“Á… Tĩnh Vân, không được đâu…” Nghe Mộ Tĩnh Vân nói như vậy, Thu Vũ lập tức luống cuống, miệng dẹt lại, ngay tức khắc muốn nhào qua, chỉ có điều đáng tiếc là Hách Liên công tử không bằng lòng lắm, nắm lấy cổ áo của Thu Vũ, kéo hắn về phía sau cách mấy bước, sau đó tự mình dắt tay của Mộ Tĩnh Vân, xoay người dẫn đi ——
“Không cần để ý đến hắn, chúng ta đến khách trước.” Nói không để ý liền không để ý, Hách Liên Dực Mẫn lôi kéo Mộ Tĩnh Vân đi về phía trước, thật sự ngay cả đầu cũng không quay lại một cái, cũng không quản Thu Vũ có tự mình đi theo kịp hay không…
“Hách Liên công tử, ngài không thể khi dễ người khác được!” Đương nhiên là Thu Vũ không dám tự một thân một mình ở lại trên đường, thấy ba người đã dần dần đi xa, mặc dù trong lòng ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể không có tiền đồ mà đi theo…
Quẹo vài lần, Hách Liên Dực Mẫn *khinh xa thục lộ* (xe nhẹ chạy quen đường), một đường đi qua, không lâu sau, bảng hiệu Long Phượng khách đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Dương Châu sơn linh thủy tú là nơi ở của nhiều quan to và quý nhân nổi danh, nhân sĩ vô cùng đông đúc, ở đó tai mắt rất nhiều, người thông thạo tin tức lại càng khỏi phải nói – chắc chắn một phen náo kịch trên phố vừa rồi sớm đã truyền đến tai của mọi người trong khu vực này, tên của “Long Phượng khách ” vừa được nói ra từ miệng của Hách Liên Dực Mẫn, chỉ trong lộ trình ngắn ngủi của vài bước chân, chưởng quỹ và một đám hạ nhân của Long Phượng khách đã đứng chờ ngoài cửa rất cung kính đợi bọn họ đến ——
“Hách Liên tước gia đại giá quang lâm, lão phu không đón tiếp được từ xa, mong được thứ tội.” Chưởng quỹ thấy Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân dắt nhau tới, lập tức bước vài bước về phía trước, khom người thi lễ, cúi đầu, thanh âm chầm chậm nói.
“…” Nghe được hai chữ “tước gia”, Mộ Tĩnh Vân đầu tiên là không dấu vết quét nhìn Hách Liên Dực Mẫn bên cạnh một cái, sau khi thấy người này không có chút phản ứng nào mới quay đầu lại quan sát vị chưởng quỹ vẫn còn thi lễ ở trước mặt – niên kỷ cũng không phải quá lớn, nhìn có vẻ khoảng ngũ tuần, vóc người hơi gầy, có loại nhã nhặn và gầy yếu đặc biệt của văn nhân Giang Nam, y phục tinh tế, bên hông có đeo túi hương và ngọc bội hình tròn, trong phú quý hiện lên vài phần khí tức của văn nhân, ngược lại chứng tỏ người này có phần không phải là người tầm thường, màu da có vẻ trắng mang chút bệnh trạng, có lẽ là đã thành bậc *cao đường* (cha mẹ) thối lui an hưởng yên tĩnh đã lâu, cũng không quản lý sự vụ nữa…
