Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Sau khi Bạch trưởng lão rời đi, trực tiếp cấp tốc đi tìm đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chính đang ở bên trong đình thẩm duyệt nội dung sổ sách, quyết định một ít đại sự trong tông môn, đột nhiên có Bạch trưởng lão trực tiếp đi vào.
Hỉ chấp sự, Phúc chấp sự cùng đám người hầu hạ bên cạnh đại trưởng lão trong lòng đều thất kinh.
Thân phận cùng địa vị Bạch trưởng lão khá cao, lại cùng đại trưởng lão có giao tình tốt, xưa nay đều có quyền được tự tiện xông vào, chính mồm đại trưởng lão cũng đã cho phép.
Nhưng Bạch trưởng lão làm người có thể nói là nghiêm cẩn, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết trên dưới, từ trước đến giờ đều là cho người bẩm báo sau đó mới tiến vào bên trong đình của đại trưởng lão. Không ngờ hôm nay lại trực tiếp đi vào, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
“Ồ? Lão Bạch, làm sao vậy?” Đại trưởng lão cũng không có để ý chuyện Bạch trưởng lão đột nhiên xông vào, vội vã đặt bút mực xuống hỏi.
“Có một việc gấp cần tìm ngươi thương lượng.” Bạch trưởng lão nghiêm túc nói: “Tông chủ hôm qua tiếp kiến hơn hai mươi vị đệ tử mới vào nội môn lần này, hôm nay trời vừa sáng đã lên đường đi rồi, việc này chỉ có ngươi có thể giúp ta đưa ra cái chủ ý.”
“Ồ? Mau nói.” Đại trưởng lão nghiêm mặt nói.
“Ngày hôm nay ta rảnh rỗi đi nhìn cái Tiêu Nữ kia một chút, vừa nãy phát sinh một ít chuyện.” Bạch trưởng lão nghiêm túc nói: “Nàng hôm nay lại có chút dính líu với Hỗ Đao môn.”
“Ức thuật kinh người Tiêu Nữ cùng cái kia [ cây ớt trên trời ] Hỗ Vân Kiều?” Đại trưởng lão suy đoán cười nói: “Các nàng lại vừa gây gổ với nhau? Cái Hỗ Vân Kiều này cũng thật là, hôm qua thấy tông chủ ban thưởng đan dược cho, nàng lại không có vội vã ngưng rèn huyền khí, còn muốn…”
“Không, là ca ca Hỗ Vân Kiều, cái tên mấy ngày trước đã khiêu chiến Vũ môn nhị sư huynh lại bị bại trận Hỗ Vân Thương.”
“Ồ? Cái tên Hỗ Vân Thương kia? Tư chất ngược lại cũng không tệ, nhưng tiến bộ võ học lại rất là chậm chạp.”
“Chính là vậy, Tiêu Nữ lại chủ động tìm tới hắn, cùng hắn thử đao.”“Thử đao? Không nói Tiêu Nữ không cách nào tu luyện huyền khí, liền ngay cả võ kỹ cũng chưa từng luyện qua kia mà.”
“Không, nàng trải qua việc đọc thuộc lòng đao phổ hôm qua, thì đã có thể…” Bạch trưởng lão đem tình huống mình tận mắt nhìn thấy lúc đó thuật lại từng cái: “… Như vầy như vầy, cái Tiêu Nữ này không chỉ dùng ra mười mấy bản đao phổ võ kỹ hôm qua đọc thuộc lòng được, hơn nữa còn có thể triển khai Hồ môn đao pháp mới vừa xem cách đó không lâu. Còn có, nàng lại đổi từ đao sang kiếm, đem Lâm Triêu Dĩnh làm cho luống cuống tay chân.”
Đại trưởng lão nghe được bất tri bất giác đã từ trên ghế đứng dậy, trố mắt cả kinh nói: “Chờ đã, ta có nghe lầm hay không? Ngươi là muốn nói, nàng không chỉ có thể xem qua Hỗ Vân Thương cùng Hồ Sách thử đao sau đó học được Hồ môn đao pháp, càng ghê gớm hơn nữa là đang trong lúc đánh nhau lại học được cả Lâm môn kiếm pháp?! Thậm chí, thậm chí còn có thể đổi đao làm kiếm, hai loại đều tinh thông?!”
Bạch trưởng lão không ngừng gật đầu.
