Tại Mỹ Nhân Hoài

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hách Liên Dực Mẫn nói được thì làm được, sáng sớm hôm sau, lôi Mộ Tĩnh Vân dậy, vội vàng ăn sáng, cũng không quản sắc mặt người đối diện khó coi như thế nào, lập tức ôm người lên lưng ngựa, tự mình xoay người lên lưng ngựa giật dây cương, không cho Mộ Tĩnh Vân cơ hội đổi ý —— đối với tính khí của Mộ Tĩnh Vân, hắn hiểu rất rõ. Đêm qua mặc dù không có cự tuyệt yêu cầu theo hắn về Giang Nam, nhưng cũng không có đáp ứng rõ ràng —— đây là chỗ cao minh nhất của Mộ Tĩnh Vân. Nếu y thật muốn trở về, dĩ nhiên là không có vấn đề gì, nhưng y nếu đột nhiên không muốn trở về, những lời: “Chưa đáp ứng bao giờ” này đã có thể trở thành kim bài miễn tử của y rồi.

Cho nên, hắn không thể để cho Mộ Tĩnh Vân có cơ hội thay đổi chủ ý và thời gian!

—— Hách Liên Dực Mẫn nghĩ như thế nào đoán rằng Mộ Tĩnh Vân cũng không có hứng thú muốn biết. Bây giờ khiến y cảm thấy sống không bằng chết, cũng không phải người nam nhân ngồi ở sau mình, mà là thời gian rời giường quá sớm khiến cho cả người khó chịu và không khỏe…

Năm năm này, y sớm thành thói quen không để ý, không gò bó, tự tại lười nhác mà sống, thế cho nên y đã rất lâu rồi không có dậy sớm như vậy… Cho nên, ánh nắng mặt trời chói mắt như vậy, cũng rất lâu rất lâu rồi y chưa từng thấy qua—— đương nhiên, nếu như có thể được mà nói, y một chút cũng không muốn nhìn thấy!!

Hách Liên Dực Mẫn chết tiệt!

“A…” Thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Mộ Tĩnh Vân cuộn trong ngực mình, Hách Liên Dực Mẫn nhưng lại cảm thấy được rất thú vị. Vừa không ầm ĩ, cũng không nháo, chỉ là lẳng lặng ngồi đó, cái dạng này của Mộ Tĩnh Vân, đã bao lâu không thấy rồi ta?

Thật sự là đã rất lâu rồi…

Gió mặc gió, mưa mặc mưa, một đường đi gấp, bởi vì thân thể không thích mà Mộ Tĩnh Vân thành thật lắm, thật ra lại làm cho Hách Liên Dực Mẫn đi trên đường lần này thoải mái hơn nhiều. Không có những kì lạ tìm Mộ Tĩnh Vân cản trở, lộ trình về nhà lần này vừa thuận lợi vừa nhanh chóng. Đảo mắt đã hơn mười ngày, bọn họ đã về tới Giang Nam. Dưới ánh nắng chiều tà chiếu lên đại môn màu đỏ của Hách Liên gia hiện ra trước mắt thì Mộ Tĩnh Vân luôn luôn mơ màng mới như là đột nhiên tỉnh táo lại, híp hai mắt lại, môi mỏng nhấp nhẹ, sắc mặt cũng không dễ nhìn…

—— Hách Liên Dực Mẫn, động tác của ngươi có nhanh quá rồi không?

—— y chưa chuẩn bị gì để gặp tiểu tử kia, thì đã đứng trước đại môn Hách Liên gia rồi …

“Hôm nay trở về đã muộn, trước hết nghỉ ngơi đi, chuyện khác nói sau.” Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân xoay người xuống ngựa, cũng không quản đám hạ nhân nha hoàn nghênh đón, ôm người trong lòng lập tức đi về phía Thính Phong cư, vừa đi vừa nhẹ giọng trấn an bên tai Mộ Tĩnh Vân một câu —— thư sinh này suy nghĩ gì sao hắn lại không biết chứ. Nhưng mà bởi vì biết, cho nên mới càng không thể để cho y có cơ hội lui bước —— đã vào đại môn Hách Liên gia, nếu muốn đi ra, thế nhưng cũng không có dễ dàng như vậy đâu.

