“Tại sao lại ở chỗ ngươi?!” Kích động đưa tay ra muốn đoạt lấy mẩu giấy kia, Mộ Tĩnh Vân vừa động thủ vừa bắt đầu tính toán, muốn lừa gạt Hách Liên Dực Mẫn – nếu vẫn còn hỏi y, chứng tỏ rằng nam nhân này tạm thời còn chưa biết nhiều tin tức, mà nếu nói như vậy thì sự việc dễ dàng hơn nhiều…
“Ta thấy ở trên bàn ngươi, ngươi không cất, vẫn đặt ở chỗ đó.” rốt cuộc Mộ Tĩnh Vân cũng không phải là đối thủ của Hách Liên Dực Mẫn, còn chưa được một hai chiêu, hai tay đã bị bắt lại trói chéo ở sau lưng, tay của Hách Liên Dực Mẫn dùng sức kềm hãm trước người Mộ Tĩnh Vân, tâm tình tối nay rất tốt, cho nên cũng không bởi vì Mộ Tĩnh Vân phản kháng mà tức giận, chỉ là giọng có hơi lạnh đi một chút, tỏ ra một phần không nhẫn nại: “Ngươi muốn tự mình nói, hay muốn ta đi hỏi Huyền Quắc?”
“Tự ta nói được rồi, chuyện có gì lớn đâu.” Nghe được đại danh của giáo chủ nhà mình, ánh mắt của Mộ Tĩnh Vân trong nháy mắt đảo một vòng trong nháy mắt, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói thả lỏng xuống, “Thả ta ra trước đã.” Liếc nhìn Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân chán ghét mình ở trước mặt Hách Liên Dực Mẫn biểu hiện quá mức yếu thế!
“Được, được, ta kính cẩn lắng nghe.” Theo lời buông Mộ Tĩnh Vân ra, Hách Liên Dực Mẫn ngồi dựa vào lan can, hai tay khoanh ở trước ngực, cười rất quỷ dị — nhưng ngươi tốt nhất không nên gạt ta – đây là cảnh cáo tiếu lý tàng đao* của Hách Liên Dực Mẫn…
(*Tiếu lý tàng đao (笑里藏刀): trong tiếng cười có chứa dao găm, miệng nam mô bụng bồ dao găm)
“Sư phụ ta khi trẻ còn nông nổi, đánh cược với người ta, nếu thua sẽ moi một con mắt đưa cho đối phương, tỏ vẻ bản thân ‘không có mắt’.” Mộ Tĩnh Vân đứng mệt, ngồi xuống ở bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn, dừng một chút, nói tiếp: “Ta không biết quá trình, dù sao kết quả cũng là thắng, người nọ cũng rất giữ chữ tín, móc con mắt trái của mình xuống ngay tại chỗ cho lão đầu tử. Có lẽ khi đó khá ngu ngốc đi, cũng không cho rằng có chỗ nào không đúng, sau đó già rồi mới bắt đầu cảm thấy ân hận, cảm thấy năm đó mình hung hăng quá mức, liền muốn tìm người kia về để nói lời tạ lỗi, tiện thể đem ‘con mắt’ trả lại cho người ta. Nhưng mà tìm rất lâu cũng không thấy tung tích gì, kéo dài mãi cũng đã thành một tâm bệnh.” Mộ Tĩnh Vân buông tay, y kể câu chuyện này có thể nói là cực kỳ vô lễ, vô luận là dùng từ hay giọng nói, toàn bộ đều không có vẻ tôn kính ở trong đó, nếu nói đại nghịch bất đạo thì nhất định chính là bộ dáng này…
“…” Hách Liên Dực Mẫn nghe xong cũng nhíu lông mày lại, nhưng hắn biết Mộ Tĩnh Vân nói chắc chắn, cho nên hắn cũng lười dây dưa thêm vài câu hỏi góc cạnh: “Trong tin tức về Minh Thành tiền bối chính là nói về người thua cuộc năm đó?” Hóa ra ở sau con mắt khô kia còn có một cố sự như thế, chẳng trách tính tình Mộ Tĩnh Vân khó chịu như thế lại mang theo bên mình một hộp gỗ nhỏ.
“Ừ, cho đến trước khi lão đầu tử *phi thăng* (lên trời) vẫn không tìm thấy người, cho nên giao cái vô tích sự này qua cho ta.” Không ngờ khi khi nói đến đây, Mộ Tĩnh Vân vẫn rất bình tĩnh, cũng không có dáng vẻ bất mãn gì, xem ra y đối với sư phụ của mình tuy rằng có nhiều ý kiến nhưng vẫn có một phần tình cảm không thể thay thế…
“Tính khi nào đi gặp vị tiền bối này?” Phi thăng… thật là một từ hay…
“Ta có cừu gia ở đó.” Xoay đầu lại nhìn thẳng Hách Liên Dực Mẫn, biểu tình của Mộ Tĩnh Vân thập phần nghiêm túc – rốt cuộc đã nói đến trọng điểm!
