũng không tệ. Hắn nói: “Em xin nghỉ làm hả? Cấp trên không nói gì sao?”

Phùng Thư Tình xoa thắt lưng nói: “Cấp trên của em cũng thấu tình đạt lý, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không cho nghỉ cũng không có tình người rồi.”

Tương Hãn gật đầu, lúc đầu hắn nghĩ nếu như ảnh hưởng đến công việc của Phùng Thư Tình, liền nhân cơ hội điều động cô về làm ở Duệ Phong bên Bắc Kinh. Nếu như vậy, sau này cũng phải cảm ơn những người thân khác đã vì hắn bôn ba hơn nửa tháng nay.

Kéo Từ Cửu Chiếu bên cạnh đến dùng cơm, Phùng Thư Tình đem đồ ăn mang tới từng món lấy ra.

Lưu Duệ nói: “Phùng tiểu thư, thời gian cô xin nghỉ cũng không ngắn, không bằng về trước đi làm đi. Bên này có tôi cùng Cửu Chiếu trông nom, cô cùng Đại bá phụ và Tương Phong về nước trước đi.”

Phùng Thư Tình chần chờ nhìn hai người bọn họ: “Hai người có thể chứ? Nếu không để tiểu Phong lưu lại thay nhau cũng tốt.”

Lưu Duệ nói: “Không cần đâu, còn có hai người Đường Tiểu Ất nữa mà. Hơn nữa chúng tôi ở bên này ngây ngô không được vài ngày cũng sẽ trở về thôi.” Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu vừa gặp mặt liền không khắc chế được dính lấy nhau, những người này lưu lại chỉ làm bóng đèn thôi.

Phùng Thư Tình suy nghĩ một chút nói: “Vậy cũng được, dù sao A Hãn cũng đã trở về, cũng không cần người thân tới ký tên.”

Lưu Duệ nói: “Như vậy tôi liền đặt vé máy bay trở về cho mọi người. Ngày mai mọi người đừng tới đây, bên này có chúng tôi lo rồi. Thừa dịp còn chưa trở lại mọi người đi ngắm cảnh đi, du lịch Palau rất tốt, mọi người có thể lặn xuống biển nhìn sứa, cũng không uổng công đi một chuyến.”

Ánh mắt Phùng Thư Tình sáng lên: “Vậy cũng được. Vậy làm phiền anh, Lưu tiên sinh. “

Lưu Duệ quay đầu nói với hai người: “Hai ngươì ăn trước đi, tớ tiễn Phùng tiểu thư, thuận tiện mua cho hai người mấy bộ quần áo.” Sau đó hắn ý vị thâm trường nhìn Tương Hãn, sau đó Tương Hãn hướng hắn giơ ngón cái.

Từ Cửu Chiếu đầu óc mơ hồ nhìn hai người ra ám hiệu, xem không hiểu cậu cũng không hỏi, chuyên chú chia thức ăn cho Tương Hãn.

Đêm qua không ngủ, sáng hôm nay lại ngồi máy bay nửa ngày, lúc này mí mắt Từ Cửu Chiếu đều muốn đánh nhau.

Tương Hãn ở phòng một người, bên trong hiển nhiên có giường nghỉ ngơi, chỉ có điều Tương Hãn không muốn để Từ Cửu Chiếu cách hắn xa như vậy, liền ôm Từ Cửu Chiếu để cậu nằm ở bên cạnh mình, hai người chen chúc nhau trên giường bệnh.

Hai người tựa sát vào nhau ngủ thiếp đi, ngay cả Lưu Duệ trở về đem đồ để xuống cũng không biết.

Nửa đêm Từ Cửu Chiếu giật mình tỉnh giấc, đến khi mắt cậu thích ứng với bóng tối trong phòng, quay đầu mới phát hiện đầu của mình và A Hãn dựa vào nhau.

“Tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không?” Tương Hãn bị cậu làm cho tỉnh ngủ, lim dim mở mắt.

Từ Cửu Chiếu đột nhiên một trận kích động, ôm mặt của Tương Hãn hôn tới. Tương Hãn đương nhiên cực kỳ cam tâm tình nguyện cậu yêu thương, ban ngày người tới tới đi đi, hắn còn hôn chưa đủ đâu.

