Tại Nhật Bản Làm Tiểu Thuyết Gia

chương 42 : em họ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, về đến nhà đã rạng sáng qua đi, lại cầm xẻng ở dưới lầu một cây tùng đào một cái hố, đem bồ câu vô tội chết thảm chôn vùi lại.

Trong lòng nhớ tới nụ cười châm chọc cuối cùng của Shiraishi Mai và lời nói trong miệng nàng.

Yeshi Yao tâm thần bất định.

Nếu như không phải lúc trước đem bản thảo gửi cho Nishida Rika, để cho nàng hỗ trợ đổi mới Trạch Thiên Ký hiện tại khẳng định đứt đoạn.

Trong đêm dài vô tâm ngủ, một vị cố nhân đã lâu không gặp gọi điện thoại tới, là một vị thân thích ở tỉnh Hyogo.

Chị gái của mẹ, trên thực tế lại là được bà ngoại nhận nuôi.

"Dì?"

"Là Yeshi Yao phải không, đã trễ thế này, thật sự rất xin lỗi vì đã quấy rầy."

"Đừng khách sáo như vậy, không phải đều là người một nhà sao."

"Yeshi Yao..."

"Ừm."

"Cái kia...... Ta có chuyện muốn nhờ, xin ngươi nhất định phải đáp ứng."

Đêm hôm khuya khoắt, hắn vốn là uống chút rượu, vẫn choáng váng nặng nề, đến bây giờ cũng không có hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Cái gì?"

"Miona sáng mai đi tàu điện tới Tokyo, có thể phiền ngươi đi đón một chút không?"

"Dì, dì?"

"Ta vốn cũng không muốn làm phiền ngươi nhưng gần đây ông nội Miona bị cao huyết áp nằm viện, đến cuối năm công việc của dượng ngươi cũng bận rộn, xin nghỉ không được, cho nên... Thật sự xin lỗi."

Hình như dì rất tiếc vì không thể đích thân đưa em họ đến Tokyo. Chờ một chút, sau khi dì gả cho dượng thì họ Hori, Miona, Miona."Em họ nàng... Là tới Tokyo tham gia tuyển chọn Nogizaka 46 sao?"

Giọng dì trong điện thoại bao hàm kinh ngạc, "Miona nàng... Hẳn là muốn làm diễn viên nữ, cho nên muốn phát triển theo phương diện này. Cho nên đăng ký tham gia tuyển sinh kỳ hai của Nogizaka 46 trên mạng, nhưng Yeshi Yao rốt cuộc làm sao ngươi biết được? Chẳng lẽ Miona nàng liên lạc với ngươi sao?"

"......"

Giải thích thế nào? Yeshi Yao cũng đau đầu, làm một cái xuyên việt giả, tiên tri tiên giác Thượng Đế góc nhìn thật sự là quá bình thường bất quá sự tình.

Chỉ nghe thấy tiếng dì bên kia điện thoại hỏi con gái.

"Miona, là ngươi nói cho ani - chan sao?"

"Ta cái gì cũng không nói."

Giọng nói của em họ hình như rất ủy khuất.

"Con đoán, không nghĩ tới chuẩn như vậy, xem ra con nên đi mua vé số. Dì, dì cứ yên tâm đi, em họ đến Tokyo, con sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nếu nàng gầy, dì cứ việc trách tội con."

"Thật xin lỗi, Miona nàng, từ nhỏ không chịu khổ, nếu có chỗ nào không lễ phép, kính xin ngươi chiếu cố nhiều hơn."

Thanh âm thân thiết của dì hóa thành một dòng nước ấm trong lòng Yeshi Yao, đây chính là tình yêu không hề giữ lại của một người mẹ đối với con gái.

"Lời này của dì quá nghiêm trọng, chăm sóc em họ là bổn phận của con, xin dì yên tâm, đúng rồi, số điện thoại của em họ là..."

"Miona, còn không mau tới nghe điện thoại! Thật là, tại sao nhất định phải đi làm thần tượng, chăm chỉ học tập không được sao? Tokyo xa như vậy, tuổi con lại nhỏ như vậy, mẹ và ba con không biết lo lắng nhiều, nếu không là ani - chan Yeshi Yao của con ở Tokyo, đánh chết chúng ta cũng sẽ không cho con đi..."

Giọng dì dần dần đi xa, một giọng nữ điềm đạm nho nhã vang lên.

"Là ani - chan Yeshi Yao sao?"

"Miona - chan, là ta, xin cho ta biết số điện thoại di động của ngươi, ngày mai ta sẽ đến nhà ga đón."

Miona báo số điện thoại của mình một lần, "Vậy ani - chan, ngày mai gặp!"

"Ngày mai gặp lại!"

