" Ôi ...!!! Em ngủ quên trễ giờ rồi , em phải đi làm ngay ...". Bảo Thiên hớt hãi ngồi bật dậy.
" Ai cho em đi làm .... Anh đuổi việc em rồi . Em quên rồi sao ? ..." Diệp Ngôn đang nằm cạnh tay gác sau đầu đọc báo, nét mặt bình tĩnh trả lời.
"??????" Ai kia hết nói nổi.
----
Bảo Thiên nghe xong quay qua lườm hắn " Tại Sao...? "
- "Em còn dám hỏi tại sao à ..."
- " Có chết cũng phải biết nguyên nhân vì sao chứ ..."
- " Vì em đã đắc tội với Diệp Ngôn anh ..."
- " Anh ..." Cô hậm hực tức giận nhìn chồng mình.
-------
Bảo Thiên thấy việc làm căn mãi thế này thì không tốt chút nào. Chồng cô tính khí ngang ngạnh, thích ngọt chứ không thích chua. Cô thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, quay qua tươi cười ngọt ngào trèo lên người Diệp Ngôn...Hắn bỏ sấp báo xuống tay vịn vào eo cô:
" Em đang làm gì thế ...."
Cô: " không làm gì cả "
Mặt hắn cười ranh mãnh :
" Thật ra anh không thích cảm giác mạnh, mà nếu phu nhân anh thích thế thì đành chịu vậy ...."
Bảo Thiên đỏ hết cả mặt xoay người úp mặt anh xuống gối không cho anh dùng ánh của sói đó nhìn cô nữa
" Anh đang nghĩ đi đâu vậy ...Em đấm lưng cho anh ..."
----
Diệp Ngôn vừa nằm xem báo thêm tí vừa để phu nhân hả hê đấm bóp trên vai và lưng cho anh...
" Nghĩ vài ngày cho khỏe, không được bướng cãi lại, vậy đi ..." - Cô : " vâng...!! thưa Diệp Tổng phu quân ..."
-----
Bước xuống nhà thì cả phòng khách ồn ào cả lên. Diệp Ngôn chau mày hỏi chuyện gì đang xảy ra thì thấy Vũ Đình Văn đang ngồi bên dưới phòng khách. Thấy Bảo Thiên hắn ta chạy đến định đưa tay lên trán cô rồi hỏi thăm thì bị Diệp Ngôn hất tay ra nheo mắt nhìn hắn.
Vũ Ca cười với Bảo Thiên :
" em không sao chứ, làm anh lo lắng khi nghe tin em ngất xĩu ..."
( Ôi trời thêm một ông thần xuất hiện nữa rồi, ông này xem ra cũng xem trời bằng vung đây mà ).
---
Bảo Thiên tay đang ôm lấy tay Diệp Ngôn nhìn anh một cái rồi mới trả lời Vũ Ca :
" Tôi không sao rồi cám ơn anh quan tâm, anh ngồi đi ...."
----
Cả ba người đến phòng khách ngồi xuống uống trà... Bảo Thiên mời Vũ Ca ở lại ăn cơm để cám ơn anh chuyện hôm trước giúp cô, mà đến nay mấy lần gặp chưa có dịp đền ơn...
Thật ra cô cũng phải để ý nét mặt Diệp Tổng nhà ta, a nhẹ gật đầu cô mới dám hành xử như thế.
Bảo Thiên nói hai người ngồi nói chuyện cô vào bếp phụ chuẩn bị bữa cơm... Diệp Ngôn không quên hôn lên trán cô ân cần một cái mĩm cười nhẹ.
----
CUỘC NÓI CHUYỆN DIỄN RA : ( Thật ra hai gia đình họ có mối thâm giao từ nhỏ, Vũ Ca và Diệp Ngôn cũng từng chạm mặt nhau trong giới ngầm nhiều lần, nhưng là giúp đỡ không phải phe địch )
Vũ Ca nói trước : " này tên khốn, không ngờ như anh cũng có được vợ "
Diệp Ngôn rót tách trà cho Vũ Ca rồi hắn cầm tách trà của mình ngửa về sau chéo chân tư thế khá thoải mái nói chuyện :
" không phải cậu vừa nhìn cũng đã yêu sao, ganh tị à ..."
---
"Haha...!!!
Nhiều lần muốn cướp nhưng thấy không đơn giản, nhưng tôi nói với anh này .... Nếu anh sơ hở, tôi sẽ cướp cô ấy về bên mình, cô gái này đáng yêu chết được ...
" Vũ ca vừa cười vừa nhìn về hướng bếp. Thật ra cái tên này đa tình không nói, có chút biến thái, cuồng si, mà lại điên điên vào cung vua mà còn đòi bắt vợ vua về làm vợ hắn... Hết thuốc chữa, thật hết thuốc chữa rồi....
----
Diệp Ngôn bỏ tách trà xuống bàn nhìn Vũ Ca cười mĩm rồi cũng nhìn về hướng bếptìm bóng dáng vợ yêu của hắn đang hăng say làm bếp :
" Vũ Ca này ...!! Cậu tính dùng tiền, hay dùng nhan sắc của cậu để theo đuổi vợ tôi vậy ..."
Diệp Ngôn nói ra câu này thật là thâm mà. Tiền hắn không thiếu thậm chí còn hơn, nhan sắc lại có phần lịch lãm sang trọng hơn người so về tất cả luôn chiếm thế thượng phong...
Chưa kể đến vũ khí cuối cùng đó là tấm chân tình hắn dành cho cô, sự an toàn và tình yêu thật ngọt ngào....
----
Diệp Ngôn lại nói tiếp :
" Nhưng có cậu cùng tôi bảo vệ cô ấy, thật sự tôi yên tâm hơn nhiều, dù gì cũng rất cám ơn cậu vì chuyện đã qua...."
----
Vũ Ca mĩm cười nhẹ, anh cũng tự hiểu mình thích cô gái này là một chuyện, nhưng để vượt qua người đàn ông trước mặt để tranh quyền bảo vệ cô là điều không thể. Mà đều hắn không ngờ nhất là Diệp Ngôn lại có thể tin tưởng cô ấy sẽ không thay lòng đổi dạ. Ôi Trời....^^
----
Ba người bọn họ vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Bảo Thiên thật lòng thấy rất lạ, cứ tưởng họ sẽ đánh nhau một trận kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu gì chứ, không ngờ lại hòa hợp đến đáng sợ như thế này sao...
Cô vừa ăn cơm mà vừa nhìn hai người họ khó hiểu.