Tên tôi là lớp trưởng. Tôi không có tên thật... đùa thôi. Thực ra là tôi có một cái tên hẳn hoi. Tuy nhiên, mọi người đều gọi tôi là lớp trưởng nên việc bị gọi như vậy với tôi không sao cả.
「Lớp trưởng, chào buổi sáng」
「Chào buổi sáng Andou-kun.」
Đây là Andou-kun. Một đứa 『cô độc』 bền vững của trường này. Sau vụ việc ngày hôm qua, không ai trong lớp này không biết tới cậu ta. Nhưng vẫn có một vài học sinh cố gắng gây chuyện với Andou-kun... Chỉ 『một vài』 thôi.
「Andou-kun, chào buổi sáng!」
「A-... buổi sáng tốt lành.」
Đây là Yamada. Đúng rồi đó, nếu có một việc đã thay đổi sau vụ việc hôm qua, đó chính là việc Yamada đã vô cớ bắt chuyện với Andou-kun. Tới tận bây giờ, không có học sinh nào có hứng thú với Andou-kun ngoài Asakura-san. Sau vụ việc đó, mọi người trong lớp đều còn lưỡng lự nói chuyện với cậu ta. À thì, vì ngay từ đầu không có ai ngoài Asakura-san nói chuyện với Andou-kun, người trong cuộc ấy xem ra cũng chẳng hề bận tâm...
「Nè nè! Cậu lại đang đọc một cuốn sách đầy chữ kanji đó nữa hả? Tại sao thế, nó hay đến vậy sao? Mà cái tựa là gì đó?」
「... Đó là một cuốn light novel có tên 『Rồng và Chó』[note13169] 」
「Light novel...? Kiểu mấy cuốn truyện cổ tích á?」
「Chỉ là một cuốn tiểu thuyết Narou...」
À thì mặc dù cuộc trò chuyện của bọn họ hơi khập khễnh, tên ngốc Yamada vẫn cứ nói chuyện với Andou-kun mỗi ngày bất chấp việc không khí 『Hãy phớt lờ tên Andou-kun đi』 tràn ngập khắp phòng học. Chuyện là... Ừm, mình sẽ không ngần ngại tăng giá trị của tên Yamada trong mắt mình từ một tên ngu thành một tên ngốc nếu cậu ta thật sự làm chuyện này vì cậu lo nghĩ cho Andou-kun đang bị cả lớp đối xử như vật vô hại, nhưng mục tiêu thực sự của cậu ta là...
「Vậy thì! Hỏi thật nhé, tại sao cậu làm Asakura-san nói chuyện với cậu vậy!?」
「...」
... Là nó đó. Nói cách khác, tên ngốc Yamada không bắt chuyện với Andou-kun vì lòng tốt. Cậu ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nếu mình thân thiết với Andou-kun, cậu ta có thể gián tiếp thân thiết với Asakura-san.
「Nèè! Andou, nói cho tớ đi mà ~~」
「...」
[Aaa—tên Yamada phiền phức ếu chịu nổi... Mình nên nói gì bây giờ?]
「Nè? Cậu chỉ cần nói cho tớ nghe kiểu người Asakura-san thích là được, nhé?」
[Và cậu ta còn trơ trẽn thay đổi yêu cầu của cậu ta... không, chỡ đã?]
「Đành vậy thôi...
「Tôi sẽ nói cho cậu biết」 *cười gian*
「Thiệt không!?」
「Ừ hứ, nhưng tôi không muốn các bạn cùng lớp biết, vậy nên lại gần đây」 *thì thầm*
「Ô, ô kê!」
「...」
Andou-kun, thiệt là, chỉ vì Asakura-san chưa đến và cậu đang buồn chán, không có nghĩa là cậu được phép bày trò mua vui đâu nhé.
