Tạc Niên

chương 79: phiên ngoại 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Náo nhiệt sau tân niên, trong không khí còn sót lại vài phần dư vị ngày lễ.

Trong lúc ngủ mơ Tô Nhan tựa hồ lại nhớ tới mùa đông năm mười ba tuổi, y cùng với Tiếu Dụ hai người trên đường đi Lan Khê Các, nước hồ Uyên Ương vẫn kết một tầng băng mỏng như trước, dương liễu vẫn mềm mại rũ xuống, nhuyễn nhuyễn đung đưa trên mặt hồ.

Tiếu Dụ đột nhiên xoay đầu lại, nói với y: “A Tô, ta thực sự rất tham món lợi nhỏ Tiểu Phong, bất đất dĩ, ta hy vọng ngươi đừng hận hắn.”

Tô Nhan mở mắt ra, hô hấp có chút gấp, y biết không phải là bởi vì trong mộng Tiếu Dụ nói với y câu nói kia.

Mà là…

“Lục hoàng tử, sáng sớm cũng không nên phát tình có được không?” Y chưa đứng dậy, chẳng qua là nghiêng đầu nhìn người nam nhân bên cạnh.

Nghe vậy, nam nhân thấp giọng mà cười, ngón tay thon dài dưới thân y lại càng ra sức dò xét, tiếng nói từ tính ưu mỹ: “Sáng sớm mà vận động thân thể càng khỏe mạnh.”

Hắn nói tới hùng hồn có lý chẳng sợ, làm Tô Nhan vừa bực mình vừa buồn cười.

“Bên ngoài đã sáng rồi, có phải nên rời giường rồi không?” Tô Nhan mặc bàn tay kia vừa quấy vừa phá, thanh âm bình tĩnh nói.

Âu Dương Lam thấy y vẻ mặt bình thường, con ngươi đen hơi trầm xuống, bàn tay đột nhiên hất lên, tiết khố trên người Tô Nhan toàn bộ bị cởi sạch, sau đó không để cho Tô Nhan có thời gian kinh ngạc, hắn đột nhiên xoay người đè lên, vùi đầu ngậm lấy vật kia.

Tô Nhan ưm một cái trong cổ họng, lòng nhấc lên một trận bất đắc xen lẫn ngọt ngào.

Thế nhưng kỹ năng dùng miệng của Âu Dương Lam những năm gần đây tiến bộ thần tốc, Tô Nhan rất nhanh đã đánh mất phương hướng, chỉ có thể theo trên người người kia động tác dần dần sa vào, cũng không lâu lắm, thân thể một trận kinh luyên, liền ở trong miệng Âu Dương Lam bắn ra.

Âu Dương Lam xoa xoa bạch trọc từ khóe miệng chảy xuống, cười đến tà mị mà làm càn: “Tô Nhan, ngươi thực ngọt.”

Tô Nhan vô lực trừng hắn, đương muốn ngồi dậy lại bị đối phương một bả ấn trở về giường, khí tức tươi mát lập tức xông vào mũi, lòng Tô Nhan rối ren, trên mặt vẫn như cũ bưng biểu tình bình tĩnh: “Không phải nói hôm nay đi xuống Giang Nam sao?”

“Giang Nam tùy thời đều có thể đi, thế nhưng, ” Âu Dương Lam trực tiếp nhìn y, tươi cười bên môi dần dần mở rộng: “Ta không muốn bỏ qua bất kỳ một đêm xuân tốt đẹp nào.”

Tô Nhan ở trong lòng mắng hắn cầm, thú, trong miệng lại nói: “Ta mệt mỏi quá.”

Lời này vừa đưa ra, Âu Dương Lam quả thật không dám lỗ mãng, cho dù nơi nào đó dưới thân đã hóa thành mãnh thú, cũng phải dùng lý trí sanh sanh ép xuống. Hắn nhỏm dậy từ trên người Tô Nhan, cầm lấy cổ tay của y bắt đầu bắt mạch. Không thể không nói Âu Dương Lam ở phương diện y thuật được trời phú, mấy năm nay vì chăm sóc Tô Nhan, thật sự học từ Tiêu Tuyệt không ít thứ. Chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch, vùng xung quanh lông mày hơi nhấc ra, môi mỏng khẽ mím, không nói được một lời.

Tô Nhan nhìn gương mặt tuấn dật của hắn, không khỏi cười cười.

