Tác Đồng

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một người cào cào mặt, nhìn đống lễ vật ngỗn ngang trên giường kia, đầy do dự.

“Tiểu Tần, ngươi nói nên tặng cho phụ hoàng thứ gì là thích hợp nhất?” Mấy ngày nay Nhiễm Lạc Thành bận rộn cướp đoạt, dụ dỗ tất cả kì trân dị bảo ở trong thành, nhưng vẫn chưa tìm được món nào thích hợp.

“Điện hạ, của quý trong cung rất nhiều, bệ hạ muốn không phải là lễ vật của điện hạ, mà là thành ý của điện hạ. Ngài tặng cái gì, bệ hạ cũng sẽ cao hứng.” Tiểu Tần nhìn xem nửa ngày, cũng chọn không ra, nên nghẹn ra một câu như thế.

Nhiễm Lạc Thành trợn trắng mắt: “Vậy ta đây chỉ cần hái một đóa hoa tặng cho phụ hoàng là đủ thành ý rồi phải không? Cần gì phải tốn nhiều bạc mà không tỏ được lòng thành?” Tên thối này muốn hắn sớm ngày bị phụ hoàng biếm thành thứ nhân đi.

“Thế thì.....” Tiểu Tần nhăn mặt nhíu mày, “Nếu không điện hạ đem hết tất cả các thứ này đưa cho bệ hạ đi.” (=))))

‘Ba’ một cái tát đánh vào trên ót Tiểu Tần, Nhiễm Lạc Thành cả giận nói, “Ngươi là đang chê ta làm cho phụ hoàng chưa đủ tức giận sao?” Tất cả đều tặng? Vừa thấy là đã biết không có thành ý, hắn còn chưa muốn chết a.

“Điện hạ...... Nô tài cũng không biết nên tặng cái nào a, ngài, ngài tự chọn một mình đi.” Tiểu Tần nghiêng đầu né tránh bàn tay lại đánh tới, sau đó cong đuôi chạy ra ngoài.

“Tiểu Tần thối, xem ra ngày thường ta đối với ngươi quá tốt, cư nhiên dám chạy.” Oán hận mà xoa xoa thắt lưng, Nhiễm Lạc Thành ủ rũ, “Rốt cuộc nên tặng cái gì đây?”

Trên giường, có tượng kỳ lân bằng ngọc trắng; có bức tranh “Phúc” “Lộc” “Thọ” “Hỉ”; có lư hương khắc họa hình rồng cưỡi mây múa lượn; gậy như ý bằng vàng; có cây ngọc vạn thọ; xâu chuỗi viên ngọc; hương túi tinh xảo...... Ước chừng hơn mười món.

Một ngàn lượng bạc kia của Nhiễm Lạc Thành đương nhiên không có khả năng mua được nhiều “thứ tốt” như thế, bất quá hắn dùng tất cả mọi thủ đoạn, ngay cả lừa nữ nhân, đe dọa uy hiếp đều dùng hết, thế mà xem ra hắn vẫn chưa mua đủ những thứ hiếm lạ trân quý a. Luận về trân quý, những thứ này sao có thể so được với miếng ngọc bội đeo lưng của hắn chứ. Mặc dù có ngọc có phỉ, có vàng có bạc, thế nhưng ở tại nơi biên quan nho nhỏ này làm sao có thể kiếm được những thứ cực kỳ tinh xảo chứ. Để tỏ lòng hiếu kính của đứa con, hắn cũng muốn ngay trong thọ yến của phụ hoàng dâng lên một lễ vật thật tốt.

“Đáng giận!” Nhiễm Lạc Thành nổi giận mà ngồi bệch xuống đất, giương mắt lên nhìn đám lễ vật này mà phát sầu, “Tặng cái nào bây giờ?” Chỉ còn vài ngày nữa là khởi hàng về kinh, thế mà hắn vẫn chưa chọn xong lễ vật.

Đột nhiên, có người gõ cửa, Nhiễm Lạc Thành nghĩ đến có thể là người nọ, liền bật nhanh người dậy, kéo chăn qua phủ kín đám bảo bối của hắn, rồi áp chế hoảng hốt hỏi: “Ai?”

“Ta.”

