Mắt thấy sắp đến nhà nhỏ Hồng Lam, phía trước bọn Hoắc Thành đột nhiên dừng lại.
Phía xa có hơn hai mươi người ồn ào tụ tập thành một nhóm, người của tổ tiết mục lần lượt chạy đến.
"Sao vậy?" Địch Tinh Thần vội hỏi.
"Hình như là fan của Nghiêm Chấp tìm đến." Lâm Thanh Ninh nói.
Nghiêm Chấp trực tiếp bước tới đám người kia, mọi người đứng tại chỗ chờ, liền nghe thấy tiếng hét như sấm cắt ngang trời đêm của fan truyền tới.
Hồ Anh ở bên cạnh vẻ mặt hôm mộ nhìn, lầm bầm nói: "Cậu ấy thật nổi tiếng."
Những fan hâm mộ tạm thời chưa thể rời đi ngay, đám người bọn họ dưới sự bảo hộ của nhân viên công tác của tổ tiết mục đi tới, có một fan giơ điện thoại lên quay bọn họ, Bùi Úc nhíu mày, nhanh chóng bước đi, Hồ Anh mỉm cười vẫy tay, đối với máy quay tươi sáng nở nụ cười, Ôn Nặc thì rất sốt sắng, theo sát bọn Đoan Nghệ Hoa và Địch Tinh Thần.
Đoạn video này rất nhanh bị truyền trên mạng, chỉ thấy một hàng mỹ nam lưng cao chân dài, lục tục đi qua ống kính, có diễm lệ, có ngượng ngùng, có thản nhiên, có cao lãnh, có ôn hòa, có ngọt ngào, loại hình không đồng đều, sắc đẹp khác nhau, từng người từng người ở trong màn đêm tựa như đang phát quang, hội tụ thành một đoàn ánh sao diễm sắc.
【 Đậu má, chất lượng này! 】
【 Người nào người đấy đẹp trai quá chừng.
】
【 Mùa xuân của nhan cẩu, tổ tiết mục ở đâu tìm được một nhóm cao phú soái thế.
】
Nhan cẩu 颜狗: Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.
【 Bàn đến đẹp trai vẫn là Bùi Úc, khuôn mặt này của hắn thật là đẹp mắt, bất quá cũng thật lạnh lùng, cậu xem trên mặt mọi người đều đang mỉm cười, chỉ có hắn là mặt thối nhất.
】
【 Đẹp nhất rõ ràng là Hồ Anh, cái danh đẹp nhất phú nhị đại không phải nói bậy.
】
【 Nói bậy, rõ ràng là Nghiêm Chấp, Lục ca của tôi thật đúng là hạc đứng trong bầy gà! 】
Hạc đứng trong bầy gà 鹤立鸡群: Nổi bật giữa đám đông.
Tổ tiết mục quản chế dư luận trên mạng trong toàn bộ quá trình, mọi người đối với phản hồi trên mạng phi thường hài lòng.
Một nhóm soái ca rất đẹp mắt, một nhóm soái ca nói chuyện yêu đương sẽ càng đẹp mắt hơn!
"Kịch bản viết thế nào rồi?" Đạo diễn Quách Băng hỏi biên kịch chương trinh bọn họ.
Biên kịch Lưu nói: "Còn đang sửa, ngày mai sẽ cho anh!"
Thần sắc của biên kịch Lưu rất kịch động đẩy đẩy mắt kính, ý chí chiến đấu sục sôi.
Bất kỳ chương trình nào đều sẽ có kịch bản, chỉ có điều một đống kịch bản giống nhau, nhóm khách mời đóng vai trò như diễn viên chiếu theo kịch bản mà diễn, kịch bản của minh tinh trong tống nghệ vẫn là cụ thể nhất, nhưng khách mời trong chương trình của bọn họ vốn là người ngoài nghề, nếu như cũng viết kịch bản để bọn họ diễn, chỉ dựa vào diễn kỹ của người chưa có kinh nghiệm, hiệu quả sẽ rất lúng túng.
Diễn kỹ 演技: Biểu diễn kỹ xảo, thường chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh.
Nhưng điều này cũng không đại biểu tống nghệ của người nghiệp dư sẽ không có kịch bản.
Kịch bản của bọn họ nằm trên từng phân đoạn đã đặt ra.
Bọn họ vì nhóm khách mời mà sáng tạo thêm vài phân đoạn và tình cảnh nào đó, ở trong tình cảnh này, nhóm khách mời vẫn như cũ là chính mình, biểu hiện của bọn họ ở trong ống kính là phản ứng chân thực nhất, kịch bản của tổ tiết mục tựa như đôi tay vô hình, thúc đẩy hướng đi tình cảm hai bên của bọn họ.