Hắn đè Từ Cửu Chiếu lại, đem đầu của cậu đè xuống, mở hàm dưới, cạy răng Từ Cửu Chiếu ra. Nụ hôn ban ngày kia chỉ là an ủi cho nhau nên dịu dàng thắm thiết, còn nụ hôn này lại vô cùng kịch liệt.

Tương Hãn tham lam hút nước bọt trong miệng Từ Cửu Chiếu, hung mãnh như là một con dã thú đói bụng rất lâu. Hắn cùng Từ Cửu Chiếu xa nhau đã quá lâu, lâu đến mức chỉ hơi trêu chọc một chút liền kích động không chịu được.

Tay của Tương Hãn ở trên người của Từ Cửu Chiếu dao động, hắn ngậm môi Từ Cửu Chiếu thở hổn hển nói: “Cửu Chiếu, anh muốn -“

Từ Cửu Chiếu bối rối nhịn xuống, cậu ở trong bóng tối nhìn hai mắt âm u của đối phương: “Không được.”

Tương Hãn ủ rũ, Từ Cửu Chiếu rất bảo thủ, hắn biết ở trong bệnh viện không có khả năng làm chuyện này.

Từ Cửu Chiếu nhấp môi ướt át, thấp giọng nói: “Thân thể của anh còn rất yếu.”

Ánh mắt của Tương Hãn thoáng cái sáng lên, hắn vội vàng dùng chính chỗ đau nhẹ nhàng cọ cọ Từ Cửu Chiếu: “Kỳ thực anh không có suy yếu như vậy. Thật đó ~”

Từ Cửu Chiếu không tin, ở đảo biệt lập không có thức ăn ngon, ngay cả ngủ cũng không yên, sao không thể suy yếu chứ?

Chỉ có điều hai người thân thiết cùng một chỗ, Tương Hãn cọ cọ làm cậu cũng bắt đầu rục rịch khô nóng.

Ánh mắt Tương Hãn ướt sũng nhìn Từ Cửu Chiếu, ủy khuất bi thương kêu: “Anh đã làm hòa thượng ba tháng rồi.” Hai tay hắn gắt gao ôm lấy eo của Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu thoáng cái chống ngực của hắn ngồi dậy, cậu khẽ thở gấp: “Vậy anh không được cử động.”

Ý của cậu là sao? Lúc đầu Tương Hãn không hiểu, cho đến khi Từ Cửu Chiếu giơ tay lên đem y phục trên người cởi xuống.

Tương Hãn sung sướng tự cởi hết đồ của mình, da thịt bóng loáng của Từ Cửu Chiếu dán chặt vào hắn, cảm giác rất ấm áp thư thích. Cánh tay Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đan xen với nhau, hắn từ trong túi Lưu Duệ đưa tới tìm kiếm một lát, sờ tới một vật mềm mềm. (chắc mn cũng pít là vật gì ha, xấu hổ wa’~ing)

Lưu Duệ, cậu đúng là rất hiểu tớ!

Tương Hãn giao nó cho Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu dừng một hồi, Tương Hãn nhắm mắt lại chờ động tác của cậu.

Nhưng hắn không có chờ được Từ Cửu Chiếu thăm dò, ngược lại là bị động tác đè ép thắt lưng chật vật ngồi xuống của Từ Cửu Chiếu lập tức giật bắn lên.

“Cửu Chiếu -” Tương Hãn đỡ lấy thắt lưng của cậu bởi vì động tác lớn này mà mềm nhũn ra.

“Ô – ” Từ Cửu Chiếu cúi đầu rên rĩ một tiếng, thoáng cái ngồi xuống.

“Em thế nào lại không…?” Tương Hãn yêu thương cảm động không thôi, hắn ôm lấy Từ Cửu Chiếu, tiến tới hôn môi cậu.

“Cái gì?” Từ Cửu Chiếu hoang mang nhìn hắn, “Không phải là anh rất muốn sao?”

Tương Hãn nhìn ánh mắt tinh thuần như vậy, toàn bộ yêu thương trong ngực đều bùng nổ. Lúc đầu hắn cho rằng Từ Cửu Chiếu là muốn đè hắn đêm nay, nhưng không ngờ Từ Cửu Chiếu hoàn toàn chỉ nghĩ muốn chiếu cố yêu cầu của hắn.