Quả nhiên, là Hoắc lão nhân.

Nhiễm Lạc Thành không tình nguyện mà mở cửa ra, sau đó bày ra một nụ cười tôn kính nhất, nhìn vào đối phương hỏi: “Hoắc tướng quân, không biết ngài đến đây có chuyện gì?” Mấy ngày nay Hoắc lão nhân có gì đó là lạ, cho nên hắn làm gì cũng rất cẩn thận. Thấy sắc mặt đối phương tựa hồ có chút âm trầm, hắn liền bước về phía bên trái hai bước, để có thể dễ dàng trốn chạy.

“Thái tử điện hạ, ngươi có từng thấy qua cái này.” Hoắc Bang nâng tay lên, từ lòng bàn tay của y rũ xuống một khối ngọc màu xanh biếc.

Nhiễm Lạc Thành suýt chút nữa là tắt thở, nhưng hắn chỉ sửng sốt trong một giây, liền lập tức lắc mạnh đầu: “Không biết, không biết.” Nhìn sắc mặt của Hoắc lão nhân, hắn làm sao dám nhận là có biết chứ! Sau đó người “kinh hách quá độ” đã có vài phần thanh tỉnh, sao thứ này lại nằm trong tay Hoắc lão nhân chứ?!

“Không biết?” Hoắc Bang thu hồi, “Mang người lại đây.”

Tiếng nói vừa dứt, một người bị hai gã binh sĩ kéo lê lại đây. Vừa nhìn thấy người đó, hai tròng mắt của Nhiễm Lạc Thành suýt nữa rớt ra ngoài, đây không phải là lão bản của hiệu cầm đồ sao?!

Hoắc Bang ra hiệu, một gã binh sĩ nâng đầu của người nọ lên, để mặt gã lộ rõ ra ngoài. Chỉ thấy mặt của gã đã bị đánh bầm dập đến nổi nhìn không ra hình dạng ban đầu, thê thảm đến cực điểm.

“Ngươi nhận ra hắn không?” Hoắc Bang lạnh lùng mà nhìn về phía thái tử.

Lắc đầu, sống chết lắc đầu, có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu bấy lâu.

Lần này, Hoắc Bang nhìn về phía người bị đánh cho chết khiếp, hỏi: “Ngươi nhận ra hắn không?”

“Ngô! Ngô! Nhận ra.... Nhận ra......” Người bị đánh cho mặt mũi xưng phù nên nói chuyện có chút khó khăn, bất quá cũng đủ cho người hỏi nghe rõ sở.

Nhiễm Lạc Thành nhảy dựng lên: “Ai, ai quen ngươi chứ! Ngươi đừng nói bậy! Ta không quen ngươi!” Hoắc lão nhân có ăn trúng tà dược gì không vậy?

“Ngô ngô......” Lão bản nói không ra lời phản bác liền liên tục lắc đầu, rồi lại liều mạng gật đầu.

“Dẫn hắn đi.” Hoắc Bang lên tiếng, Nhiễm Lạc Thành nuốt nuốt nước miếng, hắn có dự cảm không tốt.

“Ta thực sự không biết hắn!” Chưa bao giờ gặp qua sắc mặt của người này đáng sợ như vậy, người nào đó từ trước đến nay tự xưng là không sợ trời không sợ đất, sợ đến nổi chân như nhũng ra. Ngay khi hắn chuẩn bị co giò chạy trốn, chờ đến khi người này hết tức giận mới trở về, thì hắn đã bị đẩy mạnh vào phòng, tiếp theo cửa bị đóng lại.

“Hoắc tướng quân.....” Nhiễm Lạc Thành tùy theo người nọ tiêu sái bước tới mà liên tục lùi về sau, “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói a, này, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người nọ là ai a?” Chớ sợ chớ sợ, hắn là thái tử, người này sẽ không dám làm gì hắn.

“Chuyện này phải hỏi thái tử điện hạ rồi.” Ngữ khí của Hoắc Bang đầy lễ nghi làm cho trên người đối phương nổi một tầng da gà.

“Ha hả, ha hả a......” Người lui đến không thể lui nữa vẫn cố chấp tiếp tục lui, “Hoắc tướng quân, ta không rõ.”

