Buổi trưa ngày hôm sau —
Thời tiết ở Miêu Cương rất nóng. Trái lại, khí hậu ở Giang Nam lúc này có thể thể xem như là thoải mái., còn ở đây mặt trời rực rỡ mọc lên cao từ sớm, thiêu đốt mặt đất ——
Thể xác và tinh thần Mộ Tĩnh Vân mỏi mệt, mặc dù đã tỉnh lại từ lâu, nhưng vẫn chơi xấu nằm trên giường không muốn nhúc nhích. Toàn thân đau nhức khó nhịn, mềm yếu vô lực, giống như là bị người khác làm hỏng hết tất cả các khớp xương, chỉ cảm thấy là đó tuy là thân thể của mình nhưng lại giống như không phải của mình, cử động một chút là đau, ngay cả hít thở cũng đau đớn giống như bị châm sắc nhọn đâm…
Nằm một lúc, cho đến khi rốt cuộc chịu không nổi cảm giác mồ hôi ẩm ướt dinh dính trên người, Mộ Tĩnh Vân thở sâu mấy hơi, cắn răng khẽ chống, rốt cuộc mới chậm rãi ngồi dậy, ngồi dựa vào cột giường, híp mắt nhìn xung quanh phòng nủ một lần—— Hách Liên Dực Mẫn đã biến mất trong phòng từ lâu. Bây giờ trong phòng này, chỉ có tiếng hít thở chậm chạp nhẹ nhàng vang lên, bình yên và yên tĩnh như vậy, ngoại trừ mùi tình dục còn sót lại không thể nào xem nhẹ trong không khí, tựa hồ cũng không khác trước nhiều lắm…
Y cũng không phải một người quá khắt khe trong việc hưởng thụ. Hơn nữa, ở một trấn nhỏ gần biên giới như thế này, cũng thật sự không hưởng thụ được.
Mặc dù rất ngang ngược ở Ứng Thiên giáo, mặc dù ở đại trạch xa hoa của Hách Liên gia đã quen rồi, nhưng từ đầu tới cuối y đều hiểu, biết tất cả những cái đó sẽ vĩnh viễn không thuộc về mình. Cho nên, nơi này tuy rằng đơn giản, nhưng mà y vẫn muốn ở lại —— nơi an thân chỉ thuộc về mình, không có nhiều lễ nghi phiền phức, không có nhiều người *lõi đời (khôn khéo, rành đời) như vậy, không có nhiều người ngươi lừa ta gạt như vậy…
—— Mọi chuyện dường như cũng rất đẹp tốt đẹp, ngoại trừ cái người luôn dây dưa làm chuyện xấu với y —— Hách Liên Dực Mẫn…
Hai người bọn họ, đã dây dưa với nhau bảy năm rồi, y cũng đã mệt mỏi, vì sao Hách Liên Dực Mẫn vẫn không chịu buông tha cho y đây?
