Tiên Dược Đảo.
Bên ngoài khu kiến trúc cũ.
Tuy khoảng cách giữa Vân Hi và A Lôi với khu kiến trúc là hơn nghìn mét, lại thêm bên trong đêm tối, tầm nhìn bị ảnh hưởng. Tuy nhiên vì có thuộc tính Bóng tối trong người, hai tên này so với người khác còn quan sát dễ hơn nhiều.
Vân Hi tuy đang điên cuồng gặt hái linh dược, nhưng hắn hành động rất cẩn thận, không làm kinh động đến trận pháp cùng gây nên tiếng động lớn hấp thu sự chú ý.
Vân Hi không phải là gặt hái linh dược cùng một chỗ, mà hắn cứ cách vài cây thì gặt hái một cây. Khi nhìn vào sẽ chỉ có cảm giác đám linh dược thưa ra một chút mà thôi.
Tuy nhiên là bên trong bóng tối, thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Vốn đang vui vẻ gặt hái, Vân Hi giật mình dừng động tác lại, cẩn thận thu liễm khí tức của mình, sau đó ra hiệu cho A Lôi phía sau.
Vốn đang nghiêm túc canh chừng, A Lôi còn sớm hơn Vân Hi phát giác vài giây, hắn nhanh chóng tiến đến chỗ Vân Hi, hai người dè chừng nhìn về phía bọn hắn cảm ứng được.
Bên trong khu vườn linh dược bên kia, xuất hiện từng tiếng động nhỏ, sau đó là những bóng đen dần tiếp cận, phương hướng mà bọn hắn di chuyển, đều là khu vực kiến trúc cũ.
Vân Hi cẩn thận quan sát, số lượng người đang di chuyển, cũng phải gần trăm người, thực lực nông sâu không rõ ràng.
Sạt... Sạt...
Đột nhiên Vân Hi và A Lôi cẩn thận quay đầu, phía sau lưng bọn hắn, cũng có từng tiếng động nhỏ đang tiếp cận về đây.
...
Bên ngoài bờ Tiên Dược Đảo.
Đêm nay, từng con thuyền to lớn không một tiếng động lặng lẽ cập bến vào hòn đảo này.
Sau đó từ trên thuyền, những bóng đen liên tiếp đi xuống, xếp thành hàng quân đội nghiêm chỉnh, bí mật tiến sâu vào bên trong hòn đảo. Không hề kinh động đến trận pháp cùng mọi người.
Bên trong con mắt của những bóng người đó, đều mang sát khí âm trầm.
Tại trên một vách núi, một tên nam tử yên tĩnh đứng đó nhìn từng bóng người kéo quân đi vào trong đảo. Trên tay hắn là một trận pháp đã sớm bị phá giải, phía sau lưng tên nam tử đó, là những thi thể người Tiên Dược Đảo nằm ngổn ngang xung quanh.
Nếu Cao Lãng nhìn thấy tên nam tử này, hắn sẽ nhận ra đây chính là tên Trận Pháp Sư trẻ tuổi đi bên cạnh Đại công tử Triệu Cao trong bữa tiệc khi đó.
Loạt soạt...
Vài tiếng động nhỏ vang lên, phía sau tên Trận Pháp Sư trẻ tuổi ấy, là đám người Linh Hoàng Tông.
" Công tử, việc ngươi nhờ bọn ta đã hoàn thành, bây giờ xin đi giải quyết chút việc riêng." Dẫn đầu đám người Linh Hoàng Tông, Cúc Vịnh nói.
" Đa tạ, xin các vị cứ tự nhiên." Tên Trận Pháp Sư xoay người lại, mỉm cười nói.
Cúc Vịnh khẽ chắp tay một cái, liền dẫn người lần lượt rời đi, tiến sâu vào bên trong Tiên Dược Đảo.
" Sư huynh, hắn là ai?" A Phong khẽ hỏi.
" Tần Minh, thiếu chủ Trận Pháp Tông, thân phận cao quý, hành sử khác người." Cúc Vịnh bước chân không đổi, bình tĩnh làm ra đánh giá.
" Ngươi đừng nhìn hắn luôn đứng dưới Triệu Cao mà coi thường, xét về thân phận, hai bên không kém bao nhiêu, thậm chí Tần Minh còn nhỉnh hơn, vì hắn nắm giữ hoàn toàn Trận Pháp Tông chỉ sau chức vị Tông chủ."
" Một kẻ mới tuổi trẻ đã nắm giữ được thế lực lớn như vậy, có thể hiểu tài năng lãnh đạo của hắn. Nhưng kẻ này không bao giờ chủ động tiến lên phía trước, mà luôn đứng sau lưng chỉ đạo một người khác." Cúc Vịnh kiêng kỵ nói.
