Kỷ Giai Như đến tay không, ở vài ngày đã thêm hơn , túi lớn túi nhỏ, chồng cô cho xe bảy chỗ đến đón. Anh và Chu Kiều chào nhau, nhanh chóng mang đồ lên xe. Chu Kiều tính ra giúp đỡ thì bị Kỷ Giai Như túm lại “Mặc kệ ổng, tụi mình nói thêm mấy câu”
Hai người trốn vào bếp, Kỷ Giai Như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hình như vẫn không nói ra được, hơn nửa buổi mới nói được một câu “Tao thấy anh Tần cũng tốt”. Chu Kiều cười khổ “Tao còn tưởng mày mời tao tết tới nhà mày chứ”, Kỷ Giai Như đẩy cô “Nhà tao mày muốn tới lúc nào thì tới, còn phải nói hả?”
Chu Kiều vẫn cười, Giai Như nhìn mắt cô, lập tức hiểu suy nghĩ của cô “Nhà đó một nửa của tao, ổng dám không nể mặt mày, tao ẵm con đi với mày luôn”. Chu Kiều cười “Được ha, tao đem vợ với con ổng đi luôn”
Lão Lệ bước vào nói với Kỷ Giai Như “Em dám bỏ nhà đi, anh đến liên đoàn phụ nữ tố cáo em vứt bỏ anh”
Chu Kiều đưa Kỷ Giai Như về phía lão Lệ “Cảm ơn anh đã cho tôi mượn hạt dẻ cười này”
Kỳ Giai Như đi rồi, tai Chu Kiều bận rộn suốt cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cô xắn tay áo lên dọn dẹp nhà cửa. Giai Như tốt bụng đã làm cho cô một số món ăn để trong tủ lạnh, nhưng bếp còn đầy dầu mỡ.
Chu Kiều đang bận rộn ở đó thì nghe chuông cửa “Bạn là khung cảnh đẹp nhất trong cuộc sống này”, đây cũng là Giai Như đổi, cô ấy nói tiếng chuông quá đơn điệu, lại có cảm giác bị quấy rầy, cần thay đổi cho thoải mái. Chu Kiều tưởng cô quên gì nên vội vàng chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là Tần Vũ Tùng.
Chu Kiều sửng sốt mất một lúc. Từ ngày anh sử dụng bạo lực, cô quyết định nếu anh còn xuất hiện trước mặt cô lần nữa, cô sẽ lập tức hét vào mặt anh, không để cho anh có cơ hội quát tháo nữa. Nhưng gần đây bị Kỷ Giai Như nhắc nhiều lần về tình trạng thê thảm của anh lúc bị thương, làm cô thỉnh thoảng cũng không quá ghét anh nữa. Hai ý nghĩ đấu tranh nhau, ý nghĩ trước đây vẫn thắng thế, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng vẫn chậm, tay Tần Vũ Tùng chặn ở giữa cạnh cửa.
Nếu dùng chút sức, có thể làm tay bị thương, nhưng Chu Kiều không làm được, cho dù trước đây cô cũng từng làm việc này. Sau khi biết bị Từ Thao phản bội, cô đã phá hỏng rất nhiều đồ đạc, không nói tiếng bỏ đi. Từ Thao nhanh tay lẹ mứt ôm giữ cô lại từ phía sau. Chu Kiều ngập tràn thù hận không thể phát tiết ra, nắm lấy tay anh mà cắn, cảm giác răng cắn đụng đến xương cả đời khó quên.
Nhưng với Tần Vũ Tùng, cô lại không thể tàn nhẫn như vậy được.
Cô rũ mắt “Buông ra”, cô không nghĩ tới Tần Vũ Tùng thật sự thả tay xuống. Cô đóng cửa lại thật mạnh rồi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy anh cũng không quá nhiều thành ý. Nếu đã đến cửa, ít nhiều gì cũng khóc nháo ầm ĩ không buông, nếu không thì đến làm gì? Không lẽ anh cưỡng bức cô, cô còn phải đối xử tốt với anh?
Tần Vũ Tùng không suy nghĩ nhiều trước khi đến, chỉ là câu xin lỗi cứ đè nặng trong lòng. Không nghĩ tới cảnh Chu Kiều phòng anh còn hơn phòng cướp, mà đã như vậy thì nói được cái gì, không thể ép cô nhận lời xin lỗi của anh.
Anh đi dạo lang thang trên đường không có mục đích, quyết định quay về công ty xem xét, chỉnh sửa hồ sơ tài liệu. Thường ngày phải thường xuyên đi công tác, anh cũng không thích có người vào phòng làm việc của mình, có khi muốn tìm tài liệu gì đó mà tìm không ra, cũng nên dọn dẹp lại rồi.
