Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

chương 13: 13: đám cưới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù câu trả lời của câu hỏi đó có là gì đi nữa thì việc bọn họ sắp trở thành chồng chồng cũng sẽ không thay đổi.

Ân Lâm Sơ rất mong chờ giá trị chịu ngược khi sắp đến lúc kết hôn sẽ tăng thêm.

Ân Vinh được đưa về nhà từ bệnh viện vào đêm hôm qua, nhưng chỉ có thể ngồi xe lăn, được Cao Ngọc Lê chăm sóc.

Ông ta một câu cũng không muốn nói với Ân Lâm Sơ, dù có khó cũng muốn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy cậu.

Ân Lâm Sơ cảm thấy hơi khó chịu, cậu không muốn mất đi công cụ kiếm điểm hình người này, chẳng nhẽ trước khi chết đi không cho cậu nổi hai điểm à?

"Giá trị chịu ngược +, đạt đến điểm, mức độ khó: tăng; các cấp độ khó hiện tại: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp địa ngục."

Ân Lâm Sơ: "....."

Mày trừ điểm về như cũ cho tao.

Không ngờ tới rằng tất cả mọi thứ trước đây chỉ như lính mới chơi cờ.

Tiếp theo độ khó sẽ ngày càng bay cao, có thể thấy trước tầng tầng trở ngại sắp tới.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đổng Nhuận Ngôn, Ân Lâm Sơ mặt vô cảm bóp nát ly thủy tinh trong tay.

Nghĩ đến ngày mai là có thể kết hôn với Hoắc Kiệu, vào Hoắc gia, tâm trạng bình tĩnh hơn chút.

Cậu đem mảnh thủy tinh vỡ trong tay ném vào thùng rác, nói với Đổng Nhuận Ngôn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đứng dậy đi về phòng.

Đến ngày kết hôn, mới sáng sớm đã có người gõ cửa phòng.

Ân Lâm Sơ mặc bộ vest đen mà mình tự chọn, ngồi trước gương nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu còn chưa kết hôn bao giờ đâu, nếu bởi vì thiếu kinh nghiệm mà kết quả hỏng bét...!ừm cũng đâu thể trách cậu được.

Dù sao có Hoắc Kiệu ở đó, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Nghĩ vậy, cậu yên tâm hơn hẳn.

Có người tới lấy chai lọ bôi lên mặt cậu, cậu cũng lười mở mắt.

Trong chớp mắt, lưỡi dao sáng bóng vừa đặt lên đuôi lông mày cậu, Ân Lâm Sơ đột nhiên mở mắt, bắt lấy cánh tay anh ta vặn ra đằng sau, đè cố định lên trên bàn.

Phản xạ có điều kiện xong, cậu mới chợt nhận ra, người này chỉ là muốn tỉa lông mày cho cậu.

"Xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Ân Lâm Sơ vội vàng buông tay, đỡ anh ta dậy, chân thành xin lỗi.

Cánh tay của thợ trang điểm bị vặn tưởng như trật khớp đến nơi, nước mắt lưng tròng: "Không muốn tỉa lông mày có thể nói trước với tôi mà.

Lông mày cậu thật ra cũng không cần tỉa, tôi chỉ định cạo một chút thôi.

Không cần, thật sự không cần tỉa đâu..."

Ân Lâm Sơ lúc này mới ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, nhìn khuôn mặt được trang điểm một nửa trong gương thì cậu thẳng thắn lắc đầu: "Đây mới là không cần, thật sự không cần."

Lấy giấy lau bớt đi một chút phấn nền, Ân Lâm Sơ cảm thấy cứ như vầy mới ổn.

Cơn đau của thợ trang điểm đã giảm bớt, trong lòng cũng không trách móc Ân Lâm Sơ, lại cầm dụng cụ trang điểm đơn giản một chút, âm thầm thấy tiếc cho một khuôn mặt như vậy.

"Bằng tay nghề của tôi và với khuôn mặt đẹp trai này của cậu, nhất định cậu sẽ là chú rể đẹp nhất ở hôn lễ.