“Ừm.” Chưởng quỹ hành đại lễ, nhưng Hách Liên Dực Mẫn chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, giơ tay lên khẽ mở ra hiệu miễn lễ, bước chân không ngừng lại, trực tiếp đi tới đại sảnh, dáng vẻ có chút khinh mạn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mọi người ở đây một cái …
“Nghe nói tước gia chỉ đích danh ‘Long Phượng,’ lão phu đã lệnh dọn sạch người, kính tước gia có thể yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người không liên quan đến quấy rầy thanh tĩnh của mấy vị.” Thái độ của Hách Liên Dực Mẫn không tốt, nhưng chưởng quỹ giống như là hoàn toàn không nhận thấy, bắt đầu bước nhanh hơn, khẽ khom người, cố ý hiện ra sự khiêm nhường, đích thân mang theo mấy người lên lầu ——
Giống như lời của chưởng quỹ, khách ngoại trừ hạ nhân không thấy có bất kỳ một vị khách nhân nào ở lại nơi này, bàn ghế và mành châu, tay vịn thang gác, không gì không sạch sẽ sáng sủa, tinh tế tỉ mỉ lịch sự, nếu không phải là kết cấu bày biện không khác mấy so với khách khác, nơi đây thật là khiến cho người ta tưởng lầm là phòng khách trong phủ đệ của một đại thần giàu có…Hách Liên Dực Mẫn đối với những chuyện vụn vặt này cũng không nói gì, đã sớm biết nhất định sẽ có người xử lý thỏa đáng, cũng vì tâm tư không ở chỗ này nên cũng lười phản ứng một tiếng. Chưởng quỹ không hiểu ý, còn tưởng rằng tâm tình của Hách Liên Dực Mẫn không tốt hoặc là có ý không hài lòng, mồ hôi lạnh nhất thời ướt toàn thân, nhưng mà chờ trái chờ phải cũng không thấy có chuyện gì, càng không thể nào xác định, trong lòng trống rỗng, hai chân không tự chủ được mà nhũn xuống ——
May mà khoảng cách từ đại sảnh đến phòng cũng không phải quá xa, đi qua đại sảnh, lên lầu quẹo bất quá chỉ trong chốc lát đã đến lầu ba của khách .
“Lầu ba này đều là phòng hảo hạng, tước gia xem cái nào thuận mắt thì chọn cái đó.” Thái độ của Hách Liên Dực Mẫn không rõ ràng, chưởng quỹ bị hắn hù cho một trận như vậy, ngược lại rụt rè, cũng không dám tự chủ trương, chỉ có thể dẫn hắn tới trước cửa gian tốt nhất, mở cửa để Hách Liên Dực Mẫn nhìn một lượt, nhỏ giọng yếu khí thêm một câu…
“Ngươi đi xuống trước đi, có việc tự nhiên sẽ gọi ngươi.” Kỳ thật bất quá làm chuyện nhỏ, nhưng mà chưởng quỹ suy nghĩ vơ vẫn, tự mình dọa mình mà thôi, thấy chủ tử đã vào phòng, Lệnh Tiễn lại hiếm khi có hảo tâm một lần, thông báo một câu, chưởng quỹ như nhận được đại xá, vội vàng đáp một tiếng, lập tức lui xuống.
“Lệnh Tiễn, đi gọi người giúp Thu Vũ mua mấy bộ y phục về.” Vào phòng, Hách Liên Dực Mẫn ngồi xuống ở chủ vị, phân phó một câu.
“Nói đi.” Có lẽ là theo quán tính, Mộ Tĩnh Vân không chút suy nghĩ liền ngồi xuống bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn, lấy tay gõ bàn một cái rồi nói, bắt đầu hỏi.