「Yamada, tôi chỉ nói một lần thôi, nhớ nghe rõ đó nhé?」 *thì thầm*
「Được!」
「Asakura-san... thích kiểu đàn ông tự tin vào sức mạnh cơ bắp của mình.」← Xạo chó
「Cậu nói thiệt không!?」
「Yep! Tôi là người nói vậy mà, thế nên không sai được đâu.」← Xạo chó
「Nh, nhưng... cậu bộc lộ sức mạnh cơ bắp kiểu gì vậy?」
「Thế thì tôi có một ý này cực kì hay... muốn nghe không?」
「Có, nói tớ nghe đi!」
「Đầu tiên, cậu sẽ cởi trần chạy mười vòng quanh trường.」
「Ô kê!」
「Rồi, khi cậu quay lại, cậu sẽ phải hét lên 『Phù! Cơ thể mình toát thật nhiều mồ hôi! Hôm nay lại một ngày vận động, cơ bắp! Cơ thể mình là cơ bắp! 』.」
「Ô, ô kê...? Này Andou? Cái này có hiệu quả thật không? Tớ cảm giác như cậu đang dắt mũi tớ... Với cả, tớ không hiểu tại sao tớ phải cởi trần chạy mười vòng quanh trường?」
「Ngốc quá, Yamada! Đúng là Bakada[note13170] !」
「Hả!?」
「Thấy chưa? Lý do cậu cởi trần là để sản sinh ra pheromone[note13168] .」
「Ph, pheromone!?」
「Ừ, cởi trần giúp cậu tiết ra pheromone, cậu không biết điều đó sao?」
「Đúng rồi! Chắc vậy...」
「...」
Ừa, đúng là sản sinh ra thứ đó... nếu cậu là một con thú biến thái.
「Và lý do cậu phải chạy 10 vòng quanh sân trường thì đơn giản thôi.」
「Lý do là!?」
「Chakra」
「Chakra!?」
「Nếu cậu cởi trần chạy 10 vòng quanh sân trường, chakra sẽ được sản sinh đúng không?」
「Ừ, đúng thiệt!」
「...」
Không, cởi truồng chạy cũng không tiết ra chakra đâu.
「Thế nên... Nếu cậu đã hiểu rồi thì mau chạy quanh khuôn viên trường nhanh còn kịp!」
「Ô kê! Cám ơn vì đã nói cho tớ biết chuyện này, Andou!」
Xoạch*Xoạch ~~ Rầm!
「Phù ~ Mãi mới được đọc tiếp light novel...」
「Ê Andou. Chúng ta nói chuyện chút được không?」
「Từ!」
「Ể...?」
「...」
Chẳng phải đó là Yasuda-kun và Sawatari-kun, hai đứa hay chơi với Yamada-kun sao? Họ đang tính làm gì vậy? Không thể nào, lẽ nào họ định trả đũa Andou-kun vì cậu ấy đã biến Yamada-kun thành trò cười!?
「Ừm...」
[Mình khá chắc là... người có cái đầu hói là Yasuda? Và cậu bạn màu mè luôn miệng kêu 『Từ』 là Sawatari, nhỉ?]
「Yasuda và Sawatari... phải không? Chuyện gì vậy?」
「Cậu nói ‘phải không’ là sao... Cậu này, ít ra cũng phải nhớ lấy tên bạn cùng lớp chứ. Thôi kệ đi, gần đây Yamada suốt ngày lải nhải với cậu... cậu không nghĩ cậu ta rất phiền phức sao?」
「Ể, phiền phức...?」
[Tại sao Yasuda hỏi mình như vậy?]
「Từ! Nhìn nà. Vì Yasuda là bạn thuở nhỏ của Yamada, cậu ta luôn phải xen vào và dọn dẹp đống lộn xộn Yamada bày ra đó! Đúng là một tay bắt bóng[note13171] giỏi nhỉ? Và thế nên, cậu ấy lo lắng vì dạo này Yamada cũng hay tán tỉnh cậu.」
「Này! Đừng có nói linh tinh Sawatari-ngốc!」
「Từ! Xin nhỗi!」
Aaa, ra là vậy. Mình chỉ nghĩ Yasuda là một vận động viên riajuu nhưng cậu ta cũng xấu số vì phải trông coi cái của nợ Yamada à...