Tương Hãn kích động hôn Từ Cửu Chiếu, kịch liệt trở mình khuấy trộn trong khoang miệng cậu, nướt bọt không kịp nuốt làm cho bên môi hai người ướt nhẹp.

“Chậm, chậm một chút.” Hơi thở của Từ Cửu Chiếu bất ổn, cậu né tránh đầu của hắn, lảo đảo đụng vào vai Tương Hãn, cậu thở gấp khẽ gọi: “Anh không nên cử động!”

Tương Hãn dùng sức khắc chế xung động đi lên, thở hổn hển, cúi đầu cắn cổ Từ Cửu Chiếu.

“Đừng để lại dấu vết.” Từ Cửu Chiếu ngửa cổ yếu ớt nói.

“Được.” Tương Hãn vùi đầu đổi cắn thành liếm.

Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu run lên, cậu khống chế lực đạo của mình bắt đầu cử động, Tương Hãn nắm lấy eo của cậu giúp đỡ nâng cậu lên. Động tác như vậy càng có xúc cảm và độ sâu mà trước nay chưa từng có, dường như chạm đến linh hồn, khắc sâu đến mức đáng sợ.

….

“… Anh thế nào còn không ra?” Từ Cửu Chiếu nghẹn ngào. Đầu gối của cậu muốn mềm nhũn, thắt lưng cũng mỏi gần chết, nhưng mà Tương Hãn vẫn cực kì có tinh thần, quả thực muốn hành hạ chết cậu.

Tương Hãn cũng rất vô tội, hắn nói: “Không có biện pháp, anh đang rất hưng phấn.” Đây là trải nghiệm hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

Từ Cửu Chiếu cắn răng, nỗ lực tăng tốc động tác làm cho Tương Hãn cảm nhận kích thích hơn. Tương Hãn phấn chấn thở gấp nói: “Em để anh động cho, rất nhanh. Anh bảo đảm rất nhanh.”

Từ Cửu Chiếu do dự một chút, nói: “Vậy anh tới đi.” Cậu thực sự không còn sức lực, tiếp tục như vậy nữa không chừng ngày mai sẽ không đứng lên nổi, ở đây cũng không phải ở nhà, như vậy cũng quá khó coi.

Lần này giống như thoát khỏi cấm chế, Tương Hãn ôm lấy eo của cậu theo động tác đi xuống của Từ Cửu Chiếu, hắn tự động thắt lưng đi lên. Nguyên bản là tiết tấu nhẹ nhàng trong nháy mắt liền biến thành phong ba bão táp.

Ngay cả giường bệnh bởi vì động tác kịch liệt này lay động, chân giường ma sát với mặt đất phát ra thanh âm ken két, mà đầu giường cách mặt tường có 5 cm cũng không ngừng phát sinh va chạm.

Từ Cửu Chiếu nhất thời hối hận không thôi, thế nhưng lúc này cậu bị làm liên tục đến mức cuồng loạn, ngay cả hít thở cũng không để ý tới. Chỉ có thể ngước đầu ôm cổ Tương Hãn cam chịu, may là phòng này vì phòng ngừa truyền thông đi vào mà được tách biệt ra.

Sau khi Tương Hãn hung ác ra sức thêm mấy cái, ôm cậu bất động một hồi, sau đó Từ Cửu Chiếu liền mềm nhũn ngã xuống.

Sau khi hô hấp hỗn loạn chậm rãi ôn hoà lại, Từ Cửu Chiếu oán hận nói: “Anh là một tên lừa gạt.”

Tương Hãn cười khẽ: “Anh làm sao lừa em chứ.”

Từ Cửu Chiếu thực sự nói không nên lời, cái gì rất nhanh, căn bản là lừa gạt cậu.

Từ Cửu Chiếu không nói lời nào, Tương Hãn hưởng thụ lấy tay vuốt ve làn da của cậu. Chờ nghỉ ngơi một hồi, Từ Cửu Chiếu định đi vào mộng đẹp, nhưng Tương Hãn lại đem cậu đứng lên mang vào trong phòng vệ sinh tắm sạch sẽ.

Đến khi ngủ lại lần nữa, Từ Cửu Chiếu phát hiện A Hãn quả thực giống như hắn nói “Kỳ thực không có suy yếu như vậy”!

Từ Cửu Chiếu muốn ngủ, Tương Hãn lại không ngừng hôn bờ vai của cậu, khiến cho cậu không ngủ được.

