Ngoại truyện
1.
""Cô ấy đến rồi sao?""
Chân trái Đường Yến Châu bị bó thạch cao.
Bác sĩ nói có khả năng anh ta sẽ bị tàn tật suốt đời, nhưng bản thân anh ta vẫn không quan tâm như cũ.
Cậu hai nhà họ Vương nhìn người anh em tốt vẫn tiếp tục tìm đường sau nhiều năm như vậy cũng không có chút đồng tình nào.
""Tỉnh lại đi, cậu có cô ấy cũng không đến.""
""Cô ấy là minh tinh, sao cô ấy có thể không quan tâm đến danh tiếng của mình được?"" Đường Yến Châu cau mày, có chút khó hiểu.
""Năm đó cô ấy yêu tôi như vậy, thậm chí tôi gọi cô ấy đến uống đến chảy dạ dày cô ấy cũng không từ chối. Vì sao chứ? Tôi chỉ rời đi ba năm mà thôi...""
Vương Nhị trực tiếp cắt lời anh ta.
""Cho dù chúng ta cùng nhau lớn lên nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy cậu chẳng ra gì cả!""
""Cậu vừa đi Lâm Nhạc An đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng, sau đó vì quá thành thật nên bị công ty phong sát.""
""Em trai cô ấy bị bệnh, cô ấy không trả được tiền thuốc men, nếu không phải gả cho Giang Tự thì có khi ngay cả tiền an táng cũng không có, cô ấy gọi điện cầu xin cậu, cậu nói thế nào?""
""À, cậu không chỉ không nói câu nào với cô ấy mà cậu còn gọi điện cho những người quen biết cô ấy ở trong giới, nói nếu cho cô ấy mượn tiền thì gia tộc đừng hòng kinh doanh.""
""Cậu nói... cậu nhất định phải triệt đường sống của cô gái này.""
""Lúc đó tôi...""
Đường Yến Châu đỏ mặt cứng cổ muốn giải thích, kết quả lại bị Giang Tự lao từ ngoài vào đấm cho hộc .
Vương Nhị vừa định ngăn lại thì Giang Tự đã buông tay ra, anh sửa lại ống tay áo, chậm rãi nói:
""Nhà họ Đường sao, tôi dùng một tuần là có thể giải quyết xong.""
""Anh muốn nhà họ Đường trăm năm huy hoàng chỉ vì một câu của anh mà lụi tàn sao?""
Đường Yến Châu lau vết ở khóe miệng, bên tai là lời cảnh cáo.
Nhưng anh ta vẫn theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa.
Giọng nói anh ta run rẩy nhưng chính anh ta cũng không phát hiện ra: ""Cô ấy không đến sao?""
Vương Nhị cũng hết cách: ""Cậu mẹ nó biết có ngày hôm nay rồi mà sao ngày trước còn làm vậy?""
Giang Tự nghe vậy lại muốn ra tay, Vương Nhị nhanh chóng ngăn anh lại:
""Đừng đừng, ảnh chụp lão Đường đã sớm đốt sạch hôm cậu ấy nhận được rồi, cậu ấy bị lừa đá nên mới dùng cách này ép Nhạc An quay về!""
Giang Tự nghi ngờ nhìn Vương Nhị.
Vương Nhị lập tức chân thành nói: "Tôi lấy nhà họ Đường ra thề!""
Giang Tự xem xét thêm một lúc, hỏi thêm mấy câu nữa, sau khi xác định đối phương không nói dối, anh xoay người định rời đi thì lại bị Đường Yến Châu gọi lại.
""Cô ấy bẩn, anh không thích thì trả lại cho tôi đi.""
Giang Tự nghe vậy lập tức xoay đầu lại, lần đầu tiên bỏ hết sự giáo dục mình nhận được xuống.
""Anh dùng miệng để đi đại tiện đấy à? Nói gì mà thối vậy?""
Đường Yến Châu không còn kiêu ngạo như quá khứ, anh ta nhận ra được điều gì đó, thậm chí còn có chút hèn mọn cầu xin: ""Cô ấy là do tôi chăm sóc, xin anh trả cô ấy lại cho tôi.""
Giang Tự lấy một tấm thẻ từ trong ví ra rồi ném xuống mặt đất: ""Đây, trả hết cho anh.""