“Ồ——“ Hách Liên Dực Mẫn “Ồ” lên một tiếng, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ: “Có thể lý giải, sau đó thì sao?”“Rất khó đối phó.”
“Là thần thánh phương nào?” Có thể để cho đại danh đỉnh đỉnh Mộ Tĩnh Vân cảm thấy khó đối phó, có lẽ không phải là nhân vật bình thường, có điều cũng có liên quan đến việc công lực của y bị giảm nữa.
“Đã từng gặp mặt đánh với ngươi hai lần.” Một lần là ở dưới chân núi Tây Lương, một lần khác là lúc trên đường đi núi Trường Bạch – Mộ Tĩnh Vân quay đầu về lại, khóe miệng gợi lên một đường cong xảo quyệt…
“Ta đi với ngươi là được rồi.” Giả vờ như mình không thấy một nụ cười gian kia, Hách Liên Dực Mẫn chỉ cười mà như không cười…
“Chờ thương thế ở chân ta lành đã rồi hãy nói.” *Bất trí khả phủ* (không tỏ rõ ý kiến)trả lời một câu, trong mắt của Mộ Tĩnh Vân cũng không đơn thuần…
“Đúng thế, đúng thế. Vậy trước tiên chờ một chút đi.” Chủ đề câu chuyện đã kết thúc, Hách Liên Dực Mẫn đứng dậy, ôm lấy Mộ Tĩnh Vân, đi tới bên trong phòng – mặc dù tạm thời còn chưa hiểu rõ lắm trò lừa gạt, nhưng nếu ngươi muốn chơi, ta sẽ theo đến cùng, hahahaha…
“Đêm nay đừng chạm vào ta!” Khép mắt nhìn xuống, mặc dù không có ngăn hành động của Hách Liên Dực Mẫn, nhưng không có nghĩa là y dung túng nam nhân này muốn làm gì thì làm ở trên người mình – thay vì để hắn đi tìm giáo chủ, còn không bằng tự mình xuất hiện còn có chút ưu thế hơn, mặc dù dự tính xấu nhất chính là cùng đi với Hách Liên Dực Mẫn, nhưng ít ra hiện tại vẫn giành được một chút thời gian để chuẩn bị — còn trong lời nói của y có vài phần là thật, vài phần là giả thì để nam nhân này tự mình phân biệt đi, hắn không phụ trách đâu, hừ!
Nhìn biểu tình khinh mạn của Mộ Tĩnh Vân, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn tựa hồ như cưng chiều cười cười: “Cái này không phải là theo lời nói của ngươi là được.”
Sau mấy ngày Ân Huyền Quắc dừng lại ở Hách Liên gia liền cáo từ trở về Ứng Thiên giáo, mà vô luận Mộ Tĩnh Vân có bức dụ dỗ thế nào, ăn vạ tức giận, Ân Huyền Quắc nhất định không chịu dẫn y về, dường như là quyết tâm ném y qua cho Hách Liên Dực Mẫn. Mộ Tĩnh Vân vì chuyện này náo loạn một hồi, cuối cùng vẫn không thay đổi được quyết định của Ân Huyền Quắc, cuối cùng tức giận đến nỗi cũng không đến đưa tiễn người ta, tự giam mình ở trong Thính Phong cư phiền muộn…
Mà Hách Liên Dực Mẫn cũng không quản y, tựa như là ăn chắc rằng hảo hữu nhất định sẽ đứng ở một bên, cho nên cũng để tùy Mộ Tĩnh Vân nháo, thật ra huyên náo quá vô lý mới đứng ra giáo huấn một phen, tình hình thực tế là thỉnh thoảng người nào đó không xuống giường được cũng là bởi vì như vậy…
Tuy rằng Mộ Tĩnh Vân không quá vừa ý, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cùng với Hách Liên Dực Mẫn ngươi tới ta đi, cãi nhau với Tranh Vân, thời gian bất giác trôi qua, lúc Hách Liên Dực Mẫn nhắc lại về chuyến đi đến Miêu Cương lần thứ hai, Mộ Tĩnh Vân mới kinh ngạc mới đó đã qua hai tháng rồi!
