Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

chương 76: phiên ngoại ~ cầm thú tự bạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguyên Đại Bạch tự bạch ~

Tên của ta là Nguyên Đại Bạch, năm nay gần nửa tuổi, chủ nhân của ta là một cậu trai rất đẹp, hắn luôn luôn hỉ nộ vô thường, lúc hắn vui vẻ sẽ cho ta ăn gà, tắm cho ta. Hắn cười rộ lên rất đẹp, con mắt cong thành hình trăng non, trên mặt còn có má lúm đồng tiền, lúc ấy ta chỉ hận con mắt ta quá nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy thiếu. Thế nhưng hắn cũng hay tức giận, vừa giận liền lật bàn. Ta thích hắn lật bàn nhất! Thật sự là rất bảnh! Đồ ăn ngon toàn bộ từ trên bàn lật úp xuống! Lúc ấy ta lại hận chân ta quá ngắn, cướp thức ăn không nhanh bằng gấu chó, gấu chó luôn luôn đảo quanh cả phòng cướp đồ ăn với ta, vừa cướp vừa ô ô: “Kay, sao anh lãng phí thế...”

loading...

Ta không biết chủ nhân nuôi gấu chó từ bao giờ, nói chung sớm hơn ta, vậy nên hắn được chiều hơn ta, vậy nên, ta đố kị hắn!

Ta luôn luôn xa cách gấu chó, nhưng gấu chó luôn luôn tới nịnh bợ ta. Hôm nay gấu chó mang ta ra ngoài tản bộ, gặp chihuahua tiểu Lộc dưới lầu, con chó kia bộ dạng cũng quá kỳ cục, đuôi cũng không thấy, không biết có phải bị kẹt vào cửa đứt mất rồi không, thật đáng thương.

Chủ nhân của tiểu Lộc là một bác gái rất hòa ái, bác gái cùng gấu chó nói mấy câu, ta không nghe rõ là nói gì, hình như có nhắc tới họ hàng xa nào đó, gấu chó lắp bắp nói vài câu, ta lại càng nghe không rõ. Chủ nhân lúc này xuất hiện, rất lễ phép chào hỏi với bác gái, sau đó mang theo gấu chó về nhà, ta còn chưa đến bãi cỏ dưới lầu đi ị, vì vậy gâu gâu kêu. Chủ nhân cười móc ra một cái bít tất, trói miệng ta lại.

Lại nói, chủ nhân gần đây tâm tình ác liệt, lớp học của hắn có một học sinh chuyển trường thường đùa giỡn hắn, không phải trộm sờ thì là trộm hôn... Trẻ con hắn không đánh được, không thể làm gì khác hơn là trở về đánh gấu chó cho hả giận...

Sau khi chủ nhân trói lại miệng ta, liền vừa véo vừa đánh vừa đá gấu chó, gấu chó đáng thương...

Ta rất muốn đi ị, thế nhưng ta biết nếu ị trong nhà, chủ nhân sẽ đánh ta y như đánh gấu chó, vì vậy ta nhẫn ta nhẫn...

Cuối cùng, ta nhịn không được nữa, không thể làm gì khác hơn là trốn dưới bàn trà len lén ị một chút, nếu chủ nhân phát hiện ta chết không thừa nhận, làm bộ là gấu chó làm.

Khi ta một thân thoải mái từ dưới bàn trà bò ra, thấy chủ nhân không đánh gấu chó nữa, hắn đang cùng gấu chó dính với nhau, thấy không rõ lắm bọn họ đang làm gì, ta đổi một góc khác nhìn... Phát hiện chủ nhân đang cùng gấu chó miệng đối miệng... A! Nhất định là đang cướp thức ăn! Thật quá đáng, ta cũng muốn! Ẳng ẳng ẳng... Cái miệng bị trói, thật phiền phức...

Bọn họ ăn xong, khóe miệng chủ nhân ngậm ý cười, sờ sờ khuôn mặt gấu chó, dùng tiếng nói nhu hòa nói: “Đồ ngốc, anh yêu em.”

Gấu chó nói: “Em cũng yêu anh.”

Ta phẫn hận nghĩ: nhất định là gấu chó vuốt mông ngựa đem thứ tốt tặng cho chủ nhân ăn!

