“Ngươi đừng xằng bậy!” Ánh mắt Mộ Tĩnh Vân hung ác nhìn chằm chằm Hách Liên Dực Mẫn đang nằm cạnh y, giọng cao hơn vài phần, mang theo uy hiếp rõ ràng, muốn thay cho thân thể không thể nhúc nhích để ngăn cản chuyện sắp xảy ra—— bây giờ, ngoại trừ có thể nháy mắt và nói chuyện ra, tất cả những vị trí khác trên cơ thể đều nặng giống như tảng đá không cách nào nhúc nhích được —— bởi vì người nam nhân chết tiệt trước mắt này, lại có thể to gan lớn mật phong bế huyệt đạo của y!
“Ta không bao giờ xằng bậy, ngươi yên tâm đi.” Người nam nhân bên cạnh Mộ Tĩnh Vân, khí định thần nhàn nằm ở trên giường, một tay đỡ tại bên đầu, liên tục cười yếu ớt, vừa chậm rãi đẩy vạt áo trước ngực y ra…
“Ở đây là Tây Lương Sơn!” Tuy rằng Hách Liên Dực Mẫn đã nói y “Yên tâm” rồi, nhưng hiển nhiên là Mộ Tĩnh Vân không an tâm nổi, thân thể không nhúc nhích được, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng cảnh cáo người nam nhân này không được hành động thiếu suy nghĩ!
—— ai tới nói cho y biết, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho người nam nhân này không đảo khách thành chủ, tùy tâm sở dục!
Trước đó đột nhiên xuất hiện trong biệt viện Mộ Triết Khôi, thế cho nên mới khiến cho kế hoạch với Lệnh Tiễn thất bại trong gang tấc. Không nói đến mưu kế chạy trốn bị chết yểu, lại còn bị nam nhân khống chế hành động, một đường phản kháng không được bị ôm trở về Phi Yên Các —— đúng vậy, là ôm trở về!
Lại nói tiếp, sau khi nói câu “Ta tới đón ngươi trở về” kia lại đột nhiên ra tay phong bế huyệt đạo của y —— không phải phong bế nội lực để cho y làm loạn không được, mà là trực tiếp cướp đoạt quyền lợi điều khiển thân thể. Sau đó, tiến về phía trước một bước ôm ngang người không thể động đậy là y lên, một đường coi thường kinh ngạc và ngạc nhiên của mọi người cưỡng ép ôm y trở về Phi Yên Các, trên giường…
—— nam nhân đáng chết ngàn đao này, lại có thể thật sự dám ở trên địa bàn của y làm như vậy!!
“Ta biết, sau đó thì sao?” Hoàn toàn không đem tức giận của Mộ Tĩnh Vân để ở trong lòng, Hách Liên Dực Mẫn tươi cười không thay đổi, trả lời vô cùng thẳng thắn thành khẩn tự nhiên, mà chỉ có bàn tay không an phận kia sau khi đã thuận lợi cởi được ngoại bào lại liên tục chiến đấu ở chiến trường y phục cho đến nửa người dưới…
“Ngươi muốn cho mọi người đều biết có phải hay không?” Mắt thấy y phục trên người mình từng kiện từng kiện ít đi, Mộ Tĩnh Vân không khỏi rùng mình một cái, tuy là nghiến răng nghiến lợi cố ra vẻ nói câu đó, nhưng khi nói chuyện giọng hơn vặn vẹo run run, vẫn là bán rẻ y giờ này nghĩ lại mới hiểu mà sợ đến rối rắm trong lòng ——Vừa rồi, trên đường trở về, tuy rằng Hách Liên Dực Mẫn không có phong bế lại á huyệt của y, nhưng bởi vì sợ tiếng tranh cãi sẽ đưa tới càng thêm nhiều người, cho nên y rốt cuộc vẫn nhịn xuống không lên tiếng —— chỉ là, bây giờ y hối hận rồi. Ban đầu bởi vì tức giận mà xem nhẹ nguyên nhân mình bị kiềm chế, lúc này mới nghĩ tới, rốt cuộc là vì sao y mới bị người nam nhân này trêu chọc như thế ——