Đại trưởng lão trợn tròn cặp mắt, lặng lẽ một lúc lâu, nhưng bùi ngùi thở dài một tiếng: “Ai, quả thật đáng tiếc quả thật đáng tiếc, vì sao ông trời cho nàng trí thông minh tuyệt đỉnh như vậy, nhưng lại không cho nàng tư chất tu luyện…”
Đại trưởng lão nghe được Ngô Minh có trí nhớ đã gặp qua là không quên được như vậy, thấy qua thiên phú sáng giá như vậy, hoàn toàn đem cây ớt đỏ hôm qua và cả Lâm Triêu Dĩnh bỏ ra sau đầu, chỉ là cảm khái thiên ý trêu người.
Bạch trưởng lão tay vuốt râu trắng nói: “Vì lẽ đó ta muốn nói là, ta nghĩ mang theo cái Tiêu Nữ kia đến một nơi.”
“Mang đến một nơi? Nhưng nàng không có nửa điểm tư chất huyền khí, ngươi còn thật không sợ hao tâm tổn sức mà không có thu hoạch sao?” Đại trưởng lão lập tức nhớ tới cái nha đầu kia: “Chờ đã, ngươi nói mang? Chứ không phải là thu nàng làm đồ đệ?”
“Không phải thu đồ đệ, chỉ là mang nàng theo trông coi chăm sóc.” Bạch trưởng lão nói: “Ta nghĩ muốn xin tông chủ truyền cho nàng Tự Tại Thần Công, nghịch thiên mà đi!”
“Truyền cho nàng Tự Tại Thần Công?! Nghịch thiên mà đi?!” Đại trưởng lão kinh hãi: “Ngươi là muốn nói để cho nàng kế thừa y bát* của tông chủ?” (*cái áo cà sa và cái bát đi xin ăn của nhà sư, khi chết đi thì trao lại cho đồ đệ. Y bát chân truyền ý nói người học trò học được hết cái sở học chân chính của thầy)
“Không sai. Tông chủ có đáp ứng hay không còn không nằm ở trong tính toán của ta, nhưng nếu ta đề cử nàng, là sẽ vì tông chủ đưa lên một mầm giống tốt. Vì lẽ đó ta muốn thương lượng với ngươi, nha đầu này thiên tư kinh người nhưng tâm tính lười nhác, tuy biết tiến thối nhưng không biết thu liễm…”
Đại trưởng lão khoan dung nói: “Nàng mới mười bốn chi linh, có những tật xấu này của người còn trẻ cũng rất bình thường.”
“Nhưng nếu muốn chiếm được ưu ái của tông chủ, những tật xấu này nửa điểm đều không thể lưu lại! Đặc biệt một khi nhận y bát của tông chủ, liền một ngày nào đó phải đối mặt với cái yêu nghiệt chi tử của Thiên Yêu Cung kia, làm sao cho phép nàng có nửa điểm qua loa.” Bạch trưởng lão hai mắt trừng lớn: “Ở trước khi đưa nàng giao cho tông chủ truyền thừa, ta muốn tôi luyện tâm tính của nha đầu này!”
“Ngươi muốn mài giũa nàng…” Đại trưởng lão do dự.
“Không sai, vì để cho khối ngọc thô chưa mài dũa này toả ra ánh sáng, thà rằng mạo hiểm với nguy cơ vỡ vụn, ta cũng phải điêu khắc một phen!” Bạch trưởng lão quả quyết nói: “Dù cho nàng có thể vì công đoạn mài giũa mà chết đi! Cũng chỉ có thể trách nàng không có vận khí!”
Một chỗ khác.
“…” Thư quản sự nhìn bóng người thiếu nữ đi xa, cảm xúc chập chùng lên xuống mãi không ngớt.
Từ sự cố ý quan tâm như lúc này của Bạch trưởng lão mà phán đoán, thiếu nữ này chỉ sợ xuất thân phi phàm.
Nhìn bốn phía không có người, Thư quản sự mạnh mẽ vung lên một nắm đấm, hưng phấn cắn chặt răng. Đặt cược đúng cửa rồi! Lần này tiền đặt cược quá đậm, nhưng thu hoạch rất lớn!
Tiện đà, Thư quản sự xách chéo bảo đao bảo kiếm, chắp tay sau lưng vui mừng thảnh thơi trở lại.
Chỉ là, nàng lại đuổi theo Hỗ Vân Thương đi rồi…
Chẳng lẽ… Nàng… Yêu thích cái tên ngốc này?
Tâm tình thiếu nữ thực sự là khó có thể phỏng đoán a, cư nhiên lại sẽ thích Hỗ Vân Thương cái tên si nhân này. Thư quản sự không khỏi thở dài.
Lại nói Ngô Minh một đường truy đuổi Hỗ Vân Thương.
“Này, Vân Vân.” Ngô Minh gọi Hỗ Vân Thương.
