Cô chỉ trừng mắt nhìn anh mà không nói một câu.
"Lạc Chỉ Hoàn, nếu cô còn nhìn tôi như vậy... Tôi sẽ cho là cô đang quyến rũ tôi đấy." Bồ Hướng Hoa nhướng mày, nói một cách nguy hiểm.
Lời của anh làm Chỉ Hoàn kinh hãi, vội vàng thu lại ánh mắt của mình.
Sao anh có thể nói ra những lời tà ác như vậy chứ? Chẳng lẽ với người phụ nữ nào anh cũng nói như vậy hay sao? Đột nhiên tim Chỉ Hoàn như bị cào xé vô cùng đau đớn.
"Tôi quên mất, cô đã là 'Tưởng phu nhân' rồi, nhưng mà... Tôi đã nhìn thẻ căn cước của cô, cô vẫn còn độc thân cơ mà? Vì sao người đàn ông kia lại tuyên bố anh ta là ba của con cô? Chẳng lẽ cô là single mom?" Vì để tìm kiếm ký ức, Bồ Hướng Hoa đã đọc qua thông tin cá nhân lưu tại phòng nhân sự công ty của Lạc Chỉ Hoàn, nhưng mà vẫn chưa tìm được chút gì có ích.
"Tôi không phải single mom... Tôi vẫn chưa có con!" Nhắc đến con, cảm xúc của Chỉ Hoàn lập tức dâng cao. Cô sợ nhất là Hạo Uy của cô bị cướp đi, cô không thể mất đi đứa con trai đã từng cùng cô vượt qua vô số bão táp mưa sa trên đường đời.
Thấy Chỉ Hoàn kích động giải thích, Bồ Hướng Hoa - người vốn có tâm cơ thâm trầm đã lập tức gieo hạt giống nghi ngờ lên lời nói của cô.
Không sao... Muốn điều tra xem cô có phải là single mom hay không là chuyện rất đơn giản. Hiện giờ, điều anh cần tìm hiểu thật cẩn thận đó là mối quan hệ mà bọn họ đã từng có.
Bồ Hướng Hoa chậm rãi bước từng bước tới gần cô, cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, sắc mặt của Lạc Chỉ Hoàn cũng càng lúc càng khó coi.
"Anh đừng tới đây..." Lạc Chỉ Hoàn sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc nào.
"Lạc Chỉ Hoàn, sao cô lại sợ hãi tôi như vậy?" Vẻ mặt hoảng hốt của cô khiến Bồ Hướng Hoa nhíu mày.
Anh là hồng thủy mãnh thú, hay là yêu quái nước sâu? Vì cái gì mà vừa nhìn thấy anh, Lạc Chỉ Hoàn đã sợ đến mất hồn mất vía? Những người phụ nữ khác đều là không mời mà tới, nghĩ cách trèo lên người anh, tại sao người phụ nữ này lại khác biệt như vậy?
Từ những phản ứng kỳ lạ của cô, lòng hiếu kỳ của Bồ Hướng Hoa đối với cô lại tăng thêm vài phần.
"Tôi không sợ anh... Cầu xin anh hãy thả tôi đi... Đừng chơi đùa tình cảm của tôi nữa... Cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi..." Đột nhiên, Lạc Chỉ Hoàn khóc nấc lên.
Tiếng khóc của cô như vặn xoắn làm đau nhức lòng anh, anh không hiểu mình đã làm gì khiến cô tổn thương, khiến cô khó chịu như vậy?
"Muốn tôi bỏ qua cho cô cái gì?"
"Anh trói linh hồn tôi... Vất vả lắm nó mới được thả tự do... Vì sao lại muốn trói nó thêm một lần nữa? Đã rời xa rồi vì sao còn trở về..." Cô không ngờ, hôm nay đến Uy Triển, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã phải gặp người mà mình không dám đối mặt nhất, người cô trượt xuống dọc theo chân tường, suy sụp ngồi dưới đất khóc tấm tức.