“Khí tức trong cơ thể ngươi có chút hỗn loạn, nằm trước đã, ta đi sắc thuốc cho.” Âu Dương Lam chẩn mạch, làm ra một kết luận, sau đó thận trọng đem tay Tô Nhan bỏ vào trong chăn, nói xong đứng dậy bước xuống giường. Người bên cạnh lại đột nhiên ở trên giường trở mình dậy, từ phía sau lao tới ôm lấy hông của hắn, Âu Dương Lam cúi đầu, thấy hai cánh tay dài nhỏ đang gắt gao ôm cái hông của mình, bèn cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.

Bất tri bất giác, Tô Nhan tỉnh lại cũng được ba năm.

Hôm nay Tô Nhan đã không còn nét tiểu hài tử kia nữa, mà lớn lên thành một nam tử càng thêm thanh tú, trong con ngươi nam nhân thoáng chốc ôn nhu, chậm rãi ngồi xuống, thanh âm dịu dàng như nước: “Không cho ta đi, tự gánh lấy hậu quả nga.”

Người phía sau khẽ cười vài tiếng, sau đó chồm lên vòng cánh tay qua cổ hắn, môi lướt qua bên tai nam nhân, trong thanh âm mê hoặc như có như không: “Hoàng tử điện hạ đích thân sắc thuốc cho vi thần, vi thần vạn phần cảm kích, không thể trả lại, chỉ có thể lấy thân báo đáp, chẳng biết…”

Câu nói kế tiếp chưa xuất khẩu, nam nhân đã nhanh chóng xoay người, đè y xuống giường.

Nam tử dưới thân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm vào hắn, dường như phải câu đoạt hồn phách hắn mới chịu thỏa mãn: “Hoàng tử điện hạ thật là nóng ruột nhỉ, vi thần còn chưa có chuẩn bị tốt.”

Nam nhân câu môi, ý cười tràn ra: “Nga? Vậy khi nào mới chuẩn bị tốt?”

“Cái này nha, đương nhiên phải hỏi điện hạ công phu trên giường như thế nào.” Khiêu khích không sợ chết từ trong miệng tràn ra, đổi lấy nụ hôn điên cuồng cố chấp của nam nhân. Môi lưỡi đối phương linh động như mãnh hổ cuộn trào mãnh liệt ép tới, không ngừng xâm lược tách hai cánh hoa non mềm ra, lưỡi vói vào trong liếm láp vô độ bất kỳ địa phương nào có thể với tới, Tô Nhan bị ép há miệng ra, thừa nhận nam nhân hung mãnh mà ôn nhu hôn hít.

Chỉ là hôn môi cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của nam nhân.

Mắn hắn trở nên tối đi, ngón tay thon dài đã đáo tới sau lưng Tô Nhan, dọc theo đường cong duyên dáng chậm rãi trượt xuống, tới địa phương vừa mới xâm lược hôm qua. Tô Nhan vô lực nằm ở trên giường, mặc cho ngón tay của nam nhân thong thả mà ôn nhu xỏ xuyên qua thân thể, y cắn môi, trong mắt đã biến thành một hồ xuân thủy, cực mê người. Nam nhân con ngươi như mực chăm chú nhìn chằm chằm y, sau đó phủ xuống một lần nữa hôn lên đôi môi sắc đỏ chứng tỏ vừa mới bị chà đạp đây thôi, ngón tay lại tăng đến thứ tư, kèm theo ác ý xoay tròn, Tô Nhan cuối cùng không thể nhịn được, trong miệng tràn ra rên rỉ đứt quãng.

Rốt cục, ngón tay rút ra ngoài.

Một vật nóng rực tráng kiện lập tức chen vào. Tô Nhan thần tình mê loạn, trong mắt tràn đầy hơi nước, nam nhân thấy y khuôn mặt mơ hồ, dáng vẻ thích mê, cuối cùng không cách nào nhẫn nại, động thân vọt vào.

“Ah!” động tác bất thình lình làm Tô Nhan kêu thành tiếng, lập tức lại bị rên rỉ mập mờ thay thế.

Y nằm trên đệm trắng, mặc nam nhân trên người cần gì cứ lấy, hai chân như là có ý thức từ từ vòng qua thắt lưng gầy gò của nam nhân, thân thể theo xâm lược của đối phương lung lay không ngừng, giường gỗ đều không thể thừa thụ dộng tác kịch liệt của hai người mà “chi chi” kháng nghị.

