Bùi Úc tiến lại gần Địch Tinh Thần, hỏi: "Cậu biết tôi đến?"
Địch Tinh Thần nói: "Vừa rồi tổ tiết mục có chuyện tìm em, bọn họ nói cho em biết.
Sao đột nhiên anh nghĩ đến tới trường em vậy?"
"Không có chuyện làm, đến trường cậu đi dạo một chút." Bùi Úc liếc mắt nhìn Địch Tinh Thần, thấy Địch Tinh Thần đang nhìn hắn, liền im lặng không lên tiếng chuyển mắt qua nơi khác, nhấp môi mỏng, nói: "Nếu đã tình cờ gặp rồi, muốn đưa tôi đi dạo không?"
Địch Tinh Thần nói: "Trường của bọn em lớn lắm."
Địch Tinh Thần và Bùi Úc vừa nói chuyện vừa dọc theo đường lớn đầy cây đến hồ nước bên cạnh, Địch Tinh Thần quay đầu nhìn bỗng nhiên nở nụ cười.
Bùi Úc quay đầu nhìn lại, thấy tổ tiết mục lén lén lút lút đi theo phía sau, đứng ở xa mà quay bọn họ.
"Có muốn gọi bọn họ đến đây không?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Không cần." Bùi Úc nói: "Cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý...!Con người tôi rất tẻ nhạt, không có gì để nói."
Coi như tổ tiết mục lại gần đây quay, cũng không quay được cái gì có ích.
Địch Tinh Thần cười gật đầu: "Cái này em biết."
Bùi Úc vốn không phải người nhiều lời, tình ý nảy mầm, thấy Địch Tinh Thần, trong đầu liền nóng hầm hập, trái lại càng không biết nên nói gì.
Nhưng Địch Tinh Thần đẹp ở chỗ, bất luận người nào ở cùng cậu đều rất thoải mái.
Mặc dù không biết nói gì cho phải.
Địch Tinh Thần dẫn Bùi Úc đi dạo quanh Trung Vũ một lần, hồ Trường Minh, thư viện, lớp học, tòa ký túc xá, phố ẩm thực, còn có sân luyện tập ven biển.
Bởi vì đang trong giờ nghỉ trưa, trên sân luyện tập không có người nào, chỉ có mấy nam sinh chơi bóng rổ trên sân luyện tập trống trải.
Thời tiết ngày hôm nay rất tốt, bầu trời xanh như hình ảnh trong phim hoạt hình.
Bùi Úc chân dài sải bước, trực tiếp tiến tới cạnh khán đài.
Địch Tinh Thần theo sát, hai người dọc theo khán đài bước tới nơi cao nhất, từ nơi đó có thể nhìn thấy bờ biển rộng mênh mông.
Người của tổ tiết mục không lên cùng, bọn họ đứng trên sân, ba máy camera, một cái nhắm ngay Địch Tinh Thần, một cái nhắm vào Bùi Úc, một cái khác phụ trách quay toàn cảnh.
Địch Tinh Thần đang nói gì đó, Bùi Úc rất yên tĩnh, thỉnh thoảng gật đầu, cuối cùng hai người ngồi trên khán đài cao cao, ánh mắt trời ấm áp chiếu xuống, hai người lặng im ngồi ở đó nhìn biển rộng.
Khán đài kia đã có tuổi rồi, có chút hư hỏng, nhưng ánh nắng quá tốt, bộ dáng hai người bọn họ ngồi đó ngắm biển, như đang đóng phim vậy.
Hai người ngồi nửa tiếng, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Tổ tiết mục cuối cùng không nhịn được nữa, phái máy bay không người lái qua.
Máy bay không người lái bay qua đỉnh đầu bọn họ, Địch Tinh Thần đưa mắt nhìn thời gian, đứng lên nói: "Em phải đi dàn dựng và luyện tập tiết mục rồi."
Bùi Úc gật đầu, không đứng dậy, ngồi ngửa đầu nói: "Ở chỗ lần trước sao?"
Địch Tinh Thần gật đầu: "Anh muốn tới đó xem không?"
Bùi Úc nói: "Tôi muốn ngồi đây một lát nữa, lát nữa sẽ tới xem."
"Vậy em đi trước đây." Địch Tinh Thần nói.
"Chiều nay Nghiêm Chấp sẽ tới đón cậu?" Bùi Úc hỏi.
Địch Tinh Thần gật đầu: "Anh ấy nói sáu giờ sẽ đến đây."