「Ừ, phiền phức ứ chịu nổi.」
[Hiểu rồi. Mình phải truyền đạt chính xác sự xác nhận của mình với người chịu trách nhiệm.]
「O, ok... Xin lỗi vì chuyện đó nhé. Hừ, không ngờ cậu thật thà đến vậy... À, nếu Yamada mà phiền phức quá, hãy cứ gọi tôi nhé. Tôi sẽ chấn chỉnh nó.」
「Từ!」
「Được thôi, tôi sẽ ghi nhớ.」
「Xin lỗi. Vậy thôi nhé.」
Phù, Yoshida luôn chơi bời với mấy tên ồn ào như Yamada và Sawatari, nhưng không ngờ cậu ấy cũng nỗi khổ của riêng mình. Mà dù sao đó cũng là Yamada và Sawatari cơ mà.
「...」
「Hm. Chuyện gì vậy Andou? Cậu nhìn chằm chằm vào đầu tôi từ nãy giờ?」
「Không có chi. Chỉ là, lý do cậu hói là vì Yamada phải không? Đó là điều tôi đang ngẫm nghĩ...」
「Andou, cậu vô duyên không ngờ nhỉ?」
「Từ! Andou, Yoshida hói là bởi cậu ấy suốt ngày đến câu lạc bộ bóng chày muộn đóaaa!」
「A, ra là vậy.」
[Mình nghĩ chắc chắn cậu ấy hói là vì stress với tên Yamada...]
「...」
Giờ thì mình hiểu lý do tại sao Andou-kun suốt ngày cô độc rồi.
「A, Andou-kun!」
「A... Asakura-san」
「Ồ, vậy thì tụi tôi xin phép cáo lui...」
「Từ!」
「...」
「...」
「...」
Yoshida, cậu đọc được bầu không khí đó chứ. Vì vậy, nhận ra điều đó, Andou-kun và Asakura-san có vẻ như đang lo lắng và chỉ có thể ngoảnh mắt đi, đỏ mặt bẽn lẽn~~ Chà, vậy mà họ vẫn chưa chịu hẹn hò...
「... ch, chào buổi sáng. Andou-kun.」
「Asakura-san, chà---」
Xoạch*Xoạch ~!
「Phù! Cơ thể mình toát thật nhiều mồ hôi! Hôm nay lại là một ngày vận động, cơ bắp! Cơ thể mình là cơ bắp!」
「...」
Ya, Yamadaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tên này, tại sao cậu không thể đọc nổi bầu không khí và xen vào đúng lúc quan trọng hả! Nuốt tóc của Yasuda và học tập cậu ta đi!? A, nhưng... việc đó bất khả thi nhỉ.
「C, chào buổi sáng! Asakura-san」
「Nn! Ừ, vậy về cuốn tiểu thuyết hôm nọ cậu giới thiệu...」
「A! 『Dân thành thị LV 9,99』[note13172] . Cậu nghĩ sao?」
「Phù! Mình toát thật nhiều mồ hôi! Hôm nay lại là một ngày vận động, cơ bắp! Cơ thể mình là cơ bắp!」
「... Nó, nó hay lắm! Đặc biệt là khái niệm tăng level bằng cách dâng hiến tuổi thọ của mình cho thế giới và các cảnh chiến đấu!」
「Hôm nay lại là một ngày vận động, cơ bắp! Cơ thể mình là cơ bắp ~~~!」
「... Hay thật!」
「... Ư, ừ. Nếu vậy, có một bộ khác tớ muốn giới thiệu----」
「Bộ, bộ nào đó!? Nói cho mình đi Andou-kun!」
「Okay! 『Tôi là một đám mây đó---』[note13173] 」
「Vận động, vận động! Cơ bắp! Cơ bắp! Cơ thể mình là---」
「Yamada-kun」
「---cơ bắ! C, chuyện gì vậy? Asakura-san?」
「Phiền phức」
「... okay.」
「...」
Chà, sau vụ đó trở đi... hình như xung quanh Andou-kun trở nên khá ồn ào.
__________________
Vậy là hết Arc Friendzone :v Arc tiếp theo sẽ là Kịch - Loner and Juliet