Tính kế Lệnh Tiễn; hơn nữa có ý muốn chạy trốn —— y sẽ không ngốc đến mức vọng tưởng nam nhân sẽ nhìn không thấu mưu kế ở phía sau. Nếu có thể tự mình đến chém đứt đường lui của y, vậy thì tất nhiên cũng đại biểu cho quỷ kế của y đã hoàn toàn bị người nam nhân này hiểu rõ …
“Quan hệ của hai chúng ta, ở đây còn có người nào không biết sao?” Cười khẽ một tiếng, nam nhân không trả lời mà hỏi lại. Nhìn cảnh xuân trước mắt, tất nhiên là sẽ không chỉ xem mà không ăn rồi —— đưa tay sờ nhẹ, tùy ý chạy trên làn da trơn bóng tái nhợt của Mộ Tĩnh Vân, từ cổ, qua lồng ngực, rồi đến bụng, một đường uốn lượn xuống, ngón tay thon dài mang theo độ ấm đặc hữu cùng hơi thở, từng chút từng chút mơn trớn chỗ nhạy cảm trên thân thể gầy yếu ——
“Ưm…” Không tự giác cắn môi dưới, để ngừa không tự chủ được mà rên rỉ, không ngờ rằng nó đã bật ra ngoài. Ngón tay Hách Liên Dực Mẫn như sờ như không, rõ ràng không ngừng chạy trên người y, nhưng lại giống như không chạm vào da y như bình thường. Thoạt nhìn như thân mật âu yếm, nhưng trên thực tế, ngón tay và thân thể trong lúc đó lại vẫn luôn duy trì một chút khoảng cách không thể tính được…
Như có như không khiêu khích – trêu chọc dường như mới là trí mạng nhất. Ngón tay nam nhân mang theo tình – sắc nào đó không nói nên lời ở trên thân thể Mộ Tĩnh Vân, đốt lửa xung quanh, đốt toàn thân, đốt sạch…
“Kêu lên đi, ngươi có biết rằng ta thích nghe tiếng của ngươi.” Nhìn thấy thân thể phía dưới bởi vì bị mình khiêu khích – trêu chọc mà nổi lên phản ứng ngượng ngùng, Hách Liên Dực Mẫn cười càng sâu, hơi hơi cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, nhìn xuống khuôn mặt dần dần nhuộm đỏ của Mộ Tĩnh Vân, giọng nói mị hoặc ở bên tai của y, nhẹ nhàng dụ dỗ, mê hoặc, hấp dẫn…
“A ——!” Tiếng thét chói tai như nguyện vang lên, nhưng không phải là rên rỉ mê ly, mà là đau đớn bén nhọn —— dục vọng vểnh cao, còn chưa được phóng thích. Nguyên nhân chính là lúc thân thể đạt khoái cảm đến đỉnh điểm, một sợi dây tơ tằm màu đen lại đột nhiên trói chặt dục vọng sắp dâng lên, quấn quanh bao tinh hoàn, từ gốc quấn quanh lên phía trước, quấn quanh mấy vòng, cuối cùng chặt chẽ bao lại – linh khẩu đầm đìa yêu dịch —— tái nhợt như tuyết giống thân thể, cùng với màu đen của sợi tơ tằm, hai loại tương phản cực hạn ở cùng một chỗ, cũng không hiện ra chút không ổn nào, thậm chí còn bởi vì dính lên màu tình dục mà khiến cho hai loại màu sắc này quấn lấy nhau dâm – mỹ nhịp nhàng…