“Ngô… Ah…” Kinh qua rất nhiều lên lên giường, nam nhân biết rõ tất cả nhược điểm của y.

Chỉ là thoáng bị thâm nhập một ít, Tô Nhan liền lập tức vô pháp kiềm chế tự động phun ra tiếng ngân nga vỡ vụn, y tưởng trừng con ngươi, ở trong mắt nam nhân lại thành càng thêm kích thích mời gọi. Vì vậy, động tác trên người nam nhân càng thêm hung mãnh, mỗi một lần đẩy mạnh đều sâu đậm đánh vào một điểm kia, trong phòng liền tất cả đều là giọng điệu thoả thích của Tô Nhan, cùng với âm thanh da thịt bạch bạch đánh vào nhau.

“Ư… Âu Dương Lam… Lam…”

Nam nhân nghe thấy tên của mình từ miệng người dưới thân phát ra, sắc mặt hơi đổi một chút, càng thêm ra sức trừu sáp liên tục, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe ồ ồ thở dốc và tiếng thân thể va chạm sinh ra khiến kẻ khác tim đập đỏ mặt.

Phía bên ngoài cửa sổ nửa mở nửa kín, có hai người lén lén lút lút ngồi chồm hổm ở đó.

Bọn họ vốn là muốn thỉnh hai vị chủ tử rời giường, bởi vì dự định hôm nay sẽ đi xuống Giang Nam, hiện tại mặt trời lên cao mà vẫn chưa thấy thân ảnh hai vị nam chủ tử, kết quả, không nghĩ tới bắt gặp chính là cảnh này đây.

“Làm sao bây giờ?” Tây Minh phi thường phi thường nhỏ giọng hỏi.

Hoa Lân vẻ mặt vẻ khó xử, nghe bên trong Tô Nhan tiêu hồn kêu to, dùng đầu ngón chân cũng dự đoán được nếu thiếu gia biết hắn và Tây Minh ở bên ngoài nghe trộm, bọn họ nhất định sẽ chết vô cùng thảm liệt. Hắn trầm ngâm một hồi, dùng đồng dạng thanh âm nhỏ nhỏ, nói: “Lặng lẽ rời đi.”

Tây Minh gật đầu, đang chuẩn bị đi, lại đột nhiên bị Hoa Lân kéo lại, nghe giọng Hoa Lân run lẩy bẩy: “Đã bị phát hiện.”

Theo tầm nhìn Hoa Lân nhìn qua, cột trụ hành lang ngay sau lưng bọn họ thình lình xuất hiện một bả dao, cắm ngay giữa cột, không sai một ly.

Tựa hồ đã hình dung được kết cục của mình không tốt hơn cây cột bao nhiêu.

Hai người dùng đồng dạng nhãn thần liếc nhau, bên tai truyền tới tất cả đều là tiếng Tô Nhan vong tình, rên rỉ, sau đó không lo được nhiều như vậy, hai người thẳng tắp chạy ra khỏi sân.

Trong phòng, Âu Dương Lam thu tay về, thấy người dưới thân vẻ mặt mê loạn, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi người kia, càng thêm dùng sức đỉnh vào.

Tô Nhan đã nhớ không rõ Âu Dương Lam rốt cuộc ở trên người y giằng co bao lâu, nói chung, đợi được bọn họ chân chính nhích người đi Giang Nam thì đã là chuyện của sáng ngày thứ ba.

Mấy năm nay, Âu Dương Lam vẫn tuân thủ hứa hẹn, gạt bỏ hết mọi chuyện cùng Tô Nhan sinh sống, không bị tục sự ưu phiền, không bị ngoại nhân quấy rối, bên trong sơn trang ngoại trừ mấy người Hoa Lân, Nam Cẩm cùng vài hạ nhân ra, cũng không còn người nào khác. Ngày trôi qua rất là tiêu diêu tự tại, trong ba năm Tô Nhan tỉnh lại này, cũng chưa từng rời khỏi sơn trang lần nào.

Lúc này đây, là bởi vì Tứ ca cùng Tạ Nhiễm ở Giang Nam rất là nhớ y, nhưng bởi vì sinh ý bận quá không đi được cho nên nhượng Tô Nhan đi Giang Nam một chuyến.

Âu Dương Lam mặc dù không hờn giận, lại không thể địch lại lòng hướng tới Giang Nam của Tô Nhan.