“Anh không mệt sao?”

Tương Hãn ừ một tiếng nói: “Trước khi mọi người tới anh vẫn ngủ suốt. Không có việc gì, em ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa.”

Từ Cửu Chiếu trở mình, đối mặt với hắn: “Có phải anh ở đảo biệt lập ăn thật nhiều khổ không? Vẫn không ngủ ngon sao?”

Tương Hãn nói: “Ở đây thuộc khí hậu nhiệt đới, ban ngày buổi tối cũng không lạnh, tụi anh đều là nằm ngoài trời ngủ dưới đất. Có một người tên là Eden đã từng sinh hoạt ở câu lạc bộ dã ngoại sinh tồn, có ông ấy cơ bản tụi anh cũng không có quá đói nhưng ăn không ngon.” Hắn hôn một cái ở trên mắt Từ Cửu Chiếu, nhẹ giọng nói: “Chỉ là anh rất nhớ em thôi.”

Từ Cửu Chiếu cọ cọ hắn, thanh âm buồn buồn nói: “Em cũng rất nhớ anh. Em vẫn rất hối hận, vì sao ngày đó ở trong điện thoại không có nói với anh là ’em cũng rất nhớ anh’ chứ.” Cậu ngẩng đầu, nhìn hai mắt Tương Hãn, nhẹ giọng mà trịnh trọng nói: “Rất rất hối hận, vì sao em không có ý thức được em rất yêu anh.”

Bỗng nhiên Tương Hãn nghe được lời tỏ tình của Từ Cửu Chiếu, trong nháy mắt thân thể đều cứng lên, hắn dùng sức ôm Từ Cửu Chiếu: “Anh cũng rất yêu em, rất yêu rất yêu.”

Buổi tối ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau Tương Hãn tỉnh lại rất sớm, thừa dịp Từ Cửu Chiếu còn đang ngủ, hắn đi ra ngoài mặt dày tìm y tá muốn một bộ chăn drap sạch sẽ. Sáng sớm có người đến kiểm tra phòng theo thông lệ, nhưng giường bệnh nhìn không ra một chút lộn xộn gì, sạch sẽ trắng tinh không gì sánh được.

Sau khi Từ Cửu Chiếu thức dậy, nhìn thấy bác sĩ y tá tới kiểm tra phòng có cảm giác hơi xấu hổ, định tránh một chút. Mãi đến khi cậu thấy hình như không có ai biết chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc này mới buông lỏng xuống.

Tương Hãn câu khóe môi, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, bên này bệnh nhân rất ít, lại ở xa, căn bản là không nghe thấy được.” Trừ phi là có người được phân nằm ở đây.

Từ Cửu Chiếu oán trách nhìn hắn: “Trách không được lá gan anh lớn như vậy, nếu để cho người khác phát hiện, sẽ không còn mặt mũi a.”

Tương Hãn ăn uống no đủ nên ngoan thuận giống như một con mèo lớn, không kêu một tiếng tiếp thu trách cứ của Từ Cửu Chiếu.

Lưu Duệ mua vé máy bay ngày kia cho người Tương gia, sau đó đến công ty du lịch địa phương đặt một tour du lịch hai ngày hai đêm, ba người liền cao hứng đi chơi.

Mặc dù không thấy được những người may mắn còn sống sót, thế nhưng ký giả truyền thông vẫn nghĩ mọi cách tới gần, cho dù là bóng lưng ngồi ở xe lăn được y tá đẩy đi kiểm tra cũng có thể đăng lên đầu báo.

Dù sao Tương Hãn cũng là một thương nhân, bây giờ lại là nửa nhân vật công chúng, hắn cũng không thích điệu cao như vậy. Liền để Lưu Duệ cùng người của tổ chuyên gia trao đổi một chút, nếu không có vấn đề gì lớn liền dự định xuất viện sớm.

Biết được hắn muốn rời đi, người sống sót nằm ở phòng khác chạy tới tạm biệt hắn, mỗi một người bọn họ đều rất cảm kích Tương Hãn, nếu như không phải là hắn mạo hiểm chui vào trong biển đem thang trượt đẩy ra ngoài, lúc này bọn họ khẳng định đã táng thân dưới đáy biển.

