Chu Kiều ngồi ở sảnh khách sạn chờ câu trả lời. Điều kiện hợp tác của cô là cô sở hữu % cổ phần; không đồng ý cũng không sao, hiện tại tài chính của cô khó khăn, trở về đem đất đai cùng thiết bị sang tay, có thể thu về được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tìm một chỗ yên ổn, qua ba bốn năm lại bắt đầu. Ở Trung Quốc có rất nhiều ông chủ công ty tư nhân làm như thế, các nhà chức trách có thể tiếp nhận, những nhà cung cấp thiết bị nước ngoài có thể thu hồi tiền nhiều ít thì tự cầu nhiều phúc đi, vốn dĩ buôn bán luôn có rủi ro. Nếu bọn họ nguyện ý chiếm ít hơn % cổ phần, tình hình sẽ khác hoàn toàn, năm hợp tác, bọn họ cho người đến ở trong nhà máy chắc chắn có thể nắm bắt được việc sản xuất, quản lý và thị trường.
Cô biết mình hôm qua nói muốn bỏ nhà máy là chơi xấu, nhưng thật sự khả năng cô vực dậy không nổi, đành phải ném vài câu tàn nhẫn buộc họ tỏ rõ thái độ. Mỗi ngày trở về khách sạn đều nói chuyện điện thoại với Cát Tiểu Vĩnh, không nói cô cũng biết anh ta đang nỗ lực chống đỡ. Anh ta là kỹ sư, thiếu kinh nghiệm trong việc xử lý tình huống tương tự. Cô đã sử dụng một nửa số tiền của ba mẹ, đây là do tín dụng chèn ép. Trên thực tế không ai có thể chuẩn bị % tài chính khi mở nhà máy, có thể có được một nửa đã là rất mạnh, hầu hết đều tay không mượn ở ngân hàng, cùng với việc nợ nhà cung cấp, sau khi sản xuất, sau này có lợi nhuận sẽ hoàn lại từ từ, sau hai ba năm nhà máy không phá sản mới thực sự bắt đầu kiếm tiền.
Sau khi cô nói ra, bên phía Nhật Bản ngây người, có vẻ như không nghĩ cô lại có thể không biết xấu hổ ngang nhiên nói quỵt nợ. Hai bên hợp tác từ trước, bên Nhật Bản là công ty gia đình, thiết bị sản xuất quy mô không nhỏ, bởi vì phương thức kinh doanh bảo thủ, thiết bị sản xuất ở quy mô vừa và nhỏ, có chiều hướng giảm dần trong sự phát triển của các mô hình công suất lớn khác. Vì vậy, lần này khi đấu thầu dây chuyền sản xuất không đúng tiêu chuẩn của mình, họ mạo hiểm mất một bước để cam kết mức giá duy nhất tiếp theo của mình, mà còn để chuẩn bị cho việc trang bị thêm hướng sản xuất mới.
Người đại lý tại Thượng Hải xem thấy tình hình không đúng, vội vàng đề nghị hai bên ngày mai bàn lại, Chu Kiều thả một câu “Không bàn nữa, ngày mai tôi về nước, hoặc thực hiện theo những gì tôi đề nghị, nếu không thì chờ xem”
Nhóm “mẹ chồng” người Nhật Bản này, Chu Kiều bất đắc dĩ mà nhìn đồng hồ trên tường, càng ngày càng gần đến giờ ra sân bay. Cô đứng lên, đầu gối vẫn âm ỉ đau, lời ba nói còn vang trong đầu “Đừng tưởng con kiếm được mấy đồng tiền thì ghê gớm, chỉ cần một ngày còn làm kinh doanh, vẫn phải dùng mặt nóng áp mông lạnh. Hôm nay cho con một bài học, về sau con sẽ biết tiền có không dễ dàng, con sẽ không bị đánh bại. Làm kinh doanh không nói tình cảm, tàn nhẫn nhất là đem tiền bỏ vào trong túi còn bắt người khác xoay quanh mình, tay phải nắm thật chặt. Nhưng người làm kinh doanh cũng nói đến tình cảm nhất, đắc tội một người, nói không chừng là đắc tội cả nhóm khách hàng tiềm năng, tính khí của con cần phải rèn giũa nhiều”
Chu Kiều mang hành lý xuống xe, đi vào đại sảnh sân bay. Tới khi tạm biệt người đưa tiễn bên kia, đến mang hy vọng, về không thành công, đành phải khởi động phương án dự phòng, trở về đối mặt với ngân hàng. Đó là việc khó khăn, cô nghe miệng đắng chát.
Đổi thẻ lên máy bay, qua kiểm tra an ninh, Chu Kiều tìm được cổng lên máy bay. Hành khách nhộn nhịp, âm thanh ngôn ngữ quảng cáo xa lạ, điều hòa không khí lạnh lẽo, cô trùm áo ngoài lên đầu, nỗ lực hít sâu, không có gì, cùng lắm thì bắt đầu lại. Tuy nhiên, cô biết điều này không giống như trước đây, khởi đầu khác nhau, trèo càng cao ngã càng đau.
Không thể nghĩ về nó nữa.
