「…………」
.
(Andou-kun đang trong phòng mình. Umm, tại sao?)
.
「A, Asakura-san?」
.
(Đây là một giấc mơ ư? Đau quá. Vẫn thấy đau khi mình tự nhéo má. Có nghĩa đây là… thật? Eh, thật ư!?)
.
「Mofyo!」
「Eh! Mo…… Lại nữa? Có chuyên gì thế Asakura-san!」
.
[Asakura-san, nhỏ đột nhiên cứng đơ, rồi sau đó lại lộ ra một giọng kì lạ, có vẻ tình trạng nhỏ vẫn chưa thuyên giảm?]
.
「K, k, k, không có gì! Mình đơn giản là ngạc nhiên khi thấy Andou-kun! Quan trọng hơn nữa, tại sao Andou-kun lại ở đây!」
「Eh, aa, đúng rồi. Xin lỗi vì đã đường đột tới thăm. 」
「Fue…… Andou-kun đan đến thăm mình?」
「Ư, ừ」
.
[Phải rồi, ngay cả khi mình có đến thăm cô ấy thì cũng không nên lên trên phòng cô ấy--… nhưng ở cửa nhà, mẹ Asakura-san cứ 『ara……ara ara ara ara ara araaaaaaa~~』và không ngừng 『ara ara』, cô ấy nói 『có lẽ thật tuyệt khi để cháu gặp cô bé, sẽ thú vị hơn nếu để như thế-- ý cô là, cô bé sẽ rất hạnh phúc~』, đó là lý do mình lên đây, cơ mà…]
(Andou-kun đang đến thăm mình!? Một mình? Hơn nữa cậu ấy tới như thể đó là chuyện đương nhiên! Aa, mình biết rồi… rất có thể mình sắp đi gặp ông bà tổ tiên rồi.)
.
「Vậy là, bệnh của mình đang trong tình trạng nguy kịch nên mình không còn nhiều thời gian còn lại ư… Nếu không thì chẳng có lí do nào với một người 『cô độc』như Andou-kun lại đến và hỏi thăm mình」
「Không phải đâu, Asakura-san. Ngay cả một người như tớ cũng không thể tới thăm một người ốm bình thương hay sao?」
.
(Có vẻ như Andou-kun thực sự đến thăm mình… Không thể tin được. Oa, đây gọi là ‘sức mạnh của người bệnh’ chăng?)
[Mình nên làm gì bây giờ, Asakura-san vẫn tỏ thái độ đối xử với mình bằng cách gọi mình là một 『tên cô độc』?]
.
「Nhìn lại thì Asakura-san, đó là hoạ tiết gấu hồng… Không tin nổi cậu lại mặc bộ pajamas dễ thương như vậy」
「He…… Kyaaaaaaaaaa! Mình vẫn đang mặc pajamas! Không~gggg! Đừng nhìn mình, Andou-kun! 」
.
[Uwa! Giờ Asakura-san mới nhận ra cô ấy vẫn đang mặc pajamas, cô ấy chui vào trong chăn rồi. Sao cô ấy phải xấu hổ thế nhỉ? Rốt cuộc thì có mỗi mình thấy cô ấy thôi mà.]
(Không đời nào, không đời nào, không đời nào! Mình toàn cho Andou-kun thấy diện mạo kiểu này! Nếu là một bạn cùng học khác mình sẽ không xấu hổ như thế này, nhưng… không ai khác ngoài Andou-kun! Mình ghét điều này! Chỉ trước mặt cậu ấy, mình luôn luôn duy trì hình ảnh cô gái xinh đẹp hoàn hảo của mình… Eh, tại sao mình lại xuất hiện như thế này chỉ dành mỗi Andou-kun! Điều đó không đặc biệt… A! Đó là bởi vì nếu Andou-kun, người bạn light novel duy nhất của mình, trở nên thất vọng và vậy sẽ không nói chuyện về light novels với mình lần nữa, rồi điều đó sẽ rất tệ!)
[A-Asakura-san, cô ấy đang hé đầu ra khỏi giường]
.
「Đó, đó là… mình xin lỗi vì đã hơi mất kiểm soát」
「Ư, ừ」
「Vì đã tới thăm mình hôm nay…… Cảm ơn cậu」
「Ừ, tình trạng cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?」
「Eh, với tình trạng này mình nghĩ mình sẽ có thể tới trường ngày mai.」
「Thật hả? Tuyệt vời. Hôm nay tớ muốn tặng cái này cho Asakura-san」
「Đây là… Một cuốn light novel? Hơn nữa, là hai cuốn ở kia」
「Nn, cậu thấy đấy…… Lần cuối ở hiệu sách, chẳng phải tớ đã nói tớ định tặng cậu một cuốn light novel như một món quà hay sao? Nhưng cuối cùng hơi lộn xộn nên…… 」
.