Là bởi vì chung tình với y sao? Tựa hồ có chút buồn cười, Hách Liên Dực Mẫn hắn không phải nổi danh là người chỉ yêu thích mỹ nhân thôi sao? Y chỉ là một người có tướng mạo tầm thường, dáng người bình thường, lại là người nam tử, thật sự là *hà đức hà năng (có tài có đức) gì mà lại khiến hắn trêu chọc y suốt bảy năm…
Hay là là bởi vì Tranh Vân? Nhưng Hách Liên gia tài cao thế lớn, nhi tử cũng đã không còn là đứa bé không biết gì năm đó rồi, sao lại có thể là vì thiếu một người hầu hạ tiểu tổ tông điêu ngoa kia chứ…
…
Hơn nữa bây giờ còn có Tĩnh Mẫn, giữa y và Hách Liên Dực Mẫn lại càng không thể cắt đứt được mà rối loạn thêm…“Aiz…” thở dài một hơi, lấy lại suy nghĩ, muốn đứng dậy mặc y phục rửa mặt chải đầu, lại không nghĩ hai chân vừa mới đặt xuống đất, lập tức đã chống đỡ không được mềm nhũn ngã xuống, may mắn là vẫn còn ở trên giường, mới không có chật vật té ngã trên mặt đất. Nhưng cho dù là như thế, Mộ Tĩnh Vân vẫn lập tức đen mặt, cảm thấy giận dữ oán thầm tên Bạo Quân không biết đủ bao vây y ở trên giường. Nhưng lúc này, bạch trọc lạnh lẽo không ngừng chảy xuống theo đùi trong khiến y không được phép nghĩ lung tung, bắt buộc mình lấy lại tinh thần, chịu đựng thân thể là không thoải mái, rất nhanh đứng dậy mặc y phục, tiếp theo đề khí, phi thân ra cửa, bay về phía vách núi cuối đường, thả người nhảy xuống ——
Yên tâm, y sẽ không tự sát, nếu muốn đã sớm làm rồi, tội gì tối hôm qua còn để người khác chiếm tiện nghi chứ —— cuối thôn trang này, nhìn như không có đường đi, kỳ thật dưới vách núi khoảng vài trượng, có một hang động không dễ thấy, mà bên trong hang động, dọc theo hang động là dòng nước suối, đi sâu hơn vào bên trong nữa, nơi sâu nhất, thì có một cái Ôn Tuyền ( chú giải ①) thần kỳ không lớn không nhỏ.
Vách núi này ở cuối thôn, chỉ có hai hộ gia đình bọn họ ở đây, mà độ cao tuy rằng không sâu, nhưng vách đá vuông góc dốc đứng, đã khó lên lại càng khó xuống, cũng không có dã thú tới đây, cho nên cũng sẽ không có người mạo hiểm tới đây hay là săn thú cả. Lúc trước y cũng vì tò mò, mới có thể xuống dưới nhìn xem có thảo dược linh tinh gì không, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Ôn Tuyền này, ngày thường cũng thường xuyên mang nhi tử đến đây tắm rửa.
Mộ Tĩnh Vân chịu đựng đau nhức, đi vào cái hang động bên ngoài bên cạnh cởi y phục, sau khi dùng nước suối rửa sạch thứ mà nam nhân kia để lại trong thân thể, mới lảo đảo đi vào bên trong, cho đến khi vào trong dòng nước nóng của Ôn Tuyền, mới thỏa mãn rỉ một chút xíu đau đớn ra ——
Tối hôm qua mặc dù không có làm y bị thương, nhưng so với trước thì mãnh liệt hơn cùng với người nam nhân đòi hỏi không biết mỏi mệt chỉnh thảm y, nửa người dưới đã sưng đỏ không chịu nổi, trên lưng cũng xanh tím một mảnh, còn có hồng ngân lớn có nhỏ có, cơ hồ trải khắp thân thể y. Bây giờ ngâm mình ở trong Ôn Tuyền, bị nước cực nóng bao quanh vết thương chồng chất trên cơ thể, cảm giác vừa thoải mái vừa nóng, muốn thả lỏng, nhưng lại có cảm giác tê ngứa kì diệu, rồi lại bất giác nghĩ đến dấu vết trên người y —— y vốn tưởng rằng, nam nhân sẽ tức giận đến mức làm y bị thương…
Thật sự thật không ngờ, dưới cơn thịnh nộ như thế, Hách Liên Dực Mẫn lại vẫn có thể đối xử như thế với y…
Nhưng mà, bây giờ, vì sao y lại cảm thấy được trong lòng nặng nề như thế? Dường như ngay cả một chút thoải mái cũng không có…