Dọc theo con đường này, Âu Dương Lam và Tô Nhan du sơn ngoạn thủy, lại có Hoa Lân cùng với Tả Kỳ hai vị cao thủ hộ tống, tự nhiên càng phi thường thích ý, trên đường chưa từng gặp qua sơn tặc hay thổ phỉ, trái lại gặp được người không thể ngờ đến.

Bởi sắc trời dần tối, đoàn người liền dừng ở một trấn nhỏ phồn hoa.

Hoa Lân mới vừa sắp xếp gian phòng xong xuôi, vài người đang ngồi ở nhã gian lầu hai ăn cơm chiều, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận kêu la.

Tô Nhan cúi đầu ăn canh, làm bộ cái gì cũng chưa nghe, Âu Dương Lam thấy y mặt mũi bình tĩnh thì hơi nhíu mi. Mấy năm nay hắn bảo bọc Tô Nhan quá mức kỹ lưỡng, tự nhiên không hy vọng bất cứ lúc nào sẽ bị người khác quấy rối, huống chi là đang dùng cơm – thời khắc trọng yếu như vậy. Đã quá rõ tâm ý chủ tử, Hoa Lân và Nam Cẩm liếc nhau, đồng thời đứng dậy xuống dưới lầu.

Tô Nhan thấy hai người rời đi, đột nhiên đứng dậy.

“Làm sao vậy?” Âu Dương Lam cũng đi theo, lo lắng hỏi.

Tô Nhan hướng hắn cười, phi thường giảo hoạt: “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

Âu Dương Lam cưng chìu nhéo nhéo gò má trơn truột của y, sau đó dắt tay y đi xuống dưới. Đại đường nguyên bản chỉnh tề hiện tại bàn ghế ngã trái ngã phải, cả quầy hàng cũng không thể may mắn tránh khỏi, ngăn tủ gỗ ở giữa trực tiếp bị xuyên phá một cái động lớn, nhìn qua thực kinh người, mấy người nam nhân hắc bào đều cầm binh khí trong tay đứng ở trong sảnh, sắc mặt cực kỳ hung tàn.

Cho dù bàn ghế đều bị phá hư, ngay chính giữa đại đường vẫn giữ được một cái bàn nguyên vẹn, chỉ thấy nam tử một thân hoa phục tuấn tú bình yên ngồi ở trên ghế, tay phải bưng một chén trà khẽ nhấp môi, hoàn toàn không để ý tới đám võ sĩ giang hồ đang đứng một vòng tròn đem hắn làm thành cái tâm, vẻ mặt lại càng tự đắc.

“Người này võ công không kém.” Đông Hồ đứng ở phía sau, nhẹ giọng nói.

Tây Minh hơi trầm ngâm, nói rằng: “Há chỉ không kém, căn bản cũng không dưới ta và ngươi.”

Đông Hồ gật đầu đồng ý, đột nhiên nghe Tô Nhan nói: “Chúng ta tới, đoán thử xem vì sao tên này lại bị những người kia truy sát.”

“Trả thù giết chủ.” Âu Dương Lam nãy giờ vẫn lẳng lặng nghe, chỉ chờ Tô nhan vừa dứt lời, liền khoan thai phun ra bốn chữ.

Tô Nhan khởi mi, dùng sức cầm tay hắn: “Sai.”

“Nga? Sai chỗ nào?” Âu Dương Lam vẻ mặt tươi cười hỏi lại.

Tô Nhan nghiêng đầu qua, tầm mắt thẳng tắp rơi vào bội sức trên người hoa phục công tử nọ, Âu Dương Lam bèn nhìn sang, sắc mặt không khỏi biến đổi. Tô Nhan thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, không khỏi cười: “Rõ ràng là vì tình mới đúng.”

“Ngươi đoán, hắn bao lâu sẽ xuất hiện?” Tô Nhan vẫn tươi cười, nhãn thần vẫn nhìn người nam nhân bên đó.

Âu Dương Lam không có trả lời ngay, chỉ là đột nhiên hỏi: “Ý của ngươi là, hắn thích tên này?”

“Ngươi quyết cự tuyệt tấm lòng của người ta, chẳng lẽ còn không cho hắn thích người khác? Huống chi, trên người tên này đeo ngọc bội tùy thân của hắn, cái này chẳng lẽ chưa thể nói rõ tâm ý của hắn ư?” Tô Nhan trong mắt hiện lên khiêu khích và tiếu ý, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên, Âu Dương Lam không khỏi cau mày, không thèm để ý trường hợp phủ lên môi y khinh trách một hồi, sau đó nói rằng: “Ngươi biết trong lòng ta cho tới bây giờ chỉ có một mình ngươi.”

