Tại Mỹ Nhân Hoài

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt trời mới lên, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, trên đường tất cả mọi người đang tụ tập, các loại thanh âm đều có, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt.

Chưởng quầy nhìn thấy “Thái bình thịnh thế” như thế này, không khỏi cảm thán tối hôm qua lại có thể bình yên mà trôi qua. Nghĩ lại một lần nữa, đúng là ngay cả một tiếng động “dư thừa” cũng không có, nhịn không được tiếp tục ngẩng đầu nhìn xem sáng nay có phải là *Phật Quang (hào quang của Đức Phật) hay không mà ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi như vậy…

Trong phòng, Mộ Tĩnh Vân bị tiếng nước đánh thức, Hách Liên Dực Mẫn vừa mới rửa mặt xong, hai người ngẩng đầu nhìn nhau một cái, an tĩnh không nói chuyện với nhau. Mộ Tĩnh Vân đứng dậy rửa mặt, Hách Liên Dực Mẫn uống một chén nước, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Không biết Tranh Vân bây giờ có còn đang ngủ hay không?”

Cảm giác Mộ Tĩnh Vân nghe thấy được tựa hồ hơi hơi dừng lại một chút, nhưng lại không có tỏ thái độ gì. Hách Liên Dực Mẫn nhẹ giọng thở dài, trong lòng ít nhiều có chút oán trách Mộ Tĩnh Vân quá mức ý chí sắt đá, huyết nhục tương liên, ở chung lâu như vậy, nhưng không có chút quan tâm gì sao?

Hách Liên Dực Mẫn nghĩ thầm, vốn là có chút thất vọng với Mộ Tĩnh Vân, nhưng lại cảm thấy được với tính tình của y cũng là bình thường. Hắn đang không để tâm ngồi đó, lại không nghĩ Mộ Tĩnh Vân tắm rửa xong, vừa mặc quần áo vừa thản nhiên nói: “Hẳn là đã tỉnh.”

Hách Liên Dực Mẫn nghe tiếng ngây cả người, một lát sau mới hoàn hồn, cười cười lắc lắc đầu, tâm tình thật tốt, thu thập xong mang theo bên người gì đó, kéo tay Mộ Tĩnh Vân, xuất môn xuống lầu: “Ăn một chút gì rồi chúng ta lên đường ngay.”

Mộ Tĩnh Vân sau khi nghe xong đứng dậy, vừa rồi mặc dù y không lên tiếng. Nhưng thật ra ở trong lòng y, tình cảnh ở chung hòa bình với Hách Liên Dực Mẫn như thế này, khiến cho y có chút luống cuống tay chân, y không biết vì sao đột nhiên hai người như đang bị ai lấy mất đi một góc của lăng giác và gai nhọn mình. (Chắc là kiểu người lạnh lùng, gai thép, nên ý nói lấy đi mất cái đấy, sống hòa hợp hơn cùng nhau hơn), bình thản đối mặt với đối phương như thế, thậm chí y không biết chuyển biến như vậy là tốt hay là xấu nữa. Hai người bọn họ, như thế này, là đúng? Hay là sai?

Mộ Tĩnh Vân mặc dù đã đứng dậy, nhưng suy nghĩ vẫn đang ở trên mây, cho nên chân vô thức bước ra, cùng với người vừa đi tới trước mặt đụng nhau ——

“Hách Liên, ngươi!” Va chạm khiến y hoàn hồn, Mộ Tĩnh Vân không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cho cái người đáng đánh kia là Hách Liên Dực Mẫn —— trừ hắn ra, trong khách này ai dám đứng gần y như vậy chứ?!Nhưng nghĩ thì nghĩ, làm lấy tay lên che bả vai bị đụng đau thì Mộ Tĩnh Vân mới đột nhiên ý thức được, người đụng vào y, tuyệt đối không phải Hách Liên Dực Mẫn —— mặc dù trạng thái như đang đi vào cõi tiên, nhưng rốt cuộc vẫn có thể biết bộ vị nào đụng vào người mình —— đầu!

Nếu là đầu, vậy khẳng định không phải Hách Liên Dực Mẫn, bởi vì hắn tuy rằng vẫn chưa sánh vai đi với Hách Liên Dực Mẫn nhiều. Nhưng Hách Liên Dực Mẫn thật sự cao hơn y, cho nên… Mộ Tĩnh Vân nghĩ vậy, mới hậu tri hậu giác giương mắt nhìn người trước mặt cũng đang bị đau một chút—— Y sam màu lam, gấu áo (ống tay áo)tơ tằm, khoác bên ngoài áo bông cộc tay màu hạt dẻ có may thêm một lớp lông đỏ, khuôn mặt trắng ngần hoàn mỹ, mịn nhẵn như sơn, *mày ngài uyển chuyển, vân mấn hoa nhan kim bộ dao*, như hoa như ngọc, tú mà không mị — từ đầu đến cuối đều giống như tuyệt thế mỹ nhân đẹp như tranh!