Bùi Úc nhìn Địch Tinh Thần một đường chạy xuống khán đài, thời điểm chạy đến chỗ nhân viên công tác, Địch Tinh Thần còn dừng lại hỏi thăm công việc của nhân viên nữa.
Bùi Úc thờ hắt một hơi, thời tiết hôm nay không tính quá nóng, nhưng hắn cư nhiên chảy mồ hôi, vành tai đều ửng hồng, có giọt mồ hôi chảy xuống sau vành tai.
Hắn cong môi, khuôn mặt trong suốt dưới ánh nắng buổi sáng, sống mũi cao, đường nét dưới cằm rõ rệt, tóc đen láy, cẳng chân thon dài chống đỡ, hai cánh tay khoát trên đùi, bàn tay hơi cuộn lại, đường gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Thời điểm Bùi Úc đến phòng luyện tập tiết mục, là lặng lẽ đi, đến cũng tương đối trễ, lúc hắn đến Địch Tinh Thần còn cho rằng hắn sẽ không tới.
Bùi Úc ngồi ở trong bóng tối lặng lẽ nhìn Địch Tinh Thần lẫn trong đám người.
Xế chiều hôm nay hắn vốn định đến công ty một chuyến, nhưng hắn lại ngồi trên khán đài hơn một giờ đồng hồ.
Khu vực bọn họ luyện tập lần này nhỏ hơn, cơ bản chưa có phân đoạn hoàn chỉnh nào, thường đều là luyện tập chi chiết nhỏ nào đó, giáo viên múa sẽ một lần lại một lần yêu cầu điều chỉnh.
Bọn họ không mặc đồ cổ trang, đều mặc áo dài quần dài màu trắng, từng động tác của Địch Tinh Thần đều phải làm tới ba bốn lần.
Không có làn váy lớn, mỗi một động tác nhảy, ôm chân, xoay tròn, xoay người của cậu đều xem rõ hơn, không có quần áo đẹp, còn lại đều là vẻ đẹp của thân thể cậu.
Thân thể cậu thật sự rất đẹp, chiều cao mảnh khảnh, vòng eo cứng cáp gầy nhỏ, tứ chi thon dài, vẻ đẹp không chút sắc nào, như một tác phẩm nghệ thuật, phối hợp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân kia, quả thực sinh ra vì vũ đài, rất tô.
Nam sinh xinh đẹp ở trên sân khấu nhiều như vậy, chỉ có cậu là có loại cảm giác tô.
Địch Tinh Thần giống như biến thành người khác, trong ngôi nhà nhỏ Hồng Lam cậu ôn hòa, hoạt bát, Địch TInh Thần trên sâu khấu quá chói mắt, già giặn, nghiêm túc.
Phòng luyện tập không chỉ có mấy người bọn họ, hệ khác cũng bắt đầu lục tục đến, đại sảnh bắt đầu trở nên huyên náo, Bùi Úc đứng dậy rời đi.
Có thể do ở trong bóng tối quá lâu, thời điểm ra ngoài bị ánh mặt trời chiếu xuống, Bùi Úc bỗng cảm thấy hơi choáng.
"Vị học trưởng này!"
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái xinh xắn cầm điện thoại chạy đến trước mặt hắn: "Có thể thêm WeChat không?"
Bùi Úc nói: "Thật không tiện, không thể."
Đối phương hơi sửng sốt, nhìn Bùi Úc đi xa.
Trùng hợp sinh viên khoa nhảy hiện đại cũng tiến vào trong đại sảnh luyện tập tiết mục, Bùi Úc một mình đi ngược lại đoàn người, vóc người cao gầy, khí chất xuất chúng, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, rất nhiều người đi qua còn ngoáy đầu lại nhìn hắn.
Liên tục có ba nữ sinh cùng một nam sinh đuổi theo, muốn xin phương thức liên lạc của hắn.
VJ đứng trên đài cao nói: "Nhìn họa thủy Bùi Úc này đi."
Hắn toàn thân đen, đội mũ hoodie lên, mặc tùy ý như vậy lại được rất nhiều chú ý, đi ngược với đoàn người, phảng phất ở trong biển người chủ động nhường cho hắn một con đường chỉ thuộc về hắn, quái gở, kiên định.
Địch Tinh Thần sau khi luyện tập xong, thừa dịp Nghiêm Chấp còn chưa đến, bản thân đến cửa hàng hoa một chuyến.
Trong nhà đã có hoa sao baby, cậu sẽ không mua hoa sao nữa.
Trong tiệm hoa hoa gì cũng có, cậu chọn nửa ngày, cảm thấy bản thân nếu làm chuyện gì đó thì phải làm cái thật lớn đi.
