Kodansha, một trong những nhà xuất bản lâu đời nhất của Nhật Bản, có trụ sở tại Otowa, quận Bunkyo, Tokyo, là công ty xuất bản lớn nhất của Nhật Bản.
Sau khi Yeshi Yao và Nishida Rika đi vào tòa nhà tổng bộ, gặp được chủ biên Takemoto phụ trách xuất bản xét duyệt, một nam nhân trung niên mặt ngựa, cùng với biên tập viên Morita của Murakami Haruki, một trung niên đẹp trai, thoạt nhìn rất thời thượng.
Sau khi trò chuyện lễ tiết với bọn họ một phen, thuận tiện cũng ký hợp đồng xuất bản ủy quyền Destruction Babies , thuế suất cơ bản 10% trong giới, lần đầu tiên in một vạn quyển, nếu như tiêu thụ thuận lợi sẽ tái bản.
Tác phẩm làm thành sách, bán lợi nhuận trên thị trường trả lại cho nhà văn được gọi là tiền bản quyền. Thuế ở đây không có nghĩa là thuế, mà là tài liệu sử dụng được trả cho tác giả dựa trên bản quyền.
Đương nhiên nếu lượng tiêu thụ không tốt, không chỉ có tác giả thu nhập thấp, nhà xuất bản cũng sẽ gặp phải quẫn cảnh lỗ vốn.
Mua đứt là không có khả năng, vĩnh viễn cũng không có khả năng mua đứt, cho dù không có cơm ăn ngủ đường cái, Yeshi Yao cũng không có khả năng đem bản quyền tiểu thuyết của mình cho một lần bán đi.
Đối với nhà văn mà nói, mỗi một bộ tiểu thuyết đều là con của mình, chỉ bán một lần thì quá thua thiệt, nếu như chia ra, đứa nhỏ này có thể cung cấp thu nhập cho mình vô hạn.
Đặc biệt là khi tác giả này lấy được giải thưởng quan trọng nào đó, sau khi đạt được danh tiếng, tác phẩm viết trước đó tự nhiên sẽ tăng giá trị toàn bộ thiên kim.
"Sensei Murakami có nói gì không?" Yeshi Yao có chút nghi hoặc.
"Không có, thời gian trước sensei về Tokyo một chuyến, sau ba năm lại có một tác phẩm xuất sắc ra đời, trước mắt còn chưa hoàn thành, từ phần trước đã hoàn thành mà xem là một tác phẩm thuần túy hơn."
Morita vui vẻ trả lời.
Làm biên tập viên của Murakami, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cần để Murakami Haruki ở lại giảng dạy, đó là thành công lớn nhất của hắn.
"Vậy căn hộ của Murakami - sensei ở Tokyo là gì? Ta muốn ghé thăm một chút, dù sao cũng nhận được ân huệ lớn như vậy từ sensei."
"Yeshi Yao, chỉ sợ ngươi phải thất vọng, sensei vội vàng hoàn thành tác phẩm mới, Tokyo lưu lại có một tuần, mấy ngày trước cũng đã trở về Kanagawa, hơn nữa sensei trước khi đi dặn dò, hắn không muốn gặp bất luận kẻ nào."
"Vậy...... Thật sự là rất tiếc nuối."
"Sensei thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng, điểm ấy ta nghĩ Yeshi - san đã cảm nhận được, nếu có duyên phận, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt."
Morita dùng ánh mắt bao dung nhìn hắn, Yeshi Yao cũng không tiện tiếp tục nói về đề tài này.
Sau khi ra khỏi trục sở, Nishida Rika rất vui vẻ nói với hắn, "Có vẻ như Murakami - sensei đánh giá cao ngươi."
"Thưởng thức cái gì a." Yeshi Yao nghĩ thầm, theo đối thoại ngắn gọn Murakami, hắn chướng mắt tác phẩm của mình, bất quá bằng hữu của hắn Ryu ngược lại rất thích mình.
