Ừ.. Ta thông báo giờ thực cho mọi người một chút, bây giờ là giờ sửu, đại khái chính là rạng sáng hai, ba giờ đó.
Bình thường vào lúc này, ta đã ngủ đến mấy kiếp rồi, nhưng bây giờ..
A.. Ta.. Ta..
Ta con mẹ nó bị An Lạc Thành trêo đầu lơ lửng xà nhà rồi!
Cái thứ này trừng ta cả một ngày!
Buổi tối cơm nước xong, cô buồn ngủ rồi! Cô buồn ngủ rồi!
Má nó ngươi cũng biết buồn ngủ, làm sao thì không suy nghĩ ta một chút!
Thứ này trước khi ngủ nói sợ ta lười biếng, đem trên đầu ta kéo kéo cột lấy sợi dây thừng, treo ở trên đỉnh lều! Ta!
Ta.. Ta bây giờ có thể cảm nhận được thống khổ treo đầu lơ lửng, ta căn bản cả đầu đều thấp xuống không được!
Là Ngồi nghiêm túc, sống lưng ưỡn lên vô cùng thẳng, hai cái tay giơ sách, ôi ta đây.. Xem sách xem đến ta nhức eo đau lưng, đâu còn có tâm tư đi xem nội dung bên trong sách, chỉ lo khó chịu rồi.
Đứng dậy đứng trên cái ghế chậm rãi xoay người, "Ai ya.." Thoải mái.
Có chút muốn đem dây thừng này lấy xuống lên giường nằm một hồi, suy nghĩ một chút..
Lỡ như chính mình khi cột trở về cột không giống nhau, bị An Lạc Thành nhìn ra, vậy ta không phải càng không có quả ngon ăn rồi sao..
Hơi cân nhắc một chút.. Ừ.. Vẫn là quên đi..
Quay người đặt mông ngồi ở trên bàn, có thể hơi uốn cong thân thể, buông lỏng một chút.
Ai ya An Lạc Thành này nha, làm sao biết chơi như thế a, nhất định để ta xem xong cuốn này sách, cái gì cũng nhìn không hiểu, làm sao cứng da đầu xem chớ, ngươi lại không giảng giải một tí cho ta.
Quay đầu nhìn An Lạc Thành, hô hấp đều đặn, ngủ rất thơm! Ta đây thì không cân bằng rồi!
Chống cằm rầu rĩ nhìn cô.
Ôi! Vỗ đùi!
Ta nghĩ tới rồi, ta có thể đem dây thừng trên đầu cởi xuống, thì nói ta đi nhà vệ sinh mà!
Nghĩ như vậy, ừ, đáng tin.
Giơ tay cởi dây thừng, rón rén đi chuyển đến bên giường, vừa nằm sấp trên giường.
Ai ya má của ta..
Đời này không cảm thấy trên giường thoải mái như thế..
Nhắm mắt lại ở trên giường lăn lăn, vươn eo lười, má nó quá thoải mái rồi!
Cảm giác cả người trong nháy mắt thì nhẹ nhõm rồi!
Vừa nằm về phía trên gối, ôm chăn tạo hình các loại, làm sao thoải mái thì làm thế đó.
"Ai ya.. Chà.." Cuộc sống a..
Xong rồi, vừa gối lên trên gối, thì không đứng dậy nổi..
"Nghỉ đủ rồi chưa." Một tiếng thăm thẳm từ phía sau truyền đến..
Fuck!
Ta con mẹ nó vụt một cái thì từ trên giường nhảy lên rồi! Đúng là nhảy lên! Giường cũng kẽo kẹt một tiếng..
Đầu óc trống rỗng, trái tim nhỏ thình thịch thình thịch, quay đầu nhìn lên, An Lạc Thành ngồi xếp bằng ở trên giường, thì như phật lớn tôn kính, hai con mắt kia chiếu đến ánh nến, trừng trừng nhìn chằm chằm ta..
