Buổi sáng, Từ Thao ở chỗ bạn cũ nhìn thấy báo cáo của Chu Kiều, nhất thời xúc động ra cửa, chạy xe trên cao tốc hai ba giờ đã bình tĩnh lại. Nhưng nếu đã đến, anh cũng muốn biết cô nghĩ gì, nếu cô không ném tiền làm nhà xưởng, số tiền đó đủ để một người phụ nữ sống hạnh phúc cả đời. Tiền không phải vạn năng, nhưng với mức đáng kể như vậy, có nhiều việc có thể giải quyết dễ dàng, tại sao cô không chịu yên ổn, một hai đầu tư xây dựng nhà máy khi thị trường đang đi xuống.
Nhân viên bảo vệ nói Chu Kiều đi ăn, nhưng buổi chiều phải quay lại. Anh ngồi chờ, thật sự không chịu nổi ánh mắt đánh giá của nhân viên bảo vệ, đứng dậy định đi vòng, thuận tiện ngẫm nghĩ những gì sẽ nói khi gặp mặt.
Gió thổi từ khắp nơi tới, thổi tóc anh rối bù, cơn giận còn sót lại cũng bị thổi bay đi. Quen biết mười năm, anh hiểu tính cách cô. Ly hôn là do anh ngoại tình, nhưng không lẽ cô không có vấn đề? Cô mạnh mẽ, ở công ty nói một là không phải hai, về nhà mọi việc cũng do cô quyết định. Rất nhiều lần anh miễn cưỡng kiềm chế mới không ở trước mặt mọi người cãi nhau với cô. Cô không hiểu anh nhường nhịn, ngược lại càng nghĩ mình cái gì cũng đúng, cái gì cô cũng có lý. Thanh xuân của cô trôi qua trong hôn nhân, nhưng anh không phải cũng vậy sao? Bạn bè xung quanh có con, về nhà có cơm nóng, vợ con quấn quýt, chỉ có anh, giờ mỗi ngày đều đối mặt với người vợ sếp, mỗi ngày đều như đang gặp đối tác làm ăn. Mỗi người đều theo hoàn cảnh mà thay đổi vừa phải để thích ứng. Khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, anh đánh giá cao sự mạnh mẽ của cô, không nghĩ tới việc cô vẫn cố chấp suốt như vậy, đến khi cha mẹ anh cũng cảm thấy không đúng, cô vẫn không ý thức được khuyết điểm của mình. Có bao nhiêu cặp vợ chồng mà mấy tháng mới gần gũi một lần? Anh tuổi trẻ, khỏe mạnh, cô vẫn lấy lý do quá mệt mỏi mà từ chối. Mệt? Thiếu quản lý công ty không làm việc được, thiếu tiền một chút sẽ chết hay sao?
Từ Thao ở bên bờ sông ngơ ngẩn. Những ngày đó, Chu Kiều là mặt trời, cô vui vẻ mà sáng lạn, anh chỉ là ánh trăng, cô độc di chuyển xung quanh cô, không cách nào đến gần. May thay cuối cùng anh đã được giải thoát, bây giờ hy vọng cô cũng tốt.
Từ Thao trở lại văn phòng đơn giản kia, bảo vệ nói Chu Kiều đã quay về. Trong văn phòng, điều hòa mở rất ấm áp, anh đứng trong gió quá lâu, tiếp xúc không khí ấm bị choáng váng, ngứa ngáy mũi hắt xì. Hắt xì xong anh mỉm cười “Xin lỗi”. Chu Kiều không nói gì, góc nhà có người đàn ông đứng lên “Em có khách, anh ra bên ngoài một chút”
Chu Kiều ngước nhìn Tần Vũ Tùng, phát hiện anh biết người đến là ai, đôi mắt anh dịu dàng. Cô nói “Sẽ nhanh thôi, bên ngoài lạnh lắm”. Tần Vũ Tùng gật đầu, mặc áo khoác, mắt nhìn thẳng đi ngang qua Từ Thao. Ngược lại Từ Thao nhìn chằm chằm vào anh. Hai người cao gần bằng nhau, nhưng Tần Vũ Tùng có vẻ mạnh mẽ hơn. Từ Thao chú ý cổ áo sơ mi anh ta sạch sẽ, thẳng thớm, đó là kiểu phong cách Chu Kiều luôn thích.
“Mời ngồi”, Chu Kiều lạnh lùng nói, không có ý đứng dậy pha trà.
Từ Thao ngồi xuống “Anh đến gặp em”, Chu Kiều nhìn màn hình máy tính, cô đã đóng hết tài liệu, giờ màn hình window trơ trọi màu xanh đậm.
Lần trước gặp tại tòa án, Từ Thao không biết phải nói gì mới đúng. Nhưng anh cũng là người làm ăn bên ngoài, mở đầu câu chuyện không thành vấn đề. Anh lấy tạp chí buổi sáng “Giới thiệu triệu nhân dân tệ ở Chiết Giang để xây dựng cơ sở công nghiệp trong nước”. Chu Kiều nhìn vào đó, là ảnh chụp hôm đặt móng, có những thành tựu trong việc thu hút đầu tư thì chắc chắn muốn đưa nó lên trên mặt bàn.
