Mưa.
Trong tiếng gió của điều hòa, Chu Kiều nghe hạt mưa đập vào cửa sổ, trong đầu hiện lên những việc hiện giờ và công việc không hề liên quan. Cô bật cười, sau khi uống rượu đầu óc bị kích thích nên chủ động sao? Nên nghỉ ngơi khi cần phải nghỉ ngơi.
Cô với Tần Vũ Tùng quay cuồng mấy lần, ai cũng không chiếm được thế thượng phong, bây giờ mặt đối mặt, mặt anh gần trong gang tấc.
Đều đã mệt mỏi, anh từ từ mở mắt, đôi mắt như có nước. Bốn mắt đối diện thật lâu, anh giơ tay giúp cô xoa xoa ấn đường “Anh chỉ muốn em có thể ngủ thoải mái hơn, không có ý gì khác. Do anh không tốt, quên em không giống anh, chỉ cần nói thư ký một tiếng là có thể đặt phòng khách sạn phù hợp”. Cô lấy đầu chống cằm anh “Có gì đâu. Anh không mệt sao?”. Anh đang có việc, trong ngày bay qua bay lại Thượng Hải với Bắc Kinh, nhưng không thay đổi cuộc hẹn, trước h chạy đến nhà hàng kịp.
Anh ôm cô chặt hơn, lấy hai chân vòng lấy cô, nhắm mắt lại nói “Không mệt”. Miệng nói không mệt mà mắt đã nâng không nổi, anh lẩm bẩm nói “Lần sau không như vậy nữa, anh sẽ suy nghĩ trước, em sẽ không vất vả”. Cô nhỏ giọng phản đối “Không có gì”. Anh không lên tiếng, hô hấp nặng dần. Ở trong tiếng hô hấp đều đều của anh, cô dần dần gần ngủ thiếp đi.
Đột nhiên anh ho nhẹ, mơ hồ không rõ hỏi “Bây giờ không ngủ được còn niệm kinh không?”. Chu Kiều bị anh hỏi đánh thức, miễn cưỡng đáp “Không”. Mỗi ngày đầu dính gối là ngủ, còn niệm kinh cái gì, cô muốn mắng anh vài câu nhưng không khống chế được miệng mình, phát ra vài từ vô nghĩa rồi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ hình như cũng có mưa, văn phòng ẩm ướt lạnh lẽo, cô nhìn một loạt báo cáo trên bàn, lại không hiểu nổi bất kỳ con số nào. Bên kia anh đang thu dọn hành lý chuẩn bị đi xa. Không biết có tiếng nói từ đâu “Anh đi lần này không bao giờ trở lại”. Tim cô đau như dao cắt, nước mắt ứa vòng quanh nhưng lại không nói được câu không cần đi.
Người muốn đi, có giữ cũng không giữ được, cho dù trong giấc mơ cô cũng hiểu đạo lý này. Chỉ là vì sao thấy rất khó chịu, ngực đau đến mức muốn nổ tung, rõ ràng anh và cô không có quan hệ, bất quá chỉ như người khách qua đường trong đời. Không giống Từ Thao, cô từng yêu chân thành, nghiêm túc có ý định đồng hành suốt đời.
Anh ngẩng đầu, cô sợ đến mức ngây người.
Không phải anh! Rõ ràng một giây trước đó vẫn là anh, tóc của anh, vai của anh. Ngẩng đầu mới phát hiện người kia là Từ Thao, anh dùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy nhìn cô. Đáy lòng cô lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống “Đừng”. Đừng để cô một mình trong đêm tối, không lời nói, cô đơn.
Đừng! cô khóc thành tiếng, mới hay nó thực sự chỉ là giấc mơ.
Cảnh trong mơ rút dần di như thủy triều, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo.
Hành lang có tiếng người nói chuyện, anh bị tiếng khóc làm tỉnh giấc, vỗ nhẹ cô hỏi “Sao vậy em?”. Cô không ngừng khụt khịt, nước mắt khô rồi lại chảy ướt khắp nơi, trên gối, vai anh, đầu ngón tay.
Khóc đến khi kiệt sức, Chu Kiều mới ngừng lại, theo quán tính hít mũi một cái.
Tần Vũ Tùng ngồi dậy, đem khăn lông nóng đắp lên mắt cho cô, sau đó tự đi tắm rửa. Chu Kiều thấy lạnh, đứng dậy chỉnh điều hòa thật ấm nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lập cập, tay chân càng lạnh hơn, không chút hơi ấm. Tiếng nước chảy cuối cùng cũng dừng lại, cô đợi anh đến mòn mắt anh mới ra tới, ôm cô vào lòng. Anh chạm vào da thịt lạnh ngắt của cô, cẩn thận chà xát đôi tay cô trong tay mình sưởi ấm, tức giận nói với cô “Đã nói em đừng ở đây rồi. Gặp ác mộng hả?”
Cô lắc đầu, lại nói nửa thật nửa giả “Em thấy anh thu dọn hành lý đi”. Một nửa giấc mơ đúng là anh, anh so với Từ Thao cao lớn hơn, cô không thể lầm lẫn được, không biết tại sao sau lại biến thành Từ Thao.