Chu Kiều đứng lên đi mua một ly café, chất lỏng đắng mang đến ấm áp. Cô uống từng ngụm, không phải chưa từng thất bại, chồng đã đi, nhà máy cũng bán, chỉ cần cô còn ở đó, vẫn có thể gượng dậy. Sau đó không phải đã gặp được Tần Vũ Tùng sao, ai nói mất đi sau sẽ không có nữa. Chuyến bay bắt đầu gọi lên máy bay, cô ném ly không xuống, bước đi. Mặc kệ thế nào, đi về trước rồi tính, luôn có cách giải quyết.
Chạng vạng, máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kiều – Thượng Hải. Nghe tiếng nói quen thuộc giọng phổ thông, giọng Thượng Hải, cô thấy thoải mái trong lòng. Cô đến cửa hàng tiện lợi mua ly café, vừa mới mở điện thoại đã có tiếng reo, là người đại lý bên Thượng Hải “Cô Chu thật là người có cá tính, chúng tôi gọi đến khách sạn, bên đó nói cô đã về Trung Quốc. Cô đã đến Thượng Hải rồi sao?”
Chu Kiều cười đáp “Anh biết chúng ta là người trong nhà máy ra, không có thói quen ngồi trong phòng họp mãi”
Nói tới nói lui, đối phương vẫn muốn thuyết phục cô bán % cổ phần. Chu Kiều xoay ly café, “Linh Mộc tiên sinh, không cần phải nói nữa, tôi thích thẳng thắn, được hoặc là không được?”
Cuối cùng cô đợi cũng được rồi.
“OK”
Bùm ~ Chu Kiều nghe lòng nổ bùng như pháo hoa, cô kinh ngạc với chính mình vì vẫn có thể giữ giọng điềm tĩnh “Hợp đồng bên ông làm xong gửi mail cho tôi”. Cho đến khi cúp máy, lòng cô tràn đầy niềm vui. Cô cố gắng khống chế mình đi qua đi lại, phải biết rằng vừa rồi có một khắc cô rất muốn từ bỏ, có phải cô làm chủ hay không có quan trọng gì đâu, nhà máy còn là được. May mắn là không từ bỏ, may mắn là đã kiên trì.
Cô khống chế cảm xúc, nhắn tin cho Tần Vũ Tùng “Em đã về rồi”. Sau đó gọi điện cho Cát Tiểu Vĩnh.
Nghe nói thỏa thuận đã xong, Cát Tiểu Vĩnh reo lên vui mừng. Hình như anh ta đang nói chuyện với ai đó, anh dừng lại hỏi Chu Kiều “Tần tổng ở đây, chị có muốn nói chuyện với anh ấy không?”. Cô chưa kịp phản ứng, anh ta đã nói tiếp “Hôm nay có Tần tổng tới giải vây, nếu không đám nhân công kia thật sự muốn bỏ đi. Bảo vệ của chúng ta không nhiều, thiếu chút nữa ngăn không được bọn họ, may mà Tần tổng tới”.
Cát Tiểu Vĩnh vừa nói vừa cười ngượng ngùng, hôm trước anh ta đắc tội với Tần Vũ Tùng, lúc Tần Vũ Tùng hỏi anh có thể giúp đỡ được gì, anh ta đã không kiên nhẫn gào lên “Trừ khi anh mang một ngàn vạn tới, nếu không thì không có gì cần anh giúp đỡ”. Khi đó anh không nghĩ Tần Vũ Tùng thật sự mang tiền tới. Tuy không có một ngàn vạn nhưng Tần Vũ Tùng bằng ba tấc miệng lưỡi đuổi những nhà thầu kia đi.
“Anh ấy nói anh ấy là trợ lý của chị, chị rút tiền từ công ty đi đầu tư, chẳng những tài chính không có vấn đề mà còn xây dựng thêm giai đoạn hai, giai đoạn ba. Hơn nữa kiểm tra thấy ngân phiếu ở ngân hàng, những người đó tin tưởng, nhận lỗi nói về sau vẫn muốn hợp tác tiếp”
Tần Vũ Tùng lấy điện thoại của Cát Tiểu Vĩnh “Em không để ý chứ? Anh nghĩ dù sao em cũng cần quyên tiền, cố tình thổi phồng lên chút”
Chu Kiều hỏi “Anh lấy tiền ở đâu ra?”. Sáu trăm vạn đấy, nhân viên văn phòng lập tức lấy đâu ra?
Anh không quan tâm “Anh đem nhà với xe thế chấp, còn tìm bạn bè giúp đỡ, đưa cho em sử dụng trước”
Đồ ngốc, Chu Kiều không nói nên lời.
Anh còn thoải mái cười đùa “Anh thấy em quản lý lộn xộn quá, rất kỳ cục. Hay là em thuê anh đi, sau này em ra trận chiến đấu, anh giúp em xem xét mọi thứ xung quanh.
Cô buột miệng “Được đó, một lời đã định”
Anh dừng một chút “Em nghiêm túc chứ?”
Không sợ dẫm lên vết xe đổ sao? Chu Kiều tự hỏi mình, câu trả lời là vẫn sợ nhưng cô cố gắng không mắc lỗi tương tự. Nhưng anh có thể không? Anh còn sự nghiệp của mình. Cô bình tĩnh lại “Em nói nghiêm túc, nhưng anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, không cần nhất thời xúc động mà quyết định”
“Để anh nghĩ lại” anh phải suy nghĩ một chút.