Sau khi hai người thêm số điện thoại di động, lại thêm số LINE cho nhau, hỏi rõ ràng thời gian nàng đến, Yeshi Yao đặt đồng hồ báo thức lên điện thoại di động rốt cục ngủ thật say.

Ngày hôm sau ở trong chuông báo thức đúng giờ là rời giường, rửa mặt xong lại cạo râu, thay một bộ âu phục sạch sẽ gọn gàng, nhìn thấy dáng người mình trong gương có vẻ mập mạp, ý niệm giảm béo lại không thể ức chế xông lên.

Mới vừa ra cửa, chỉ thấy Arimura mang theo hành lý từ trước mắt đi qua, bởi vì là cũ kỹ lầu trọ cho nên không có thang máy.

Cơ thể mỏng manh của nàng cố hết sức kéo một cái rương lớn nặng nề.

"Arimura - chan?"

"Yeshi Yao, chào buổi sáng."

Yeshi Yao nghĩ thầm không phải là nàng trả lại tiền thuê nhà chuyển nhà chứ, bởi vì chán ghét mình?

"Chào buổi sáng, ngươi đây là?"

"Về nhà một chuyến"

"Về nhà?"

Yeshi Yao có chút kỳ quái, còn chưa tới tết dương lịch, chẳng lẽ là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

"Về nhà có lạ không?"

"Không có gì." Yeshi Yao lắc đầu.

"Việc làm ăn của Geisha nam thế nào rồi?"

"Gần đây thị trường không thuận lợi, cho nên ta đã từ chức, đổi nghề làm nhà văn."

"Từ Geisha nam đến... Nhà văn?" Arimura Kasumi nghĩ vị ojii - san này đúng là tính tình không thay đổi, trong miệng không có một câu nói thật.

Với vẻ ngoài này, làm Geisha nam nhất định là giả...... Trừ phi gặp được những vị khách có khẩu vị tương đối đặc thù....

"Tuy rằng từ Geisha nam giới xuất ngũ nhưng là này tay nghề nhưng còn không có mất, Arimura tiểu thư lúc nào có hứng thú, có thể tùy thời tới thăm, ngày đó hứa hẹn ta vẫn chưa quên đâu..."

"Nói cái gì?" Arimura Kasumi nhíu mày nhìn hắn.

"Giảm 50% a, đi ngang qua không nên bỏ qua...... Này, Arimura - chan, đi nhanh như vậy làm cái gì? Giảm 60% cũng là có thể rồi, giảm 70% cũng không phải không thể, miễn phí thế nào?"

Thiếu nữ đã sớm kéo vali nặng nề chạy trối chết.

Arimura Kasumi tức giận đi lên xe.

"Sao vậy?" Người quản lý kỳ quái nhìn nàng.

"Đụng phải một...... Mập mạp."

"Mập mạp?"

Người quản lý nhìn về phía ngoài cửa sổ tòa nhà cũ kỹ kia nhà trọ, "Muốn hay không đổi địa phương, nơi này trị an hoàn cảnh thế nào, trong hộ gia đình có người kỳ quái?"

"Không có, chỉ là một chút thích khoác lác độc mồm độc miệng, thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng tính cách thật sự rất đáng ghét."

"Chờ một chút, sang năm ta xin sở sự vụ đổi nơi khác tốt hơn cho ngươi. Bây giờ ngươi mới ra mắt thì không sao, sau này sẽ không như vậy nữa, biện pháp an ninh ở đây nhất định phải tốt, nếu không gặp phải fan cuồng gì đó cũng đau đầu."

"Không sao." Arimura Kasumi đối với hoàn cảnh nhà ở không phải vô cùng để ý.

Trên thực tế sống một mình ở đây cũng rất cô độc, có thể cãi nhau với ojii - san mập mạp kia cũng tốt, hơn nữa... Nàng luôn cảm giác ojii - san mập mạp này mặc dù có độc mồm độc miệng thần ghét quỷ ghét, nhưng tâm địa lại không xấu.

Mới vừa gặp mặt đã hảo tâm nhắc nhở nàng có paparazzi đang chụp ảnh nàng, cho nên ngày hôm sau ở sở sự vụ nhận được phê bình cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trong sự nghiệp và tình yêu, nàng lựa chọn sự nghiệp.

Đau khổ chỉ là ngắn ngủi, nàng là thiếu nữ nông thôn từ tỉnh Hyogo xa xôi mà đến, ngàn dặm xa xôi đến Tokyo cũng không chỉ vì yêu đương.

Nàng có mục tiêu rõ ràng và ước mơ phấn đấu của mình, tình yêu tạm thời đối với nàng mà nói vẫn là vật xa xỉ.

Truyện Chữ Hay