Murakami Haruki có lẽ là nể mặt bằng hữu Murakami Ryu mới bằng lòng tương trợ, đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán.
Hắn quả thật giúp mình đại ân, Yeshi Yao trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
"Có một chuyện quên nói" Nishida Rikka làm ra vẻ khó mở miệng.
"Sao vậy?" Vừa nói, Yeshi Yao vừa khởi động xe.
"Rena đến tìm ta, nàng muốn ta ở lại công ty nhưng ta từ chối nàng.""Làm tốt lắm, nàng cũng tới tìm ta, bất quá ta cũng không để ý tai nàng.'
Hai người nói xong cực kỳ ăn ý nhìn nhau cười.
"Yeshi Yao, hình như ngươi có chút thay đổi."
"Thay đổi?"
"Trước đây khi nhắc đến tên Rena, ngươi luôn cáu kỉnh nhưng bây giờ giống như đang nói đến tên của một người xa lạ."
Nishida Rika vô cùng vui vẻ nhìn thấy Yeshi Yao chuyển biến, nhưng loại chuyển biến này tai quá đột ngột, làm cho nàng cũng sinh lòng cảm khái.
Bắt đầu từ khi nào, hẳn là tiểu nữ sinh Nishino Nanase kia xuất hiện trong cuộc sống của Yeshi Yao.
Không phải chỉ là một thần tượng nhỏ sao? Hiện tại cũng không có danh tiếng gì, AKB vẫn như mặt trời ban trưa đâu rồi, Nogizaka 46 hiện tại xem ra càng giống là Akimoto Yasushi một vật thí nghiệm.
Nói thật, Nishida Rika không để thiếu nữ nhỏ kia vào mắt.
"Con người luôn thay đổi mà." Yeshi Yao trả lời, "Nhưng hình như ngươi còn có chuyện muốn nói."
"Chồng của Rena, cũng chính là phó chủ tịch Matsuyama Takashi, hắn mời chúng ta ăn cơm, thời gian ngay tại buổi tối hôm nay, ngươi có đi không?"
"Ta ư? Ngươi thì sao?" Yeshi Yao trả lại câu hỏi cho nàng.
Mặc dù trong lòng hết sức kỳ quái nam nhân kia vì sao muốn mời mình ăn cơm nhưng Yeshi Yao vẫn tôn trọng ý kiến của Nishida Rika.
"Lúc mang thai, bởi vì là người mới, cho nên trong công ty có một ít tin đồn cùng tiền bối phê bình, may mắn vị phó chủ tịch kia tại công ty hội nghị thượng nói thay ta, lúc này mới có nửa năm nghỉ đẻ. Nhà xuất bản nữ viên chức đều đối với vị phó chủ tịch này tràn ngập sùng bái, hơn nữa lúc l·y h·ôn, cũng có một ít khúc mắc --"
"Vậy đi đi, không phải là ăn một bữa cơm sao? Hơn nữa còn là miễn phí, cũng không có lý do gì không đi." Yeshi Yao tuy rằng không muốn nhìn thấy Shiraishi Rena nữ nhân kia nhưng càng không đành lòng nhìn thấy Nishida Rika khó xử.
"Vậy...... Cám ơn."
"Giữa chúng ta còn nói cám ơn cái gì đây, những năm gần đây đều là ngươi ở giúp đỡ ta a, thời gian địa điểm đâu?"
"Sáu giờ tối, trong nhà phó chủ tịch, ở khu Roppongi."
"Trong nhà?" Vẻ mặt Yeshi Yao có chút nghiền ngẫm.
"Nhưng quan hệ của chúng ta, cũng không có quen thuộc đến loại trình độ này đi?"
"Cũng không cần phải để ý những thứ này, không phải vừa lúc có thể lĩnh giáo một phen tay nghề của Shiraishi Rena sao?
"Cái này thật đúng là không có, nữ nhân kia ở phương diện trù nghệ nấu nướng thật dốt đặc cán mai."