Cả đời người chỉ có một ngày này, cậu không muốn khiến bản thân hoàn hảo hơn sao, đối tượng kết hôn của cậu có người yêu cũ không? Cậu ta sẽ đến phải không?" Lúc thợ trang điểm tới, nghe người hầu nói, đại thiếu gia rất khó hầu hạ, bây giờ mới phát hiện, người này không phải thẳng tính lắm sao?

Ngay cả lực khi đè người xuống cũng vô cùng lớn!

Ân Lâm Sơ không biết cậu có phải chú rể đẹp nhất hay không, cũng không biết người yêu cũ của Hoắc Kiệu có tới hay không.

Nếu được, cậu chỉ mong thợ trang điểm ngay bây giờ, lập tức, lập tức đi ra ngoài.

"Đổng Nhuận Ngôn." Ân Lâm Sơ lớn tiếng gọi phía ngoài cửa, Đổng Nhuận Ngôn lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cậu, dưới sự cưỡng ép của cậu "mời" thợ trang điểm ra ngoài.

Lý do cậu không tự mình "mời" chủ yếu vì Ân Lâm Sơ sợ mình mà ra tay thì không chỉ đơn giản là "mời" nữa.

Quá trình đón dâu hết sức đơn giản, nói trắng ra theo lời giải thích của Đổng Nhuận Ngôn thì toàn bộ quá trình kết hôn đều đơn giản.

Bà Hoắc không phải người thích dài dòng văn tự, trong suy nghĩ của bà, cái gì bỏ được thì bỏ.

Hôn lễ được tổ chức tại biệt thự của Hoắc gia, phòng tiệc ở đó đủ cho tất cả khách mời.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ân Lâm Sơ đến trước khi kết hôn một ngày, mọi thứ được chuẩn bị xong trong chưa đầy hai tuần.

Trình độ trâu bò của vị Hoắc phu nhân kia khiến Ân Lâm Sơ phục sát đất.

Mấy người nhà họ Ân lựa thời gian đứng chờ ở cửa, khi xe đón dâu của Hoắc gia tới, Ân Lâm Sơ thấy Hoắc Kiệu từ trên xe bước ra, cậu nhanh chân tiến lên đẩy người vào lại trong xe, tự mình theo sau trèo lên xe, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Có thể lái đi được rồi."

Ánh mắt Hoắc Kiệu không kịp che giấu sự kinh ngạc, Ân Lâm Sơ ngồi xong cả rồi mới nhận ra ¹: " Tôi...không nên tự xông lên hả?"

¹Hậu tri hậu giác: ý chỉ làm xong rồi mới nghĩ đến.

Hoắc Kiệu hoàn hồn nói: "Không sao, tôi cũng muốn nhanh chóng đón em về.

Chú Triệu, lái xe đi được rồi."

Chiếc xe thong thả lăn bánh, Ân Lâm Sơ lia mắt đánh giá Hoắc Kiệu.

Trên người cũng mặc một bộ vest đen: "Bộ chúng ta mặc giống nhau à?"

"Ừm." Hoắc Kiệu nói, "Mẹ tôi mang mấy bộ đến cho em chọn, tôi sẽ mặc bộ giống kiểu của em."

Nói xong, một lúc sau, anh còn nói thêm, "Bộ vest đen này là tôi cho thêm vào, lúc em chọn bộ này, tôi rất ngạc nhiên."

Anh mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đen lấp lánh.

Dùng giọng điệu bình thản nhất mà mà nói câu ấy, Ân Lâm Sơ lại nghe ra hàm ý khá thú vị.

Tựa như là trong lòng thấy tự hào, rồi lại giả vờ chín chắn không chịu nói, nhưng cuối cùng lại như đứa trẻ không nhịn được mà khoe khoang chiến tích của mình.

Tuổi của anh ít hơn Ân Lâm Sơ, chỉ mới tuổi, vẫn còn rất trẻ.

Rồi Ân Lâm Sơ tính dựa trên thân phận hiện tại, cũng chỉ mới tuổi.