Chuyện tối qua, y cũng không thể tự kềm chế mà đắm chìm trong đó, nhưng tựa hồ, cảm giác thiếu thiếu cái gì đó…
Chỉ là, cái gì đây…
Hách Liên Dực Mẫn đi đến cuối hang động, nhìn thấy, chính là Mộ Tĩnh Vân đưa lưng về phía hắn ngâm mình ở Ôn Tuyền, nửa người trên dựa vào nham thạch, chống đỡ trên hai tay, đã muốn ngủ thật say, trên tấm lưng trắng như sứ, có loang lổ ấn ký hắn lưu lại vào tối hôm qua, giống như một món đồ sứ thượng hạng tinh tế, trải qua năm tháng tôi luyện mà xuất hiện đường vân nhỏ vụn, khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc vì đã bị hỏng, nhưng lại không khỏi khiến người ta tán thưởng vì những đường vân vỡ vụn xinh đẹp của nó…
Thoát y, xuống nước, đi đến phía sau Mộ Tĩnh Vân, đưa tay kéo qua thắt lưng của hắn, môi đỏ thẫm như máu, lần thứ hai tập kích lên tấm lưng đơn bạc của y, từ trên xuống dưới, uốn lượn, nhưng không có lưu lại ấn ký mới, mà là một đám, bao trùm ở nơi đã để lại dấu vết hôm qua, trằn trọc, hút, khiến cho nhan sắc ấy càng thêm tươi đẹp, khiến cho ấn ký đó không thể nào hết được ——
Trên lưng Mộ Tĩnh Vân bị đau, mơ mơ màng màng yếu ớt tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy giật mình, đợi đến khi quay đầu thấy rõ là Hách Liên Dực Mẫn, mới lại thả lỏng xuống. Mặc kệ người đó là người trong lòng —— hù chết y rồi! Y còn tưởng rằng là tên *đăng đồ tử nào dám can đảm *khinh bạc (cợt nhả) y, may mắn là không phải…
(Đăng đồ tử ý chỉ tên háo sắc xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc)
“Thả lỏng.” Ôm thân thể yếu ớt của Mộ Tĩnh Vân vào lòng. Bởi vì hành động nho nhỏ này của y, mà khẽ cong khóe miệng, ngón tay trượt xuống phía dưới, dừng lại ở nơi tư mật kia, đầu ngón tay nhẹ chuyển, giống như dòng nước, thong thả và không để cho kháng cự đâm vào ——
“Ô! Đau…” Bởi vì ngón tay xâm nhập, nước suối nóng bỏng thoáng một cái đã tràn vào trong mật đạo. Mặc dù không có ngoại thương, nhưng quá nhiều ma sát và xâm lược, vẫn khiến cho dũng đạo mềm mại sưng đỏ lên, lúc này lại bị nước ấm chạm vào như bị phỏng, nhất thời cảm thấy dưới bụng tê tê khó nhịn, thân mình không khỏi co rúm một cái, cả người lập tức mềm nhũn…
“Ngoan, đợi lát nữa sẽ không đau.” Xoay ngược người qua, để cho sau lưng y đặt lên tảng đá, nâng hai chân thon dài vô lực của y lên, để cho nước suối nóng chảy vào trong cơ thể người trong lòng nhiều hơn nữa, cúi đầu khẽ hôn, chậm rãi liếm qua cái cổ mẫn cảm của y, dẫn tới y không ngừng rùng mình, khó nhịn cong cơ thể lên ——
“… trướng quá, ta… rất, khó chịu…” Dưới bụng bị nước nóng xâm chiếm, vừa trướng vừa nóng, cảm giác giống như là bị căng nứt vậy, nhưng Hách Liên Dực Mẫn cũng không dừng tay, dũng đạo đã bị nước suối chiếm hết, thế nhưng hắn lại vẫn là cứng rắn chen vào, phân thân vừa thô vừa to ngăn chặn lối ra, không có chỗ cho nước suối, chỉ có mạnh mẽ tiến vào nơi sâu hơn…
“Dụng ý của ngươi, rốt cuộc là gì?” Kịch liệt va chạm, phá hủy ý chí của người trong lòng, cố gắng muốn bắt nó tan rã, nhưng mà không ngờ nó lại kiên cường như vậy ——
“…” Nước nóng trong cơ thể, theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của nam nhân, đều càng thêm dũng mãnh tiến sâu hơn vào trong, cho đến khi thần trí Mộ Tĩnh Vân đều cháy sạch bắt đầu mơ hồ không rõ. Nhưng, cho dù là như thế, y vẫn cắn chặt răng không chịu nói —— không thể nói!