Thí dụ như kịch bản thứ nhất bọn họ viết, chính là ngày mai ra biển chơi.
Điểm dừng chân ở Nam Thành ấm áp như mùa xuân, chính là muốn để nhóm khách mời lộ thịt.
Soái ca lộ thịt, khắp nơi đều là thịt, hình thể và hormone, khán giả cực thích xem, giữa các khách mời cũng dễ dàng sản sinh phản ứng hóa học, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Biên kịch Lưu thiết lập rất nhiều phân đoạn trò chơi, toàn bộ phân đoạn đều chỉ có một điểm cơ bản, đó chính là phải có tiếp xúc thân mật.
Không riêng gì cư dân mạng muốn xem màn vả mặt, cô cũng không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn nhóm khách mời bị vả mặt!
Chỉ là vừa tưởng tượng một chút, biên kịch Lưu liền cảm thấy hưng phấn.
Mùa này bố trí mộng ảo như vậy, thân phận và sắc đẹp của khách mời đều có thể nói là phong trần của luyến tống, cô nhất định phải nắm lấy cơ hội này, biển mùa này thành phim thần tượng, khiến toàn dân điêu đứng vì luyến tống!
Sau khi từ bãi biển trở về, tâm tình rất nhiều người đều không bình tĩnh được.
Ví dụ như Hoắc Thành, luôn thấy hối hận lúc trước khi chia phòng không kiên trì một chút.
Nếu như anh và Địch Tinh Thân ở cùng một phòng thì tốt rồi, nói không chừng bây giờ có thể nói chuyện phiếm.
Trong cái vô hình ở cùng nhau sẽ tăng rất nhiều cơ hội, trước khi ngủ còn có thể nằm với nhau nói chuyện phiếm, rất thích hợp để chậm rãi thẩm thấu.
Bất quá cũng may người ở cùng với Địch Tinh Thần là Bùi Úc.
Bùi Úc không phải tình tịch của bất kỳ người nào, hắn vẫn luôn tránh né không đến gần.
Trong cái rủi có cái may.
Anh nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn Nghiêm Chấp bên cạnh.
Nghiêm Chấp thật sự quá đẹp trai, còn có vầng sáng của người nổi tiếng, tối nay cậu ta khẳng định là người thẳng lớn nhất.
Nghiêm Chấp vừa tắm xong, cầm điện thoại tổ tiết mục vừa đưa: "Hoắc ca, ngủ ngon."
Hoắc Thành gật đầu: "Ngày mai gặp."
Anh nằm trên ghế sofa một lát, thở ra một hơi thật dài, trong đầu nghĩ tới dáng dấp của Địch Tinh Thần, một lát sau lại nghĩ tới chân của cậu, còn có lồng ngực vì gió lạnh mà biến thành màu hồng dụ người.
Đây chính là lợi ích của da trắng.
Nơi nào cũng non.
Hoắc Thành cũng cảm thấy suy nghĩ chuyện này quá không đứng đắn.
Thực sắc là bản năng của động vật, thích một người chính là sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn bởi tính dục.
Không có chút nào muốn làm một ngụy quân tử, anh là đàn ông đích thực.
Thực sắc 食色: trong Thực sắc, Tính dã (chuyện ăn uống và chuyện nam nữ là thiên tính của con người), nôm na của từ này chính là ham mê tình dục.
Sau khi Địch Tinh Thần tắm xong thuận tiện đem mấy cái vỏ sỏ rửa sạch, cậu định dùng mấy cái vỏ sò này làm quà kỉ niệm nho nhỏ, chờ ngày cuối lúc chia tay sẽ tặng cho những khách mời khác.
Dù sao cậu cũng không tặng quà giá trị gì, chỉ đi theo con đường tâm ý.
Sắp gửi tin nhắn, Địch Tinh Thần nằm lỳ ở trên giường, vừa sắp xếp lại tuyến tình cảm của nhóm khách mời.
Trong nhóm khách mời Lam phương, Hoắc Thành rất chủ động.
Nhưng bây giờ mấy người Hồng phương đều đem đôi mắt chăm chú dán trên người Nghiêm Chấp và Bùi Úc.
Chỉ tiếc Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều là cục xương khó gặm, hơn nữa đều là người phi thường có chủ kiến, cậu thật sự không biết về sau hai người này sẽ chủ động như thế nào.
Bất quá nóng lòng ăn không được đậu hủ nóng, cậu cũng không quá mức sốt ruột, làm tốt bổn phận của mình là được.
Tiểu thuyết có thể nổi tiếng như vậy, tình hình trận chiến về sau khẳng định rất kịch liệt.
Cậu thử dùng điện thoại lên mạng, phát hiện tổ tiết mục đưa điện thoại cho bọn họ cư nhiên không có công năng hỗ trợ internet, chỉ có thể gửi tin nhắn.