Chủ nhân hỏi: “Ngu ngốc, vừa rồi đánh em đau không?”

Gấu chó nói: “Đau...”

Chủ nhân yêu thương hôn hôn hắn, “Anh thổi thổi cho em, đau đau chạy mất.”

Thật buồn nôn! Mắt ta trợn trắng, dùng chân trước gạt gạt bít tất trên miệng, cọ nửa ngày mới kéo xuống được, a! Thoải mái hơn! Ta ngẩng đầu — oa đệt! Bọn họ lại cướp thức ăn! Cướp kịch liệt hơn vừa rồi! A — ta cũng muốn... Ta một chiêu phi cẩu thăng thiên lủi lên sô pha, nhào tới cướp ăn!

Chỉ nghe chủ nhân hô to: “Tên ngốc! Con chó này làm gì?”

Gấu chó: “Ô ô, em cũng không biết...”

Chủ nhân xách cổ ta, ném xuống sô pha, “

Ngày mai đem con chó này đi tiêm vắc-xin phòng dại!”

Sao lại vậy? Thứ tốt chỉ cho gấu chó ăn... Ô ô, không công bằng...

Chủ nhân bắt đầu cởi quần áo, lộ ra làn da giống như nắm gạo nếp, ta nhìn thẳng chảy nước miếng, gấu chó ôm nắm gạo nếp càng không ngừng cắn cắn cắn, nắm gạo nếp cũng... Không đúng, là chủ nhân của ta cũng ôm gấu chó cắn cắn cắn...

Khẩu vị của chủ nhân thật kỳ quái... Gấu chó có cái gì ăn ngon?

Gấu chó ăn ăn, lại dùng móng vuốt cởi quần chủ nhân, một đường liếm liếm liếm... Chủ nhân đang hừ hừ, hừ rất dễ nghe...

Ế? Cái gì kia? Ta nghiêng đầu, vểnh tai, trừng mắt to — lạp xưởng màu hồng phấn? Xuất hiện từ bao giờ vậy?

Thật quá đáng! Nhất định ăn rất ngon! Gấu chó ngậm lấy lạp xưởng liếm liếm, sau đó một ngụm ăn vào trong miệng...

Ta nóng nảy, luống cuống tay chân đạp lên sô pha, đem đầu cũng thấu tới, đuôi cuồng vẫy.

Sắc mặt chủ nhân rất kém, hắn hỏi gấu chó: “Con chó này điên rồi sao?”

Ta duỗi cổ, ngửa mặt lên trời hô to: “Gâu ẳng gâu gâu ẳng — (ta cũng muốn ăn lạp xưởng –)”

Gấu chó ngậm lạp xưởng, nghi hoặc nhìn ta, ta dùng chân trước đẩy khuôn mặt hắn ra, hộc lưỡi, chảy nước bọt: cho ta ăn một ngụm ~~

Chủ nhân một cái tát đem ta từ trên sô pha vung xuống, sau đó cũng đem gấu chó đánh xuống sô pha, rít gào: “Nhốt con chó ngu này vào WC!”

Phải thừa nhận, gấu chó dịu dàng hơn chủ nhân rất nhiều, hắn một tay bụm mặt, một tay cẩn thận xách ta lên...

Ta ở trong WC nghe thấy chủ nhân ở bên ngoài thấp giọng thúc dục: “Động tác nhanh một chút! Lề mề cái gì?!”

Gấu chó nói: “A, à.”

Một lát sau, chủ nhân mắng người: “Con mẹ nó gấu chó chết giẫm làm nhiều lần như vậy kỹ thuật một chút cũng không có tiến bộ!”

Lại một lát sau, rất kỳ quái, chủ nhân không mắng nữa, còn liên tục gọi lên gấu chó...

Ừm, ta mệt rồi, quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, không biết ngủ bao lâu, đang mơ tới lạp xưởng nóng hôi hổi thơm ngào ngạt vừa nhảy vừa chạy đến trước mặt ta, ta hé miệng gâu gâu cắn xuống, còn chưa nếm ra vị đã bị đánh thức. Không biết gấu chó lại làm chuyện gì chọc chủ nhân tức giận, chủ nhân lại mắng: “Gấu chó chết giẫm! Còn chưa xong sao! Đệt! Ông đây sắp chết!”