—— đến nỗi chuyện y sợ đối mặt với Tranh Vân nhất, tối nay không thấy, ngày mai dù muốn hay không cũng sẽ gặp, cũng để cho y trốn nhiều hơn mấy canh giờ mà thôi, hừ hừ…Tâm tư Hách Liên Dực Mẫn xoay chuyển, đã sớm cắt hết đường lui của Mộ Tĩnh Vân rồi, mà lực chú ý của Mộ Tĩnh Vân rõ ràng không đặt ở đây, chỉ nghe thấy câu: “Sau đó nói sau” của Hách Liên Dực Mẫn thì lập tức thả lỏng, sắc mặt cũng theo đó dịu hơn rất nhiều, cũng không quản “Sau đó” này là đã bao lâu. Tóm lại, tránh được đêm nay đã rồi nói sau!

Cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện, đều có tâm tư riêng. Nháy mắt đã vào đến Thính Phong cư, Hách Liên Dực Mẫn trước tiên thả Mộ Tĩnh Vân xuống giường, sau đó an bài bọn hạ nhân chuẩn bị đồ ăn trà bánh, các loại vật dụng. Chờ đến lúc tạm ổn rồi, mới xoay người lại dặn dò vài câu, thấy Mộ Tĩnh Vân căn bản không lòng dạ nào nghe lọt, cũng không nói nhiều, an bài Lệnh Tiễn canh giữ ở ngoài cửa, còn mình thì về chủ viện trước.

Hách Liên Dực Mẫn rời đi một lúc lâu, Mộ Tĩnh Vân mới dần dần hồi phục thần trí, nhìn xung quanh phòng một vòng, phát hiện vật phẩm và cách bài trí trong phòng vẫn như trước, vẫn chưa có gì di dời và khác biệt. Hơn nữa, tựa hồ luôn luôn có người đến quét tước sửa sang lại, trong Thính Phong cư rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, nếu không phải người đó là chính y, thậm chí y đều cho rằng, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi bao giờ…

“…” Thở dài một hơi, cảm giác gần đây mình tựa hồ là có điểm tự tìm phiền não rồi, lắc lắc đầu, quyết định trước tiên vứt những chuyện không có qua một bên, đứng dậy, từng bước từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh thùng nước tắm đang bốc hơi nước, nước ấm cực nóng, hơi nước mờ ảo, vào lúc này, lực hấp dẫn còn chân thật và mê người hơn những thứ khác nhiều …

Tắm rửa xong, Mộ Tĩnh Vân chỉ mặc trung y bằng tơ lụa, hai tay gối lên dưới đầu, bộ dạng lười nhác nằm ngửa ở trên giường xuất thần ngẩn người —— không phải y không muốn ngủ, mà là y không dám ngủ —— giữa y và Hách Liên Dực Mẫn, phát sinh quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi và không hợp với lẽ thường —— giống như là chuyện nhi tử, như là năm tháng ở chung hai năm hòa thuận kia, như là sự dây dưa không rõ giữa bọn họ, như là đã từng hàng đêm xướng ca da thịt chi thân…

… Y thừa nhận, y hối hận…

Hối hận mình nhất thời xúc động, đáp ứng theo Hách Liên Dực Mẫn về tới nơi này —— căn bản y còn chưa nghĩ đường lui sau này, người cũng đã bị vây ở bên trong đại trạch Hách Liên gia rồi…

Y theo người nam nhân này, rốt cuộc thì xem như là quan hệ gì? Tại…nơi có thể gọi là “Gia” này, y phải lấy danh phận gì? Từ nay về sau, y nên đối mặt như thế nào? Lại nên đi đâu?

—— tất cả mọi chuyện này, cũng còn chưa có đáp án, mà cũng chỉ vừa mới bắt đầu, cho nên, y sợ, y muốn rút lui, bởi vì tâm y bình tĩnh suốt năm năm, lại bắt đầu nhảy lên…

“Khụ khụ!” Nửa đêm, ngẩn người đến không biết ngủ từ lúc nào Mộ Tĩnh Vân đột nhiên cảm thấy khó thở, ngực buồn bực khó chịu, giống như là bị một tảng đá lớn đè lại không thể thở nổi, hít thở không thông ho hai tiếng, muốn xoay người làm cho mình thoải mái hơn chút, lại đột nhiên mới phát hiện căn bản là mình không thể động đậy được —— “Hách Liên Dực Mẫn! Ngươi… Cút ngay!” Vốn nên là tiếng rít gào, nhưng bởi vì thở không thông, mà biến thành mang theo chút thở gấp rỉ, nghe thấy trong đêm tối yên tĩnh, không khỏi làm cho người khác mơ màng vô hạn…