Cậu mua một bó hoa hồng màu hồng.
Lúc Nghiêm Chấp nhìn thấy hơi bất ngời, hỏi: "Cậu thích hoa hồng sao?"
Địch Tinh Thần nói: "Em cũng không nên biết mua hoa gì, chỉ tùy tiện mua thôi, không muốn trùng với các anh, thật ra nói em thích nhất vẫn là hoa sao baby."
Nghiêm Chấp nghe vậy liền nở nụ cười.
"Tại sao anh thay quần áo rồi." Địch Tinh Thần nói.
Bệnh khiết phích này quá nặng rồi.
"Ăn một bữa sơm tôi sẽ thay một bộ, nếu có điều kiện." Nghiêm Chấp nói.
Hôm nay anh mặc áo phông trắng, bên ngoài mặc âu phục màu xám nhàn nhã, cả người thoạt nhìn cũng rất cao cấp.
Người này rất biết cách ăn mặc, phối hợp với vóc người cao gầy của anh, mắt kiếng gọng vàng, hai từ "khuynh hướng cảm xúc" cơ hồ được viết trên người.
Khuynh hướng cảm xúc 质感.
Địch Tinh Thần tập múa cả buổi chiều, trên người chảy không ít mồ hôi, tuy sáng nay cậu mới tắm rửa, không đến nỗi quá hôi, nhưng ai bảo Nghiêm Chấp người ta là người có bệnh khiết phích nghiêm trọng đây.
Cậu nhớ đến chi tiết nhỏ Nghiêm Chấp đối với mồ hôi trên người Hồ Anh làm cho kinh sợ tránh xa.
Cho nên cậu tận lực cách xa Nghiêm Chấp một chút, sau khi lên xe cậu nói với Nghiêm Chấp: "Trên người em khả năng có mùi."
"Vậy sao?" Nghiêm Chấp quay đầu nhìn về phía anh.
Địch Tinh Thần nói: "Anh có thể sẽ ngửi thấy mùi hồ hôi, hôm nay em chảy không ít mồ hôi."
Không nghĩ tới Nghiêm Chấp bỗng nhiên hơi nghiêng người về phía cậu, sau đó ngửi.
Địch Tinh Thần mím môi, nhìn Nghiêm Chấp.
Càng không nghĩ tới Nghiêm Chấp lại nói: "Rất dễ ngửi."
"Ha?"
Nghiêm Chấp nói: "Có mùi thơm."
Nói lời này Nghiêm Chấp cũng có chút ngượng ngùng, anh nhanh chóng đổi đề tài, nói: "Thắt dây an toàn."
Địch Tinh Thần thắt dây an toàn vào, Nghiêm Chấp mím môi khởi động xe.
Anh thật ra rất chán ghét mùi mồ hôi trên người người khác, đặc biệt là phần lớn mùi mồ hôi trên người nam nhân, anh rất mẫn cảm với mùi vị, mùi của động vật giống đực còn muốn nồng hơn so với nữ giới, trước đây thời điểm còn đi học, mỗi lần đánh bóng xong trở về, anh đều phải chờ mùi trong ký túc xá phân tán không sai biệt lắm mới tiến vào.
Cho dù là mỹ nam Hồ Anh, chảy mồ hôi anh vẫn có điểm ghét bỏ.
Nhưng con người không thể tránh khỏi tiêu chuẩn kép.
Mùi mồ hôi trên người Địch Tinh Thần, anh thật sự cảm thấy rất thơm.
Tất nhiên không phải mùi hương của nước hoa, cũng không phải mùi thơm theo nghĩa trần tục, mồ hôi sẽ mang theo mùi vị của da thịt, đại khái mỗi người đều có cảm nhận, loại hương trên người Địch Tinh Thần, có thể kích thích dục vọng trong người anh.
Nghĩ đến bộ dáng toàn thân đều là mồ hôi của Địch Tinh Thần, một ngọn lửa đột nhiên trào lên.
Anh thật muốn chôn dưới cổ cậu ngửi mùi hương kia.
Lúc bọn họ trở về ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, bọn Ôn Nặc đang chuẩn bị làm cơm tối.
Hoắc Thành hôm nay về rất sớm, nói tan làm sớm có thể xem như nghỉ làm rồi, có ông bạn già muốn hẹn anh ăn bữa cơm anh cũng không đi.
Anh còn chủ động cùng mấy người Ôn Nặc chuẩn bị cơm tối.
Anh hi vọng có thể chia sẻ một phần công việc thay Địch Tinh Thần, anh cảm thấy một mình Địch Tinh Thần phụ trách làm cơm tối cho nhiều người như vậy, khối lượng công việc quá lớn, quá vất vả.