Ai... Ta đói bụng, ta khát...

Ta ở trong WC quay một vòng, ghé lên một cái bồn màu trắng nhìn xuống, nước trong quá! Ta duỗi cổ... Với không tới, ta cố gắng hơn... Vẫn không tới, ta lại... Uỵch...

Nếu ngã vào, vậy uống no nước đi... Ta đang uống, cửa WC mở, ta lộ ra khuôn mặt nhìn một chút, chủ nhân đứng ở cửa WC, không mặc quần áo, một thân mồ hôi... Thế nhưng thật đẹp mắt a ha ha ha... Ế? Sắc mặt chủ nhân sao khó coi như vậy?”

Oa đệt! Tên ngốc! Mau vào xem con chó ngu này đang làm gì! Mẹ của con ơi –“

Lương Đô Đô tự bạch ~

Ta là Lương Đô Đô, năm nay gần tuổi, mấy tháng trước đây, ta đang ở trong đống rác tìm cá ăn, cái kia ngon! Đừng nói, hiện tại nhớ tới quả thực là nước bọt chảy ròng! Giữa lúc ta đang chổng mông lên trời vùi đầu trong đống rác, mơ hồ nghe có tiếng “Meo meo...”

Ta từ trong đống rác nâng đầu lên, thấy bên cạnh đống rác ngồi chồm hổm một... Đứa trẻ đáng yêu? Nói chung hắn cười rất ngốc rất ngây thơ, hai mắt đen lúng liếng tối như mực, ôn hòa kêu: “Meo meo...”

Oan nghiệt! Không biết ta lúc đó trúng cái gì, hay bị dáng cười vô hại kia mê hoặc? Hay là do miếng cá thu đao khô trong tay hắn quá thơm?

Ta thong thả bước tới, cao ngạo dùng chân trước cào cào cá thu đao, “Meo meo méo?”

Hắn dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Cho mày ăn nha ~”

Tốt bụng như vậy? Ta lại hỏi: “Meo meo cát?”

Hắn nói: “ đồng tiền một xiên nha, Đình Đình một ngày chỉ cho tao đồng ăn vặt.” Nói giơ lên một miếng đậu phụ khô, “Cá thu đao cho mày ăn, tao chỉ ăn đậu phụ khô thôi.”

Vô tư cỡ nào! Thánh khiết cỡ nào! Vĩ đại cỡ nào nha! Ta bị cảm động, thả lỏng cảnh giác, đang muốn cúi đầu ăn cá... Bầu trời đột nhiên tối sầm, một túi vải thô chụp ta vào.

Ác ma mặt người dạ thú kia kéo khóa túi lại, ngửa mặt lên trời cười to: “Oa cạc cạc cạc cạc... Hắc hắc, ha ha ha khụ khụ khụ... Bắt được rồi!” Sau đó là tiếng cắn cá thu đao: “A ăn ngon ăn ngon ~~ ” Sau đó là tiếng cắn đậu phụ khô: “A, cái này cũng ăn ngon ~ “

Vì vậy, ta bị mang về nhà hắn, cuộc sống ác mộng của ta cứ như vậy bắt đầu!

Lúc ta ở trong đống rác muốn đại tiện chỗ nào thì đại, thế nhưng ở chỗ này, mặt lá bài chuẩn bị cho ta một chậu cát mèo, ép ta phải đi ị trong đó! Còn có, ta ở trong đống rác chưa bao giờ tắm, một thân mùi đàn ông mê người, thế nhưng từ khi tới đây, mặt lá bài ba ngày hai đầu tắm cho ta, hiện tại trên người ta chỉ có cái mùi hoa lài ghê tởm này, ngửi vào thật muốn nôn!