"Nghe nói nữ nhân sau khi lập gia đình đều sẽ có thay đổi nha."
"Vậy thật đúng là làm cho người ta mỏi mắt mong chờ."
Yeshi Yao cười lạnh, trong thời gian hai người hẹn hò hai năm, chi phí thuê phòng của Shiraishi Rena ở Tokyo cơ bản đều là hắn dùng tiền nhuận bút ứng trước, cho tai bây giờ chưa từng thấy nàng trả lại, phương diện nấu ăn tối đa cũng chỉ biết nấu mì ăn liền, sau đó lại gõ hai quả trứng gà.
Nữ nhân lười giống như heo, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người coi như không có trở ngại kia.
Nói thật, hôm nay xem ra, hắn không phải rất hiểu khẩu vị của phó chủ tịch Shinchosha, lại nói tiếp cũng là phú ông tích lũy được mấy đời, không nói nhà thi thư lễ dịch nhưng ít nhất dính chút văn khí. Trong hôn lễ cũng đã nhìn qua hắn, thật có thể nói là nhân tài hàng đầu, dáng vẻ đàng hoàng.
Nữ nhân kia đại khái là kiếp trước cứu vớt hệ Ngân Hà, cho nên mới có thể gả đến một nam nhân mà đối với tất cả nữ nhân thoạt nhìn đều là bạch mã hoàng tử, trong lòng tuyệt đối là trượng phu đứng đầu.
Trong lòng hắn không khỏi có một chút chua xót.
Bạn gái cắm sừng hắn, sau khi vứt bỏ hắn không chút lưu tình lại càng ngày càng tốt, hơn nữa còn thành công gả cho một vị cao phú soái, mẹ nó thật đúng là khắc sâu thuyết minh câu kia - -
"Hèn mạt là giấy thông hành của kẻ hèn hạ; Cao thượng là bia mộ của người cao thượng."
Người theo chủ nghĩa ích kỷ không có liêm sỉ trên thế giới này ngược lại như cá gặp nước, mà người thành thật cũng chỉ có thể gặp tai ương.
"Được rồi, vậy thì đi qua xem ngươi rốt cuộc sống ưu việt như thế nào đi."
Cùng lúc đó, Shiraishi Rena đang dẫn em gái đi dạo trung tâm thương mại Ginza gần Wako khu 4, sau khi mua sắm một phen ở các cửa hàng xa xỉ như Hermes, Chanel, Cartier, hai người đi tới một quán cà phê trang trí trang nhã.
"Buổi chiều ngươi mặc bộ váy Chanel hoa xanh này đi, rất hợp với màu da của ngươi." Shiraishi nói với tinh thần hoảng hốt khi trong lòng lại nhớ tai lời nói của chồng tối qua.
"Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, xem ra ta không nên kỳ vọng gì đối với ngươi."
"Loại người như Yeshi Yao chính là vô tình vô nghĩa, ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào, thiệt thòi Shinchosha chúng ta năm đó trao cho hắn giải thưởng Tân Nhân Tân Triều, thật sự là mù mắt chó."
"Ngươi nói ai mù mắt chó?"
Trượng phu Matsuyama Takashi sắc mặt lúc này liền âm trầm xuống.
"Ý ta là......"
"Ngươi đừng nói nữa, sáu giờ tối mai gọi Mai - chan đến nhà ăn cơm, chuẩn bị phong phú một chút, một thiếu nữ đến Tokyo dốc sức làm việc cũng không dễ dàng, một người làm chị như ngươi cũng không biết giúp đỡ một chút sao? Kết hôn ba năm qua đã mời nàng tới nhà ăn mấy bữa cơm? Còn không biết em gái hắn nghĩ gì về hắn rể bất cận nhân tình này."
Matsuyama Takashi nói xong giọng nói có chút hòa hoãn.
"Việc này giao phó cho ngươi không thành vấn đề chứ?"
"Không có, Takashi cứ yên tâm đi."
