(Theo như tra nghĩa thì có nghĩa là những điều được tin theo tuyệt đối,mình không biết nên dịch nghĩa thế nào nên giữ nguyên)
Hoan lạc sở dĩ là hoan lạc, là bởi vì nó ngắn ngủi, vĩnh hằng chính là bằng phẳng cùng với những phiền não.
Tần Vũ Tùng không muốn nói với Chu Kiều về công việc của mình, nhưng anh lại không có cách kiểm soát suy nghĩ của mình. Anh thừa nhận, anh đối với Cố Đông Hải đã phản cảm đến mức rất khó duy trì vẻ mặt hài hòa bên ngoài.
“Có tâm sự gì à?” Chu Kiều mệt mỏi gần như muốn ngủ thiếp đi, nhưng thay đổi chỗ ở thường không ngủ ngon, Tần Vũ Tùng tuy không trằn trọc lăn trở, nhưng hô hấp anh rõ ràng không phải đang đi vào giấc ngủ. “Không có”, anh phủ nhận, thật lâu sau lại nói “Nếu có một nhân viên rất phiền phức, tạm thời không có biện pháp đuổi anh ta đi, em sẽ làm sao?”. Giọng Chu Kiều mang theo âm buồn ngủ “Công ty tư nhân nào có chuyện đuổi người không được, anh cho rằng lòng dạ hiểm độc của tư bản là nói chơi sao”. Tần Vũ Tùng cười trong bóng tối, anh quên mất, cô chính là một chủ doanh nghiệp tư nhân thực sự. Chu Kiều tỉnh táo lại, nói tiếp “Quan lớn một bậc đè chết người, cấp trên luôn chèn ép cấp dưới, toàn ghim thù vặt, xem ai không chịu nổi trước thì đá kẻ đó. Còn không thì vạch lá tìm sâu, không có sâu thì nhét sâu vào”.
Tần Vũ Tùng trong lòng khẽ động, nhưng sau đó anh bỏ ý định, anh sợ mình ghê tởm bản thân trước.
Chu Kiều nhạy bén cảm giác được động tĩnh của anh, Tần Vũ Tùng nói với cô về video trong phòng họp nhưng không nói ai là nhân vật chính. Cô nghe xong vừa nghĩ vừa nói “Công ty anh không cho phép người quản lý có vấn đề về đạo đức?”. Tần Vũ Tùng hiểu ý cô “Một người có gia đình, một người là gái chưa chồng, gây lớn chuyện đối với họ ảnh hưởng lớn quá”. Anh nghĩ đến vợ Cố Đông Hải, còn có cô con gái đáng yêu, cô bé uống một hơi sạch nửa ly coca rồi cố tình đánh nhau trêu chọc mẹ.
“Em cười gì vậy?”
“Em cười họ dám làm điều đó mà anh lại không dám xuống tay, có trong tay một yếu điểm lớn của người ta mà mình thì tức giận đến không ngủ được”
Lời nói của cô mang vẻ chế giễu, Tần Vũ Tùng rầu rĩ không vui “Anh lấy cái video đó không phải để có tác dụng này, lúc đó anh sợ nhân viên bảo vệ phát tán ra ngoài, ảnh hưởng không tốt”. Cô nghe thấy giọng anh, cầm tay anh “Được rồi, người tốt đi ngủ thôi, nâng cao tinh thần quay lại văn phòng chiến đấu người xấu”. Thật là coi anh như trẻ con, Tần Vũ Tùng nói không lựa lời “Anh khẳng định mình không như mấy người ra tay tàn nhẫn. Không giống nhau không ở cùng một nhà, có thể tìm lưu manh du côn ngăn chặn vợ trước tòa, vợ trước anh ta cũng không phải hạng người vừa”.
Tần Vũ Tùng nói xong liền hối hận, anh không nên nói chuyện công việc với cô, xúc phạm tới cô rồi.
Hai người im lặng, Tần Vũ Tùng khó khăn mở miệng “Anh xin lỗi”. Bây giờ cô không còn nơi ở Thượng Hải, định đến nhà anh ở, nếu giận dỗi với anh lại quay trở lại Nam Thông, ở trong khách sạn đơn sơ kia. Anh chưa hỏi qua quê quán của cô, nhưng ít nhiều cũng cảm giác được cô không nói đến là có nguyên nhân của cô.
Lại qua thời gian dài, anh gần như nghĩ rằng cô đã ngủ thì cô mới mở miệng “Không cần phải xin lỗi, quan điểm của em là không trêu chọc đến thì thôi, còn khi trêu chọc đến thì phải xem em có quan tâm không. Nếu quan tâm thì mặc kệ thủ đoạn gì, có thể có tác dụng đều sử dụng, em lớn như vậy không phải là cái túi trút giận, đánh em thì phải chuẩn bị thật tốt khi nào bị em trở về đánh lại”
Cô cười mà như thở dài “Mồ hôi và máu của người làm chủ cũng là người, làm từ thiện thì tuyệt đối không thể tích nổi xô vàng đầu tiên, không phải cứ phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, không buông phía trước ra thì chỉ có thể không ngừng chém giết”
Anh hiểu, mặt cô gầy đi, trên người cũng còn toàn là xương. Cô và anh đều không nói đến những khó khăn vất vả đó, bởi vì đã xuất phát thì không còn đường lui, chỉ có thể xem ven đường là phong cảnh.
