Đây là tình yêu sao? Chu Kiều ngồi trong McDonald nhìn chằm chằm ly café trong tay. Không đủ ngọt ngào, không có thề thốt, càng không đủ quyết tâm ở bên nhau. Có rất nhiều do dự khi thỏa hiệp, thậm chí còn có rắc rối. Cô nhấp ngụm café, đắng và nóng. Nhưng chất lỏng nóng bỏng đó lại làm cho cô lên tinh thần được vài phần.
Đã qua thời gian ăn tối nên trong cửa hàng có ít người, giọng cô ca sĩ khàn khần “I hate to turn up out of the blue uninvited. But I couldn’t stay away, I couldn’t fight it. I’d hoped you’d see my face that you’d be reminded, that for me, it isn’t over…”
Cô không thể lừa dối chính mình, cho dù đây có phải tình yêu hay không, cô vẫn cần anh ngay bây giờ. Có lẽ là vì lúc Tết thấy anh sắp xếp mọi việc cho mình, cũng có lẽ là…nhớ rõ ràng lần anh đổ máu vì mình. Mặc kệ là bắt đầu khi nào, đã phát sinh thì không thể phủ nhận.
Uống một ngụm hết sạch ly café đã lạnh, Chu Kiều cầm điện thoại mới mua bấm dãy số quen thuộc kia một lần nữa.
Lần này có tiếng chuông reo, sau vài tiếng reo là giọng Tần Vũ Tùng có vẻ thiếu kiên nhẫn “Ai vậy?”
Chu Kiều không có ở khách sạn, anh tìm đến văn phòng nhà máy thì văn phòng tắt đèn đóng cửa tối đen, bảo vệ nói không biết cô đi đâu, có việc gì cần thì gọi điện thoại.
Tìm mãi vẫn chẳng thấy cô đâu, anh quay trở về.
Cô đã đi đâu? Điện thoại ban đầu không ai trả lời, sau là tắt máy. Anh nghĩ đến đủ thứ chuyện, cô uống say? Anh càng nghĩ càng lo lắng và tức giận, nhìn chằm chằm con đường trước mặt.
“Em đây, Chu Kiều”
Tần Vũ Tùng nhất thời không phản ứng kịp “Là em à?”. Anh giật mình, phản ứng lại “Sao em đổi số điện thoại? em đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?..” Anh hỏi liên tiếp mấy câu, nghe rất hùng hổ, Chu Kiều đưa điện thoại ra xa tai “Em ở Thượng Hải, điện thoại mất rồi”.
Tim Tần Vũ Tùng nảy lên, không lẽ anh đến tìm cô, cô lại đi tìm anh “Em đi Thượng Hải làm gì?”
Câu trả lời của cô không như anh nghĩ “Ngày mai em có việc phải đi máy bay ở Thượng Hải, nhân tiện gặp bên hải quan bàn bạc thủ tục giấy tờ…”.
Chết tiệt… Tần Vũ Tùng im lặng mắng, anh còn xếp hàng cuối cùng. Anh hỏi “Bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em”
“Em ở Pacific digital, anh đang ở đâu?”
Anh càng chán nản “Trên đường từ Nam Thông về Thượng Hải, anh mới đi tìm em ở nhà máy”
Cô ngạc nhiên không nói được lời nào, nghe thấy anh nói “Anh thu hồi câu nói lần trước, chúng ta vẫn ở bên nhau, anh không cản em làm gì nữa, vậy được chưa?”. Tần Vũ Tùng nói xong nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe phản ứng, không nhịn được thúc giục “Em nói đi, được hay là không?”
“Đương nhiên…được”. Chu Kiều không nói rõ cảm xúc trong lòng, thật ra cô biết anh chỉ là giương nanh múa vuốt chứ là con hổ giấy, mỗi lần đều là anh nhượng bộ, cho cô bậc thang bước xuống.
Nghe có vẻ hơi miễn cưỡng, không tình nguyện lắm, Tần Vũ Tùng hơi buồn bực nghĩ vậy nhưng khóe miệng không tự chủ mà giương lên “Em ở yên đó, anh đến tìm em. Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi”, Chu Kiều nhìn đồng hồ, đã hơn h đêm, còn chưa ăn thì đói đến mức nào rồi. Cô hít sâu một hơi “Em mới đến nhà anh, không biết anh lại đi tìm em”. Tần Vũ Tùng có cảm giác được những lời cô sắp nói, cô không làm anh thất vọng “Xin lỗi anh, lần trước em làm anh lo, sau này em sẽ chú ý”
Anh thở phào nhẹ nhõm, làm như không có gì “Còn có km nữa thôi, em đừng đi đâu, anh sẽ đến ngay”.