Anh bực bội nói “Ai bảo em trước khi đi ngủ còn cãi nhau với anh. Em gần đây không giống em, anh đương nhiên là có khả năng sẽ đi”
Chu Kiều rút tay về “Em đã nói trước với anh, em không hiền lành dịu dàng”
Tần Vũ Tùng đem tay cô trở về, ấn ở ngực mình, nơi đó ấm áp đối lập với tay cô lạnh lẽo. Chu Kiều muốn rút tay về lại bị anh giữ chặt lại, giọng quở trách “Đừng cử động”
Hai người im lặng một lát, anh mở miệng “Cho dù anh bị lừa, bị biểu hiện giả dối của em mê hoặc, em cũng đâu cần áy náy đến mức khóc vậy. Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, anh nhận, còn không được sao?”. Anh thở dài “Anh sẽ không đi, không đi mới có cơ hội thay đổi, đi rồi không phải là chấm hết sao. Em yên tâm, điểm này anh có đủ khả năng”
Ngoài cửa sổ mưa gió lớn hơn nữa, Tần Vũ Tùng thò tay tắt đèn, căn phòng tối hơn “Ngủ đi”
Cô thử thăm dò tìm kiếm môi anh, đầu lưỡi linh hoạt chui vào, chạm vào anh hai lần như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó là nụ hôn dài triền miên. Hơi thở nóng lên, anh nặng nề vuốt ve lưng cô, ngập ngừng muốn đem cô nhập vào trong mình. Câu trả lời là có, vì thế tay dần dần đi xuống dưới, đến khi cô “a” lên một tiếng. Anh xoay người ngồi dậy, quỳ trên giường, đem cô nửa ôm nửa đỡ trong ngực mình, thong thả chuyển động, giống như đang chờ phản ứng của cô.
Chu Kiều dựa vào ngực anh, kêu “Lạnh”
Anh dùng chăn quấn lấy cô như cái kén, mà nhộng bên trong kén không an phận, lắc lư trái phải tìm lối ra. Cô không chịu nổi kích thích như vậy, ngứa ngáy như từ trong tim, muốn có sức mạnh lớn hơn đàn áp. Chu Kiều giữ chặt vai anh lay động, mà bờ vai kia cũng rất vững chắc hỗ trợ cô. Cho đến khi lửa nổi lên thoát kén mà ra, hai người vẫn nương tựa vào nhau.
Chu Kiều ở Thượng Hải cơm no ấm áo ngày thứ bảy, chủ nhật Tần Vũ Tùng khăng khăng đưa cô trở về.
Trước khi đến lối vào công ty, Chu Kiều đã cảm giác không đúng, cổng lớn bị đào một kênh khoảng m, cao khoảng nửa mét, đất dư hai bên chất đống trên đường. Bên cạnh đó là những người dân trong thôn đứng xem náo nhiệt, nhiều người còn cầm theo băng ghế nhỏ, đa số phụ nữ tầm - tuổi.
Chu Kiều chạy tới, không đợi cô mở miệng, người điều khiển máy xúc đã ngừng lại. Người điều khiển đó tuổi cũng lớn, cười với cô “Cô chủ Chu, không phải ý của tôi”. Chu Kiều cố kiềm cơn giận “Ai là người chịu trách nhiệm?”
Đám người kia người này nhìn người kia, lộ ra vẻ ngại ngùng nhưng không ai đứng ra lên tiếng.
Chu Kiều lấy lại bình tĩnh, xoay người về xe, gọi điện thoại cho Cát Tiểu Vĩnh, anh ta tắt máy. Bên mấy nhà cung cấp thiết bị còn người đại diện ở đây đứng ra nói cho cô biết đại khái sự việc. Ban đầu khi thực hiện phá bỏ và di dời dân làng, dân trong thôn nghe nói nhà máy bắt đầu tuyển người, đến cơ quan yêu cầu bố trí công việc, người ở Sở lao động có giao tình không tệ với Chu Kiều nên giúp cô từ chối, nói họ không bằng cấp không kỹ năng, lúc trước đã nhận chi phí bồi thường, bây giờ không nên đòi hỏi việc khác. Thôn dân lợi dụng những ngày cuối tuần nhà máy ít nhân viên, kéo đến chặn đường.
Chu Kiều cắn răng mắng thầm, trước kia đã ầm ĩ gấy rối một lần, cô cũng định một sự nhịn chín sự lành nên bỏ ra một khoản tiền, bây giờ lại đến nữa? cô gọi điện thoại cho Trưởng trấn, có vẻ bên kia đang chơi mạt chược, mắng thôn dân một hồi rồi kêu cô gọi cảnh sát.
Báo cảnh sát thì làm được gì, Chu Kiều cũng không thể hét vào mặt trưởng trấn, đành cúp điện thoại nghĩ cách. Cô gọi cho nhà thầu xây dựng công trình dân dụng cho nhà máy “Bên anh hiện giờ có bao nhiêu người? Nhanh chóng đưa đến cho tôi ít người”, lại gọi điện thoại cho nhà thầu xây dựng ký túc xá “Ông chủ Hạ, giúp tôi một chút, tôi thật không có cách nào khác”.
Chờ cô nói chuyện điện thoại xong, Tần Vũ Tùng mới nói “Em nhìn người kia, những người khác đều nhìn ánh mắt ông ta, ông ta chính là người đứng đầu”