Còn có, ta ở trong đống rác muốn ngủ ở đâu thì ngủ, thế nhưng ở chỗ này, khi ta cuộn tròn trong nồi cơm điện ngủ, mặt lá bài liền thô lỗ ném ta về chỗ sô pha, ta vừa mới lim dim ngủ trên sô pha, yêu nghiệt liền ôm lấy ta nắn bóp một trận, ta hao hết thiên tân vạn khổ cũng không chạy khỏi ma chưởng của hắn, may là mặt lá bài gọi hắn đi ăn, ta mới thở ra được một hơi. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, yêu nghiệt lúc đi ngủ còn xách ta ném lên giường, ta ghét nhất là ngủ cùng hắn, tướng ngủ của hắn quá trí mạng, ta đem đầu rút ra khỏi cánh tay hắn, chân lại bị đè, rút chân, bụng lại bị đè, khó khăn chui ra, hắn xoay người một cái... Ta cả người... Không, cả mèo đều bị đè... Ta ở chỗ bụng hắn thống khổ rên rỉ: “Meo meo ~~~ cát... Meo meo — cạc cạc...”

Mặt lá bài bị ta đánh thức, đem ta từ hố lửa kéo ra, thế nhưng thái độ rất ác liệt, hắn túm cái đuôi mèo gợi cảm của ta từ dưới bụng yêu nghiệt kéo ra ném xuống giường. Ta ôm một quả tim bị vỡ thành mảnh nhỏ tìm được đường sống trong chỗ chết, khập khiễng trốn về sô pha của ta.

Còn có, điểm chết người chính là, ta ở trong đống rác muốn ăn lúc nào thì ăn, thế nhưng ở chỗ này, một ngày bữa đúng giờ, phi thường không có nhân tính! Thời gian công tác của ta rất dài, vậy nên thường thường quên ăn, chờ ta làm xong việc, phát hiện cơm đã bị đổ, vì vậy ta chỉ có thể đói bụng chờ bữa sau.

Mượn ngày đó mà nói đi, ta chăm chú công tác một ngày đêm, cuối cùng cũng cắn nát được cái đệm sô pha, lúc này mới cảm thấy đói bụng, nhưng khi trở vào bếp, phát hiện cơm đã bị đổ sạch, trong thùng rác cũng rỗng tuếch... Ta nhảy lên bàn, thực đáng tiếc, cái gì cũng không có... Lúc này, ta phát hiện... Cửa tủ lạnh bị mở!!!

Ta dựng thẳng cái đuôi gợi cảm phi tới, húc cửa đẩy ra — oa! Nước bọt của ta ào ào toàn bộ chảy ra...

Sau khi ăn uống no đủ, ta liếm sạch miệng, còn không quên đóng cửa tủ lạnh, ta là một con cầm thú thông minh ~~

Buổi tối, chuyện cực kỳ bi thảm xảy ra, mặt lá bài hỏi yêu nghiệt: “Có phải em ăn vụng đồ trong tủ lạnh không?”

Yêu nghiệt nói: “Không có.”

Mặt lá bài xách tai yêu nghiệt: “Em là mèo hả? Ăn thành như vậy?!!”

Yêu nghiệt ô ô: “Em, em...”

Mặt lá bài mỉm cười, cười đến toàn thân ta dựng thẳng tóc gáy, ta sợ hãi trốn đến chậu cát mèo giả vờ đang đi ị, chỉ thấy mặt lá bài ấn ngã yêu nghiệt lên sô pha, hung ác độc địa lột quần áo của yêu nghiệt, yêu nghiệt khóc nói: “Em không dám nữa lần sau không dám nữa ô ô...”

Ta áy náy toàn thân run: yêu nghiệt cư nhiên thay ta gánh tội?

Mặt lá bài lột sạch yêu nghiệt, sau đó một ngụm cắn lên cổ yêu nghiệt!

Quá kinh khủng! Ta thần tốc vùi đầu vào trong cát, sợ đến toàn thân run, tiếng yêu nghiệt cầu xin tha thứ không ngừng vang lên bên tai ta: “A đau... Anh nhẹ chút... Ô ô...”

“Ư... Đình Đình, chậm một chút... Ư...”

“Ưm, em chỉ ăn một cái chân gà... Ai nha... Ư ~ ư ~ không dám nữa ~~ ư ~ thực sự không dám nữa... Ưm...”

Ta xa xa nghe thấy thanh âm sô pha đang rung động, yêu nghiệt đáng thương, nhất định bị mặt lá bài chặn miệng đánh đập...

Giết khỉ cho mèo xem ~

loading...