Ta con mẹ nó..
Ta sợ hãi!
"Ngươi không phải.. Ngủ.. Ngủ rồi sao.." Ta ừng ực nuốt nước bọt, trên người từng trận đổ mồ hôi, thực sự là dọa ta sợ hãi rồi.
An Lạc Thành nghe vậy không lên tiếng, đứng dậy tới cửa, xốc lên màn nhìn ra phía ngoài một chút.
Ngáp dài đi trở về, đến bên cạnh bàn, thổi cây nến.
"Ngủ đi."
Nói với ta chứ?
Ngủ ngủ cái đầu quỷ ngươi nga.. Ta bị ngươi dọa đến có tinh thần rồi được không! Hiện tại trong lòng còn thình thịch nhảy lên đó!
Thấy ta không nhúc nhích, An Lạc Thành cũng không quản ta, một mình đi về bên giường.
"Một canh giờ."
"Cái gì? Chỉ làm cho ta ngủ một canh giờ?"
Fuck fuck đừng đừng đừng ta ngủ ta ngủ!
"Tiểu Khê, hôm nay xem sách rồi chưa."
"Tiểu Khê, hôm nay luyện công rồi chưa?"
"Ngươi có phải lại lười biếng rồi?"
"Liền biết lười biếng, hôm nay không cho phép ngươi ăn cơm."
"An Khê!"
Đây chính là trạng thái những ngày qua của ta, bản thân ngươi cảm thụ một chút đi.
Dù sao ta là cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi sinh không thể luyến, cho dù lần trước bị hề Nhân Vương ném đến trong nước nóng nấu, ta đều không từng khó chịu như vậy.
Trước đây luôn muốn An Lạc Thành có thể quan tâm ta thêm một chút, hiện tại ngược lại hay rồi, mỗi ngày cô ở phía sau cái mông đuổi theo ta..
Ta.. Ôi.. Ta cảm thấy bên cạnh ta đã xảy ra tai vạ không thể nào tưởng tượng được.. ↓ đọc sách đọc sách đọc sách.
Đọc sách A Ba đọc sách.
Đọc sách đọc sách đọc sách.
Người mau tới giải cứu ta ra a! Ta muốn hất cái bàn rồi! (╯‵□′) ╯︵┻━┻ nha đúng rồi, ngươi đừng nhắc tới Lương Lương với ta!
Ta từng tìm nàng oán giận, nhưng nàng thì sao!
Nàng thì sao! Không nói hai lời cầm lấy sách đến xem cùng ta! Ta!
Nhưng mà a, hai ngày gần đây ở dưới sự giúp đỡ của Lương Lương, đọc sách cũng không phải phí sức như vậy, hơn nữa ta phát hiện Lương Lương thật thông minh, thứ trên sách nàng vừa nhìn thì đã hiểu, còn có thể chủ động giảng cho ta biết.
Thông qua giảng giải của Lương Lương, ta mới biết, nha, thì ra sách ta xem là binh pháp..
Ôi ngươi sớm nói là binh thư! kế ta biết a, cái gì giấu trời qua biển mượn đao giết người vây Nguỵ cứu Triệu a, ta cũng là xem qua mấy trang!
Nói chuyện binh pháp, ta cũng thật cảm thấy hứng thú, hai ngày nay thảo luận cùng Lương Lương không còn biết trời đâu đất đâu, nhưng mà nàng có chút trong quy tắc, ta thì sao, vẫn là yêu thích tùy tính mà làm, ra bài không theo quy tắc, đối thủ sờ không được tâm cơ của ta như thế nào dám tùy tiện ra bài đây, ngươi nói có đúng hay không.
Lúc này, ta đang nằm sấp ở trên giường nhìn sách đó.
An Lạc Thành không ở, không ai nhìn ta, cũng không cần bận tâm lễ nghi rách cái gì, ta đây hừ hừ điệu hát dân gian lắc lắc chân, thoải mái.
