Rất nhanh đã đến lớp , nói cách khác, rất nhanh sẽ phải đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Trường học đã kết thúc trước kỳ thi hai tháng, Quách Táp cùng Bách Tử Dương như cũ mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Có một thời gian cơ hồ hắn hoàn toàn ở lại nhà Bách Tử Dương.
“Ai, cậu chuẩn bị thi trường nào?” Bách Tử Dương đang cắm đầu vào giải đề.
“Hử…” Quách Táp cắn đầu bút, “Không biết đại học F năm nay chỉ tiêu bao nhiêu người.”
“Đại học F? Tôi cũng muốn thi trường đó.”
“Sao? Cậu hẳn là thi nổi vào trường K đi?”
“Thiết, vạn nhất không được thì làm sao giờ, trường F an toàn hơn,” Bách Tử Dương nói qua vai Quách Táp, “Chúng ta đến lúc đó còn là bạn học, không tốt sao?”
“Đương nhiên được a!” Quách Táp cơ hồ có thể đoán được cuộc sống đại học của bọn họ sẽ ra sao.
Hai tháng chập chạp tới, lại nhanh chóng qua đi. Quách Táp nằm trên ghế salon nhà Bách Tử Dương, duỗi chân lười biếng. “Hình như các tế bão não của tôi lại chết đi, cậu nghĩ sao?”
Bách Tử Dương dựa vào ghế salon, ngồi trên sàn nhà, thật nhanh viết xuống mấy con số. “Hẳn không sai biệt lắm.”
“Lần này chỉ cần điểm cộng ngoại tuyến không quá cao thì tôi hẳn là vào được.” Quách Táp thở dài một cái, quay đầu nhìn về tờ giấy trong tay bạn tốt, la hoảng lên: “Này, cậu cái này, số điểm cậu điền vào F còn ít quá đi.”
“Cái gì a?” Bách Tử Dương quay đầu trừng hắn một cái, “tôi đang đánh giá theo nhiều đường.”
“Nga…” Quách Táp gãi đầu một cái, không biết nói gì thêm nữa, điều chỉnh xương sống đau nhức, “tôi ngủ trước, mệt chết đi được.”
“Ừ.” Bách Tử Dương như cũ nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay. Một lát sau, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Bách Tử Dương lặng lẽ xoay đầu, nhìn người ngủ say kia. Nhìn một hồi, thận trọng lại gần, ở trên môi người kia chạm nhẹ một cái, nhẹ đến mức bản thân cũng không có cảm xúc gì. Liền rút về, ngẩn ngơ, sau đó đứng lên. Cùng lúc đó, y thấy thân ảnh quen thuộc: “Mẹ… mẹ…”
Ánh mắt mẹ y xa lạ, bà nói: “Con tới đây một chút.”
Đi tới thư phòng, Bách Tử Dương tự giác đóng cửa.
“Cậu vừa mới làm gì?”
“Không có… Không có gì.” Bách Tử Dương cúi đầu.
Ba! Một cái tát đơn giản khiến y sửng sốt.
Mắt mẹ y đỏ ngầu: “Con có biết con vừa làm gì hay không?”
Bách Tử Dương sờ gò mà sưng nóng, thấp giọng nói: “Con biết.”
Sau một hồi trầm mặc khó chịu, y nghe mẹ nói: “Con dọn dẹp một chút, hai ngày nữa mẹ sẽ giúp con liên lạc trường học ở Anh.”
“Cái gì?” Y lay cánh tay của mẹ, “Tại sao?”
Mẹ lạnh lùng nhìn y: “Con còn hỏi tại sao?”
“Con… con không đi.” Y hô lên, “con không có làm sai chuyện gì!”
“Mẹ hỏi con, con bây giờ muốn ra ngoài nói với hắn sao?”
Bách Tử Dương lui về phía sau một bước, không trả lời.
“Con có nghĩ đến con đã làm chuyện gì không? Con cảm thấy hắn có thể tiếp nhận con sao? Con cảm thấy có thể được xã hội này tiếp nhận sao? Con bây giờ ngay cả năng lực sinh sống cũng bị pháp luật kiểm soát, con có thể thoát khỏi nó sao?” Người phụ nữ lăn lộn thương trường bao năm, đem khí thế bức người giáo huấn con trai khiến y một câu cũng không nói được. “Trước ra khỏi nước, chờ con có được học vị tiền tài liền trở lại, đến lúc đó con muốn làm gì thì làm, mẹ khi đó cũng không quản được con.”
“Cho nên cậu liền xuất ngoại?” Quách Táp lăng lăng hỏi.
Bách Tử Dương cúi đầu thấp gật một cái, không phòng bị liền bị nắm lấy bả vai đè vào ngực.
“Cậu thế nào ngu vậy?” Quách Táp tựa cằm lên đỉnh đầu của y.
Cảm giác ấm áp len lỏi trong tóc, Bách Tử Dương đưa tay ôm hắn. “Cậu sẽ tiếp nhận tôi sao? Nếu lúc đó tôi nói ra?”
Giọng Quách Táp run rẩy: “Tôikhông biết.”
Bách Tử Dương tránh lồng ngực của hắn, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm ánh mắt hắn. “Còn bây giờ, cậu sẽ tiếp nhận sao?”
Người đàn ông mở miệng chưa kịp nói gì, liền bị một đôi môi mãnh liệt ngăn chặn. Hoàn toàn không có kỹ xảo mà hôn, hàm răng đập vào nhau kêu một tiếng vang dội, đầu lưỡi lành lạnh trơn trượt quấn lấy nhau. Cũng chỉ là như vậy, lại phảng phất như bị thiêu đốt, tay hắn đưa vào trong áo sơ mi của đối phương, vuốt ve sống lưng mềm mại, một tấc lại một tấc, dùng sức giống như muốn đem ngươi kia nhu hoà vào trong thân thể mình.