“Như thế nào lại không ăn ít đồ ăn rồi hãy ngủ?” Hách Liên Dực Mẫn đè trên người Mộ Tĩnh Vân nghe vậy thì hơi nâng người lên một chút, nhưng vẫn không rời khỏi người y, mà là nhẹ nhàng nắm lấy tay trái rũ xuống bên người của y, mở ra ngón tay đang nắm lại, chậm rãi, chậm rãi, tinh tế, từng chút từng chút, gặm cắn những đầu ngón tay mẫn cảm của y…

“…” Cảm giác ngưa ngứa theo đầu ngón tay truyền tới toàn thân, động tác trêu chọc này của Hách Liên Dực Mẫn – y sao lại không biết là có ý gì chứ, nhưng mà, sở dĩ y sợ, cũng chính là chuyện này!!

—— nếu quan hệ giữa y và Hách Liên Dực Mẫn có thể dừng ở cấp bậc lễ nghĩa, không lướt qua ranh giới đó, vậy y còn có thể vẫn duy trì thân phận “Khách nhân”, đến lúc đó muốn đi hay ở, cũng còn có thể nói chuyện với hắn. Nhưng nếu là vượt qua ranh giới ấy, y và Hách Liên Dực Mẫn, vừa gặp lại nhớ tới tình trạng quái dị này: không phải tình nhân, lại sống giống như cuộc sống của những tình nhân bình thường; không phải người nhà, nhưng giữa bọn họ lại có cốt nhục huyết mạch tương liên; có lẽ, bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không phải, nhưng chuyện thân mật nhất cũng đã làm qua…

—— đây chính là nguyên nhân vừa rồi y muốn ngủ cũng không dám ngủ. Y đấu lâu với Hách Liên Dực Mẫn như vậy, thủ đoạn của người nam nhân này như thế nào y cũng hiểu quá rõ rồi. Cho nên, coi như biết rõ đấu không lại, ít nhất cũng phải làm cho mình bị có lợi hơn một chút, được chút nào hay chút đó, cũng không thể thua đến ngay cả cặn bã cũng không thừa —— chỉ tiếc ý tưởng thì tốt, khi thực hiện lại không thành công—— mấy ngày bôn ba liên tục, sớm đã tiêu hao hết thể lực của y, thế cho nên, vẫn là để cho Hách Liên Dực Mẫn bắt được thời cơ…

“Ta vẫn chưa ăn, cho nên bây giờ cảm thấy đói bụng…” Nhận thấy được Mộ Tĩnh Vân bắt đầu muốn phản kháng, cho nên Hách Liên Dực Mẫn giành trước một bước khóa hai tay y lại ở sau lưng, nhỏ vụn hôn, liên tiếp không ngừng hạ xuống, lời lẽ quấn lấy, cắn mút, Hách Liên Dực Mẫn lúc này, tựa hồ hóa thân thành dã thú hung mãnh, khẩn cấp muốn đem Mộ Tĩnh Vân ở dưới thân, chiếm hữu, xé nát, ăn vào bụng…

[]

Buổi trưa ngày hôm sau, trong Thính Phong cư——

Mộ Tĩnh Vân bị Hách Liên Dực Mẫn giằng co một đêm, trời đã sáng choang thì cái người nam nhân đáng bị ngàn đao chém chết mới rời đi, nhưng mà lúc này muốn ngủ tiếp đã là hữu tâm vô lực, toàn thân trên dưới đủ loại đau đớn bủn rủn, quả thực muốn động cũng động không được, chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường, nằm ngay đơ giả chết…

Mộ Tĩnh Vân đang oán thầm không ngừng, lại nghe đến một tiếng “Chi nha” của tiếng mở cửa, theo sau là tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, tưởng là Hách Liên Dực Mẫn đã đi rồi mà lại quay lại, trong lòng không khỏi ‘xuy’ một tiếng, khó chịu nâng đầu quay qua một bên, không nhìn tới người đến là ai.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, cuối cùng ngừng ở lại bên giường, nhưng không có mở miệng nói chuyện, cũng không có hành động gì, tựa hồ chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, không hề chớp mắt nhìn y —— mặc dù Mộ Tĩnh Vân không có quay đầu lại, nhưng ánh mắt của người nọ lại khiến y cảm thấy được không bình thường —— không phải Hách Liên Dực Mẫn!