(Uu… Đúng rồi. Lúc đó, mình không chỉ nói vài điều kì quặc mà còn lôi cậu ấy tới nhà mình, bởi vậy mình chưa thể nhận light novel từ Andou-kun… Eh, đừng nói với mình đây là--)
.
「Ừ, đây là quà tặng Asakura-san mà tớ chưa mua được. Lúc đó Asakura-san cũng nói là cậu muốn đọc light novel tớ thích, nên mình lấy cuốn mình thích nhất và mang tới đây.」
「……Andou-kun」
.
[Thể loại isekai là biện pháp an toàn vì cô ấy thích nó, nhưng mình cũng chọn một thể loại không isekai chuẩn bị cho trường hợp cô ấy đã đọc bộ kia.]
(Vui quá~aaaaaaa- Woohooooooooooo! Andou-kun vẫn nghiêm túc nhớ lời hứa ấy! Hơn nữa, cậu ấy còn tặng mình thêm hai cuốn! Mình rất vui! Mình rất vui! Mình thật sự thật sự rất là vui!)
.
「Ư-Ừ! Mình rất vui được nhận chúng!」
「Nn, tớ cũng rất vui vì tớ có thể tặng nó cho cậu」
「Hm, light novel nào đây? Để mình xem,『Aho kara hajimeru isekai seikatsu』 ……?」
.
[Oh! Phản ứng này, rất có thể Asakura-san chưa đọc nó!]
.
「Ừ! Đây là thể loại ‘dịch chuyển sang thế giới khác’ ở 『Narou』 mà mình đã đề xuất nó trên tất cả các bộ khác. Nhân vật chính có năng lực gọi là 『Quay trở lại từ cái chết』 có nghĩa là 『khi anh ta chết, thời gian tua lại』, nhưng mỗi lần năng lực được sử dụng, nhân vật chính lại trở thành 『một tên ngốc』. Ngay cả nhân vật chính đã trải nghiệm sự kinh khủng từ trở thành『một tên ngốc』, anh ta vẫn tiếp tục chết và biến thành thằng ngốc để giải cứu nữ chính!」
「He~ mình hiểu rồi seri thuộc loại dilemma[con dao hai lưỡi] , nhân vật bị bắt sử dụng sức mạnh năng lực và gánh hậu quả khôn lường…… Thật ra đây là sở thích của mình. Còn cuốn này là……『Sonata no Shinzou wo Tabetai』? Eh, đây không phải là tác phẩm văn học hay sao?」
「Yup! Đây là tác phẩm văn học của『Narou』rất hiếm trên『Narou』!」
「Eh! Đây là lần đầu tiên mình nghe có một tác phẩm văn học trên 『Narou』!」
「Trong bộ này, nhân vật chính là một nam sinh trung học cô đơn khờ khạo và nhạt nhẽo lại thích một cô gái xinh đẹp nhất trường, đại loại là như vậy」
.
(Ể…『Nam sinh cô đơn nhạt nhẽo』? 『Cô gái xinh đẹp nhất trường』? Không phải là giống y hệt cậu ấy và mình bây giờ sao?)
.
「Nhưng thật ra, cô gái xinh đẹp đó bản chất là một con ma cà rồng, cùng với cả nhân vật chính là—」
.
(À, thì ra là vậy... Dẫu thế phần 『nhân vật chính thích nữ chính』thì hơi--…!
C-c-có lẽ nào, Andou-kun! Bằng cách tặng cuốn light novel giống hệt kịch bản của mình và cậu ấy… Cậu ấy có ý định tình cờ thổ lộ rằng cậu ấy có tình cảm với mình! Không thể nào! Không, nhưng, chỉ là… M-m-mình nên làm gì! M-mình đang được một chàng trai tỏ tình!)
[Tốt rồi~~ Đây là cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của mình trong số tiểu thuyết mình mới đọc! Vì Asakura-san đã nói cô ấy muốn đọc những cuốn yêu thích nhất của mình, và một khi cô ấy đã đọc nó, chắc là mình và cô ấy có thể trao đổi cảm tưởng về tác phầm! Dù vậy thì, cốt truyện này, sao mình lại có cảm giác đọc nó ở đâu rồi nhỉ… ?]