"Ngồi dậy, nhìn thử ngươi giống dáng vẻ gì."
Trước cửa đột nhiên một tiếng, dọa ta một hồi, vội ngồi xuống, ôm sách, khà khà cười khúc khích với An Lạc Thành.
"Khà, khà khà, mẫu thân đã về rồi!"
Nhanh chóng xuống đất hành lễ.
An Lạc Thành nhìn sách ta ôm một cái, không lên tiếng, cởi áo choàng, ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một hồi.
Ơ.. Ta ngầm thở dài, đi tới bên cạnh bàn, ngoan ngoãn ngồi yên đọc sách.
"Tiểu Khê."
"Hả ta nhìn đây nhìn đây." Ta nhanh chóng chỉ chỉ sách.
"Ngày mai theo ta hồi kinh."
"A.. Cái gì?" Ý chơi cái gì?
Hồi kinh? Đang tốt lành, hồi kinh làm gì sao?
Ơ chờ chút!
Hồi kinh? Vậy ta có phải là có thể tự do mấy ngày rồi? Cô luôn sẽ không biến thái đến trên đường cũng muốn ép ta xem sách chứ!
"Được được được, về về về, ta không thành vấn đề, hiện tại là có thể đi!" Đầu ta đây như con gà con mổ thóc! Đều có chút không thể chờ đợi rồi!
Cô tức giận liếc ta một chút.
"A đúng rồi, nếu đã vậy sáng sớm ngày mai liền đi, vậy ta có phải là cũng phải thu thập một chút, nghỉ ngơi sớm chút, miễn cho làm trễ nãi hành trình đường đi." Một mặt chờ mong nhìn cô, ta đều nói rõ ràng như thế, cô khẳng định nghe hiểu!
Nhưng mà, cô cũng không nói lời nào, đứng dậy đi tới đối diện ta, cầm quyển sách ngồi xuống.
Được rồi.. Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh..
Cô hết sức chuyên chú lật xem sách, ta.. Ta..
Ôi.. Bỏ đi..
Ôi nhưng mà, tại sao đột nhiên thì phải hồi kinh? Bên này không phải còn có một đống chuyện sao?
Nghe nói mấy ngày nay chuyện đồng hóa bách tính Tương quốc xảy ra chút phiền phức, những bách tính trong thành kia không giống bách tính trong thôn, có phần cơm ăn thì cái gì cũng không quan tâm, bách tính trong thành tựa hồ rất bài xích chúng ta, địch ý đối với chúng ta còn rất lớn, dù sao Cổ Diễn và Mạc Cửu là sứt đầu mẻ trán.
Ôi, ta thì không hiểu rồi, An Lạc Thành không phải có quyết đoán hạ lệnh đồ thành (sát hại dân trong thành) sao, lần này làm sao chịu trắc trở?
"Bốp."
"Ai ya!" Ta đây đang suy nghĩ chuyện đó, cái đầu bị sách gõ một cái.
Nhanh chóng hai tay ôm đầu, ủy khuất ba ba nhìn cô.
"Đi nghỉ ngơi đi." An Lạc Thành hơi chút bất đắc dĩ, nói nhỏ một câu.
"Hở? Có thể đi ngủ?" Chỉ ngây ngốc hỏi một câu.
An Lạc Thành nhướng mày, "Nga, không muốn ngủ hả? Xem thêm một canh giờ nữa."
"Muốn muốn muốn muốn muốn!" Ngươi nói ngươi có ngốc không có ngốc không có ngốc không!
Ta má nó hận không thể một cái tát đập chết mình!
Nếu không.. Xóa xóa đề tài..
"Mẫu thân, ta có thể nhiều chuyện hỏi một câu hay không.."
"Biết nhiều chuyện còn hỏi." Lời còn chưa nói hết đã bị An Lạc Thành móc lại rồi..