Ôn Nặc và Lâm Thanh Ninh đều là người rất ôn hòa, Hoắc Thành lại biết nói chuyện, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, theo lý bầu không khí sẽ rất sôi nổi, tiếng cười cười nói nói không ngừng mới phải, nhưng Hoắc Thành rất yên tĩnh, giống như vô tình lại cố ý phân rõ giới hạn với khách mời bên Hồng phương.
Ba người rất yên tĩnh làm công tác chuẩn bị không sai biệt lắm.
"Có người về rồi." Ôn Nặc nghe thấy tiếng mở cửa nói.
"Địch Tinh Thần?" Hoắc Thành cao giọng gọi.
"Ai.
Hoắc ca chào buổi tối."
Anh nghe thấy Địch Tinh Thần trả lời anh.
Nghe âm thanh trong suốt của Địch Tinh Thần, Hoắc Thành an tĩnh rất lâu liền nhếch môi nở nụ cười: "Bếp trưởng cuối cùng cũng trở về rồi."
Giống như cả người lập tức có tinh thần.
Nhưng ngay sau đó Hoắc Thành nhìn Địch Tinh Thần ôm một bó hoa hồng cùng Nghiêm Chấp tiến vào.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thành trong nháy mắt ngưng trệ.
Ôn Nặc và Lâm Thanh Ninh cũng sửng sốt.
Địch Tinh Thần đặt bó hoa lên mặt bàn ăn: "Không phải nói phòng bếp là địa bàn của em sao, các anh lại bắt đầu rồi."
"Hồ Anh nói cho bọn tôi biết tối nay cậu làm gì, bọn tôi không có chuyện gì làm, giúp cậu chuẩn bị trước." Lâm Thanh Ninh cười hỏi: "Ai mua hoa vậy? Nghiêm Chấp?"
"Em mua a." Địch Tinh Thần nói.
Hoắc Thành vốn đang ngưng trệ trong nháy mắt liền tươi sống hơn rất nhiều, Ôn Nặc lén nhìn Hoắc Thành, nhếch môi cười.
"Sao em cũng mua hoa vậy." Hoắc Thành cười nói: "Hôm qua anh mua không đủ? Em nói một tiếng, hôm nay lúc tan làm anh sẽ mua."
"Cũng không thể để anh tiêu tiền hoài được." Địch Tinh Thần cười nói: "Em mua hoa hồng, các anh có ai thích không, tùy tiện lấy đi."
"Hồ Anh khẳng định rất thích." Lâm Thanh Ninh cười nói.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Đang ở trên lầu tắm."
Tối qua thời điểm tán gẫu bọn họ đã ước hẹn, ngày hôm nay Hồ Anh có khả năng sẽ về sớm, cho nên y bảo Địch Tinh Thần viết một tờ liệt kê, còn mình sẽ đi siêu thị mua thức ăn cho buổi tối.
Địch Tinh Thần nhìn thức ăn mà Hồ Anh mua về, Hoắc Thanh đứng bên cạnh cậu, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn dư âm.
Một giây khiếp đảm vừa rồi vẫn còn để lại bóng tối nặng nề trong anh.
Anh tưởng hoa hồng kia là Nghiêm Chấp mua cho Địch Tinh Thần.
Không thể để tình huống như vậy xảy ra thêm lần nào nữa.
Anh nói với Nghiêm Chấp: "Ngày mai cậu vẫn không có việc gì làm? Cậu có đưa đón Tinh Thần nữa không?"
Nghiêm Chấp nhìn về phía Hoắc Thành, "ừ" một tiếng.
Anh đoán Hoắc Thành vừa mở miệng sẽ không có chuyện tốt gì.
Quả nhiên, Hoắc Thành liền cười nói: "Cậu đừng chăm chăm vào một mình Tinh Thần, ở đây chúng ta còn có một người không có xe."
Ôn Nặc đứng bên cạnh vừa nghe thấy, lập tức liền nói: "Em ngồi xe bus được rồi, bắt xe rất tiện."
Nghiêm Chấp thấy Lâm Thanh Ninh và Địch Tinh Thần đều nhìn mình, bất luận từ phương diện nào không thể có câu trả lời thứ hai, vì thế anh nói: "Được, có thể cùng đi."
Hoắc Thành liền cười cười.
Nghiêm Chấp thu liễm vẻ mặt ôn hòa, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thành, Hoắc Thành không nhìn anh, quay đầu chọn hoa hồng mà Địch Tinh Thần mua..