“Thương thế ở chân của ngươi đã không còn đáng ngại, mấy ngày nữa, chúng ta lên đường đi.” – Hách Liên Dực Mẫn tựa vào trên bàn với một tác phong *khí định thần nhàn* (thần sắc thư thái bình thản), khóe miệng mang theo nụ cười, cặp mắt hiện lên một tia tinh quang…
“Ngươi có nhiều thời gian vậy sao?” Nghiêng mắt qua thấy Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân ngoài mặt điềm tĩnh, kỳ thật bên trong “lộp bộp” một chút – nam nhân này vẫn còn nhớ kỹ… Y còn tưởng rằng qua lâu như vậy, hắn đã sớm quên rồi…
Chỉ có điều là Hách Liên Dực Mân thật sự rất vội vã, ở trong Hách Liên gia, ban ngày giống như là không thấy người của hắn, dĩ nhiên nếu buổi tối cũng không thấy thì còn tốt hơn, nhưng mà đáng tiếc là không có như ý nguyện của y mà thôi…
“Việc này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi ‘chuẩn bị’ tốt là được rồi.” Nụ cười của Hách Liên Dực Mẫn càng sâu hơn, có đôi chút có dụng ý…
“Tùy ý ngươi.” Trong lòng không thoải mái, chỉ là không tiện tức giận, trên mặt Mộ Tĩnh Vân vẫn là một mảnh gió yên sóng lặng, nhưng trong lòng từ lâu đã sớm loạn cả lên – trong hai tháng này, ban ngày có khi phải ứng phó với Tranh Vân, buổi tối lại phải ứng phó với Hách Liên Dực Mẫn này, thời gian tự do có thể nói là đã ít lại càng ít, mà tuy là Hách Liên Dực Mân không có bố trí người đi theo y, nhưng y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vốn kế hoạch là lợi dụng sau cuộc trò chuyện thư giãn lần trước sẽ tìm cơ hội để rời khỏi chỗ này, thế nhưng y chờ tới chờ lui, chính là không tìm được một “lúc rảnh rỗi” mà y kỳ vọng – mọi thứ nhìn như yên bình, nhưng ở nơi đó đều che đậy sát khí, nếu như không tuyệt đối nắm bắt, y thật sự không muốn Hách Liên Dực Mẫn bắt được tội chứng của y!
—— Chỉ là không đợi một hồi thì thời gian đã qua lâu như vậy, lúc này nếu còn muốn đi, sợ là chắc chắn không thể nào…
Nhưng nếu thật là cùng nam nhân này đi, cục diện sẽ đảo ngược thế nào đây?
Vận mệnh của y lại xảy ra biến đổi ra sao….
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, cuối cùng đã đến ngày lên đường, trong lòng Mộ Tĩnh Vân tuy là khổ não rầu rĩ thế nào cũng không làm được gì.
May mà ở Hách Liên gia cho đến nay đã gần như thích ứng được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, cho nên từ sáng sớm đã bị Hách Liên Dực Mẫn tha xuống giường cũng không thà chết còn hơn giống như trước kia, chỉ là vẫn thiếu tinh thần như cũ, đều bị Hách Liên Dực Mẫn ôm lên ngựa, vẫn là một bộ dạng không mở mắt nổi, ngồi ở trên ngựa lảo đảo muốn ngã…
“…” trong mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang kéo tay mình, vốn cho là Hách Liên Dực Mẫn kia, cho nên căn bản không định quan tâm, chỉ là người nọ vẫn rất kiên trì, hơn nữa sức lực càng ngày càng mạnh, bị đau ở tay, không muốn để ý tới cũng không được, tâm trạng bực bội mở mắt ra, vốn là muốn mắng chửi người nọ, lại không đoán được rằng vừa giương mắt nhìn mới phát hiện thì ra là nhi tử Tranh Vân đứng ở bên cạnh đang lôi kéo tay của mình – trong lòng có chút rung động nho nhỏ, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vừa há miệng ra lại không phát ra được âm thanh nào…
“Sống sót trở về.” Tranh Vân rõ ràng không quấn quýt nương nó như vậy, chỉ là nhãn thần hết sức sắc nhọn chăm chú nhìn y, sau khi lãnh đạm bỏ lại bốn chữ này liền buông lỏng tay của Mộ Tĩnh Vân ra, xoay người đi về bên cạnh Lệnh Tiễn…
“Tiểu quỷ đáng chết này…” Mộ Tĩnh Vân ở trên ngựa ngây cả người, một hồi lâu mới phản ứng được, trong miệng lầm bầm một câu, nghĩ thầm thật là điềm xấu…
“Đi thôi.” Hách Liên Dực Mẫn lại dặn dò Tranh Vân và Lệnh Tiễn vài câu, lúc này mới phóng người lên ngựa, theo thói quen ôm chầm lấy hông của Mộ Tĩnh Vân, dây cương trên tay giật một cái, con ngựa vội vàng phi như bay——
“Lệnh Tiễn, ngươi nói bọn họ sẽ rất nhanh chóng trở lại sao?” Tranh Vân nhìn hai người dần dần biến mất, chân mày cũng không tự chủ được mà nhíu lại – có lẽ ngoài mặt lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trong lòng chung quy vẫn là sợ người kia một đi không trở lại nữa…
“Có Tĩnh tiên sinh ở đó, có lẽ còn giày vò thêm mấy phen nữa.” Lệnh Tiễn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là thành thật trả lời, như thế nào đi nữa cho dù hắn không nói, thiếu gia cũng rõ ràng giống như vậy, quanh co lòng vòng trái lại có vẻ không có ý nghĩa.
“Người nói đúng…”