(Mày ngài uyển chuyển, vân mấn hoa nhan kim bộ dao là một thành ngữ ý nói mặt nàng đẹp như hoa, tóc mượt như mây, cài chiếc bộ dao bằng vàng. Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái)

Mộ Tĩnh Vân Sinh tính lãnh đạm, đối đãi với khuôn mặt dáng người đồ vật này nọ cũng không để tâm. Vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hách Liên Dực Mẫn, cũng chỉ là kinh diễm một chút, qua rồi cũng không thấy nó có gì đặc biệt. Nhưng mà vị cô nương trước mắt này, lại như là cái đinh tiến vào trái tim khiến Mộ Tĩnh Vân chấn động một cái. Thế cho nên y cứ như vậy bình tĩnh đứng ở đó, không nháy mắt, thậm chí ngay cả khi Hách Liên Dực Mẫn đã trở lại rồi, cũng không biết…

Không thấy Mộ Tĩnh Vân đi ra, Hách Liên Dực Mẫn lại quay lại, kết quả vừa vào cửa, thì thấy Mộ Tĩnh Vân đang nắm bả vai giật mình đứng đó. Phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ có người khi dễ y? Nhưng đảo mắt nhìn lại, đứng trước người Mộ Tĩnh Vân, là một nữ tử tóc dài, bởi vì là đưa lưng về phía hắn, cho nên không biết rõ tuổi tác, nhưng thân hình uyển chuyển, quần áo thanh nhã, thầm nghĩ tuổi chắc cũng không quá lớn.

Nhìn thấy động tác hai người tương đối giống nhau đứng đó, không có gì khó khăn liền đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra. Nhưng là đợi nửa ngày, hai người này vẫn như trước đứng đó, vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân đã có chút thu liễm, đại khái khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Nhưng không biết là ảo giác của hắn hay là như thế nào, cảm thấy vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân, dịu dàng hơn trước kia nhiều, bình tĩnh thì bình tĩnh, lại thiếu đi vài phần người lạ chớ gần cả ngàn dặm và hờ hững…

“Làm sao vậy?” Thấy thần sắc Mộ Tĩnh Vân đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn không có hành động gì, Hách Liên Dực Mẫn không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy buồn bực, đi về phía trước đến bên cạnh y, mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Nghe được câu hỏi của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân mới giống như giật mình tỉnh giấc, lại nghiêm mặt, thản nhiên trả lời một câu, thế nhưng chân vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi đụng người ta?” Biết rõ còn cố hỏi…

“Là tiểu nữ tử thất lễ, không có chú ý nhìn đường, đụng phải vị công tử này.” Mộ Tĩnh Vân còn chưa trả lời, nữ tử áo lam đụng vào y lấy cái tay vốn đặt lên trán thả xuống bên người, nhẹ nhàng cúi người thi lễ với hai người, khẽ mở môi son, ôn nhu nói.

“…” Vốn tưởng rằng với tính khí của Mộ Tĩnh Vân thì y sẽ không buông tha cho người đó, sẽ nói những lời ác độc với người ta. Nhưng lại không nghĩ rằng y lại không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt, sắc mặt cũng không thấy có sát khí…

“Cô nương có bị thương ở đâu không?” Hách Liên Dực Mẫn nghe thấy nữ tử nói chuyện trước, ngữ điệu mềm nhẹ, nho nhã lễ độ, lúc này mới không khỏi nghiêng đầu lên nhìn —— mày cong như lá liễu, đôi mắt như thu thủy, chỉ riêng đôi mắt này, đã đủ để *diễm áp quần phương; mà khí chất lại như U Lan (hoa lan), xinh đẹp nhưng lại không rực rỡ, thanh lệ kinh người nhưng lại không dễ lấy được tâm của nàng. Hách Liên Dực Mẫn gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cũng không thể không tán thưởng *Nữ Chân (nàng ta là người bộ tộc Nữ Chân chăng) thế gian khó tìm này. Hôm nay nhìn thấy người như trong tranh này va chạm với người tầm thường như Mộ Tĩnh Vân, quả thật cũng không thiệt thòi tí nào

(Diễm áp quần phương艳压群芳: vẻ xinh đẹp áp đảo những người còn lại, chỉ vẻ xinh đẹp quá mức nổi bật.)