Anh không hiểu, vì sao những giọt nước mắt của cô lại giống như những sợi tơ quấn lấy tim anh. Anh là người máu lạnh cực kỳ, chưa từng bị quấy nhiễu bởi nước mắt phụ nữ, nhưng vì sao hôm nay lại phá lệ bởi vì cô?
Cô nói những lời kia vô cùng hàm hồ, không rõ ràng. Anh nghe không hiểu chút gì, nhưng không hiểu sao lòng anh lại chua xót đau đớn như vậy?
"Đừng khóc..." Không hiểu động lực từ đâu khiến anh khom người, nâng Chỉ Hoàn đứng dậy từ dưới đất, hơn nữa còn ôm cô vào lòng, dùng bàn tay khe khẽ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi.
Vòng tay quen thuộc này, là bờ bến mà cô đã từng dựa vào vô số lần...
Cô không phẫn nộ kháng cự, mà chỉ lẳng lặng ở trong vòng ôm của Bồ Hướng Hoa. Dường như thời gian cũng vì bọn họ mà dừng lại tại thời khắc này.
Người xinh đẹp trong lòng, hương thơm quen thuộc lại một lần nữa khiến Bồ Hướng Hoa như lạc vào cơn sóng triều trong ký ức.
Vì cái gì mà khi ôm cô lại cảm thấy quen thuộc như thế, chỉ một cái ôm nhẹ nhàng cũng có thể gợi lại một góc khuất đã bị nghiền nát trong trí nhớ.
"Tôi không biết trước kia tôi và cô đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi không hề có ác ý với cô. Tôi chỉ muốn biết rõ vì sao cô lại khiến cho tôi có cảm giác quen thuộc đến vậy. Tôi nhớ là mình chưa từng gặp cô... Nhưng vì sao lại cảm thấy cô nhìn rất quen, mùi hương trên người cô, giọng nói dịu dàng khi nói chuyện, hành động vỗ trán khi căng thẳng, biểu cảm né tránh khi sợ hãi... Mỗi một động tác của cô không hiểu vì sao lại cho tôi cảm giác như đã từng quen biết?" Bồ Hướng Hoa nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng, nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào, thu hoạch được cũng chỉ là khoảng ký ức mông lung.
Lời anh nói khiến Chỉ Hoàn khóc càng dữ hơn.
Anh lại định dùng thủ đoạn gì đến đùa giỡn cô có đúng không? Vì sao đã qua lâu như vậy rồi, mà anh vẫn xấu xa như thế?
"Anh lại muốn trêu chọc tôi sao? Đầu tiên giả bộ không biết tôi... Sau đó lại lừa gạt, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay rồi hung hăng vứt bỏ tôi một lần nữa? Người ta có thể ngu ngốc một lần, nhưng sau khi rút ra được bài học kinh nghiệm, thì tuyệt đối không thể làm kẻ ngốc lần thứ hai nữa đâu!" Chỉ Hoàn ở trong lòng anh không ngừng lắc đầu, như thể đối với anh, cô đã vô cùng thất vọng và đau lòng rồi.
"Lạc Chỉ Hoàn, có lẽ cô không biết, tôi đã từng bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng... Sau lần đó, tôi đã mất đi một phần ký ức. Có lẽ, cô chính là một phần ký ức đó?" Nghe cô nói vậy, dường như anh từng là người phụ bạc cô?
Chỉ Hoàn không nói gì, chỉ để lại cho anh một nụ cười lạnh lẽo.
"Thu hồi những lời dối trá buồn cười này của anh đi! Tôi chưa ngu đến mức đi tin lời anh nói đâu..."
Vừa nói xong, đột nhiên Chỉ Hoàn bị anh đẩy mạnh ra. Trong nháy mắt, cô còn cho là anh bị nói trúng tim đen mà thẹn quá hóa giận, nhưng không ngờ anh lại vén tóc trên trán lên, nơi đó lộ ra vầng trán... cùng với một vết sẹo nhỏ dài chừng cm.