“Chúng ta hoan hảo nhiều năm như vậy, không phải ta chưa bao giờ làm ngươi đau sao?” Dùng sức một lần, buộc nút thắt cho dây lụa trên cái cán hồng nhạt, ngón tay nhỏ nhắn hướng về phía trước ác ý qua lại mơn trớn lỗ nhỏ mẫn cảm bị dây lụa buộc chặt. Thỏa mãn chứng kiến phân – thân trong tay bởi vì chống đỡ không được sự khiêu khích – trêu chọc của ngón tay mà thống khổ run nhè nhẹ mới quét một ích dịch trắng chảy ra từ bên cạnh, đầu ngón tay chạy dọc xuống, xẹt qua đỉnh, cán, bao tinh hoàn, cuối cùng là tới nơi mẫn cảm nhất kia —— không chần chờ và dừng lại, ngón tay đầy bạch trọc lập tức cường thế và bá đạo đâm vào ——
“A!” Dị vật xâm nhập gây ra đau đớn, khiến cho Mộ Tĩnh Vân nhíu mày kêu rên một tiếng, thân thể không thể nhúc nhích, cho nên căn bản là không thể phản kháng. Tuy rằng làm cho đầu óc đang mơ hồ có một khắc ngắn ngủi thanh tỉnh, nhưng mà tứ chi nặng nề, dục vọng bị phong tỏa thực sự khiến y bất lực với hành động của Hách Liên Dực Mẫn, chỉ có thể thở hổn hển, rên khẽ, trơ mắt nhìn lên người nam nhân này, muốn làm gì thì làm trên người mình…
“Mỗi lần thấy ngươi bởi vì đau đớn mà co rúm lại khiến cho ta không nhịn được mà muốn hung hăng khi dễ ngươi.” Ngón tay xoay tròn ở lối vào, ấn, để cho dũng đạo bởi vì đau đớn mà kẹp chặt thả lỏng. Miệng nói xong lời tàn nhẫn lại cường thế mà mạnh mẽ hôn xuống, câu sau cũng rơi vào trên cánh hoa sưng đỏ mê người —— “Chỉ là ta luyến tiếc làm cho ngươi đau mà thôi…”
“… Hách, Liên…” Bởi vì nam nhân bất ngờ muốn thổ lộ mà môi khẽ mở, nhưng một giây sau, lại bị cảm nhận kịch liệt kéo lại thần trí —— lối vào nửa thân dưới còn chưa sẵn sàng, mầm họa của nam nhân đã chờ đợi không kịp đâm vào. Thân thể bị mãnh liệt tiến vào, giống như bị dã thú xé rách, đau đến vừa hận vừa giận, nhưng lại không thể xóa bỏ đi sự thật mình bị chiếm giữ…
“Ta thích ngươi gọi tên của ta.” Nam nhân tà khí cười cười, đưa hai chân người kia lên rất cao, để cho mình có thể càng thêm thuận lợi xâm lược cùng công chiếm. Tay nắm bên hông cũng buộc chặt, cũng không ra vào mãnh liệt giống như ngày thường, mà là chậm rãi, chậm rãi, một lần lại một lần thật sâu, đưa mình đến nơi sâu nhất trong thân thể Mộ Tĩnh Vân ——
“Ngươi! A… Ưm…” Ôn nhu ra vào, đau đớn lúc đâm vào giảm xuống, Mộ Tĩnh Vân nhắm mắt lại, không dám nhìn người đè trên người mình Hách Liên Dực Mẫn, cảm nhận sâu sắc dần dần bị thoải mái thay thế, nhưng lại không biến mất hoàn toàn, giác quan co rút theo nam nhân mà trở nên càng thêm mẫn cảm và rõ ràng. Đau, thì có đó, nhưng mà khoái cảm cũng mãnh liệt không thể phủ nhận được. Mộ Tĩnh Vân cắn chặt răng, sợ chính mình không chịu nổi cao triều hoàn toàn khác với trước kia mà không có thể nén được kêu ra tiếng…