Bọn họ không chỉ là nhiệt tình ôm chia tay Tương Hãn, thậm chí có mấy người nước ngoài còn thân thiết hôn hai má của Từ Cửu Chiếu, khiến cho Từ Cửu Chiếu xấu hổ chân tay luống cuống.

“Chúng tôi đều rất cảm ơn cậu, Cửu Chiếu.” Mel dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói: “Nếu như không phải là cậu dạy Tương Hãn, chúng tôi sẽ không còn sống trở về.”

Eden ôm cậu một chút: “Nghe nói tác phẩm của cậu sẽ trưng bày ở triển lãm Pháp, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi xem.”

Từ Cửu Chiếu còn đang mơ hồ vì những người này có thái độ thân thiết, Tương Hãn liền mừng rỡ vỗ vai người ta nói: “Đến lúc đó ngài nhất định phải đi xem a!”

Cậu nhất thời hiểu ra.

Sau khi sắp xếp khách sạn xong, Tương Hãn liền lôi kéo Từ Cửu Chiếu chạy đi lặn xuống biển chơi. Mà lúc này Đường Tiểu Ất số khổ còn đang bận rộn chuyện mua hải đảo, cuối cùng mắt thấy thấy thủ tục mua bán không thể làm xong trong chốc lát được, Tương Hãn liền để Lưu Duệ lưu lại hỗ trợ, còn mình thì cùng Từ Cửu Chiếu về nước trước.

Lúc về nước hai người trở về Tiểu Dương Lâu đầu tiên.

Trên bàn cơm Tương Vệ Quốc lạnh nhạt nói: “Cháu bình an trở về là tốt rồi, vừa lúc sang năm Cửu Chiếu được 20 tuổi. Coi như là đã lớn, hai đứa tìm thời gian chính thức mở tiệc đi.”

Kể từ khi biết gia gia hắn biết chuyện của hai người, Tương Hãn ở trước mặt lão gia tử vẫn im như thóc, nghiêm túc ngồi một chỗ.

Nghe lão gia tử nói như vậy, hắn thiếu chút nữa ngạc nhiên nhảy dựng lên: “Gia gia, người nghĩ như vậy thật sao?!”

Lão gia tử trừng mắt: “Có lúc nào ông nói giỡn với cháu chưa?”

Tương Hãn ngoài mặt cung thuận gật đầu, nội tâm lại oán thầm: Cửu Chiếu đã nói với cháu rồi nhá, mấy năm nay người thế nhưng vẫn đùa a đùa cháu! Tam quan của ông đều mất hết rồi sao?

Khóe miệng Tương Vệ Quốc vểnh lên: “Hành Tân bên kia để ta tự mình đi nói, hai đứa tạm thời không nên tiết lộ.”

“Dạ, dạ.” Tương Hãn gật đầu như băm tỏi, Từ Cửu Chiếu ở một bên nhìn hắn giống như chim cút, mím môi cười. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Sau đó A Hãn lại vội vàng bận rộn, ăn rồi đi, đi rồi ăn, công văn chồng chất hơn một tuần lễ mới xử lý xong.

Nếu Tương Hãn đã trở về, mà kế hoạch nhằm vào Trịnh Khải Long cũng đã triển khai, Tương Hãn liền dứt khoát nói với thám tử tư hắn thuê đem tài liệu đen của Trịnh Khải Long vạch trần trên internet, đồng thời phối hợp với cơ quan tư pháp đem Trịnh Khải Long mang đi điều tra, dưới sự thúc đẩy trên mạng, các lời đồn bất lợi đối với Hoành Loan bắt đầu vang lên. Ngày hôm sau bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu Hoành Loan giảm mạnh, mọi người chen lấn bán đổ bán tháo.

Lúc này tiền mà Trịnh Khải Long đầu tư vào các hạng mục coi như là muốn cứu lại cũng không có chút biện pháp nào.

Hung hăng trả đũa Trịnh Khải Long xong, lúc này Tương Hãn mới cùng Từ Cửu Chiếu tới trấn Phong Diêu.

“Mấy đứa đó, chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới để cho chúng ta biết.” Trâu Hành Tân mất hứng nói, “Cửu Chiếu, con cũng quá tệ đi.”

Từ Cửu Chiếu đặc biệt chân thành xin lỗi: “Con không muốn để cho mọi người lo lắng thôi, không phải A Hãn cũng đã trở về rồi sao ạ?”