“Không nói hết được…” Nhìn hai vị đại lão gia phô trương này, Thu Vũ mím môi một cái, tự động tiến lên giúp hai vị rót ly trà nóng, lúc này mới vừa suy nghĩ lại vừa ngồi xuống…
—— Hu hu hu, cảm thấy thật đáng sợ, sớm biết vậy hắn sẽ không chạy đến cầu cứu, hai người này so với vị quan lão gia trước kia xem ra còn dọa người hơn…
“Tại sao tự mình nhập quan du ngoạn? Ngươi và Huyền Quắc xảy ra chuyện gì?” Biết người này ngốc nghếch, Hách Liên Dực Mẫn cũng không vòng vo, thu liễm lại cặp mắt đang nhìn hắn, nhãn thần rõ ràng lộ ra vài phần không nhẫn nại. (Anh chỉ nhẫn nại với vợ thôi)
“Bởi vì, bởi vì… Giải… Nhụy…” Thu Vũ bị ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn hù dọa, bật người dậy tại chỗ, nhưng tựa hồ như rất ngượng ngùng, nói ra đứt quãng, thanh âm cũng nhẹ đến cơ hồ nghe không rõ…
Mộ Tĩnh Vân đang uống trà, kết quả đột nhiên nghe được hai chữ “Giải Nhụy”, thiếu chút nữa thì phun ra khỏi miệng, ho khan hai tiếng thuận khí, sắc mặt có chút quái dị: “Đưa tay cho ta.” Nếu như nói là vì “Giải Nhụy”, vậy hẳn là vấn đề này…
“Không có, có ta đã không cần đi…” Thu Vũ lúng túng nói, thanh âm thấp vài phần, mang theo chút bi thương bất đắc dĩ, tuy lời nói như vậy nhưng cũng có lẽ là không dám đối nghịch Mộ Tĩnh Vân, chỉ đành phải ngoan ngoãn đưa tay qua ——
Đầu ngón tay khẽ đặt lên, cắn môi theo, lần này Mộ Tĩnh Vân giúp Thu Vũ bắt mạch, vẻ mặt hiếm khi chăm chú và tỉ mỉ, thời gian trôi qua khoảng chừng nửa chén trà, mới đem tay về lại, biểu tình trên mặt có phần nghiêm túc, nói không rõ là giận dữ hay bi thương, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt thở dài một tiếng, khe khẽ nói: “Đúng là không có.”
Hai người Mộ Tĩnh Vân và Thu Vũ nói không mở không kết, lại giấu đầu giấu đuôi, thế nhưng Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở giữa hai người cũng không lên tiếng cắt ngang hay hỏi gì, chỉ là một mình rung quạt uống trà, cũng không có ý nói chen vào…
“Chủ tử, tri phủ Dương Châu – Kinh Vu Nghiêm cầu kiến, nói là đến bồi lễ xin nhận lỗi, đang quỳ ở đại sảnh.” Ba người đang tương đối không nói gì, khi Lệnh Tiễn gõ cửa đi vào, trên tay đang bưng vài bộ y phục đưa tới cho Thu Vũ chọn để thay.
“Để gã quỳ đi.” Hách Liên Dực Mẫn cười một tiếng, lại nói thêm một câu: “Nhân tiện nói Hứa chưởng quỹ đem tú bà của ‘Vọng Xuân viện’ tới để làm bạn với gã.”
Lệnh Tiễn lĩnh mệnh lui ra, Thu Vũ cũng thay đổi xong y phục đi ra từ sau tấm bình phong, Hách Liên Dực Mẫn quét nhìn Mộ Tĩnh Vân một cái, cảm thấy cũng không quá mức cần hỏi tiếp, liền mỉm cười nói với Thu Vũ: “Tự ngươi chọn ra một gian phòng để ở, đừng có chạy lung tung, lại xảy ra chuyện gì thì ngươi tự mình giải quyết, ta cũng không dễ ăn nói với Huyền Quắc.” Ngữ điệu rành rành nửa cảnh cáo nửa uy hiếp, nhưng dùng vẻ mặt điềm đạm như gió mà nói ra, không thể không nói, hiệu quả như thế, nhìn thật là làm nhiều người thấm thía…
“… Ta, ta có hơi, sợ… Có thể để Tĩnh Vân… bồi ta?” Bị Hách Liên Dực Mẫn hù dọa rồi lại hù dọa, Thu Vũ ngay cả lời cũng nói không ra hơi, nhưng nghĩ đến lời Lệnh Tiễn vừa nói, quan lão gia kia đã quỳ ở dưới, vừa ra khỏi cửa này chính là hành lang, đi xuống nhìn sơ lược đại sảnh, chỉ cần vừa ra cửa này, bất luận là không muốn xem thế nào đi nữa, cũng vẫn nhìn thấy ah – mặc dù hai người trước mặt này so với quan lão gia kia đáng sợ hơn nhiều, nhưng nếu hắn phải chọn, quen biết lâu nhất là Tĩnh Vân chung quy so với những lựa chọn khác không phải là tốt hơn nhiều sao…
“Không muốn.” Đây là âm thanh của Mộ Tĩnh Vân, không mang theo một chút do dự nào – y cũng không rãnh rỗi đi bồi kẻ ngốc này.