Tòa nhà yên tĩnh, nhân viên bảo vệ cũng không thấy ai, Tần Vũ Tùng nhíu mày, càng là ngày lễ có ít người thì càng nên chú ý nhiều hơn. Anh hắng giọng, một nhân viên bảo vệ nhỏ tuổi bước ra từ phòng giám sát, không biết đang làm gì mà mặt đầy vẻ chột dạ “Tần tổng, ngài tăng ca à?”
Tần Vũ Tùng nhìn anh ta một cái, bấm thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên bảo vệ ấp a ấp úng “Tần tổng, Cố tổng cũng đang tăng ca”
Tần Vũ Tùng cũng không để ý, thang máy từ từ đi lên. Anh nghĩ sẽ nói chuyện với giám đốc tài vụ Cố Đông Hải một chút, hôm nay không có điện thoại, cũng không có người không liên quan ồn ào, là thời điểm tốt. Không nghĩ sẽ tới công ty nên lúc ra cửa, anh ăn mặc áo thun cùng giày bình thường, đế giày không bị cọ sát trên đất, không có tiếng động sàn sạt như ngày thường. Đèn trong văn phòng Cố Đông Hải vẫn sáng nhưng không thấy người.
Tần Vũ Tùng đi vào phòng trà pha ly café, lúc chờ nước sôi chợt nghe có tiếng động trong phòng họp.
Không lẽ thật sự có trộm?
Tần Vũ Tùng nhẹ tay nhẹ chân bước qua, âm thanh bên trong làm anh dừng bước. Anh hiểu tại sao nhân viên bảo vệ kia lại có phản ứng là lạ. Rõ ràng là Cố Đông Hải, với một phụ nữ, có lẽ là nhân viên mới của bộ phận tài vụ. Có người nói với anh Cố Đông Hải ở văn phòng xem phim, nhưng người quản lý tài vụ Hồng Kong này là người làm việc tốt, Tần Vũ Tùng không muốn gặp rắc rối với ông ta vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng không muốn ông ta ăn cỏ gần hang thế này.
Tần Vũ Tùng nhíu mày. Anh nhẹ nhàng quay lại, cầm tách café về văn phòng mình.
Nửa tiếng sau, anh điện thoại cho Cố Đông Hải.
Khi Cố Đông Hải đến, ông ta che đậy rất tốt, nếu không phải chính Tần Vũ Tùng nghe thấy rõ ràng, chắc anh phải nghi ngờ mình đang mộng du. Người trước mặt nghiêm túc, đâu thể làm ra loại chuyện như thế.
Tần Vũ Tùng vừa cân nhắc vừa đi đến quyết định “Tony, người nhà có đến đây thăm ông trong kỳ nghỉ không?”
Cố Đông Hải lắc đầu “Bà thím già nhà tôi đưa hai đứa con gái đi du lịch”
Tần Vũ Tùng cười nói “Công ty rất quan tâm đến quan hệ của nhân viên với gia đình, lúc nào đó mời họ đến đây ở một thời gian”
Đều không phải người ngốc, anh hy vọng Cố Đông Hải sẽ biết giữ mình chút, rồi nhẹ nhàng chuyển sang tình hình ngân sách năm nay.
Nói chuyện hai giờ, lại mất thêm hai ba giờ sửa sang lại tài liệu, đến khi trời tối mới làm xong việc. Trước khi rời khỏi công ty, Tần Vũ Tùng đem đoạn băng giám sát chiều nay từ tay người bảo vệ đi.
Một người rất lười nấu ăn, Tần Vũ Tùng đi ăn bên ngoài, lúc ngồi ở đó không thể không nghĩ đến Chu Kiều. Tóc cô dài rất nhanh, mềm mại đen óng. Nhưng gương mặt gầy hơn, đôi mắt to hơn.
Tần Vũ Tùng lắc đầu, rửa mặt. Dĩ nhiên anh nhớ thời gian hạnh phúc điên cuồng cùng cô, nhưng điều đó không đúng. Anh đã sai, anh không nên vì cô mà đánh mất lý trí, con người chính là người vì có thể kiểm soát được bản thân mình.
Anh không tự chủ mà nhớ đến hình ảnh buổi chiều nay, cái gì càng cấm kị thì càng hấp dẫn. Mặc dù anh sẽ không như vậy, nhưng là đàn ông độc thân ở bên ngoài, không chịu được cám dỗ cũng là bình thường.
Có bài hát nói “cô đơn là lễ hội của một người, lễ hội là một nhóm người cô đơn”
Tần Vũ Tùng ít khi nghe những bài hát mà các cô gái thích, nhưng lúc này không hiểu sao hai câu này cứ hiện lên, cũng không biết Chu Kiều làm sao để vượt qua thời gian này, anh muốn gọi cho cô ngay lập tức.
Ý nói chuyện Cố Đông Hải đó.