Trông thấy vết sẹo kia, tim Chỉ Hoàn như bị lỡ một nhịp đập.
Từ hình dạng của nó, có thể thấy được đã từng trải qua điều trị thẩm mỹ, nhưng qua dấu vết còn sót lại, có thể nhìn ra miệng vết thương rất nghiêm trọng...
Sẹo... Trước kia da dẻ Bồ Hướng Hoa vô cùng mềm mịn, đừng nói là một vết sẹo, ngay cả một vết thương nhỏ xíu cũng không có... Nói như vậy, những lời anh nói có thể là sự thật... Nhưng mà, sao cô biết lời anh nói có đáng tin hay không?
"Đây là lần đầu tiên mà tôi gặp chuyện như vậy... Theo lời Tiểu Lam, nếu chỉ chậm một phút đồng hồ, thì rất có thể tôi đã không còn trên cõi đời này rồi... Lạc Chỉ Hoàn, sao cô lại khóc? Cô đừng khóc mà!" Bồ Hướng Hoa thấy Chỉ Hoàn vốn đã ngừng rơi nước mắt lại bắt đầu khẽ nấc lên, vội vàng vỗ về cô.
Khó trách ánh mắt của anh lại xa lạ, giọng điệu lại lạnh lùng như vậy... Thì ra anh đã quên tất cả mọi chuyện liên quan đến cô...
Nhưng như vậy cũng tốt, không cần phải đối mặt với chuyện quá khứ kinh khủng kia một lần nữa.
"Tôi hi vọng cô có thể kể hết cho tôi nghe những chuyện trong quá khứ."
"Sớm đã quên, cần gì nhắc lại nữa? Tôi nghĩ những hồi ức kia không khiến anh cảm thấy vui vẻ gì đâu. Tôi sẽ không nhắc lại... Anh cũng nên quên đi!" Chỉ Hoàn thật hâm mộ anh vì anh có thể quên tất cả, đó là lối thoát mà những năm qua cô luôn nghĩ đến, nhưng vẫn không sao thực hiện được!
"Tôi có quyền được biết rõ!"
"Nhưng tôi không có nghĩa vụ nói cho anh biết!" Đột nhiên, cô cảm thấy Bồ Hướng Hoa không còn chút xíu lực sát thương nào với mình, bởi vì, anh đã quên hết rồi!
"Lạc Chỉ Hoàn, cô muốn tôi ép cô phải nói sao?" Lúc này, Bồ Hướng Hoa lạnh mặt.
"Tôi đã nói rồi, cho dù biết được những chuyện kia, anh cũng không cảm thấy hạnh phúc gì, mà ngược lại còn đau khổ hơn. Cho nên, hãy quên chúng đi! Hôm nay đến đây thôi... Về sau... Hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại..." Nói xong, Chỉ Hoàn đẩy anh ra, chạy ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Bồ Hướng Hoa không kịp ngăn cản, chỉ có thể mặc cho cô rời đi rất nhanh chóng.
Cô không thể nào ở cùng anh từng giây từng phút được nữa rồi. Anh đã quên cô, điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng... Điều này cũng có nghĩa rằng... Trong đầu anh hoàn toàn không có sự hiện hữu của cô, quá khứ của hai người họ cũng đã bị xóa sạch rồi.
Như vậy cũng tốt... Chí ít cô không cần phải lo lắng rằng anh sẽ cướp mất Hạo Uy...
Nhưng, cô thực sự cảm thấy vui vẻ sao? Không còn liên quan nữa, đây không phải là điều mà bấy lâu nay cô vẫn một mực hi vọng đấy sao?
Vậy còn những chờ mong nhỏ nhoi đằng sau nỗi bi thống suốt những năm qua là gì đây?
Ra khỏi tòa nhà, trên trời đổ mưa như trút nước...
Lạc Chỉ Hoàn đứng dưới lầu nhìn rèm mưa giống như đang khóc thương thứ tình cảm không được thừa nhận kia, chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ vụn vỡ mà bọn họ đã từng trải qua...