Cao Đại Toàn nói: “Bỏ đi, đã trở về là tốt rồi, cuối cùng đại nạn không chết a.”

Ngô Diểu có lòng gật đầu: “Còn thiếu một câu là ‘tất có hậu phúc’.” Sau đó hắn đem chuyện Tương Hãn phát hiện loại đất sét mới nói qua một lần.

Trâu Hành Tân ngồi không yên: “Thật như vậy sao? A Hãn, sao cháu không mang về một ít?”

Tương Hãn ngồi ở ghế salon đối diện, ung dung cười: “Người đừng nóng nảy, chờ bên kia thỏa thuận xong rồi, loại đất sét này người muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

Trâu Hành Tân vui mừng một chút: “Còn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao, nếu là có cùng cấp bậc với Ma Thương thổ, đừng nói nhiều, cháu cho ta một ít ta liền thỏa mãn rồi.”

Nói đến đây, Tương Hãn mới nhớ: “Đúng rồi, tân tác của Cửu Chiếu cháu còn không thấy đâu cả.” Vừa trở về Từ Cửu Chiếu vẫn theo hắn bận rộn, hai người hơn mười ngày mới trở lại Phong Diêu bên này.

Ngô Diểu cảm động không thôi: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài còn nhớ tới việc này!”

Cửu Chiếu áy náy nhìn Ngô Diểu, vì cậu vẫn kéo dài cho tới bây giờ nên Ngô Diểu đã triệt để chết tâm đi thúc giục cậu.

Tứ điều bình vẫn được bảo quản tốt ở bên trong tủ sắt của xưởng Văn Vận. Mặc dù Từ Cửu Chiếu không muốn khoa trương như vậy, nhưng mà Phùng Trung Bảo kiên trì muốn đặt nó ở đó.

Theo thường lệ bịt cửa sổ lại mở đèn bàn biểu diễn cho Tương Hãn một phen.

Sau khi đèn sáng, Tương Hãn rung động đứng tại chỗ, không dám tin nói: “Tuy rằng đã nghe em miêu tả qua, thế nhưng tận mắt thấy cùng nghe thấy thì hoàn toàn khác nhau. Đây thật là rất xảo diệu, cũng quá mờ ảo, quả thực tiên khí mười phần.”

Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn thán phục, rất thỏa mãn: “Lúc đầu em muốn gọi nó là 《Thương Hải Tang Điền》 hoặc là 《Quang Quái Lục Ly》, thế nhưng Ngô sư huynh kiên quyết phản đối, nhất định phải gọi là 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》.”

Tương Hãn trừng mắt nhìn Ngô Diểu: “《Thương Hải Tang Điền》 《Quang Quái Lục Ly》 đều tốt vô cùng, đương nhiên 《Thương Hải Tang Điền》 càng tốt hơn một chút, tại sao lại muốn đổi?” Hiếm khi Từ Cửu Chiếu đặt được tên nghiêm chỉnh như thế, Tương Hãn kiên quyết ủng hộ tới cùng.

Ngô Diểu kêu lên: “Đừng làm rộn được không?! Tên này phiên dịch ra rất dài, người nước ngoài nghe không hiểu được. Đối với ban giám khảo cũng rất bất lợi!”

Từ Cửu Chiếu cũng đã nghe Ngô Diểu giải thích qua, chỉ có điều cậu vẫn muốn đem chuyện này nói cho Tương Hãn, một điểm cũng không có ý thức được hành vi này mang tính chất làm nũng cáo trạng rất cao.

Trực giác Tương Hãn cảm nhận được suy nghĩ của cậu, hắn liền ưỡn ngực ngẩng đầu, ngạo nghễ cùng Ngô Diểu nói: “Nếu là Trung Quốc tham gia triển lãm, tác phẩm nhất định phải lấy tên Trung Quốc.”

Ngô Diểu bị ngoạn muốn khóc, hắn hao hết miệng lưỡi mới thuyết phục được Tương Hãn.

“Vậy được rồi.” Tương Hãn miễn cưỡng nhường một bước, “Vậy giống như 《Bóng Đêm Tinh Hà》đi, 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》là tên tiếng Anh.”

“Cậu nói cái gì thì là cái đó.” Ngô Diểu mệt mỏi hết lực nói.