Tô Nhan không nói lời nào, chỉ là cười đến càng thêm cởi mở.

Sau lưng, mấy người Đông Hồ nghe bọn họ trò chuyện chỉ có thể giả câm vờ điếc.

“Thẩm Phong Mặc, mau đem cô gia của chúng ta giao ra đây!” Giữa đại đường, một nam tử hắc bào trong đó tức giận vô cùng bèn quát.

Nam tử ngồi ở trung tâm chỉ mỉm cười, chậm rãi để chén trà trong tay xuống, cũng không kịp thấy động tác của hắn, người mới rồi nói chuyện đã bị bẻ gảy cánh tay, binh khí keng một tiếng rớt xuống đất, đám người còn lại cả kinh xám mặt, chỉ nghe giọng hoa phục nam tử mang theo ý cười chậm rãi truyền đến: “Người của Vương Bảo Phong thật đúng là không giảng đạo lý mà, ánh mắt của người kia là để ý tiếu thư nhà ngươi? Cô gia mà các ngươi vừa nói là từ đâu ra vậy?”

“Tiểu thư nhà ta xinh đẹp vô song, thế gian khó cầu, Âu Dương công tử vừa tuấn tú lại lịch sự, cùng tiểu thư nhà ta là trời đất tạo nên một đôi, há để cho ngươi xen vào phá hoại!” Một người trong đó bất mãn kêu to, trên trán nổi gân xanh.

Người được gọi là Thẩm Phong Mặc lại đột nhiên câu môi, trong con ngươi hàn quang tất hiện, tóc dài như mực không gió mà động, nhất tề bay nhẹ giữa không khí, càng làm cho gương mặt sáng láng thêm phần tà khí bức người. Chỉ thấy hắn áo bào bay tán loạn, bên môi tà khí mà cuồng dã: “Trên đời này, chỉ có ta mới có thể cùng hắn sánh vai.” Lời nói khinh mạn đến cực điểm, mấy nam nhân đối diện lại đột nhiên nhất tề quỳ xuống, khóe miệng trong nháy mắt tràn ra tơ máu đỏ sẫm, vô cùng chật vật.

Cơ hồ là cùng lúc Thẩm Phong Mặc mở miệng, Đông Hồ và Tây Minh đồng thời đứng trước người Âu Dương Lam, hai tay chống đỡ trong hư không. Mà Âu Dương Lam thì lập tức kéo Tô Nhan vào trong ngực, để tránh cho y bị nội lực cường đại của Thẩm Phong Mặc gây thương tích. Tô nhan chôn trong lòng Âu Dương Lam, xuyên qua cánh tay hắn nhìn sang, thấy nơi cửa chính khách điếm bình dân đột nhiên tối sầm lại, một bóng người cao ngất đã đi đến.

Người kia sắc mặt ôn nhuận, ưu nhã tuyệt nhiên.

Trên người một kiện trường bào lam nhạt, tóc đen cắm một mộc trâm, làm tôn lên dung mạo vô song.

Thẩm Phong Mặc nguyên bản khí tức cuồng lệ khi nhìn thấy người thì trong nháy mắt bình thường trở lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm người nọ, trên mặt vừa mừng vừa sợ: “Ngươi rốt cục cũng chịu tới gặp ta.”

Người nọ khẽ nhíu mày, nhìn tóc đen tán loạn của hắn, hơi than nhẹ một tiếng: “Sao lại không chịu nghe lời?” Tuy là trách cứ, nghe vào tai lại mềm nhẹ đến cực điểm.

“Là bọn hắn tìm ta phiền toái trước.” Thẩm Phong Mặc đưa một ngón tay, chỉ đám người đương quỳ một chân trên đất vừa chỉ vừa trừng.

Người nọ nhìn thoáng qua trên mặt đất đám người chật vật bất kham, thân thủ kéo cổ tay Thẩm Phong Mặc lại, nhẹ giọng nói: “Thế nào, vết thương mới tốt đã gây họa?”

Thẩm Phong Mặc cũng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thanh âm xen lẫn nghi hoặc: “Làm sao ngươi biết ta bị thương? Lẽ nào ngươi vẫn đi theo ta?!” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đã dâng cao, người nọ lúng túng sờ sờ mũi, vừa nhấc mắt, liền thấy nơi cầu thang mấy người Tô Nhan đang đứng lố đố ở đó, sắc mặt hắn đột nhiên cứng ngắc, lại lập tức lộ ra một vẻ ôn nhu mà quen thuộc: “Tiểu Lam, đã lâu không gặp.”