Chuyện này qua đi, ta tiều tụy không ít, dù công tác có bận, cũng không dám quên giờ ăn, tuyệt đối không dám ăn vụng nữa.

Ta đã từng vô số lần mộng tưởng trở về đống rác của ta, thế nhưng khi ta đứng ở trên sân thượng nhìn về phía xa xa, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn... Ta rốt cục tuyệt vọng — tầng ơi!!

Yêu nghiệt ở phía sau ta, phỏng chừng là bị bóng lưng oai hùng dũng cảm của ta cảm hóa, hắn hỏi: “Đình Đình, nó làm sao vậy?”

Mặt lá bài trả lời: “Luẩn quẩn trong lòng.”

Yêu nghiệt: “Nó muốn nhảy xuống sao?”

Mặt lá bài: “Có thể.”

Yêu nghiệt: “Vậy chẳng phải sẽ rơi tan xương nát thịt?”

Mặt lá bài: “Mèo có cái mạng, không chết được.”

“Ồ?” Yêu nghiệt xách ta lên, “Em thử xem.”

Meo meo méo — ta chết sống ôm cây phát tài, nước mũi nước mắt đồng loạt như bão táp: Meo meo méo cát cạc —

Mặt lá bài hòa ái cười cười, “Đồ ngốc, đừng ném từ đây xuống.”

Ta thở phào nhẹ nhõm: mặt lá bài cũng không phải không biết thường thức như thế ~

Mặt lá bài tiếp tục nói: “Em đem nó lên nhà Hoàng Cửu Cửu, từ tầng ném xuống thử xem ~”

Meo meo méo — meo meo cát — ta sợ đến mất khống chế...

Ta là Hoàng Tiểu Hắc, ta không biết ta bao nhiêu tuổi, ta là một con chim rất thông minh, không như các cầm thú khác. Ta có thể nói, không giống con mèo ngu dưới lầu, chỉ biết kêu “Meo meo méo”.

Chủ nhân đầu tiên của ta là một mỹ nam tử tao nhã, hắn là mối tình đầu của ta. Hắn đem ta từ trên thớt của quán ăn dân dã cứu ra, mang về nhà dùng khăn lông ướt lau sạch sẽ cho ta, còn cho ta ăn, ta nguyên bản dự định bên nhau trọn đời với hắn, thế nhưng mỗi một tình nhân của hắn đều ngấp nghé tới ta.

Buổi tối ngày thứ hai ta ở nhà hắn, một người đàn ông lưng hùm vai gấu tới, từ cửa vào đã bắt đầu cởi quần áo, ôm chủ nhân của ta loạn mổ, nhất định rất đau, kỳ quái chính là, chủ nhân của ta cũng không phản kháng, tùy ý dã thú đặt hắn ở trên vách tường lại đặt trên sàn nhà lại ấn đến sô pha lại ấn trên bàn trà lại đè xuống giường...

Nhân loại thật kỳ quái...

Dã thú và chủ nhân của ta cả người trần truồng ở trên giường dây dưa đến dây dưa đi, ta rất bội phục thể lực của dã thú, cư nhiên có thể vận động kịch liệt lâu như vậy! Bọn họ đánh nhau rất lâu rất lâu sau mới dừng lại, ta đều mệt nhọc, đang muốn nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật, chợt nghe dã thú hỏi: “Ế, chim gì kia?”

Chủ nhân của ta nói: “Không biết, bạn cho, nói không chừng là chim công.”

Cát? Cái mỏ của ta cũng rút gân! Chim công??

Dã thú hắc hắc cười rộ lên: “Ngốc, cậu bị lừa rồi, nhìn nó xấu như vậy, sao có thể là chim công! Tôi xem giống chim sẻ hơn!”

Nói bậy! Ta rõ ràng là thiên nga!

Chủ nhân rất thất vọng “A?” một tiếng: “Chim sẻ? sao có thể, anh xem nó còn chưa mọc đủ lông, chờ mọc đủ rồi là có thể biết đây là chim gì.”

Dã thú nói: “Ha hả, còn chờ mọc lông làm gì? Hiện tại nướng ăn luôn đi, lông cũng không cần nhổ.”