Cuối cùng Từ Cửu Chiếu đem tác phẩm giao cho Ngô Diểu, Ngô Diểu đóng gói kỹ càng liền mang theo tứ điều bình bay đến Pháp.

Bởi vì bị kéo dài, bây giờ cách ngày hết hạn giao tác phẩm chỉ còn lại một tháng. Ngô Diểu không có đủ thời gian, lúc này hắn lền sử dụng nhân mạch của chính mình, nhanh chóng ở phòng triển lãm Paris mướn một triển thính.

Ngô Diểu vô cùng đắc ý phát thư mời khắp nơi. Mời nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng, người sưu tầm có danh, người quản lí viện bảo tàng, tác giả chuyên mục, thành viên hiệp hội gốm sứ, còn có mấy người ký giả truyền thông.

Đương nhiên là có mời cả giám khảo lần này, chỉ có điều bởi vì gần đến đại triển quốc tế hai năm một lần, những giám khảo này đều rất bận rộn, người muốn trăm phương nghìn kế theo chân bọn họ lập quan hệ nhiều không kể xiết.

Nếu không phải là Ngô Diểu đã lăn lộn mấy năm nay, những người này nhìn cũng không thèm nhìn tới. Coi như là đáp ứng lời mời đến đây, những người này cũng là nâng cằm cao ngạo, tuy rằng không tính là dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm.

Không phải bọn họ muốn làm bộ làm tịch, nhưng khi nghe nói lần này Ngô Diểu mang đến là tác phẩm của một nghệ thuật gia trẻ tuổi từ Trung Quốc, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không coi trọng, tuy rằng cái tên này gần đây dường như ở trong giới được nhắc tới rất nhiều.

Thế nhưng danh tiếng có thể thổi phồng lên, không có nhìn thấy tác phẩm chân chính trước, những người này cũng sẽ không vì giao tình liền phá hỏng danh tiếng của chính mình.

Ngô Diểu ăn mặc một thân tây trang, vẻ mặt tươi cười chiêu đãi từng vị khách nhân được mời tới.

Bạn cũ của hắn – Kiều Mã Tư ·Peg – ký giả chụp ảnh của 《Thời báo Paris》 nói với hắn: “Ngô Diểu, rốt cuộc là cậu muốn cho chúng tôi xem vật gì hiếm lạ đến như thế, mà khiến tôi mang theo máy chụp tốt nhất đến đây.”

Ngô Diểu thần bí: “Đương nhiên là muốn giúp cho cậu được một tin tức lớn. Đây là triển lãm thử thôi, chỉ có ngắn ngủn một tuần lễ, trong lúc này, cậu có thể gần gũi tiếp cận nó. Nếu như đợi đến sau này cậu muốn có cơ hội như vậy cũng không dễ dàng đâu, nói không chừng còn cần hẹn trước đấy.”

Kiều Mã Tư nhìn hắn: “Đừng nói là cậu muốn cho tớ xem tác phẩm giống như bức tranh của danh họa Vincent van Gogh không bao giờ được xuất bản nha.”

Ngô Diểu: “Cũng không sai biệt lắm.”

Kiều Mã Tư bán tín bán nghi, Ngô Diểu bỏ đi bắt chuyện với khách nhân khác, lưu lại Kiều Mã Tư đứng đối diện với một triển thai được vải đỏ che đậy.

Mười giờ sáng, tất cả khách nhân đều đến. Ngô Diểu đóng cửa tiểu triển thính lại, hắn gật đầu với trợ lý đang đứng ở bên công tắc đèn, bản thân mình thì đi tới triển thai đối mặt với chưa tới hai mươi người.

“Thưa quý vị. Tôi sắp sửa cho mọi người thấy một kỳ tích, một thần tác không nên tồn tại trên thế giới này, một trân bảo mà thượng đế mượn tay con người làm ra tặng cho trần gian này.”

Khách mời bởi vì hắn ngôn từ quá mức khoa trương mà hơi xôn xao, không tự chủ được nhìn chằm chằm Ngô Diểu.

Ngô Diểu kéo màn sân khấu, hướng về phía mọi người nói: “Tân tác 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 của đại sư gốm sứ trẻ tuổi Từ Cửu Chiếu đến từ Trung Quốc.”

Truyện Chữ Hay