Shiraishi Rena nhẫn nại trong lòng chua xót gật đầu đáp, cố gắng nặn ra nụ cười như khóc.
Từ khi kết hôn đến nay đã ba năm, Shiraishi Rena đã mời em gái đến nhà ăn cơm rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần đều lựa chọn thời điểm rất đặc biệt.
Không phải tăng ca thì là họp, bằng không thì là ra ngoài chơi bóng cả ngày cũng không trở về.
Nàng chỉ đưa em gái đến nhà khi chồng nàng đi vắng.
Lúc chồng ở nhà, nàng một lần cũng không đưa em gái về chơi.
Đương nhiên, trượng phu cũng chưa từng phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với chuyện này, cũng chỉ cảm khái vận khí không tốt, cũng không biết đó là thời cơ nàng đặc biệt chọn lựa.
Em gái quá xinh đẹp, làm chị gái cũng có áp lực.
Để cho muội muội càng ngày càng xinh đẹp đáng yêu xuất hiện ở trước mặt chồng, Shiraishi Rena trong lòng lo lắng.
Cho dù đó là em gái ruột của nàng.
Trượng phu quá ưu tú, muội muội quá mỹ mạo, nàng mới sẽ không để cho hai người vô cớ liền gặp mặt, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng bây giờ...... Trượng phu lại chỉ mặt gọi tên mời muội muội tới nhà ăn cơm, trong lòng trượng phu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Tại sao lại mời em gái đến ăn cơm vào một ngày không phải là ngày lễ, cũng không phải sinh nhật của bất cứ ai?
Shiraishi Rena trong lòng khủng hoảng nhưng là vì không để cho trượng phu thất vọng, vì lấy lòng nam nhân, Shiraishi Rena không có lựa chọn, cho dù...
Cho dù cuối cùng không thể ngăn cản phát triển theo hướng xấu nhất nhưng Shiraishi Rena nghĩ thầm, đó tốt xấu gì cũng là người trong nhà.
Phù sa không chảy ruộng ngoài.
Chỉ là như trước không khỏi buồn rầu, trượng phu có thể là đối với nàng cảm giác được chán ghét đi, nam nhân mà, có mới nới cũ không phải là chuyện rất bình thường sao?
Huống chi là gia thế ưu tú như chồng, kết hôn tới nay lại chưa bao giờ cùng nữ cấp dưới của công ty truyền ra s·candal, phương diện sinh hoạt riêng tư thanh tịnh như nước suối.
Lại nhìn các ông chồng của những phu nhân giàu có xung quanh, cơ bản không có một người nào không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm tốt nhất cũng bất quá là không nháo trong nhà.
Nữ nhân tình nguyện gả cho nam nhân hư hỏng có tiền, cũng là tuyệt đối không muốn gả cho người thành thật nghèo kiết xác, điểm ấy nàng nghĩ tất cả nữ nhân hẳn là giống nhau.
Mà những nữ nhân bề ngoài xinh đẹp lại bởi vì cái gọi là tình yêu mà gả cho người chồng nghèo, trong mắt nàng căn bản ngu xuẩn như heo, không biết lợi dụng sở trường của mình.
Lúc trước người chồng nghèo không có phát đạt còn tốt, một khi phát đạt, có mấy người còn giữ lại thiếu phụ luống tuổi có chồng trong nhà, không phải đều là cưới nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp sao?
Cho dù không có l·y h·ôn, cảm động và nhớ nhung đồng cam cộng khổ lúc trước, cũng cơ bản ở sẽ bên ngoài nuôi nhân tình.
Nam nhân mà, Shiraishi Rena quá rõ ràng thói hư tật xấu của loại sinh vật này.
Nếu đã hạ quyết tâm, vậy phải làm tốt nhất, nàng quyết định đem em gái ăn mặc xinh đẹp đưa đến trước mặt chồng, coi như là quà kỷ niệm ba năm kết hôn cho chồng.