Sau khi ý thức được người đến không phải là Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân mới quay mạnh đầu lại, không ngờ tới chỉ liếc mắt một cái, khiến cho y triệt để ngốc lăng tại chỗ —— chỉ thấy một đứa bé tám tuổi, cẩm y tiểu đồng, *nhan như Quan Ngọc, ánh mắt sắc bén, đầu đội mão màu tím, toàn thân mặc cẩm y thêu chỉ tơ màu bạc, khí thế**hồn nhiên thiên thành, một thân quý khí bức người!

(* Nhan như quan ngoc (Mặt mũi sáng như ngọc quan). Quan ngọc là một loại ngọc tốt không bị vết là cực đẹp. Người Trung Quốc xưa dùng loại ngọc này để gắn lên mũ)

(** Hồn nhiên thiên thành 浑然天成 nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời)

“…” Mộ Tĩnh Vân ngây cả người, một lúc sau, mới kịp phản ứng đứa nhỏ trước mặt là ai, nhưng biết là một chuyện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy một đôi mắt lớn trừng một đôi mắt nhỏ quá mệt mỏi, cũng quá xấu hổ. Tưởng tượng như vậy, trước hết thu ánh mắt về, thuận tiện muốn quay đầu vào bên trong —— hiển nhiên chính là phiên bản nhỏ của Hách Liên Dực Mẫn, nếu đã lớn như vậy rồi mà y còn muốn giả vờ không nhận ra, cũng thật đúng là rất gượng ép —— đứa nhỏ này, chính là nhi tử của y và Hách Liên Dực Mẫn, Hách Liên Tranh Vân…

“Con nhận ra được người.” Mộ Tĩnh Vân muốn quay mặt qua một bên, Tranh Vân không vui, đột nhiên từng bước đi về phía trước, đưa tay nắm cằm “mẫu thân” của mình, mạnh mẽ nâng mặt của y lên, đối diện với mình —— y rời đi thì nó đã được hai tuổi, có một số việc, đã có thể nhớ được …

“Làm càn!” Bị một tiểu quỷ, lại là nhi tử của mình đối đãi vô lễ, Mộ Tĩnh Vân chờ một chút thì phát hỏa, lập tức đứng thẳng người lên, tay trái dùng sức xóa sạch cái nắm cằm của hài tử, tay phải giơ lên cao dùng sức vung lên, một cái tát lập tức bay tới!!

“Hừ! Tính tình quả nhiên rất xấu.” Vốn là muốn giáo huấn nhi tử không lớn không nhỏ, lại không ngờ rằng tay mới vung được một nửa, đã bị Tranh Vân bắt được cổ tay, cũng không thấy nhóc có động tác gì, chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên —— đó là tiếng cổ tay Mộ Tĩnh Vân bị bẻ sai khớp —— năm đó dựa vào dược tính bá đạo của “Giải Nhụy”, Tranh Vân lúc vừa ra đời đã lấy mất một nửa nội lực của Mộ Tĩnh Vân, sau này lại tập võ từ nhỏ, sư phụ của cha là từ danh sư nổi danh, tất cả những ưu thế này khiến cho Tranh Vân tiến bộ phi phàm, coi như lúc này vẫn chưa thắng được Mộ Tĩnh Vân, nhưng nhất định là cũng không thua…

“…” Cắn môi dưới không nói gì, rút tay sắp bị đứt của mình về. Nguyên nhân sâu xa nếu y không biết thì không sao, nhưng chính là bởi vì rất rõ, cho nên mới càng cảm thấy không nuốt trôi cơn tức này!

—— Tiểu quỷ đáng chết này! Hoàn toàn không để y vào mắt!!

“Lần này chỉ như vậy thôi. Lần sau người nếu còn tiếp tục động thủ với con, con sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ tay người.” Thấy Mộ Tĩnh Vân không nói lời nào, Tranh Vân tựa hồ cũng không còn hưng trí nữa, cuối cùng lại nhìn y một cái, sau khi bỏ lại một câu cảnh cáo, liền xoay người đi ra ngoài…

“Đáng chết!” Tranh Vân đi rồi, Mộ Tĩnh Vân đánh một quyền lên trên ván giường. Lúc này, y càng thêm tin chắc quyết định trở về lần này của mình là sai lầm!

Hơn nữa tiểu quỷ đáng chết kia, tính tình thúi như thế là học từ ai vậy?! Kém như thế!!

Truyện Chữ Hay