Trên môi bà ấy hiện lên một nụ cười vô cùng nhã nhặn và chậm rãi.
Bảo Thiên liền đánh giá ở vị phu nhân này, tất cả cử chỉ luôn toát nét mềm mại đến mê hoặc.
( thuộc kiểu phụ nữ mọi đàn ông đều muốn bảo vệ đây rồi)
Ở Diệp Gia thường khi không thấy bất cứ một người nào đến thăm viếng. Điều đó đã làm Bảo Thiên thấy lạ nhưng lâu cũng quên dần. Vì nhìn cái nét mặt khi chồng cô xử lý công việc luôn quá nghiêm chỉnh, còn có phần lạnh như băng nên việc không có bạn bè là quá hiển nhiên không gì bàn cãi.
Hôm nay đúng dịp Diệp Ngôn vắng nhà thì lại có người lạ đến, đây thật sự có phải là trùng hợp không ? Bảo Thiên đang suy tư nhìn người phụ nữ trước mặt :
" Cháu là Bảo Thiên đúng không, cám ơn cháu đã chăm sóc con Bác bấy lâu nay, quản gia Lâm đã kể hết cho Bác rồi ..."
---
Bảo Thiên nghe xong tí nữa đánh rơi mấy tài liệu trên tay xuống, đứng không vững luôn, miệng run run cúi đầu nói :
" Mẫu ... Bác đây là mẫu thân của Diệp Ngôn ..." Quả thật cô đoán không sai mà, người đến đây tìm anh ấy thì không phải là bạn rồi, vậy thì chỉ có thể là người thân. Sao hôm nay đầu óc cô chậm chạp thế này nhỉ
- " Đúng vậy Bảo Thiên ...."
Bà ấy với nét mặt phúc hậu và ánh mắt vô cùng dịu dàng gọi hai tiếng " Bảo Thiên " thật làm người nào đó muốn chạy đến kêu to hai tiếng " Mẹ Chồng....^^).
Bảo Thiên cũng bớt căng thẳng đi đôi chút... Trong lúc nói chuyện cô luôn để ý từng chút cử chỉ của bà, Mẹ Diệp Ngôn đứng đó nhưng tay luôn vịn vào cửa , có vẻ như bà đi đứng khá bất tiện.. Bảo Thiên thấy bà kêu cô xuống phòng khách, vừa quay lưng đi cô nhanh như gió bay đến đỡ lấy cánh tay bà.... Bà ngước nhìn cô vỗ vỗ nhẹ vào tay tỏ ý hài lòng.
( Mẹ Diệp Tổng tên Tố Thanh Thanh nhé mọi người ...)
Tố Thanh Thanh vô cùng ngạc nhiên trong lòng, cô bé này nhìn tướng mạo mỹ miều, tư chất thông minh, tinh ý vô cùng.....
" Con trai mẹ thật biết chọn mà ...." . Nghe mẹ chồng khen ngợi Bảo Thiên có chút thẹn thùng. Bà xuất hiện bất ngờ quá làm cô không kịp chuẩn bị gì. May mà vị mẹ chồng này rất tốt nên cô cũng thoải mái hơn.
Bảo Thiên đỡ bà đi xuống phía phòng khách dưới lầu.. Quản gia Lâm thấy thế cũng vội lại dìu Đại Phu Nhân ...( Thì ra nữ chủ nhân lớn nhất trong căn nhà này không phải Bảo Thiên nhé mà là người phụ nữ của Diệp Viễn ( ba Diệp Ngôn ) )....
---
Bảo Thiên chưa từng nghe Diệp Ngôn nhắc đến ba mẹ mình . Ngày xưa chỉ nghe thoáng qua ba mẹ hắn định cư ở Mỹ mà thôi.
Điều đặc biệt cô chưa từng thấy bức ảnh nào của cả ba hay thậm chí hình ảnh của hai người họ xuất hiện trong căn nhà này... Chưa từng... chưa từng..... được nhắc đến.......
Đúng là làm cho cô một phen hú tim, đầu óc loạn lên hết mà....
--
Cả hai xuống phòng khách cô đỡ bà ngồi xuống sofa, quản gia Lâm liền đến rót trà cho cả hai... Cả hai phu nhân Diệp Gia vui vẻ trò chuyện, cuối cùng Tố Thanh Thanh mới kể rõ đầu đuôi quá khứ của Diệp Ngôn cho cô nghe...
Cô vừa nghe đến đâu, lấy khăn lau nước mắt cho mẹ chồng, rồi cũng tay lau nước mắt cho chính mình...
----
Sau câu chuyện mắc ai cũng đỏ hoe lên... Bảo Thiên mới vội hỏi bà :
" Vậy Bác Trai quyết định quên đi chuyện xưa quay về đây đúng không ạ...."
Mẹ chồng cô nhìn cô rồi nói tiếp : " thật ra bác rất nhớ nó, nhưng Diệp Viễn quyết không cho bác về, nhưng gần đây, Diệp Ngôn biết bao năm đã chịu gọi cho ba mình, hai người họ tâm sự chuyện gì đó rất lâu, rồi ông ấy quyết định quay về....."
Bảo Thiên nghe xong lại hỏi tiếp vậy " Bác trai đâu ạ, hai bác về trước Bác trai về sau....!!!! "
---
Quản gia Lâm nghe lấy tay che miệng cười, thấy Bảo Thiên nhìn liền : " Xin lỗi phu nhân, muốn Diệp Đại Lão gia không đi chung với Đại Phu Nhân thì chắc không phải là ngài ấy ..." Bảo Thiên nghe cũng chưa tường tận mấy... cô nghĩ qua lời họ nói, thì Diệp Viễn yêu vợ chắc cuồng si lắm..... Cô chợt hiểu ra cái gen yêu chiều vợ của Diệp Ngôn là được duy truyền từ đây....... nhìn sang Tố Thanh Thanh, bà ấy đang mĩm cười đầy vẻ ngọt ngào...
---
" Ông ấy đi tìm con trai bàn tí việc rồi, ta về Diệp Gia trước...."
Bảo Thiên liền nghĩ việc gấp hôm nay của Diệp Ngôn là đi hội ngộ với ba hắn sao.
Cô cũng hiểu sao hắn lại chưa bao giờ mở miệng kể về ba mẹ hắn, vì câu chuyện thật quá đau thương. Chẳng trái nét mặt của anh ấy lạnh như băng trôi ngàn năm, thì ra nụ cười mất đi vì sự cô đơn tự trách.
Càng nghĩ cô càng thấy rõ. Ở đâu đó, có hai đứa trẻ mất đi tuổi thơ thật đẹp , họ tuy khác câu chuyện nhưng chịu cùng nỗi đau cô đơn... Thật hay họ lại được gặp nhau ....