“Không rõ?” Hoắc Bang nhíu chặt mi tâm, y vươn tay ra, rồi mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là khối ngọc bội đeo lưng, “Nếu ta nhớ không lầm thì cái này hẳn là của thái tử điện hạ đi.”

“Không phải, tuyệt đối không phải.” Nhất quyết không nhận, đối phương làm sao biết trên người hắn có cái gì chứ? Nhiễm Lạc Thành thề thốt phủ nhận, chính là hắn không nhận thấy được hắn phủ nhận quá nhanh.

“Nhưng sao ta từng thấy thái tử mang nó ở trên cổ vậy?” Từng bước tới gần.

“Cái này mang ở trên thắt lưng, sao ngươi có thể thấy ở trên cổ của ta.” Dấu đầu lòi đuôi!

“Sao thái tử điện hạ biết vật này đeo ở trên thắt lưng?”

Im lặng, tương đối im lặng, cực kỳ im lặng, trong phòng im lặng đến nổi Nhiễm Lạc Thành có thể nghe được tiếng tim của mình đang đập.

“Cái, cái này có gì thắc mắc? Vừa nhìn liền biết đeo ở thắt lưng!”

‘Đông!’ Một quyền nện ở bên cạnh tai của Nhiễm Lạc Thành, Hoắc Bang cả giận nói, “Dám làm không dám nhận sao?! Ngươi như vậy có thể làm thái tử sao?!”

Nói Nhiễm Lạc Thành cái gì, hắn cũng sẽ không bỏ vào trong lòng, tám năm ở biên quan đã sớm đem kiêu ngạo cùng tôn quý của hắn xóa nhòa không còn gì. Thế nhưng ở sâu trong lòng hắn có hai kiện sự là không được nhắc đến – một là ân oán giữa hắn và Nhiễm Mặc Phong, hai là thái tử vị của hắn.

Những lời này của Hoắc Bang đã thành công chọc giận Nhiễm Lạc Thành, hắn vươn hai tay đẩy người che ở trước mặt hắn ra, quát: “Ta làm thái tử thế nào cũng không tới phiên ngươi lên mặt dày đời. Cái này là của ta, người kia ta cũng quen, hắn là lão bản của hiệu cầm đồ, ta đem cái này bán cho hắn đó, thì sao hả? Hoắc tướng quân! Chỉ cần ta một ngày chưa bị phụ hoàng phế đi, ta liền một ngày là thái tử, ngươi thân là thần tử, dám đối với ta vô lễ như thế, nên phán tội gì đây?” Mụ nội nó, có phải coi khinh hắn là quả hồng mềm không? Con thỏ nóng nảy còn cắn người đó, huống chi hắn cũng không phải là con thỏ.

“Thừa nhận?” Người hẳn là càng thêm nổi giận lại đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, Nhiễm Lạc Thành nghẹn một hơi trong lòng ngực, hắn đã làm tốt chuẩn bị cùng người này mắng chửi tay đôi.

“Thừa nhận! Là của ta, vậy thì sao?” Hai tay chống nạnh, người nào đó biến thành một bộ dáng – người đàn bà chanh chua chuyên chửi lộn mướn.

“Lão bản hiệu cầm đồ nói ngươi lấy một ngàn lượng bạc. Ngươi muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?” Nếu không phải có người mua đến hiếu kính y, y còn không biết tên ngốc này thế nhưng đem bán bảo bối quý nhất của hắn. Tên ngốc này thiếu nợ sao?

“Ta cần bạc làm cái gì kệ ta, ngươi quản được ta sao? Ta cũng không trộm, không cướp, đó là bạc của ta!” Nhiễm Lạc Thành cự tuyệt trả lời, hắn còn lâu mới nói cho người này biết là hắn không có tiền mua lễ vật tặng phụ hoàng.

Thái dương của Hoắc Bang nổi đầy gân xanh, người này thật sự muốn lấy thái tử vị áp chế y sao? Xem thường Hoắc Bang này sao?

“Ta đúng là không thể quản được ngươi. Sau khi quay về kinh, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ, thái tử điện hạ ở nơi này ngang ngược vô lễ, kiêu ngạo ương ngạnh, hoang vô độ......”