""Tôi sẽ liên lạc với ông Đường để đưa anh về Mỹ, tránh cho anh ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi và vợ tôi.""
Giang Tự rời đi, Vương Nhị nhìn Đường Yến Châu vẫn còn cố chấp cầm điện thoại gọi thì chỉ cảm thấy xót xa.
Những người như họ vừa ra đời đã có rất nhiều thứ trong tay.
Có lẽ chỉ khi thật sự mất đi rồi họ mới biết quý trọng.
Con trai duy nhất của nhà họ Giang là một ngoại lệ.
Tính cách nghiêm túc, sự nghiệp thành công, người yêu ở bên, tình cảm không thay đổi.
Nghĩ mới thấy anh không gặp chút rắc rối nào trong cuộc đời.
2.
Gần đây Giang Tự thấy rất bực bội.
Vợ đã đồng ý viết thư tình cho anh nhưng mà mãi vẫn chưa làm, còn để anh phòng không gối chiếc.
Nguyên nhân, vợ gia nhập đoàn làm phim.
Anh đã dành thời gian ra để điều tra chuyện năm đó để chắc chắn tương lai sẽ không còn tai họa ngầm.
Càng tra anh càng cảm thấy đau lòng.
Tại sao vợ của anh lại phải trải qua những chuyện như vậy chứ...
Ai ngờ mấy ngày sau đó, đêm nào Giang Tự cũng mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, anh quay về thời thiếu niên, đứng trên một hành lang xa lạ.
Đột nhiên phòng học cách đó không xa vang lên tiếng hét: ""Không được...""
Đó là giọng thiếu niên, giọng nói mang theo sự sợ hãi xen lẫn đau khổ.
Giang Tự nhanh chóng đi đến.
Anh đạp cửa ra, cửa vừa mở đã thấy một tốp nam nữ đang hút .
Trang phục của bọn họ khác nhau, tóc vừa nhuộm vừa uốn, ánh mắt ngang bướng hung ác.
Họ vây quanh một cô gái gầy yếu đang nhắm chặt mắt bị trói trên ghế, trên người không có mảnh vải che thân.
Tay Giang Tự run lên, anh đi về phía trước mấy bước, anh nhìn càng rõ hơn.
Nữ sinh trang điểm đậm nhai kẹo cao su nhìn anh, trong tay cô ta là một cái máy chụp ảnh cũ.
Nam sinh cao nhất trong đám đó đứng gần cô gái kia nhất, trong tay cậu ta cầm một cây gậy sắt.
Một đầu của gậy sắt cắm xuống chậu than đang cháy.
Mà bên hông của cô gái kia cũng có một vết bỏng màu nâu rất đáng sợ.
""Mẹ nó, không có việc gì thì biến đi! Không thấy ở đây đang dạy dỗ người khác sao?""
Nam sinh đi đầu cầm gậy sắt chỉ vào Giang Tự thì bị nữ sinh cầm máy ảnh kéo lại.
""Thật đẹp trai nha, đừng có dọa người ta.""
Một giây sau, Giang Tự trực tiếp cầm ghế lao đến.
Anh hành động nhanh như chớp, nhảy lên đá vào người nam sinh kia.
Động tác gọn gàng không chút lằng nhằng.
Một phút sau trên mặt đất đã có người nằm kêu gào.
Cô gái nghe thấy tiếng động đã sớm mở mắt, đôi mắt đỏ hồng hoảng sợ nhìn anh.
Rụt rè giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi vậy.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình không mặc quần áo, sự sợ hãi dần trở thành sự khó xử.
Yết hầu Giang Tự hơi căng lên, anh nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người cô gái, sau đó bắt đầu giúp cô cởi dây.
Áo khoác rất lớn, cô gái lại rất gầy, cơ thể lập tức được che đi một nửa.
Giang Tự đưa tay, nhớ ra đối phương còn chưa biết mình là ai thì nói: ""Có thể ôm em đến phòng y tế không?""
""Anh... là ai?""
Giọng nói của cô gái trời sinh mềm mại, ánh mắt cô có chút cảnh giác.
Nhớ đến tài liệu mình tìm được, Giang Tự không chút hoảng hốt mà nói dối:
""Người thân của anh nhận nuôi hai em, nhờ anh bảo vệ các em. Em trai em đâu?""