Nút áo sơ mi lăn đầy đất, Quách Táp cảm giác thân thể mình không còn khống chế được, theo bản năng phủ lộng lên thân thể người đang che mặt trước mắt. Tay từ phía sau lưng trượt đến ngực, đầu v nho nhỏ ở trong bàn tay từ từ cứng rắn đứng lên. Bách Tử Dương thở hổn hển, cong người, không cam lòng yếu thế kéo áo quần Quách Táp, tựa đầu vào cổ hắn cắn xé. Hai người lập tức quấn lấy nhau.
Trong lúc triền miên, Quách Táp đột nhiên ngồi dậy, cầm quần áo lên. “Tôi… Tôi trước phải về nhà một chuyến.”
Bách Tử Dương nghi hoặc nhìn hắn, không nói gì.
Quách Táp vừa mặc quần áo vừa nói: “Tôi phải trở về cũng tiểu Cầm nói rõ ràng.” Hắn mặc áo khoác vào, cúi người hôn một cái lên trán Bách Tử Dương. “Chờ tôi trở lại.”
Lúc về đến nhà đã quá nửa đêm, vợ hắn đang ngồi đợi trong phòng khách, thấy hắn cũng không biểu lộ gì, cũng không nói chuyện.
Quách Táp cuối cùng mở miệng: “Anh… Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì lát nữa hãy nói, trước ngươi kí cái này đi.” Vợ hắn hất cằm lên, chỉ chỉ một văn kiện trên bàn.
Quách Táp liếc nhìn, giật mình: “Đơn ly hôn?”
“Thế nào? Không muốn ký?” Tô Cầm liếc hắn một cái, “Trong khoảng thời gian này anh cũng nên cảm giác được, tâm của tôi và anh đều không đặt trong ngôi nhà này. Cứ như vậy kéo dài cũng không phải chuyện tốt, thừa dịp bây giờ chúng ta cũng không tới tuổi, còn có thời gian để bắt đầu lại.”
“Em…” Quách Táp nhất thời không biết nói gì, vẫn còn đang tiêu hoá lời của cô, nửa ngày mới mở miệng: “Em có người khác?”
Tô Cầm mạnh bạo nhìn lại ánh mắt hắn. “Đúng vậy.”
Quách Táp chỉ cảm thấy vô lực, cũng ngồi vào cái ghế bên cạnh, lăng lăng nhìn gương mặt người phụ nữ đã cùng sống bảy năm, nói thật nhỏ: “phải không…”
Tô Cầm sắc mặt có chút biến hoá: “Anh ấy là người tốt, cũng rất thương Kỳ Kỳ, là… là tôi thật xin lỗi anh…”
“Không!” Quách Táp ngắt lời, “là anh thật xin lỗi em. Con người của anh, không có khả năng gì, người khác bảo gì liền làm nấy, cho tới bây giờ vẫn không biết mình muốn cái gì. Những năm nay… uỷ khuất em, đơn ly hôn anh sẽ ký, nhà em cũng có thể lấy, nhưng còn Kỳ Kỳ…”
Tô Cầm giọng chợt lặng lẽ, “Em nhất định phải mang Kỳ Kỳ đi.” Nàng nhìn sắc mặt đông cứng của Quách Táp liền hạ giọng, “anh biết, con gái đi theo mẹ vẫn là tốt hơn.”
Quách Táp không biết mình ký đơn ly hôn như thế nào, thu thập đồ như thế nào, rời khỏi nhà như thế nào.
Trạng thái ngơ ngẩn này cứ kéo dài đến khi hắn thấy Bách Tử Dương, giống như người mộng du đột nhiên thức tỉnh. Quá nhiều chuyện một lần xông lên đại não, khiến hắn mờ mịt thất thố.
“Cậu có sao không?” Bách Tử Dương chần chờ vỗ bả vai hắn. Quách Táp cúi đầu trầm mặc một hồi: “Chúng ta… ly hôn rồi.”
Bách Tử Dương lùi về sau một bước, có chút giật mình. “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Là cô ấy… bên ngoài có người khác.” Quách Táp nói, cười khổ, “bất quá, trong lòng tôi ngược lại tốt hơn nhiều.”
Bách Tử Dương sờ sờ sau đầu hắn, lấy hành lý đơn giản trong tay hắn, không nói lời thừa thãi.
Quách Táp cũng chỉ buồn buồn cúi đầu theo y vào phòng.
Sau đó, trời cũng mau sáng, trong phòng ngủ, hai người sóng vai nắm trên giường, vẫn không buồn ngủ. Quách Táp nghiêng đầu nhìn mặt Bách Tử Dương, hắn thoạt nhìn so với mình trẻ hơn, giống như chỉ mới hai mươi tuổi. “Tôi thật nghĩ, cậu nếu năm đó nói ra với tôi, chúng ta cũng sẽ không phải đi nhiều vòng quanh co như vậy.”
Bách Tử Dương cũng quay đầu, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, y chê cười một tiếng: “Khi đó cậu sẽ bị doạ chết.”
Quách Táp nhìn y, đưa tay sờ sờ gò má: “Sẽ không, nếu cậu nói, chúng ta sẽ không bỏ lỡ mười mấy năm.”
Trên mặt Bách Tử Dương lộ ra một tia cười khổ khó phát giác.