Kỳ thực không cần đề phòng bọn họ như vậy a, bọn họ đều đã ký hiệp nghị bảo mật rồi mà.
Cậu lục lọi điện thoại một lần, trong album lại có ảnh của mỗi người bọn họ.
Cậu không thể không thừa nhận, tổ tiết mục rất biết cách làm.
Trong album này nếu có người mình thích, nằm trên giường có thể ngắm ngàn vạn lần cũng được.
Các bức ảnh trong album không phải do tổ tiết mục chụp cho bọn họ, mà là được tải xuống từ các tài khoản nền tảng xã hội của bọn họ, tổ tiết mục rất cẩn thận, tài khoản trên ảnh đều được làm mờ.
Trong album chủ yếu là ảnh của ba người Nghiêm Chấp, Bùi Úc và Hồ Anh, Địch Tinh Thần nhìn những người không quá lâu, liền đắm chìm trong mỹ mạo của ba người này.
Thật đẹp a, thật sự quá đẹp, từng người từng người tại sao đều đẹp như vậy chứ.
Mặt Bùi Úc tuy thối nhưng rất đẹp, càng không cần phải nói tới Hồ Anh, y vốn là đại mỹ nhân diễm quang bắn ra bốn phía, hình ảnh được chỉnh sửa qua, đẹp tựa như yêu nghiệt, trong đó còn có vài tấm ảnh trước đây y từng chụp nghệ thuật, toàn bộ đều là lộ thịt, trên người còn có hình xăm màu đỏ long phượng tương giao, vừa sắc vừa dục, còn có cơ bụng, quả thật đẹp hết chỗ chê.
Oa, bức ảnh này, nếu như tối nay ba nam chủ đều thấy, khỏi nói rồi.
Ảnh của Nghiêm Chấp thì lại là một loại thái cực khác, bọc kín mít, thân sĩ cấm dục.
Cậu cảm thấy Nghiêm Chấp và Hồ Anh thật xứng đôi.
Gọi là CP Nghiêm Hồ cũng được.
Gọi là CP Trực Doanh cũng không tồi.
Về phần Bùi Úc, hắn và Ôn Nặc có thể tạo thành CP Hứa Nặc a, cũng không hiểu vì sao, nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, cậu liền nghĩ tới cậu đọc được một cuốn tiểu thuyết ôn nhu cứu rỗi văn ở Tấn Giang.
Lạnh lùng quý công tử và ôn nhu mặt trời nhỏ.
Cậu đắm chìm trong CP không thể tự kiềm chế, điện thoại lại đột nhiên chấn động hai lần.
Cậu sửng sốt một chút, nhìn số điện thoại đuôi gửi tin nhắn tới: "Đồ ăn ngày hôm nay rất ngon, cực khổ rồi."
Cậu nhìn thời gian, mới ý thức được đã đến mười giờ tối.
Đã đến giờ gửi tin nhắn động tâm!
Cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Cậu nhìn kỹ tin nhắn kia một chút.
Nhìn không ra là ai gửi.
Hôm nay cậu nấu cơm, gửi cho cậu câu này nghe qua rất hợp lý.
Nội dung tin nhắn cũng rất thẳng thừng.
Chỉ là không giống với tình tiết đã viết trong tiểu thuyết.
Đến cuối cùng cậu vẫn là con số mà.
Đây là người tốt bụng nào vậy?
Cậu cảm thấy không chỉ riêng bốn người Hồng phương, bọn Hoắc Thành đều có thể gửi tin nhắn này.
Đặc biệt là Hoắc Thành, trong siêu thị hai người từng đề nghị sẽ gửi tin nhắn cho nhau.
Cậu đang đoán, điện thoại lại rung lần nữa.
Cậu mở ra nhìn, lại là một tin nhắn, số đuôi vẫn là .
Đây là số của tổ tiết mục, bọn họ thống nhất đều sẽ gửi cho tổ tiết mục, sau đó tổ tiết mục sẽ gửi qua số di động của từng người bọn họ.
Tin nhắn này rất đơn giản, nội dung không kém phần vào thẳng vấn đề:
"Thật vui khi gặp được cậu ở đây."
Gì?
Địch Tinh Thần còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại lại rung lần nữa.
Tin nhắn này càng ngắn gọn hơn: "Cảm ơn."
Cảm ơn?
Cảm ơn cậu cái gì? Nấu cơm?
Tổ tiết mục xác định gửi tin nhắn không sai đúng không?
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía máy quay, điện thoại tiếp tục rung.
Địch Tinh Thần: "..."
Khác với ba tin nhắn trước, tin nhắn này thoạt nhìn có chút quái gở.
"Gom được rất nhiều vỏ sò a.".