“Hoắc Bang!” Nhiễm Lạc Thành túm chặt lấy vạt áo trước ngực của Hoắc Bang, tiếng hét kinh thiên, “Mụ nội ngươi, dám nói xấu ta! Ta khi nào thì ngang ngược vô lễ, kiêu ngạo ương ngạnh, hoang, hoang...... Ngươi dám ở trước mặt phụ hoàng nói bừa, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!” Khi hắn vừa mới tới đây thì có một chút vô lễ, nhưng tuyệt đối không có kiêu ngạo ương ngạnh, càng không có hoang vô độ! Thao chết tổ tông nhà y, hắn vẫn là một con gà giò a! (aka còn zin %)

“Vậy ngươi nói hay không?” Cho người đang khó thở nhìn xem miếng ngọc bội trong tay mình, Hoắc Bang vì người này mở miệng ra toàn là thô ngôn mà ánh mắt đầy lạnh lẽo. Tên ngốc này học ai mà dáng vẻ như một tên cướp, lời nói thì thô bỉ.

“Ta, ta......” Nhiễm Lạc Thành đỏ mặt tía tai nói vài tiếng “ta”, rồi im bặt.

“Không chỉ có hoang vô độ, mà còn ỷ vào thân phận thái tử, đùa giỡn nữ nhi nhà lành......”

“Hỗn đản! Ngươi lại nói xấu ta! Ta, ta......” Nhiễm Lạc Thành nhìn nhìn chung quanh, muốn tìm cái gì đó để giết chết người này.

“Vậy ngươi nói hay không?” Một tay chế trụ cổ tay của Nhiễm Lạc Thành, tay đối phương bị đau mà buông vạt áo trước ngực của y ra.

Nhiễm Lạc Thành bị chọc tức, nhưng lại sợ đối phương trở về sẽ thực sự nói bậy như vậy, phụ hoàng vốn đã không thích hắn, nếu nghe được những lời này, đừng nói là phế hắn, phỏng chừng sẽ đánh gảy chân chó của hắn mất. Phi phi phi, hắn căn bản là không có làm, chân chó cái gì chứ.

“Nói thì nói!” Nhiễm Lạc Thành rút tay về, oán hận nói, “Ta mua lễ vật tặng cho phụ hoàng.” Nói xong, hắn quay đầu đi không nhìn Hoắc Bang nữa, không muốn thấy sự chế nhạo ở trong mắt người này. Đúng vậy, hắn chính là không có tiền, ai nói thái tử nhất định sẽ có tiền. Trong lòng Nhiễm Lạc Thành phát ra từng trận đau đớn.

Con ngươi Hoắc Bang ám trầm, y nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, còn tay kia thì chụp một chưởng lên trên lưng Nhiễm Lạc Thành, đem những oán hận hối tiếc của đối phương đánh bay đi không còn gì.

“Lại xảy ra chuyện gì!” Người bị đánh đau đến nổi nhe răng trợn mắt, sao tên khốn này thích dùng bạo lực vậy?

“Vậy ngươi mua cái gì?” Ôn hoà hỏi.

“Hừ! Ta mua cái gì kệ ta.” Quay đầu, không muốn nhìn cái bản mặt phát ghét của y.

“Không nói?” Đầy uy hiếp.

Nắm tay lại, rồi lại thả ra. Nhiễm Lạc Thành hít sâu một hơi: Được rồi! Ta nhịn! Hoắc lão nhân, ngươi chờ đó, nợ của ngày hôm nay ta sẽ ghi sổ, chờ đến khi ta làm Hoàng Thượng, ta sẽ bỏ đói ngươi hai tháng!

Nhiễm Lạc Thành xoay người vọt vào phòng trong, vươn tay xốc chăn trên giường lên: “Những thứ này!”

Hoắc Bang đi theo vào, khi nhìn thấy một đống lộn xộn trên giường, y lại cho hắn một chưởng: “Bán một thứ vô cùng quý giá để lấy tiền mua những thứ không đáng giá này?”

“Vậy ngươi nói nên mua cái gì?” Nhiễm Lạc Thành rời xa ba bước, sợ lại bị đánh, sau đó rống to lên, “Cái nơi quỷ quái đến cả chim cũng không sinh này, làm sao mua được thứ gì đó thực quý giá chứ.”

