「Andou-kun, Andou-kun!」
「Hở, Asakura-san?」
[Không ổn. Mình buồn ngủ quá và chút tỉnh táo mình giữ lại được bay mất tiêu rồi.]
「Thôi nào! Đừng có ngồi đó và lơ đãng khi có người đang nói chuyện nghiêm túc với cậu!」
「Xin lỗi, tớ xin lỗi!」
[Ngay lúc này, mình đang trong thư viện, giúp Asakura-san phác thảo kịch bản cho một vở kịch. Việc đã khiến mình rơi vào tình huống này, là—]
Hồi tưởng quá khứ...
********
「Đến lúc họp lớp bàn về việc tiết mục mở màn hàng năm cho năm nay.」
『Rõ ~』
「...」
[Gì vậy? Cả lớp vừa bắt đầu tiết thứ sáu tính cả tiết sinh hoạt, nhưng một buổi họp mà mình không biết là mở màn cho cái gì?]
「Nè Asakura-san?」
「Hnn!?」
(A-Andou-kun gọi mình!?)
「Chuệ-Chuyện gì vậy Andou-kun?」
「Tiết mục hàng năm... là cái gì vậy?」
「... Andou-kun, cậu không chú ý lắng nghe sensei đã nói gì trong giờ sinh hoạt phải không?」
「Không」
「À ừ... Cậu có nghe thì chẳng phải hỏi câu này.
Tiết mục hàng năm là một sự kiện diễn ra vào tháng Sáu mỗi năm, các lớp năm nhất và năm hai tham gia một vở kịch, để giúp các học sinh xích lại gần nhau. Andou-kun, chẳng phải năm nhất cậu có tham gia sao?」
[Kịch... Mình có tham gia thứ đó trong năm nhất của mình sao?]
「A, nhớ ra rồi! Cái sự kiện mà tớ bị đám bạn cùng lớp đối xử như một thằng chạy vặt và bị bắt mua hết đồ cho cả lớp và hỗ trợ làm sân khấu.」
「Không hiểu sao, nghe như chỉ mỗi quan hệ của cậu với các bạn cùng lớp không hề thay đổi...」
「Tớ là một kẻ 『cô độc』 mà.」
(Vì lần này lớp mình cũng sẽ tham gia vở kịch, có nghĩa là lớp trưởng sẽ tận dụng tiết sinh hoạt này để bàn về việc này... Vì đây là một lớp mới, mình hiểu mục đích của sự kiện đó là để củng cố tình đoàn kết giữa các lớp ngay trước khi kì nghỉ hè bắt đầu vào tháng Sáu, nhưng đáng buồn thay dù hai tháng trôi qua, 『cô độc của lớp』 vẫn muốn như cũ, vẫn không muốn liên can gì đến chuyện này.)
「Vậy nên tớ đang tính trong buổi họp hôm nay, chúng ta sẽ thống nhất nội dung vở kịch mà chúng ta sẽ trình diễn. Ai có một câu chuyện mình thích không?」
********
[Yup, phải rồi. Lúc đó, chưa hề quyết định chúng ta sẽ đóng thể loại kịch nào, lớp trưởng thông báo 『Mọi người, các cậu có một ngày để nghĩ ra một kịch bản cho vở kịch. Chúng ta sẽ chọn ra kịch bản hay nhất trong số đó...』 Thành ra mình vào thư viện giúp đỡ Asakura-san viết kịch bản. Cơ mà...]
「T-Thế vậy... Andou-kun! Cậu nghĩ sao về kịch bản của mình?」
「Hmmm... Asakura-san, cậu cho phép tớ hỏi một câu trước nhé?」
「Ừ?」
「Cậu định biến thứ này thành một vở kịch sao?」
「Mình không thể sao...?」
「...」
[Cậu thấy đó... Dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, cái tựa đề 『Học sinh cùng lớp tôi đều bị dịch chuyển hết sang thế giới khác! Với skill độc nhất vô nhị của tôi, tôi sẽ sở hữu dàn harem bá đạo nhất thế giới này... 』đây là tiểu thuyết 『Narou』.]