“Không đủ sức.” Đây là âm thanh của Hách Liên Dực Mẫn, mang theo vài tia nguy hiểm – Tĩnh Vân của hắn cũng không rãnh rỗi đi bồi kẻ ngốc này.
“Hai người các ngươi cấu kết nhau làm việc xấu oa!” Hai người cự tuyệt không chút lưu tình, khiến Thu Vũ nhất thời ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, chỉ vào hai người hét to một tiếng, nhưng xác thật là gặp hai vị đại thần này nên không có cách nào, chỉ có thể tự mình hít thật sâu mấy hơi, mở cửa cắm cúi xông ra ngoài, thậm chí ngay cả cửa bên này cũng không đóng lại, liền xông vào trong gian phòng sát vách…
“Huyền Quắc thế nào lại thích tiểu quỷ loại này…” Hách Liên Dực Mẫn lắc đầu, sau khi thấy thân ảnh lanh chanh kia biến mất, mới đứng dậy đóng cửa phòng, không nhịn được mà lại bắt đầu nghi ngờ khẩu vị của hảo hữu – so với loại tiểu quỷ đầu óc đơn giản này, quả nhiên là Tĩnh Vân vẫn hợp khẩu vị của hắn hơn, haha… (Biết vợ anh là nhất rồi)
“Đồng cảm với ngươi.” Mộ Tĩnh Vân cũng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, hoa nở đầy ngoài cửa sổ, lá xanh biếc hoa đỏ, gió nhẹ mơn trớn, mang đến một ít hương thơm lúc ẩn lúc hiện, làm cho tinh thần người khác sảng khoái…
“Thì ra ‘Giải Nhụy’ kia là ngươi chế ra vì Huyền Quắc.” Quay người lại đi tới phía sau Mộ Tĩnh Vân, đưa tay ra vòng qua eo của y, cằm gác trên vai, Hách Liên Dực Mẫn nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng, cùng với nhiệt độ thản nhiên trên người trước mặt kia truyền tới…
“Người quá thông minh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.” Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hách Liên Dực Mẫn, bởi vì cử chỉ của nam nhân này quá mức thân mật mà cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn giãy giụa tránh ra, nam nhân cũng càng ôm càng chặt, cuối cùng tự mình không có biện pháp, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc cho nam nhân kia ôm…
“Nếu không đủ thông minh, có thể đã không chiếm được ngươi.” Cười một tiếng, cảm giác được người trong ngực bởi vì câu này mà rõ ràng có một chút chấn động, Hách Liên Dực Mẫn nhẹ nhàng cắn vành tai của y, “thông minh” dẫn đề tài về lại: “Là nguyện vọng của Huyền Quắc?”
Cố ý để cho mình không lưu ý mà rơi vào câu nói kia của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân nhân tiện chuyển, chậm rãi hồi đáp: “Ân, đừng thấy Thu Vũ ngốc nghếch, hắn vẫn hiểu giáo điều thế tục, giáo chủ vốn là con một, nếu vì hắn mà chặt đứt hương khói, suy cho cùng vẫn là một tội lớn. Cũng chính vì vậy, giáo chủ mới lệnh cho ta chế ra ‘Giải Nhụy’, chỉ cần có thể có con nối dõi, giáo chủ ở chung một chỗ với ai, các vị trưởng lão cũng sẽ không xen vào.”
—— Tám năm trước khi Hách Liên Dực Mẫn tới tìm y gây phiền toái, “Giải Nhụy” vừa mới chế xong, bởi vì nghe nói giáo chủ sẽ trở về ngày đó, cho nên y mới mang theo ở trên người để có thể sớm trao tận tay giáo chủ — chỉ là không nghĩ tới, người ăn viên thứ nhất của “Giải Nhụy” này, cuối cùng chính là y mà thôi…