"Ta.." Bị lời của cô nghẹn nói không ra..
An Lạc Thành giương mắt nhìn ta khẽ cười một chút.
"Bệ hạ triệu gấp."
Nga! Thì ra cô biết ta muốn hỏi cái gì, cố ý chơi ta nhoa! Chơi vui hả? Người lớn như vậy đấu võ mồm với nhóc con!
"Vậy tại sao nàng muốn triệu gấp ngài trở lại hả? Có phải là lại xảy ra chuyện gì?"
An Lạc Thành mím mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cau mày, một bộ dáng vẻ chăm chú suy nghĩ.
Cuối cùng, quay đầu nhìn, "Ta làm sao sẽ biết?" Gương mặt ngây thơ vô số tội..
Ta..
Không phải.. Ngươi chơi ta, thật sự dễ chơi như thế sao!
Ta bĩu môi, "Ta xin lên giường ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Không cho phép, thời cơ chiến đấu đã mất, quá hạn không chờ."
Ngươi.. Ngươi ngươi..
Hôm sau trời vừa sáng, trời còn chưa sáng..
Ta ngáp cả ngày theo cô lên đường.. Nhưng mà vẫn may, cùng An Lạc Thành ngồi chung một con ngựa, ừ, còn có thể tựa ở trong lòng cô nghỉ ngơi một chút.
Ta tối hôm qua.. Thật sự thì ngủ được nửa canh giờ..
Nha đúng rồi, lần này hồi kinh, An Lạc Thành không chỉ không mang Cổ Diễn và Mạc Cửu, cả đám nhóc kia cũng không mang theo, liền mang theo một mình ta nha.
Đặc quyền này, lợi hại rồi.
Nhưng mà nếu như mang ta trở lại cũng là mệnh lệnh của Dực vương kia, vậy ta biết đại khái tại sao nàng muốn gặp ta rồi.
Nói trắng ra vẫn là thành kia, tặng đến không giải thích được, nàng cho dù lấy được, trong lòng cũng không chân thật.
Đạo lý cũng rất đơn giản, đột nhiên lượm món hời lớn, đoán chừng là sợ trong này có lừa.
Ngươi miễn cưỡng cướp qua, cùng với người ta tặng đến, đến cùng vẫn là không giống.
Ừm.. Dực vương nhất định là biết ta vào địch doanh thuyết phục Lạc Thanh Viễn, mới có thể điểm danh muốn gặp ta, cứ như vậy ta thì có chút đau đầu rồi, nàng nhất định sẽ hỏi ta là thế nào thuyết phục Lạc Thanh Viễn, lỡ như nàng lại hoài nghi trong này có giao dịch gì không thể bày ra..
Vậy tình cảnh của ta không phải rất nguy hiểm? Sẽ không liên lụy đến An Lạc Thành chứ?
Dực vương tàn bạo như vậy, lại đa nghi, ta..
Vừa so sánh như thế, ta phát hiện An Lạc Thành thật sự rất tín nhiệm ta, thì như chuyện của thành, ta nói chuyện, cô sẽ tin, căn bản không có cụ thể dò hỏi ta là làm sao đàm phán với Lạc Thanh Viễn.
Đột nhiên có từng chút một nhỏ lớn lên rồi..
Không tự giác cầm lấy cánh tay của An Lạc Thành.
"Làm sao vậy?" Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của An Lạc Thành.
"Ừm.." Suy nghĩ một chút, vẫn là đem lo lắng của ta nói với cô một chút.
"Nếu như bệ hạ không tin ta vậy làm sao?"
An Lạc Thành không lên tiếng, má nó trong lòng ta càng thấp thỏm.
"Như thực chất bẩm báo, tất cả có ta."
Tất cả có ta.. Oa nga.. Thật ấm..
Ta ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhíu chặt nghiêm túc đi đường, không phải, thứ này làm sao có thể thuận miệng nói ra lời ấm lòng như thế?