" Chuyện lần này thời gian kéo quá dài, Tông môn cũng đã bắt đầu tạo áp lực. Hành động không cần biết hoàn thành hay không, sau khi trận chiến này kết thúc, đều đồng loạt quay về tông môn." Cúc Vịnh ra lệnh, ánh mắt khẽ liếc nhìn A Phong.
Thời gian này A Phong liên tục tìm kiếm tung tích đệ đệ mình, gần đây hắn còn có ý định xông vào trang viên Nhị trưởng lão, Cúc Vịnh cũng vì chuyện này mà hú hồn một phen.
Hắn câu này nói ra chính là để cảnh báo A Phong, phải theo bọn hắn quay về Tông môn, không được phép kéo dài thời gian thêm nữa.
" Phải." Đám người đồng thanh đáp.
Cúc Vịnh nhìn thấy A Phong không có thay đổi gì, hắn mới trong lòng yên tâm, tiếp tục dẫn người đi sâu vào bên trong, cẩn thận lướt qua vài trận pháp, tránh kinh động đến bọn chúng.
...
Tiên Dược Đảo.
Bên trong khu kiến trúc cũ.
Cao Lãng một kiếm này chém ra, vô cùng đột ngột. Hắn ra chiêu cùng lúc tên Trúc công tử ra tay, khiến hắn gần như không thể kịp thời phản ứng lại.
Đồng thời Triệu Cơ vốn sau khi tung một bông hoa sen về phía Tô Vũ, cơ thể nàng như không xương uốn lượt về phía sau, ngón chân chảy nhót, trên tay cùng lúc xuất hiện những dải lụa mỏng bay ra, như dòng nước siết cuốn lấy những cây kim châm, sau đó che khuất hai bên Trúc công tử, ngăn không cho hắn né tránh.
Ầm...
Một chấn động nhỏ vang lên, bông hoa sen ngay sau khi vừa chạm đến sức nóng trên người Tô Vũ, nó nhanh chóng phát nổ, tạo thành một xung động bao trùm Tô Vũ, ngăn không cho hắn tiến lên.
Cao Lãng và Triệu Cơ phối hợp vô cùng ăn ý. Hai người mục tiêu ngay từ đầu tiên, không phải Tô Vũ, mà là Trúc công tử.
Thực lực Trúc công tử là Linh Đan Cảnh nhị trọng, thực lực Tô Vũ là Linh Đan Cảnh bát trọng, nhìn qua cũng biết giết tên nào trước dễ làm hơn.
Một đòn đi giết kẻ gây rắc rối, thì có thể chuyên tâm phối hợp đối phó với người mạnh hơn mà không quan tâm đến người xung quanh đánh lén.
Trúc công tử phản ứng cực nhanh, hắn bàn tay trái xuất hiện những dây leo cứng cáp bao trùm phía sau lưng ý đồ đỡ lấy kiếm khí của Cao Lãng, bàn tay phải lại chuyển sang sắc bén chém rụng dải lụa của Triệu Cơ, đồng thời phi ra cây kim hắn đã chuẩn bị trong tay.
Cây kim này khác biệt hoàn toàn với những cây kim trước, sau khi nó được ném ra, Triệu Cơ không thể phát hiện ra nó.
Xoẹt...
Kiếm khí chém đôi đám dây leo bảo vệ sau lưng Trúc công tử, va chạm với bàn tay hắn.
Hiển nhiên Trúc công tử đã đánh giá sai uy lực kiếm khí này của Cao Lãng, nó mạnh hơn dự tính của hắn rất nhiều.
Nhìn thấy bàn tay trái mình có nguy cơ bị hủy hoại, Trúc công tử không nhịn được mà theo bản năng vận dụng một sức mạnh khác.
Trên bàn tay trái hắn kịp thời phát lên một tia sáng, nó va chạm với kiếm khí, sau đó một vụ nổ tung ra.
Ầm...
Vụ nổ này trực tiếp bao trùm nửa bên trái người tên Trúc công tử, sau đó phá tan hoàn toàn dải lụa mà Triệu Cơ tung ra.
Triệu Cơ ngay sau khi tung chiêu, nàng đã nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hai người, lướt ra một bên.
Cao Lãng cũng lúc kịp thời chạy đến bên cạnh nàng.
Cùng lúc, Tô Vũ từ phía sau bụi bặm lao ra, tiến về phía Trúc công tử đang bị thương.