“Bệ hạ là Vương, chẳng lẽ còn thiếu những thứ quý hiếm sao? Đi! Trả lui những thứ này, đem bạc về lại đây.” Đem miếng ngọc bội bỏ vào trong ngực mình, Hoắc Bang mở chăn ra, đem những thứ “rách nát” này bỏ vào trong chăn, rồi bao lại.

“Uy, vậy ngươi nói nên mua cái gì?” Nhiễm Lạc Thành thấy chủ ý của đối phương tựa hồ cũng không sai, nên cũng không phản đối, bởi vì hắn cũng biết những thứ hắn mua không hề đáng giá.

“Ngươi gọi ta là gì?” Quay đầu lại, một ánh mắt hình cây đao phóng thằng ra bên ngoài.

“Hoắc tướng quân.” Người nào đó lập tức lại biến thành người a dua, nịnh nọt nói, “Hoắc tướng quân, vậy ngươi nói ta nên tặng cho phụ hoàng thứ gì mới tốt?” Tựa hồ cuộc tranh chấp vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Vì sao ta phải giúp ngươi?” Cũng không thèm nhìn gương mặt ngốc lăng của người hóa đá ở phía sau, Hoắc Bang bước đi ra ngoài, trong mắt hiện lên trêu tức.

“Hoắc Bang! Ngươi là lão già hỗn đản mất nết!” Chỉ chốc lát sau, một người từ trong phòng vọt ra, hai tay chống nạnh, hét lớn, “Ngươi dám xem ta như khỉ mà đùa giỡn sao? ta thao mười tám đời tổ tông của ngươi!” Mắng xong, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền ngửa mặt lên trời tru lớn, “Hoắc Bang! Ngươi trả ngọc bội lại cho ta!” Tru xong, hắn lật đật đuổi theo Hoắc Bang, mặc kệ như thế nào, lấy ngọc bội về trước cái đã, đó là của mẫu hậu cho hắn a, bán đi nó, hắn khổ sở mấy ngày liền.

Ngày hôm sau, Hoắc Bang phái người tới truyền lời cho Nhiễm Lạc Thành.

“Thái tử điện hạ, tướng quân nói ‘lễ vật nhỏ tấm lòng sâu nặng’. Bệ hạ muốn chính là thành ý của điện hạ, chứ không phải bạc của điện hạ. Lễ vật mà điện hạ sẽ tặng cho bệ hạ đang ở ngay trên tay của điện hạ, sao điện hạ phải phí tiền đi mua những thứ đồ chơi không đáng giá?”

Trong mắt Nhiễm Lạc Thành lóe sáng, trong tay của hắn, trong tay …. của hắn.... Cúi đầu nhìn hai bàn tay đầy những cái kén của mình, trong tay của hắn, có cái gì có thể đưa cho phụ hoàng a? Suy nghĩ nửa ngày, hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi, tiếp theo, nụ cười tươi biến mất, hắn hung tợn mà trừng mắt nhìn người đến truyền lời.

“Ngọc bội của ta đâu?”

“......” Cái trán của người truyền lời nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, sau đó gã xoay người bỏ chạy, “Thuộc hạ không biết, thuộc hạ phải tới chỗ của tướng quân báo tin đây.” Lời vừa dứt, người đã chạy xa mấy chục thước.

Người bị phạt đứng trung bình tấn điều động một cỗ khí từ đan điền di chuyển đến vòm họng, tiếp theo liền phun ra: “Hoắc lão nhân! Trả ngọc bội lại cho ta!” Cả quân doanh tựa hồ đều có thể nghe được tiếng rống giận của hắn, mà ở trong một căn phòng lớn nhất của quân doanh, một người khẽ vuốt miếng ngọc bội màu xanh biếc trong lòng bàn tay, đối với thanh âm rống giận kia ngoảnh mặt làm ngơ. Xem đủ rồi, y đem miếng ngọc bội vừa làm thành vòng trang sức đeo lên trên cổ mình.

“Ai nói không thể đeo ở trên cổ chứ?” Thì thào tự nói, nam tử không chút nào xấu hổ mà đem bảo bối của người khác biến thành bảo bối của chính mình.

Truyện Chữ Hay