.
「M-m-m… mình rất vui được nhận nó」
「Ừ!」
.
(Mình nên làm gì giờ… Tốt hơn là trả lời nhỉ? Nhưng nếu không cẩn thận mình sẽ phạm sai lầm ở hiệu sách lần trước—lúc này, cứ trả lời an toàn đã!)
.
「Andou-kun, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã tới thăm mình hôm nay. Thành thật mà nói, mình cảm thấy hơi buồn khi cảm thấy một chút cô đơn. Nhưng, nhờ có Andou-kun… mình đã rất vui」
「Asakura-san」
.
[Phải rồi. Asakura-san bị cảm lạnh. Thế mà hơn cả lo lắng về cô ấy, mình lại…]
.
「Tớ xin lỗi… Tớ đã nói rằng, tớ tới thăm bởi vì lo lắng cho Asakura-san, là nói dối」
「Eh?」
「Asakura-san đã nói『mình rất vui nếu có ai đó lo lắng về mình và tới thăm, bất kể ai cũng được』phải không…… 」
「Phải」
.
(Ah, như dự đoán đây là một giấc mơ. Mình chắc là sau đó cậu ấy sẽ nói kiểu 『thật ra mình đến bởi vì cô giáo sai mình đến』và làm mình thức tỉnh. Mình chắc chắn đây là một 『giấc mơ』bình thường, mình chắc chắn không sai. Bởi vậy, không được bật khóc tôi ơi!)
.
「Tớ, thật ra, hôm nay tớ tới nhà Asakura-san với lí do khác trong đầu」
「Lí do… khác? Ah, chắc là cậu tới để tặng mình light novels!」
「…… Không phải」
.
(Eh… Đừng nói với mình là cậu ấy sẽ nói là 『Tớ đến để gặp mẹ Asakura-san』chứ…? Không, dừng lại ngay! Mình sẽ khóc thật đấy!)
.
「Thế……Lí do của cậu là gì?」
「…………」
.
[Chỉ cần nói ra thôi! Mình sẽ nghiêm túc xin lỗi Asakura-san! Nếu không thì sẽ thật vô phép với Asakura-san, người đang ngã bệnh vì cảm lạnh!]
.
「Tớ, thật ra là—— 『không được thấy Asakura-san làm mình cảm thấy cô đơn』, vì lí do cá nhân đó mình đã tới thăm Asakura-san!」
.
(Đến rồi, đúng là một giấc mơ—eh)
.
「………………Hae」 *zukyuuuuuuun!* ← tiếng gì đó đâm chí mạng sập kháng phép xuyên giáp vật lý tim Asakura-san
「Tớ thật sự xin lỗi! Asakura-san đang ốm nhưng mình chẳng nghĩ gì ngoài bản thân và đã tới gặp cậu… Mặc dù Asakura-san đang ngã bệnh vì cảm lạnh, mình thật phiền phức, phải không?」
.
(Hoeeeee! Chờ một chút! Chờ chờ chờ đã! Đó là nói dối phải không?! Cái gì thế, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực mình? Aa không tốt! Những lời đó làm mình rất hạnh phúc đến nỗi mình không thể ngăn bản thân mỉm cười được!)
[Asakura-san, cuối cùng thì cô ấy đã giấu mặt vào trong chăn. Cũng đúng thôi… Nếu người bạn nghĩ tới thăm rất tử tế lại nói thẳng với bạn rằng cậu ta đến vì lí do nhỏ nhen kiểu『chỉ để thấy mặt mày』, và bạn phải sực tỉnh vì điều đó, không nổi giận cũng lạ.]
.
「Tớ xin lỗi, tớ sẽ về nhà đây」
.
(Andou-kun, cậu ấy đã về nhà…)
『Không được thấy Asakura-san làm mình cảm thấy cô đơn』
(Thật ra, mình đã biết. Nhưng mình lại sợ phải thừa nhận『điều đó』và tiếp tục che đậy cảm xúc ấy dưới lí do là『kiêu hãnh』về chính mình. Tuy nhiên, ngay lúc này, màn che lấp đó đã hoàn toàn bị thổi bay bởi lời nói của Andou-kun. Và rồi, cuối cùng mình đã nhận ra cảm xúc của riêng mình.)
.
「Mình nên làm gì bây giờ… Mình lỡ thích Andou-kun rồi」