Đừng nóng lòng, anh nhắc nhở chính mình, đều đã ngoài tuổi, không phải như những người trẻ tuổi gặp việc cao hứng không thôi. Nếu để cô biết, anh không còn chút mặt mũi nào “Ở yên ở đó, anh đến sẽ điện thoại cho em, đừng tắt máy”
Hai người đều đã nói yêu nhau, nhưng những lời trong lúc đam mê dường như không thật, đều được tự động cho là do hormone sinh ra, nói cũng chỉ để giúp hưng phấn hơn. Một bầu không khí giống như hai vợ chồng già nói chuyện lại làm hai người đồng thời thả lỏng cùng lúc.
Chu Kiều đứng lên, định mua cái bánh ngọt bù vào miệng bị vị café đắng quá khi nãy.
Bên ngoài cửa kính có hai bình bóng quen thuộc đi ngang qua, Chu Kiều sửng sốt giây rồi đuổi theo.
Hai người kia đã bước lên thang cuốn, Chu Kiều ba bước gộp thành hai bước, đuổi theo “Ngô Nhiễm Nhiễm”
Đó là Thôi Chỉ Phương và Ngô Nhiễm Nhiễm. Nghe tiếng gọi, hai người quay đầu lại thấy là cô, trao đổi ánh mắt hoảng sợ với nhau. Chu Kiều thấy thế liền sải bước nhanh hơn. Hai cô gái trẻ ăn ý quyết định, Thôi Chỉ Phương bỏ đi, Ngô Nhiễm Nhiễm ở lại đối mặt với Chu Kiều.
Thang cuốn đưa Chu Kiều và Ngô Nhiễm Nhiễm xuống đất, Chu Kiều mở miệng trước hỏi “Cô có khỏe không?”
Ngô Nhiễm Nhiễm cho là Chu Kiều sẽ mắng cô, không ngờ câu đầu tiên lại là như thế “Khỏe ạ, còn chị thì sao? Nhà máy vẫn ổn chứ?”
Chu Kiều đuổi theo là cảm xúc nhất thời, cũng không nghĩ ra muốn nói điều gì cụ thể “Cũng khá tốt. Cô tìm được công việc mới rồi à?”
Ngô Nhiễm Nhiễm gật đầu “Vâng”
Chu Kiều thấy mình đi theo Tần Vũ Tùng cũng trở nên ngơ ngơ như anh, biết rõ còn cố hỏi “Tại sao đi không lý do?”. Vô nghĩa, không muốn ở lại không phải là lý do rồi đó sao? Nhưng cô thật sự muốn giúp Cát Tiểu Vĩnh hỏi tại sao, tại sao không nói rõ để anh ta hiểu rồi mới rời đi.
Ngô Nhiễm Nhiễm cúi đầu “Xin lỗi, nhưng tôi đi chắc không ảnh hưởng đến công việc của công ty”
Chu Kiều nói thẳng ra “Nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống Cát Tiểu Vĩnh. Nếu đã đồng ý bắt đầu, tại sao không có can đảm đối mặt để kết thúc? Tôi vẫn luôn cho rằng cô không thiếu sự can đảm, tôi nghĩ sai rồi à?”
Ngô Nhiễm Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên “Trong từ điển của cô không có từ sợ, nhưng tôi có, tôi sợ nhìn thấy mặt anh ấy. Tôi không thể sống kiểu mỗi ngày lặp đi lặp lại giống nhau, gần như có thể được mỗi ngày năm sau sẽ như thế nào”. Cô lẩm bẩm “Không thể sống như vậy”. Nói xong cô nói vừa nhanh vừa vội “Cho nên nhân lúc còn sớm thì nhanh chóng từ bỏ, tránh cho việc tình cảm ngày càng chai sạn. Ít nhất bây giờ khi nhớ lại chúng tôi đều nhớ điểm tốt của đối phương. Nếu cô nói với anh ấy có gặp tôi, vậy nói với anh ấy là anh ấy rất tốt, nhưng tôi không cần điều đó, muốn trách thì trách tôi còn trẻ, không muốn ổn định chắc chắn ngay bây giờ”
Cô nhìn Chu Kiều đầy khiêu khích “Chị Chu Kiều, tôi nghĩ chị hiểu tâm trạng của tôi”
Thật sự không còn gì để nói, Chu Kiều mỉm cười “Xin lỗi, là tôi lỗ mãng. Chúc cô mọi việc tốt đẹp”. Cô xoay người đi về phía thang cuốn, Ngô Nhiễm Nhiễm sau lưng lẩm bẩm “Nếu là cô, cũng không muốn ổn định”
Sai rồi, Chu Kiều nghĩ, mình không tham lam như cô ta, có lẽ trước mắt còn rất nhiều thiếu sót, nhưng trên đời có ai là hoàn mỹ, chính cô cũng không phải, cần gì phải ép buộc đối phương. Có một số việc cần nỗ lực hết sức mình, có một số việc chỉ cần tốt là được. Cô nhìn về phía trước, mọi việc cứ chờ đợi sự thử thách của thời gian, chỉ cần ít nhất bây giờ không phải chỉ một mình cô nỗ lực.