Cánh tay trái của Trúc công tử xuất hiện vết sẹo bỏng lớn, máu me be bét. Tuy bị thương nặng, nhưng còn đỡ hơn là bị cắt mất cánh tay.
Có trời mới biết cánh tay sau khi bị kiếm khí của Cao Lãng cắt ra, bị dính uy lực kiếm khí bám trên đấy, cánh tay có thể còn sử dụng nối lại được nữa hay không?
Trúc công tử không dám thử nghiệm, hắn sợ sẽ thật mất đi cánh tay trái của mình.
" Thực lực ngươi sao có thể tiến nhanh như vậy. Lúc trước kiếm khí của ngươi không hề có uy lực như này." Trúc công tử kinh hãi kêu lên.
Cao Lãng hơi bất ngờ một chút, gương mặt hiện lên niềm vui ngoài ý muốn.
" Cơ Vương?" Cao Lãng hỏi.
Trúc công tử vội ngậm miệng, hắn vừa để lộ một bí mật lớn.
" Đúng a, ta sao lại không nghĩ đến là ngươi chứ. Cái điệu bộ đáng ghét tự tin một cách quá đáng của ngươi, ta đúng ra nên sớm phát hiện mới phải." Cao Lãng hưng phấn nói.
" Thân phận ngươi là người Thiên Cung, chuyện này phụ thân ngươi biết không?"
Nhưng là so với vẻ mặt Cao Lãng đang vui sướng hỏi như vậy, Trúc công tử lại im lặng không nói một lời, gương mặt trở nên âm trầm lại.
Triệu Cơ cũng vì đối với thân phận của Trúc công tử mà cảm thấy bất ngờ, sau đó nhìn thấy Tô Vũ bên cạnh không có vẻ ngạc nhiên gì, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, cẩn thận hỏi:
" Tô Vũ lão sư xem ra biết Trúc công tử là người của Thiên Cung?"
Cao Lãng nghe nàng nói xong, liền giật mình cảnh giác, chú ý đến Tô Vũ.
" Tại hạ vừa mới đến Thiên Cung, còn chưa kịp trở thành thành viên." Tô Vũ mỉm cười nói.
Cao Lãng âm thầm toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Tô Vũ bây giờ đã khó giết, hắn lại còn thích nhây với tên này nên càng không vội giết hắn. May mắn lần này kịp thời phát hiện ra, để Tô Vũ chạy vào Thiên Cung rồi biến mất, e sợ nhiệm vụ không kịp hoàn thành mất.
" Tô Vũ lão sư, Thiên Cung và Địa Cung đều là những kẻ bên trong bóng tối, bọn chúng bị các thế lực đỉnh cấp cô lập, ngươi xác nhận từ bỏ thân phận đỉnh cao của mình để đi vào con đường đối nghịch với thế giới sao?" Triệu Cơ trầm giọng hỏi.
Cao Lãng bên cạnh cho Triệu Cơ một cái liếc mắt, ngươi nói như vậy giống như kiểu ta đã làm chuyện gì thương thiên hại lý vậy?
Địa Cung ăn cắp cổ vật Triệu Gia nhà các ngươi rồi?
" Thiên Cung vốn là thế lực xếp thứ hai của toàn vị diện này, đối với ta mà nói nó còn tốt hơn gấp nhiều lần Triệu Gia hay là Linh Dược học viện." Tô Vũ hưng phấn nói.
" Tô Vũ lão sư, không cần nói nhiều với bọn hắn, mau giết chết Cao Lãng, hắn là người Địa Cung, sau đó bắt lấy Triệu Cơ lại, đưa đi khống chế tâm trí của nàng." Trúc công tử trầm giọng nói.
Hắn thời gian im lặng chính là để âm thầm chữa thương, tuy trên tay còn vết bỏng nhưng không bị ảnh hưởng ít nhiều, hắn có thể tiếp tục thoải mái hành động. Cánh tay trái của hắn tuy không dùng được nhưng lại sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn giết Cao Lãng.
" Các ngươi tuy biết nhiều như vậy, nhưng không giải quyết được gì đâu, vẫn là ở luôn tại hòn đảo này đi." Trúc công tử căm hận nói.
Tô Vũ bên cạnh có vẻ ngạc nhiên nhìn Cao Lãng, hắn giờ mới biết Cao Lãng còn có một thân phận mới.
Cao Lãng thì trong lòng trầm xuống, xem ra chuyện vốn có hai người ngoài biết, bây giờ gia tăng thêm một người nữa, mà lại còn tụ tập hết tại đây.
(ー_ー゛)
______
Đa tạ đạo hữu Mrcklonely, đạo hữu Tiểu Mễ Mễ tặng hoa.