「Đây là... tiểu thuyết Narou?」
「Tất nhiên rồi! Vì mình rất thích tác phẩm Narou đó, mình tính sẽ tham khảo tác phẩm đó để viết ra một kịch bản có nhân vật chính dùng cheat siêu mạnh!」
「Chẳng phải lớp trưởng bảo chúng ta viết kịch bản dựa trên truyện cổ tích sao...?」
「Ừ, nhưng mà cô ấy cũng nói tác phẩm chúng ta tự viết cũng được tuốt.」
「Ra... vậy」
[Tất nhiên là có vấn đề rồiiiiiiiii! Mặc dù bên ngoài, Asakura-san đúng chuẩn hình mẫu mĩ nhân hoàn hảo, nhưng bên trong, cô ấy là một otaku cuồng light novel Narouuuuu! Ý mình là, mình đã hơi ngờ ngợ khi cô ấy nói rằng mình muốn viết một kịch bản có chủ đề là thế giới song song nhưng...
Cái này nhất định----]
「Asakura-san, trong kịch bản... nửa lớp bị nhân vật chính giết ngay lập tức ngay khi họ bị dịch chuyển sang thế giới khác?」
「Gây ấn tượng ban đầu là một việc rất quan trọng! Đặc biệt, xác nhận lại việc nhân vật chính bị các bạn cùng lớp bắt nạt, việc cậu ta dùng cheat để trả thù những kẻ bắt nạt đầu tiên sẽ hợp lí.」
[Nói cách khác, bắt đầu vở kịch, nửa số diễn viên sẽ bị giết trong cảnh mở đầu...]
「Asakura-san, trong kịch bản... cảnh tiếp theo, nhân vật chính biến tất cả các nữ sinh trong trường thành nô lệ của hắn?」
「Harem và nữ nô lệ tất nhiên phải có trong cốt truyện thế giới song song! Vì vậy, mình chỉ tăng thêm số lượng nữ nô lệ lên thôi!」
[Nói cách khác, tất cả các bạn nữ trong lớp mình sẽ đóng vai nô lệ...]
「Asakura-san, trong kịch bản... Nhân vật chính tàn sát chỗ học sinh còn lại trong cảnh cuối?」
「Thì gần đây tình tiết anti-hero đang rất thịnh hành mà! Vậy nên tớ sẽ sắp đặt một cảnh nhân vật chính cố tình bộc lộ bản tính côn đồ.」
[Nói cách khác, ngoại trừ nhân vật chính, mọi người đều phải chết ở cuối vở kịch...]
「Thế còn, ai là người đóng vai nhân vật chính?」
「Ể? Cậu không đóng được sao, Andou-kun?」
[Cậu muốn tớ đóng một vai khiến cho mọi người ghét tớ sao!?]
(Ý, ý mình là... Nếu cậu hỏi mình ai là người đóng vai nam chính, câu trả lời là Andou-kun chứ còn người nào vào đây nữa... Kyaaa~~~~)
「Asakura-san, dẹp kịch bản này thôi... Tình đoàn kết trong lớp sẽ đổ vỡ trước khi nó được gắn kết đó.」
「Thiệt là... Viết kịch bản khó quá đi mất」
[Cứ đà này, Asakura-san nên tập trung vào những bộ 『ngọt』 hơn...]
「Thế còn, nỗi sợ hãi thây ma---」
「Asakura-san, không có dấu hiệu happy ending phải không?」
[Nhưng cứ đà này, mình sẽ không có thời gian viết kịch bản của mình mất... thôi kệ. Mình chỉ cần lấy tạm một câu chuyện nào đó phù hợp với mình rồi nộp nó cho lớp trưởng là xong.]