—— cho dù là tới lúc này, trong đầu y vẫn như cũ nhớ rõ nơi này không phải Hách Liên đại trạch, mà là ở trên núi Tây Lương Sơn. Cho nên, y không thể để cho mình kêu ra tiếng, tiếng rên rỉ khó xử này, có thể nào để cho những người kia nghe lén được…
“Ha ha, vẫn khó chịu như vậy.” Biết Mộ Tĩnh Vân có tâm tư gì, cho nên Hách Liên Dực Mẫn ‘hừ’ cười hai tiếng, hôn chóp mũi của y một chút, bắt đầu dần va chạm mạnh lên, giống như muốn đem tiếng rên rỉ của Mộ Tĩnh Vân từ sâu trong thân thể va chạm ra…
“Nhẹ… chạm nhẹ…” Không chịu nổi mãnh liệt va chạm như thế, phân thân Mộ Tĩnh Vân mới vừa rồi bởi vì đau như cắt mà có chút mềm lúc này bởi vì khoái cảm xâm nhập, và tiếp tục cứng rắn đứng thẳng lên, không ngừng trào ra chất lỏng. Bởi vì bị dây lụa phong tỏa mà trở nên không có chỗ phóng ra, chỉ có thể bị bắt lên dừng lại dồn nén trong thân thể. Bởi vì không thể tiết ra, cho nên đọng lại quá nhiều, khiến nó tràn đầy, khó chịu gần như muốn nứt ra…
—— không thể kêu, lại không thể tiết, tình dục mãnh liệt kích thích y, quá nhiều khoái cảm, giống như Liệt Hỏa, thiêu đốt y, nuốt lấy y, thiêu đốt y hầu như không còn gì, không còn xương cốt…
“Đáp ứng ta không chạy trốn nữa, ta sẽ cho ngươi bắn.” Mỗi một lần va chạm, cũng làm cho bạch trọc của thiên hạ dưới thân vẩy ra theo dây lụa. Biết được y chắc chắn chịu không được bao lâu, cho nên Hách Liên Dực Mẫn mượn gió bẻ măng, đương nhiên, đưa ra yêu cầu của mình ——
“…” Không có lên tiếng trả lời, nhưng mơ hồ, lại gật đầu một cái, biểu thị mình thỏa hiệp —— dục vọng đau đớn không chiếm được giải thoát, thật sự là rất tra tấn người. Lúc này, cái gì y cũng không muốn suy nghĩ, cái gì cũng không muốn đi làm, y chỉ muốn, được khoái cảm cực hạn kia, cùng với, người nam nhân trên người, càng nhiều…
—— phong bế huyệt đạo, kỳ thật đã sớm cởi bỏ, nhưng Mộ Tĩnh Vân đúng là hoàn toàn không có phát giác, để cho mình luật động theo nam nhân mà đong đưa thân hình vô lực——
Có lẽ cái gọi là thỏa hiệp, cũng không phải khó chấp nhận như vậy. Hoặc là, kỳ thật trong lòng sớm biết tất cả, chỉ là bản thân mình luôn luôn không muốn đối mặt mà thôi…
“Ngoan…” Hôn hít dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh. Đó là ấn ký hắn để lại trên người Mộ Tĩnh Vân, qua nhiều năm như vậy, gia hỏa khó chịu này chưa bao giờ có ý nghĩ xóa bỏ nó, có phải cũng đại biểu cho, rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng sớm đã có một đáp án tương đối, chỉ là bọn họ, đều không có biểu đạt, nói toạc ra mà thôi…
—— dây lụa rơi xuống, sợ hãi mình bởi vì vui mừng mà kêu ra tiếng, Mộ Tĩnh Vân chủ động kéo cổ Hách Liên Dực Mẫn xuống, đem đôi môi sưng đỏ ướt át của mình, dâng lên —— bạch trọc phun ra, bắn vào trên lồng ngực, thắt lưng, trên bụng hai người, mà trong cơ thể Mộ Tĩnh Vân, bị yêu dịch nóng bỏng của Hách Liên Dực Mẫn lấp đầy,…