Cát! Ta lui vào góc lồng sắt, khàn cả giọng rống lên: “Cát –“

Chủ nhân “Xùy” cười: “Ông chủ Mạch, anh đói đến thế sao?”

Dã thú cười dâm: “Cậu sẽ cho tôi ăn no!” Xoay người đè chủ nhân xuống... Lại bắt đầu cắn rồi áp...

Tình nhân của chủ nhân thường thường đổi, nhưng không ai nhận ra thân phận của ta, bọn họ có người nói ta là chim trĩ, có người nói ta là vịt hoang, có người nói ta là thú mỏ vịt trong truyền thuyết...

Rốt cục có một ngày, chủ nhân đưa một người đàn ông rất nhã nhặn rất tuấn tú trở về, hắn nói với người đàn ông kia: “Bác sĩ Hoàng, anh xem nó là chim gì?”

Người được gọi là bác sĩ Hoàng đỡ kính mắt, quan sát ta nửa ngày, nói: “Hình như là chim sáo đá.”

Quá tổn thương tự tôn người ta! Sao ta có thể là loại chim đen xì đen xịt đó?!!

Bác sĩ Hoàng ôm ta từ trong lồng sắt ra, ôn hòa sờ sờ đầu ta, hắn nói: “Chim sáo đá rất thông minh, cậu đừng nhốt nó ở trong lồng mãi.”

Câu này ta thích nghe.

Bác sĩ Hoàng còn nói: “Chờ nói lớn lên một chút cậu có thể mang nó đi luyện lưỡi, nó có thể nói.”

Chủ nhân của ta ở bên cạnh cười đến hụt hơi, “Nói? Ha hả, ha hả... Bác sĩ Hoàng anh thật đáng yêu, như vậy đi, tặng anh thế nào, anh dạy nó nói.”

Vì vậy, chủ nhân của ta liền biến thành bác sĩ ngu ngốc này!

Hôm nay, ta đã là một con thiên nga biết nói muôn người say đắm, bác sĩ ngu ngốc còn nuôi một con sói to, lại nói, con sói này luôn làm ta cảm thấy đã gặp hắn ở đâu đó, chính là không nghĩ ra.

Chủ nhân có mới nới cũ, từ khi sói xám tới ta liền thất sủng. Chuyện này coi như thôi, ai ngờ, lại tới thêm một con sói nhỏ, chủ nhân hầu như không rảnh trò chuyện với ta, vừa đến lúc ăn cơm con sói liền há miệng kêu ngao ngao, chờ chủ nhân cho chúng nó ăn no.

Chủ nhân luôn luôn bóc thịt cá cho vào trong bát sói nhỏ, sau đó ném xương cá vào bát sói to, nói: “Đi gặm.” Hoặc là đem lòng đỏ trứng muối gỡ ra cho sói nhỏ ăn, sau đó đem cả lòng trắng lẫn vỏ trứng ném vào trong bát sói to, nói: “Ăn hết.” Hoặc là lấy phần thịt ngon lọc ra cho sói nhỏ ăn, phần nhiều mỡ nhiều xương đều quét sạch vào bát sói to...

Sói to đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm bát sói nhỏ, chi cần chủ nhân hơi không để ý một chút liền cấp tốc vươn móng vuốt sói cướp thức ăn trong bát sói nhỏ nhét vào miệng cắn...

Chủ nhân rất không nói gì nhìn nó... Sói nhỏ ô ô khóc, kỳ thực một giọt nước mắt cũng không rơi...

Chủ nhân lấy muôi gõ sói to, “Trả cho thằng bé!”

Sói to đem thức ăn đã cắn nát tươm nhổ lên mặt bàn, vẻ mặt hung ác nói với sói nhỏ: “Trả này!”

Thực sự là... Không có một chút tính tự giác làm vật nuôi, tranh giành tình nhân như vậy khiến chủ nhân khó xử biết mấy? Sói to và sói nhỏ đều rất dính người, chủ nhân đáng thương của ta mỗi ngày đáp ứng không xuể, ban ngày phải phòng bị sói nhỏ, buổi tối phải ứng đối sói to.