“Em nghe hay không tùy em, anh nói, cứ kéo dài ba hoặc năm năm, đừng quá nóng lòng làm lại”. Từ Thao tận tình khuyên bảo, sau ba hay năm năm nữa, Chu Kiều có thể tìm được người thích hợp làm chồng, sau đó kết hôn, sinh con, chắc không còn tinh thần sức lực để lại lăn lộn làm việc.
Xây dựng nhà máy vất vả, đầu tư lớn lợi nhuận chậm. Đừng nhìn những người đầu tư nói hoa tốt lúa tốt, chờ nhà máy xây xong, thiết bị được lắp đặt, thuế vụ, bảo vệ môi trường, công thương đều kéo đến, không một ai là đèn cạn dầu. Chưa kể áp lực bên ngoài, công nhân nội bộ không quản lý tốt, chất lượng cao và có trình độ học vấn cao sẽ đến các thành phố lớn, thông minh thì tự làm ông chủ, kém mới đi làm công. Bản thân không có kỹ năng làm ông chủ nhưng công nhân cũng không ít người không phải vừa, nói như rồng leo làm như mèo mửa, hận không thể sau lưng chủ làm bậy, vì tiền tăng ca mà có thể gây ầm ĩ bãi công. Ban đầu những việc đó đều do Chu Kiều chịu trách nhiệm, anh ta chỉ cần lo liệu bên ngoài, sau khi ly hôn anh ta không đến nhà máy nữa. anh thật sự chán ghét việc quản lý hàng ngày, mới quyết định thà là “đem gà đi bán”. Tiền kiếm vĩnh viễn không đủ nhưng người không thể bị mắc kẹt bởi tiền, chỉ cần có thể đáp ứng nhu cầu của cuộc sống.
"Công việc của tôi không liên quan gì đến anh." Chu Kiều nói.
Từ Thao sớm đoán cô sẽ nói vậy "Có chứ, ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè."
Cái gì cũng không phải, cảm xúc Chu Kiều kích động, nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn thần thái sáng láng. Cô có thể làm bạn với Tần Vũ Tùng, nhưng cô không thể như vậy với Từ Thao, vì cô yêu anh, ngay cả khi cô không thể phân biệt rõ ràng yêu – hận, cô vẫn khao khát được anh ôm.
Cô có thể lừa bất kỳ ai nhưng không thể lừa chính mình.
Đối với tâm trạng này, cô ấy từng muốn hủy hoại anh ta, mỗi đêm cô nghĩ hàng ngàn cách, nhưng trời sáng cô không thể thực hiện, bởi chưa đủ nhẫn tâm. Cho tình yêu một con đường mới, nói thì dễ, làm lại khó, trong nửa năm qua cô thường thay đổi cảm xúc thất thường. Hơn nữa, anh còn bán đi “đứa con” của cô, tương đương với việc đem giết chết toàn bộ quá khứ của hai người.
Anh không cần cô, cô có thể xây dựng lại mong muốn của mình.
Từ Thao biết không khuyên được cô quay đầu, vẫn luôn là thế này, nếu như cô chịu nghe anh thì bọn họ đã không đi đến tình trạng bây giờ. Nhưng là con người, anh không an tâm. Nói xong cũng thoải mái hơn, anh đưa tay “Anh về đây, tạm biệt”
Chu Kiều không bắt tay anh “Không cần, chúng ta không phải bạn bè”
Từ Thao đi ra ngoài, Tần Vũ Tùng và nhân viên bảo vệ đang trò chuyện ở cổng. Nhân viên bảo vệ nói đến nước miếng tung bay, anh ta có vẻ thích thú. Từ Thao âm thầm lắc đầu, anh vẫn hy vọng Chu Kiều tìm được người đàn ông đơn giản, có cuộc sống nhẹ nhàng. Từ tình yêu đến hôn nhân, lúc trước cô ngang ngạnh như vậy chẳng qua dựa vào việc anh yêu cô, nhưng mà yêu cũng sẽ bị bào mòn. Chu Kiều, anh nên làm gì cho em?
Từ Thao có vài phần bất đắc dĩ, nhưng anh không còn có thể lo lắng nữa, anh cũng đã buông tay.
Chu Kiều hơi cảm kích Tần Vũ Tùng không hỏi bất cứ điều gì, giống như chưa bao giờ có người tới. cô cố ý kết thúc công việc sớm, dẫn anh đi vào một số nhà hàng trong thành phố. Tần Vũ Tùng nhận thấy được ý chiêu đãi của cô, cười đùa nói “Đừng xem anh là khách, anh không đến để ăn, anh muốn ăn em”.
Anh cũng từng nói những lời tương tự như vậy, nhưng hai người đã không làm trong một thời gian, mặt Chu Kiều nóng lên, đột nhiên không muốn ăn cơm. Quay đầu xe, cô trở về khách sạn.