Nhưng Hỗ Vân Thương vẫn cứ như cũ đường mình mình đi, hai tay nâng đoản đao đính ước đã đứt gãy.
Ngô Minh lại gọi hai tiếng, dứt khoát không lên tiếng, hay cứ đi theo bên cạnh hắn xem thế nào.
Cái tên này sẽ không phải là đi nhảy sông đó chứ? Ngô Minh phi thường ác ý suy đoán.
Đi được nửa thời gian uống cạn chén trà, tựa là một mảnh rừng trúc.
Hỗ Vân Thương ở một bên rừng trúc đứng nhìn một lúc, đi tới phía dưới gốc của một cái cây trúc so sánh với các cây còn lại to lớn hơn nhiều, đem đoạn đao bắt đầu chôn.
Tiện đà, hắn lại ở bên cạnh kéo xuống một cây trúc khác, chặt đứt ở đoạn giữa, dùng mặt trúc làm thành cái mộc bia.
Ngô Minh nhìn thấy tay của hắn bị cạnh trúc sắc bén cắt phải, máu tươi chảy đầm đìa.
Cái tên này có phải đã lệ rơi đầy mặt rồi hay không? Phỏng chừng đây là mối tình đầu của hắn?
Ngô Minh làm chuyện rất dễ làm người ta ghi hận mà ló đầu đi nhìn mặt Hỗ Vân Thương, nhưng ngạc nhiên phát hiện cái tên si nhân này căn bản là không có chảy nước mắt, trên mặt nhưng vẫn là một mảnh đờ đẫn.
Hắn có phải là bị tê liệt cơ mặt hay không a? Ngô Minh thường lấy phiền muộn của người khác làm niềm vui sướng của mình mà giờ có hơi chút thất vọng.
Hỗ Vân Thương đột nhiên giơ lên hai tay máu tươi đã dần ngưng chảy máu, chắp tay làm lễ nói: “Tiêu cô nương, ta lại cầu một bài minh văn*.” (*minh văn là chữ khắc trên các tấm bia bài vị, hay những đồ vật nhỏ… các nàng còn có thể bắt gặp chữ minh trong hai câu thơ Truyện Kiều: thanh minh trong tiết tháng ba, lễ là tảo mộ hội là đạp thanh)
“A? Ngươi còn biết ta ở đây a? Mới vừa rồi còn không để ý tới ta.” Ngô Minh lầm bầm, bất quá xem hai tay hắn chảy máu, cũng là hỗ trợ suy nghĩ một chút nói: “Người bỏ ta đi, ngày hôm qua không thể giữ lại; người làm loạn tâm ta, ngày hôm nay thật lắm ưu phiền. Rút dao chém nước, nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Người sống ở đời không như ý, sớm mai xoã tóc theo thuyền trôi.”
Ngươi cái tên si nhân này, vừa nãy không để ý tới ta, ta liền đào cái hố lừa ngươi vào. Ngô Minh đem thơ Lý Bạch ngâm đi ra, cố ý đem mạch thơ đang lúc cao trào cắt đi, chỉ để lại đoạn nhàn tản làm kết câu.
Trước táng đao, hắn lại lấy huyết khắc chữ, bây giờ đao khắc đã đứt, hắn chỉ có thể trực tiếp viết máu lên. Ngươi tả nha, dùng huyết tả ở trên ống trúc, ta xem ngươi cam lòng dùng hết bao nhiêu máu. Ngô Minh xấu bụng nghĩ.
“Cảm tạ Tiêu cô nương ngâm thơ tiễn tình, trong lòng ta tuy có khúc mắc, nhưng còn không đến mức độ như vậy.” Hỗ Vân Thương có thứ tự nói: “Ta chỉ cần một bài minh văn vì đoạn đao này, lấy đưa táng.”
Ta ngất, cái tên này có sức chịu đựng tâm lý thật to lớn. Ngô Minh lườm một cái, thuận miệng nói: “Lục chém tê cách, thủy đoạn sừng rồng; nhẹ kích phù tiệt, nhận không tiêm tước.”
Sau khi cùng tiến hóa khung máy móc dung hợp, ký ức trong đầu Ngô Minh trở nên vô cùng rõ ràng, thư điển đã đọc qua trước kia đều có thể nhớ lại, lúc này liền thuận miệng nói một đoạn bên trong ( Bảo Đao Phú) của Tào Thực.
“Minh văn này rất hay.” Hỗ Vân Thương gật đầu, giơ tay liền tả thơ trên bản trúc, lấy chính mình máu tươi đem mười sáu chữ lưu lại ở trên trúc bia.