---
Đang ngồi cà phê buổi sáng ở khuôn viên nhà, bỗng nhiên Diệp Ngôn có điện thoại từ trợ lý Lý
---
" Nghe ...!!! Việc gì..."
Trợ lý Lý nói :
" Dạ...!!! Khoảng thời gian nào anh quay lại làm việc ạ , để tôi sắp xếp ...!!! "
---
Diệp Ngôn cười nhếch miệng nói :
" Thế nào ...!!! Nhiều việc quá hay là ít việc quá ..!!!"
Trợ lý Lý thật sự là một siêu nhân cấp toàn địa cầu, dưới trướng của Diệp Ngôn...
Anh ấy những ngày qua lo việc trong , việc ngoài công ty, rồi nào là việc bang hội, muốn tẩu hỏa nên phải ra thượng sách là gọi điện nhắc nhở boss đi làm thôi huhu ..
Trợ lý Lý cười gượng nói :
" Chỉ có ngài hiểu tôi nhất, thật sự rất nhiều việc cần ngài đến giải quyết ạ ..."
Diệp Ngôn thở dài một tiếng :
" Được rồi cố gắng thêm tí thời gian nữa để tôi giải quyết việc nhà xong trước đã ...!!!"
---
Trợ lý Lý ngạc nhiên :
" Việc nhà ....!!! "
Diệp Ngôn biết mình nói hớ ra liền nói :
" Cậu còn hỏi tiếp thì đến khi nào phu nhân tôi sinh con xong , tôi mới đi làm ..."
---
Trợ lý Lý hiểu ra vấn đề nhìn trời cười mím môi đau khổ tự nói với lòng:
" Boss mình thật sự trúng sét ái tình rồi , lần này khổ rồi, khổ thật rồi ..."
Anh ta không dám nhiều lời nữa :
" Dạ vâng, tôi hiểu rồi, việc về phu nhân tôi cũng đang cho người điều tra nhanh hơn, có thể phu nhân là người sống ở nước ngoài, hoặc là du học sinh nên tới nay chưa rõ mấy...!!"
---
Diệp Ngôn ngắt lời :
" Được rồi...!!! " rồi tắt máy ngang và nói ra miệng :
" Phiền thật ..."
--
Hắn cầm tách cafe sáng nhâm nhi quay đầu về hướng tiểu Bảo Bối kia đang trồng hoa hồng trong sân vườn nhà hắn.
---
Bảo Thiên chăm chú trồng hoa bón phân không để ý xung quanh, mãi đến lúc sau thì mới nhìn qua phía Diệp Ngôn thấy hắn đang nhìn mình trầm trầm.
Đôi mắt Diệp Ngôn ngoài vẻ lạnh lùng vốn có ra thì sâu tận bên trong là ngọn lửa cực kỳ ấm áp, chỉ khi hiểu hắn mới nhìn thấy được điều đó trong hắn.
Hắn thấy cô quay qua nhìn thì lấy báo ra đọc giả vờ không chú ý đến cô.
Không biết hắn đang tập trung gì mà khả năng đề phòng kém đi, cô đang rón rén đi đến kế bên hôn trộm vào má hắn một cái...
Hắn giật mình cau mày lại nhìn sang cô, Bảo Thiên dùng tay vuốt đôi chân mày kéo ra, hôn lên trán hắn một cái thứ hai.Đôi mắt long lanh nhìn hắn cười tươi trong nắng.
---
Không tài nào lạnh lùng với cô, không cách nào làm lơ với cô, giờ chỉ như con sói con ngoan ngoãn cho cô chọc phá mà thôi.
Cô cười nói :
" Diệp Tổng...!!!! Có ai nói, anh cười rất đẹp không ...!!!"
Hắn nhếch miệng toát lên nét thanh cao của một nam thần nói :
" Ai dạy em nói chuyện nịnh nọt như vậy ..?? "
Cô cười tươi buông hai nhánh hoa hồng đặt lên bàn rồi ngồi lên người Diệp Ngôn ôm lấy cổ hắn :
" Anh nghĩ thử xem, người như em sao lọt vào mắt của Diệp Tổng đây được vậy, em muốn biết .."