Sói nhỏ sáng sớm mỗi ngày mắt vừa mở liền bắt đầu động tay động chân náo loạn khắp nhà, thế nhưng đến buổi tối cơm nước xong bắt đầu làm bài tập, nó liền thành con sâu ngủ, úp mặt lên bàn cũng có thể ngủ.

Sói to vừa lúc tương phản, ban ngày rất dịu ngoan, chủ nhân chỉ đông nó không dám đi tây, chủ nhân muốn sao nó không dám đưa trăng, thế nhưng vừa đến buổi tối liền phát cuồng, chỉ cần sói nhỏ ngủ, soi to liền không hề dự triệu ngao ngao một tiếng cắn chủ nhân.

Chủ nhân kinh hoảng khẽ hô: “Chờ một chút chờ một chút...”

Móng vuốt sói to xẹt một chút trượt vào trong đũng quần chủ nhân, trong nháy mắt chủ nhân mềm nhũn, thở hổn hển nửa ngày, nói: “Tên khốn... Ư... Đừng ở chỗ này...”

Sói to quấn lấy chủ nhân, vẫy vẫy cái đuôi vù vào phòng ngủ, lạch cạch khóa cửa.

Thật không vui, không có cái xem ~

Mấy ngày hôm trước sói nhỏ mang ta ra ngoài chơi, ở siêu thị dưới lầu gặp chủ nhân trước của ta, nhiều năm không gặp, hắn vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, ta kích động, liên tiếp hô chào hỏi với hắn: “Đẹp trai — đẹp trai — cát — “

Chủ nhân trước cười ngã trái ngã phải, sờ sờ đầu sói nhỏ, hỏi: “Anh bạn nhỏ, đây là chim của nhóc sao?”

Sói nhỏ ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Chủ nhân trước ngồi xổm xuống cười với ta: “Mày còn có thể nói gì?”

Ta vội vã đem lời ta thuần thục nhất toàn bộ nói ra: “Khẩu giao — chết đi — người chim — bảo bối nhi — tên khốn — “

Chủ nhân trước sửng sốt giây, nhịn cười, nhịn cười.

Sói nhỏ xum xoe lôi kéo chủ nhân trước: “Anh ơi, chim của em còn có thể nói rất nhiều ~”

Chủ nhân trước gật đầu, “Anh, anh, anh đã nhìn ra...”

Sói nhỏ hỏi: “Anh, anh không phải ở đây đúng không, trước đây chưa từng gặp anh.”

Chủ nhân trước nghi hoặc: “Người ở đây em biết hết sao?”

Sói nhỏ đắc ý: “Không biết, thế nhưng đẹp trai như anh nếu em thấy rồi sao có thể quên?”

Chủ nhân trước tiếp tục nhịn cười, nhịn cười.

Sói nhỏ đang muốn thân mật dán tới ăn đậu hũ chủ nhân trước của ta, một người đàn ông bước ra từ cửa siêu thị, cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt lưu manh, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Chủ nhân trước nói: “Gặp được một cậu bé rất đáng yêu.”

Gì? Sao chẳng đề cập gì tới ta?!!

Sói nhỏ thấy đầu trọc không phải kẻ dễ chọc, rất biết điều thu hồi móng vuốt đặt trên vai chủ nhân trước, u oán chớp con mắt sói giả vờ vô tri hồn nhiên.

Ta cười nhạt: “Hừ hừ hừ... Áo mưa ~ cát — “

Đầu trọc ngạc nhiên nhìn ta và sói nhỏ, hỏi chủ nhân trước: “Nó nói gì cơ?”

Chủ nhân trước không trả lời, lôi kéo móng vuốt sói nhỏ, ngồi xổm ở một bên cười liên tục.

Thực sự là... Chẳng có chút tự giác nào cả, cười thành như vậy, lại còn ngồi chồm hổm, không có hình tượng!

Đầu trọc cười cười, ánh mắt rất nhu hòa, hắn xoa xoa đầu chủ nhân trước, “Xem em cười thành như vậy, à, thích trẻ con sao? Sau đó chúng ta nhận nuôi một đứa?”

Ta ngẩng đầu chăm chú quan sát đầu trọc, nghĩ thầm: sói nhỏ không dễ nuôi thế đâu, hai người nuôi nhím là hợp nhất ~

Truyện Chữ Hay