Cô gái nhỏ đánh giá rất lâu mới quyết định tin tưởng.
Cô từ từ vươn tay ra chỉ về phía khuất trong phòng học.
Lúc này Giang Tự mới thấy thiếu niên bị trói lại trong góc phòng học.
Giọng nói lúc đầu anh nghe thấy chắc do đối phương phát ra.
Thấy Giang Tự đánh bại những tên côn đồ kia, ánh mắt thiếu niên có chút chờ mong nhìn anh.
Giang Tự mau chóng đến cởi dây thừng ra cho cậu, sau đó mang hai người về nhà.
Anh dùng thẻ của mình thuê một căn phòng nhỏ ở thành phố xa xôi này, sau đó nói người nhà mình chuyển trường.
Mấy ngày tiếp theo Giang Tự mới ý thức được giấc mơ này hình như hơi dài.
Anh hơi tò mò về trạng thái của mình ở hiện tại, nhưng rõ ràng thiếu nữ thiếu niên không có cảm giác an toàn ở nơi này càng cần anh hơn.
""Người thân của anh thật sự nhận nuôi bọn em sao? Vì sao bọn em không thấy họ?""
""Giang Tự, anh lừa em đúng không? Cô viện trưởng nói mấy tuần trước mới có người làm thủ tục nhận nuôi, là trước khi anh cứu bọn em mới có người làm thủ tục.""
""Hơn nữa ai sẽ nhận nuôi hai đứa nhỏ lớn như vậy chứ...""
Giọng nói cô gái có chút buồn, đôi mắt xinh đẹp óng ánh nước.
Qua mấy tháng ở chung, họ đã thân thiết hơn nhiều.
Cô gái nhỏ cũng được nuôi cho mập mạp hơn, càng nhìn càng đáng yêu, giống như thiên thần trên trời.
""Chị! Theo em thấy thì anh Tự anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng là vừa thấy chị đã yêu, thấy sắc nổi lòng tham!"" Lâm Nhạc Thịnh vừa nói đã bị chị mình đánh cho một cái: ""Á! Sao lại đánh em! Chị nhìn xem! Ngay cả ăn tôm cũng là anh Tự bóc vỏ cho chị! Rõ ràng là muốn lấy chị về làm vợ!""
Cô gái cứng người, khuôn mặt đỏ bừng, màu đỏ nhanh chóng lan xuống cổ, cô đánh em trai mạnh hơn: ""Ăn cơm cũng không ngăn được miệng em!""
Giang Tự đeo bao tay, im lặng bóc tôm bỏ vào trong bát cô gái.
Cô gái nhìn Giang Tự, giọng nhỏ đi rất nhiều: ""Thật sao?""
Giang Tự suy nghĩ một chút, chỉ có thể khẳng định nói: ""Sau này em đúng là vợ của anh.""
Nghe vậy mặt cô gái càng đỏ hơn.
Sau đó Lâm Nhạc An bị bệnh phải đi viện, lúc đi vào là Giang Tự bế vào, lúc đi ra cũng vậy.
Lâm Nhạc An nhìn chằm chằm thiếu niên đang ôm mình: ""Giang Tự, có phải anh rất thích bế em không?""
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghiêm túc: ""Em bị tụt huyết áp anh mới bế em.""
Lâm Nhạc An không tin lí do này: ""Nhưng anh cười rất tươi nha.""
Sau này cuối cùng Giang Tự cũng chờ được bức thư tình thuộc về mình.
Trong thế giới này, những ngọn đồi xanh đang cháy, những ngôi sao xa xôi đã biến mất.
Mưa gió dần biến mất, chỉ còn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Và nỗi nhớ bao trùm đất trời.
Giang Tự, em rất nhớ anh.
Giang Tự không hiểu, anh chỉ vào dòng cuối cùng, nhìn Lâm Nhạc An ở bên cạnh: ""Tại sao lại là rất nhớ anh? Không phải rất yêu anh sao?""
Lâm Nhạc An không nói gì, cô chỉ ôm chặt lấy Giang Tự, không nỡ buông tay.
Em rất yêu anh, cô ấy rất nhớ anh.
Hiện tại và tương lai cũng không thể không có anh.
Vậy nên, tỉnh mộng thôi.
[Hết]