“Nhị ca.” Âu Dương Lam nhìn đối phương, thấp giọng gọi một câu.

Năm đó, Âu Dương Vân không muốn tiếp nhận địa vị thái tử, lặng yên rời đi, vừa đi liền không có tung tích gì nữa. Sau này Âu Dương Lam cũng từng phái người đi tìm qua, thủy chung đều mất dấu tích, không ngờ tới ở cái trấn nhỏ không người biết tên này, không hẹn mà gặp lại.

Âu Dương Vân nay đã là nam nhân ba mươi tuổi dáng điệu thành thục, có điều khí tức ôn nhu trên người vẫn không thay đổi.

Chỉ là, trong ánh mắt vẫn cứ sinh ra vài phần thâm trầm.

Tô Nhan dựa vào song cửa sổ bên cạnh, trước mặt trà Long Tĩnh bốc hơi nóng hổi, khuôn mặt nam tử anh tuấn trước mặt nhìn có chút không rõ.

“Ta nghe nói ngươi ngủ mê man hết sáu năm.” Âu Dương Vân nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái mới chậm rãi hỏi.

Tô Nhan gật đầu: “Âu Dương Lam một mực tìm ngươi.”

“Tìm được thì thế nào, trong lòng của hắn cho tới bây giờ chỉ có ngươi.” Âu Dương Vân thản nhiên khiến làm Tô Nhan có chút giật mình. Đè xuống kinh ngạc trong lòng, Tô Nhan chậm rãi cười: “Chí ít, cũng cho hắn biết ngươi bình an.”

Âu Dương Vân lúc này mới ngước mắt lên, bờ môi nhấc lên một tia nhàn nhạt: “Không phải ngươi sớm đã biết ta ở nơi nào sao? Vì sao không nói cho hắn? Sợ hắn sau khi biết liều lĩnh tới tìm ta hay là ngươi căn bản đối với mình không chút tự tin?”

Tô Nhan nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, không nhanh không chậm nói: “Ta từng phái người đi tìm ngươi, sợ rằng ngươi chết sẽ làm Âu Dương Lam khổ sở. Thế nhưng, thấy ngươi sống được thật tốt, hơn nữa bên người luôn luôn có vô số cuồng phong lãng điệp quay quanh, còn có một hài tử cuồng dại si tâm ngươi, sinh hoạt ngược lại cũng có chút ý vị, ta tất nhiên là yên tâm rồi, vậy nên, cũng không cần thiết phải nói cho hắn biết.”

“Tô Nhan, ngươi biết không? Ta từng mong muốn ngươi vĩnh viễn biến mất.” Âu Dương Vân bình tĩnh mở miệng, trong ánh mắt gợn sóng không sợ hãi.

Tô Nhan cười, phi thường thản nhiên đáp: “Ta biết.”

“Thế nhưng cuối cùng ngươi không có làm vậy, không phải sao?”

Âu Dương Vân mỉm cười: “Ta may mắn chính là không có làm như vậy, bằng không, Tiểu Lam chắc chắn hận chết ta, mà ta cũng vô pháp gặp được chuyện tốt đẹp như hiện tại.” Ánh mắt của hắn lướt qua Tô Nhan nhìn về phía xa hơn chỗ Thẩm Phong Mặc đang cùng Âu Dương Lam trò chuyện, trong mắt ôn nhu như nước.

Tô Nhan nhìn ánh mắt lưu luyến của hắn, từ từ mở miệng: “Vậy thì mong ngươi quý trọng người trước mắt đi.”

Âu Dương Vân ánh mắt ôn nhu, lần đầu tiên dùng nhãn thần tươi cười nhìn Tô Nhan, nói rõ từng câu từng chữ: “Ta thủy chung tin tưởng, có thể làm cho Tiểu Lam hạnh phúc trừ ngươi ra không còn một ai khác.”

“Cảm tạ.” Tô Nhan ôn nhu đáp lễ, giọng nói chăm chú mà chấp nhất.

Hai người cùng thưởng thức khí tức mùa xuân tới gần, dùng một loại lòng thấu hiểu lòng của mình uống xong chén trà, bọn họ biết, sau này gặp lại, liền là bằng hữu.

Truyện Chữ Hay