Ân Lâm Sơ lần đầu tiên thấy tính tình trẻ con của anh, cảm thấy rất thú vị.

Cậu cũng không ngại đưa ra lời bình tích cực: "Này nghĩa là mắt nhìn của anh và tôi giống nhau."

Hoắc Kiệu đang bối rối liền thả lỏng một chút, hơi dựa về phía sau.

Như là đạt được điều mình muốn, tạm thời thỏa mãn, quay lại vị trí ban đầu và chờ lần tiếp theo.

Lúc về tới Hoắc gia thì chưa quá giờ sáng, Ân Lâm Sơ đứng ở cửa cùng Hoắc Kiệu để tiếp đón vài vị khách quan trọng —— Hoắc Kiệu ung dung trả lời, Ân Lâm Sơ đứng ở bên cạnh đảm đương vị trí bảng hiệu đứng hình người.

Hoắc Kiệu nhìn thấy nhân vật quan trọng xuất hiện, liền chủ động nhỏ giọng giới thiệu cho Ân Lâm Sơ, một bên ứng phó khách mời, một bên ứng phó với người chồng "chưa rành sự đời", trông có vẻ khá bận bịu.

Không lâu sau, có người hầu gọi cậu với Hoắc Kiệu ngồi một bên nghỉ ngơi, tiếp nhận vị trí tiếp khách.

Ân Lâm Sơ quay đầu lại nhìn, Hoắc phu nhân đang đứng trong đám người lạnh lùng nhìn về phía này, một lúc sau, như thể bất lực trước sự vô dụng() của cậu, âm thầm thở dài.

() Raw là 一无是处: ý chỉ sự vô dụng, làm cái gì cũng tệ, cũng sai.

Ân Lâm Sơ quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Hoắc Kiệu.

Cái nhà này, tốt đấy chứ.

Dòng xe cộ ngoài cửa vẫn bình thường, đưa vé VIP ra rồi lái xe tới nơi khác để đậu, dòng người nối liền nhau tiến vào nhà trong của Hoắc gia.

Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu có thể quậy được, dù gì nhà họ Hoắc cũng rất to, vậy nên nhà kia của bọn họ nhất định cũng sẽ không nhỏ, một người ở chắc cũng chả hết.

May thay cậu có Đổng Nhuận Ngôn, cậu có thể lôi kéo Đổng Nhuận Ngôn đến ở cùng.

Người hỗ trợ kiểm tra thiệp mời - Đổng Nhuận Ngôn chợt thấy lạnh sống lưng, mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt rồi thu mắt về.

Là lời của cái vị đại thiếu gia dở hơi kia, vậy thì nhìn bằng ánh mắt ớn lạnh như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Trong đám người có ba thiếu niên giống nhau như paste cùng đi song song, Ân Lâm Sơ nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt.

Hoắc Kiệu chủ động giới thiệu cho cậu, giọng điệu trầm trầm, nghiêm túc và có chút dịu dàng, "Đó là anh em sinh ba của tướng quân Hướng gia, Hướng Tả, Hướng Hữu, Hướng Tiền Khán."

"Há há há há há!" Ân Lâm Sơ không nhịn nổi, cười to.

Phản ứng của cậu luôn nằm ngoài dự đoán của Hoắc Kiệu, cái điệu cười này khiến anh thấy khó hiểu, rồi lại như bị truyền nhiễm mà cũng muốn cười, ".....Có gì buồn cười à?"

"Há há há không buồn cười." Ân Lâm Sơ mồm thì nói không buồn cười nhưng rõ ràng là không nhịn cười nổi, "Chỉ là, tôi nghe anh dùng giọng điệu nghiêm túc nói thì thấy vô cùng buồn cười."

Đã có người dùng ánh mắt như nhìn vật thể lạ nhìn về phía bên này, Hoắc Kiệu lại nghĩ, cậu nói cậu vì anh mà cảm thấy buồn cười.

Không kìm được, không nhịn nổi, khẽ cười..

Truyện Chữ Hay