“Tiểu nữ tử không có gì đáng ngại, lại không biết vị công tử bị ta đụng trúng là…” Nữ tử lắc đầu, vừa đáp lời vừa nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân, nhấc nhẹ mi mắt, sóng nước lưu chuyển, chỉ với ánh mắt này, đã tao nhã vô song…

“Nếu cô nương không có gì đáng ngại, chúng ta đây trước hết cáo từ, trên người còn có chuyện, thời gian cấp bách, mong cô nương thứ lỗi.” Hách Liên Dực Mẫn thu lại sắc mặt. Sau khi nói vài lời khách sáo, cũng không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa, mà là gật đầu cười với nữ tử, sau đó giơ tay bắt lấy cổ tay Mộ Tĩnh Vân, kéo y đi ra ngoài—— nữ tử sóng mắt như nước, mặc dù không phải là nhìn hắn, nhưng Hách Liên Dực Mẫn cũng có thể nhìn ra chút gì đó trong đó, mà thần sắc Mộ Tĩnh Vân mặc dù không thấy có bao nhiêu dao động, nhưng cũng không thoát khỏi mắt của hắn…

“Đau!” Lực đạo kéo y xuống lầu không giống như trước đây, lần này Hách Liên Dực Mẫn hiển nhiên là dùng sức mạnh hơn, cho nên bình tĩnh như Mộ Tĩnh Vân, cũng nhịn không được kêu đau —— từ khi thấy vị nữ tử kia, Mộ Tĩnh Vân luôn luôn có điểm như đi vào cõi thần tiên, mà may mắn nhờ chút đau xót này, mới khiến cho y rốt cuộc hồi phục thần trí…

“Hừ!” Hách Liên Dực Mẫn nghe vậy hừ một tiếng, lực trên tay nhưng vẫn là không giảm, cho đến khi kéo Mộ Tĩnh Vân đến ngoài cửa, mới đạp đất một cái phi thân, mang theo Mộ Tĩnh Vân trực tiếp lập tức bay lên, phất tay giơ roi, cưỡi ngựa tuyệt trần mà đi…

“Làm cái gì …” Trên lưng ngựa, Hách Liên Dực Mẫn cuối cùng cũng thả tay Mộ Tĩnh Vân ra, chuyển thành ôm thắt lưng của y, nhưng lực đạo chỉ có tăng chứ không giảm, cho đến khi y phải hít thở liên tục, rồi lại không biết Hách Liên Dực Mẫn ở phát điên cái gì tức giận lớn như thế, muốn mắng, lại đau đến có chút lực bất tòng tâm, nói tới bên miệng, cuối cùng cũng nén giận nhỏ giọng khinh thường nói…

“Tự ngươi biết!” Bên kia nhỏ giọng khinh thường, bên này cũng đúng lý hợp tình!

“Ta biết cái gì… hô…” bị siết chặt đến mức hít thở không thông, đầu óc Mộ Tĩnh Vân quả thực là còn loạn hơn so với cái bờm ngựa đang bị y nắm —— cái mớ hỗn độn gì thế này?!

“Hừ…” Thấy Mộ Tĩnh Vân thật sự sẽ bị mình siết chết, cuối cùng Hách Liên Dực Mẫn mới mở lòng từ bi thả lỏng lực đạo, tóm lại để cho Mộ Tĩnh Vân trước khi đến Quỷ Môn quan được hít thở lại chút không khí ở dương gian, nhưng nới lỏng thì nới lỏng, trên mặt nhưng vẫn là không ấm lại, như trước lạnh như băng “hừ” một tiếng—— cũng đã có đứa nhỏ rồi, còn nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta, Mộ Tĩnh Vân, lá gan của ngươi cũng lớn lắm!!

“…” Hách Liên Dực Mẫn lải nhải (chít chít meo meo =)))ở trong lòng, Mộ Tĩnh Vân cũng cũng không cần biết, thật vất vả có thể thở được, như thế nào cũng phải lấy lại hồn trước đã rồi nói sau!

Bên này Mộ Tĩnh Vân cực lực thở, muốn mình nhanh chóng khôi phục rồi tính toán sổ sách với Hách Liên Dực Mẫn. Nhưng mới hít thở chưa được vài cái, lại phát hiện tay Hách Liên Dực Mẫn lại tiếp tục bị ôm chặt lần nữa, cơn tức thiếu chút nữa chạy thẳng lên ót, vừa định không quản chuyện gì nữa quay đầu lại mắng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, liền phát hiện tay Hách Liên Dực Mẫn tuy rằng ôm chặt, nhưng không siết đau y, hơn nữa cảm giác, lực đạo không như khi đang tức giận trước đó —— trước đó là bởi vì cố ý, cho nên xuống tay vừa nặng lại hung ác, hoàn toàn không băn khoăn gì. Nhưng mà bây giờ, chặt thì chặt, nhưng không muốn làm y đau, hơn nữa y phát hiện, cánh tay Hách Liên Dực Mẫn, đã có chút ít chút ít cứng ngắc ——

Cứng ngắc, đại biểu cho khẩn trương, hoặc là cẩn thận.

Mà hai loại, đều đại biểu cho có biến.

Truyện Chữ Hay