Anh chân thành nói: "Anh xin lỗi."
Chu Kiều ôm eo, úp mặt vào ngực anh “Hai lựa chọn, hoặc xử lý hắn hoặc chung sống cùng hắn, anh có thể chấp nhận loại nào?”. Tần Vũ Tùng nghiêm túc suy nghĩ, anh thử chung sống hòa bình với Cố Đông Hải, nếu không sẽ đi con đường khác. Anh đột nhiên lại nghĩ đến việc khác, ấp úng hỏi “Anh hình như xúc phạm em không phải chỉ , lần?”
Chu Kiều thuận miệng nói “Anh biết thì tốt, đợi nuôi béo thì giết”
Tần Vũ Tùng làm như thật, run run giọng “Đại nữ vương tha mạng”
Chu Kiều cười “Thôi ngủ đi, em không còn sức nói chuyện”. Nếu không phải có ân báo ân, có khi cô thật sự muốn bắt anh nuốt lại những lời vừa nói ra vô.
Trong những ngày trước nghỉ Tết âm lịch rối ren và vui vẻ, Tần Vũ Tùng không hề ngờ đến Ngô Nhiễm Nhiễm nói với anh, Lý Minh sẽ sử dụng thủ đoạn để làm hại anh.
Nghĩ đến nguồn gốc tin tức của cô, Tần Vũ Tùng cảm thấy nhàm chán “Đã biết, cảm ơn”
Ngô Nhiễm Nhiễm không rời đi “Vì sao Tần tổng không khuyên tôi rời xa Cố tổng?”
Tần Vũ Tùng chưa thấy phụ nữ nào mặt dày như cô, anh không muốn gọi cô là cô gái, bởi thái độ của cô không phải là thái độ một cô gái nên có “Đây là văn phòng của tôi, mời ra ngoài”. Cô ta lấy cớ đưa tài liệu để đến, bây giờ anh đã nhận được tài liệu, không còn việc gì thì có thể đi rồi.
Ngô Nhiễm Nhiễm tự mình ngồi xuống, “Anh có thành kiến với tôi? Tôi muốn hỏi tôi làm gì để anh không vừa mắt? Quản lý của tôi đã nói với tôi anh nhiều lần hỏi đến công việc của tôi. Cô ấy lo lắng thay cho tôi, tuy công ty chúng ta nổi tiếng về sự công bằng, nhưng đắc tội với quản lý cấp cao, sớm muộn gì cũng có chuyện”.
Đúng thật là ngoài việc ở phòng họp, biểu hiện của Ngô Nhiễm Nhiễm tại công ty đều không có vấn đề gì bị chê trách. Nhưng Tần Vũ Tùng sao lại bị cô hỏi khó “Cô nói đi, cô làm cái gì?”
Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng anh “Tôi không làm bất kỳ việc gì có lỗi với công ty, ngược lại tôi chăm chỉ nghiêm túc, hoàn toàn phù hợp yêu cầu công ty, tuyệt đối vượt qua được những đồng nghiệp cùng thời gian, nếu không quản lý cũng không lo lắng thay tôi. Tôi tin Tần tổng làm việc công tư phân minh”
Tần Vũ Tùng không muốn tranh luận với cô, nói thắng thì thế nào, một nhân viên cấp thấp ở văn phòng anh một thời gian dài, người khác nhìn qua thì giống cái gì “Tôi tin rằng cô hoàn toàn rõ tại sao tôi lại hỏi đến công việc của cô, cho nên không muốn nói nhiều với cô. Nếu cô muốn, tôi khuyên cô không cần quá thân mật với đồng nghiệp”
Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn anh “Sau này tôi sẽ chú ý, Tần tổng có thể bỏ qua chuyện cũ không?”
Tần Vũ Tùng gật đầu “Đương nhiên, làm việc tốt đi”
Đối với việc Ngô Nhiễm Nhiễm nói Lý Minh có mưu đồ, anh không để trong lòng, một số người sau khi bị sa thải hay nói vài câu tàn nhẫn. Anh cũng muốn xem Lý Minh có thể làm gì, nếu là anh, có thời gian không bằng liên hệ với người săn đầu người, qua năm tìm công việc tốt. Không còn ở tuổi đôi mươi, trong nhà có già có trẻ, thiếu nguồn kinh tế, thời gian trì hoãn càng lâu càng không bớt tham vọng.
Cách kỳ nghỉ Tết âm lịch ngày, Tần Vũ Tùng đi công tác về. Vừa xuống máy bay, mở di động, tin nhắn ùa đến, có hơn chục thông báo cuộc gọi nhỡ của thư ký. Xảy ra chuyện gì, anh gọi điện thoại cho thư ký với đầy nghi ngờ