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, cuối xuống tránh ánh mắt của cô thì lại bắt gặp ngực cô cùng hơi thở, hắn liền ngước lên nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn hắn.... ( tai họa ... thảm họa đến rồi...)
---
Diệp Ngôn chồm tới lấy tách cafe uống một ngụm nét mặt lạnh lùng không nhìn thẳng cô, mà nhìn ra xa xăm nói :
" Khoan nói chuyện đó, anh muốn hỏi, sao em lại tin anh là chồng em, không chút nghi ngờ ..? "
---
Bảo Thiên không thích nét lạnh lùng như thế khi nói chuyện với cô, lại không nhìn cô mà nhìn đi hướng khác.....
Cô dùng hai tay đặt lên má anh xoay mặt anh về cô nhìn vào mắt anh. (Chiêu thức này thì Đại Soái nhà ta xem ra khó chống đỡ nhé ). Diệp Ngôn bình tĩnh nhìn cô chờ xem cô gái này sẽ trả lời hắn như thế nào.
Thật ra từ ngày cô về nhà anh đã muốn hỏi, để hiểu được chút ít gì đó tâm ý của cô với hắn. Bảo Thiên nhìn anh cười thật to nói :
" Em phải hỏi là có người đàn ông nào quyền lực như anh mà đi nhận bừa một cô gái mất trí làm vợ không ? "
Diệp Ngôn nghe xong đảo mắt nhẹ về hướng khác.Cô bắt đầu kể câu chuyện lúc cô vừa tỉnh dậy trong bệnh viện :
" Lúc mới tỉnh lại trong bệnh viện thật sự rất ồn, đầu em rất đau, y tá cứ ra vào liên tục , em rất hoảng sợ, lúc đó em nghe được là : phải chăm sóc cô gái trong kia chu đáo, cô ấy tỉnh rồi, cô ấy là vợ của Diệp Tổng đấy, tin được không, tại sao lại diễm phúc đến như thế, chắc tu hành nhiều kiếp lắm đây...."
" Em liền nghĩ, Diệp Tổng, Diệp Tổng là ai, cho đến khi nhìn thấy anh, em đã hiểu......, khí chất của anh đơn giản đủ làm người ta phải nể phục, không phải em đang nâng bóc chồng em đâu .."
----
Diệp Ngôn nghĩ ngợi gì đó cười nhẹ lắc đầu khó hiểu rồi dùng hai tay siết chặt cô vào người hắn. Hắn đưa mặt lại áp gần vào mặt cô, lúc này mũi đã chạm mũi hắn nói nhỏ:
" Nói từ khi mất trí đến bây giờ đi, em thấy chồng em như thế nào ? "
Cô đỏ mặt thẹn thùng cười ranh mãnh nói :
" Hmm..!!! Rất Ngoan ..!! "
Hắn vừa nghe xong không nhịn được cười, miệng cười toe toét lên, tại sao diễn tả là hắn " ngoan " , ý cô là đang muốn nói điều gì...
Hắn không hề ngoan đâu nhé. Cô thấy anh cười lại thẳng thừng nói tiếp:
" Nhưng đôi khi lại cố tình đối xử lạnh nhạt...khó hiểu .. em không biết mình làm gì sai với anh nữa ..."
---
Hắn vuốt tóc cô, nhìn cô, lần này là cái nhìn trìu mến say đắm :
" cái sai của em là .... vô tình quyến rũ anh ..."
Hắn nâng cằm cô lên, hôn môi cô từ nhẹ nhàng đến nồng nàn...
----
Sau nụ hôn thì Bảo Thiên úp mặt vào ngực hắn thẹn thùng không nhìn hắn nữa, không ranh mãnh nữa. Giống bị bỏ bùa mê biến thành mèo con nằm gọn trong lòng hắn,,
Hắn thì mỉm cười ôm chặt cô xen lẫn mùi vị hạnh phúc của một gia đình, thứ hắn chưa từng nghĩ, chưa từng mơ mà lại vô tình có được.