Không thể nói…
“Dụng ý của ngươi, rốt cuộc là gì?” tiếng nói mị hoặc, một lần lại một lần vang ở bên tai, Hách Liên Dực Mẫn nâng lên mặt của y, ôn nhu hôn, dừng ở giữa lông mày của y ——
“…” Không chịu nổi quá nhiều hoan ái, nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp nhận thua, Mộ Tĩnh Vân dưới sự va chạm của Hách Liên Dực Mẫn, gần như điên cuồng mà lắc đầu—— rốt cuộc y biết, là thiếu gì rồi ——
Hách Liên Dực Mẫn, hắn, không hề, hôn môi y …
Sau cuộc mây mưa, Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân đã muốn ngất về trong tiểu viện, sau khi thả y xuống giường, mới đóng cửa lại đi ra ngoài. Đi vào trong viện, ôm lấy nhi tử đang chơi đùa với La Bặc, giữa lông mày lộ vẻ ôn nhu: “Hôm nay chơi một ngày, Tĩnh Mẫn có thể có cảm thấy mệt không?” Sáng sớm ngày đầu tiên, hắn liền bế Tĩnh Mẫn đi ra ngoài tìm Ân Huyền Quắc, hai người lớn mang theo một tiểu gia hỏa đi dạo trong thôn một ngày, cũng vui chơi không ít, nhìn tiểu tử kia cao hứng như vậy, nghĩ tới Mộ Tĩnh Vân Bình quen yên tĩnh như vậy, hẳn là rất ít dẫn nó đi ra ngoài đi dạo.
“Không mệt. Nhưng mà phụ thân làm sao vậy ạ?” Tĩnh Mẫn ngoan ngoãn để cha của hắn ôm vào trong ngực, chuyển cái đầu nhỏ nhìn về phía phòng ngủ của Mộ Tĩnh Vân, hai tay nhỏ bé vặn cùng một chỗ, trên mặt nho nhỏ lộ ra vẻ lo lắng.
“Phụ thân con vừa đi tắm nước nóng về, bây giờ đang mệt mỏi, cho y ngủ một lát.” Đêm qua hắn làm quá dữ dội, đoán chắc rằng Mộ Tĩnh Vân hôm nay nhất định sẽ không có khí lực chạy trốn, cho nên mới bỏ mặc y một mình ở nhà, không nghĩ tới khi trở về lại không thấy bóng người, đang căm tức, Tĩnh Mẫn lại nói cho hắn sự tồn tại của Ôn Tuyền, đi xuống tìm, quả nhiên là đang ở đó.
“Dạ.” Gật gật đầu, nho nhỏ lên tiếng.
“Tĩnh Mẫn, nếu cha muốn dẫn con và phụ thân rời đi người này quay về ‘Gia’, còn nguyện ý sao?” Tuy rằng còn là một tiểu hài tử, nhưng ngày hôm nay dọc theo đường đi chơi, vẫn là có thể thấy được thôn dân đều rất thích tên tiểu tử này. Hơn nữa tiểu tử kia từ nhỏ đều lớn lên ở đây, chợt đột nhiên cứ như vậy dẫn nó đi, không biết trong lòng nó có phải sẽ khổ sở hay không…
“Ả! Phụ thân đã sớm nói như vậy rồi!” Hách Liên Dực Mẫn vẫn luôn lo lắng, Tĩnh Mẫn lại không quá để ý, cười đến rất vui vẻ.
“Phụ thân nói cái gì sao?” Lại tiếp tục ngoài ý muốn một lần nữa, chẳng lẽ ngay cả chuyện này Mộ Tĩnh Vân cũng dặn dò xong rồi?
“Phụ thân nói, cuối cùng sẽ có một ngày cha dẫn Tĩnh Mẫn rời khỏi đây, sau đó dặn con không cần phải sợ, cũng không cần tuỳ hứng, nghe theo lời của cha là được rồi.” tố cáo rất chi tiết.
“Y, nói như vậy sao?” Đưa tay sửa lại một chút sợi tóc của nhi tử bị gió thổi lên, vẻ mặt Hách Liên Dực Mẫn, trong nháy mắt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái…
“Vâng.” Không có phát giác sự biến hóa vi diệu của cha, Tĩnh Mẫn cười giống như gió xuân.