Tác Đồng

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào lúc canh ba, khi Nhiễm Mục Lân ôm con ngủ đến cực kỳ ngọt ngào, thì đứa con trong lòng hắn vẫn mở to hai mắt, nó từng chút từng chút nhích ra phía ngoài, vừa nhích vừa xem thử người đang ôm nó có bị thức tỉnh hay không. Khi tiếng ngáy ngừng lại, thì người trong lòng cũng lập tức dừng lại, nhắm mắt. Cánh tay đang ôm nó xiết lại, đem nó ôm sát vào, trở mình một cái, rồi tiếp tục ngủ say. Qua một lúc lâu sau, người trong lòng lại mở mắt ra, cẩn thận nhìn hắn, rồi lại từng chút từng chút nhích ra ngoài.

Thật vất vả mới chui ra khỏi lòng của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhìn phụ vương một lúc lâu, sau khi xác định phụ vương sẽ không tỉnh dậy, nó mới từ từ trèo xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo mang hài, rồi quay đầu lại nhìn phụ vương thêm lần nữa, sau đó nó mới thả tâm mà nhẹ nhàng rời đi. Trong phòng ngủ vẫn vang lên tiếng ngáy vang dội như trước, Nhiễm Mặc Phong đẩy cửa phòng ra, trộm đi ra ngoài.

Hai mắt ám trầm theo trên giường ngồi dậy, Nhiễm Mục Lân phủ thêm ngoại bào, bước xuống giường. Hắn không biết chính mình là nên nổi giận hay nên cười, con hắn thế nhưng học được nửa đêm lén trốn đi.

Nhiễm Mặc Phong cũng chẳng đi đâu khác, mà là đi thẳng tới võ trường. Chuyện phát sinh vào hôm nay làm cho nó căn bản không ngủ được. Trong đầu đều là chuyện – chân khí của mình đã đi đâu? Cổ khí xa lạ kia là thứ gì? Nội công của mình còn không? Tuy nó có lực lượng khác người, hơn nữa cho dù phụ vương không nói gì, nó cũng hiểu được chính mình không thể sử dụng tùy tiện, trừ phi những lúc quá mức cấp bách hoặc bất đắc dĩ. Nó phải sớm ngày trở nên cường đại giống như phụ vương, không bao giờ để cho phụ vương gặp phải hiểm nguy nữa. Thế nhưng nội lực của nó lại xảy ra vấn đề.

Đi vào võ trường, Nhiễm Mặc Phong hít sâu mấy hơi, rồi ngồi xuống. Trời rất lạnh, trong ánh trăng đều chứ đựng cái lạnh đến tận xương, nó vừa ngồi xuống mặt đất, thì hàn khí lập tức xâm nhập trong cơ thể. Đây là nơi chân khí của nó đã biến mất, Nhiễm Mặc Phong hy vọng có thể ở tại nơi này tìm ra nguyên do nội lực của nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nó hồi tưởng lại tình huống lúc đó mình đã xảy ra chuyện gì mà đánh mất chân khí, nó thử điều động từ đan điền nơi chân khí đã hoàn toàn biến mất.

Một dòng khí ấm theo đan điền từ từ trào ra, ngay khi Nhiễm Mặc Phong muốn khống chế dòng khí này, thì dòng khí đó lại như mãnh hổ cực kỳ mạnh mẽ xâm nhập vào gân mạch của nó, tựa hồ chân khí trước đây đã sớm bị cổ khí này cắn nuốt, không còn một chút tung tích. Cổ khí xa lạ này lại sinh ra một loại nội lực mang lực lượng mạnh mẽ, nhưng cũng rất khó khống chế cổ khí mang đầy lực lượng này.

Nhiễm Mặc Phong nhảy bật lên, bắt lấy cây trường thương ở bên cạnh, múa may vài chiêu. “Khí” theo trong cơ thể nó cuồn cuộn thoát ra ngoài không dứt, nó muốn luyện công, muốn sử dụng tất cả dòng khí này. Nửa canh giờ sau, nó ngừng lại, trong mắt đầy ngạc nhiên, cổ khí này so với chân khí của nó cường hơn rất nhiều. Nhiễm Mặc Phong càng thêm hoài nghi, cổ khí này đến từ đâu? Một trận gió lạnh thổi qua, nhưng nó cũng không cảm thấy lạnh, tay chân nóng đến đổ mồ hôi. Bất an cả một ngày cũng bình tĩnh lại rất nhiều, cái này cũng có thể gọi là ‘tái ông mất ngựa’ trong họa có phúc đi. Nó mất đi chân khí nhưng lại xuất hiện một cỗ khí còn cường đại hơn gấp nhiều lần.

Nhưng nó từ đâu đến? Nhiễm Mặc Phong nảy lên lòng tham nho nhỏ, nếu cổ khí này nhiều thêm một chút nữa, không phải là nó có thể sớm ngày lên chiến trường, vì phụ vương phân ưu sao? Đỏ ửng xoay tròn, Nhiễm Mặc Phong nắm chặt trường thương, cho dù cổ khí này càng ngày càng mạnh, nó cũng không thể buông lỏng luyện tập. Buông trường thương xuống, cầm lấy song kiếm mà phụ vương cho người làm riêng cho nó, Nhiễm Mặc Phong luyện tập vô cùng nhập tâm.

Trốn ở góc phòng, Nhiễm Mục Lân chẳng biết trong lòng nên có loại cảm xúc gì. Hắn không nghĩ tới con trộm chuồn ra ngoài cư nhiên là vì luyện công. Hắn rất hiểu tâm tư của con, con cố gắng luyện công như vậy là vì hắn, là vì người phụ vương này. Đôi mắt Nhiễm Mục Lân nóng rát lên, nhưng hắn lại cười đến hạnh phúc, cũng mang theo chút trách cứ. Trời rét lạnh thế này, đứa con không chiu nằm trong ổ chăn ấm áp bồi phụ vương ngủ, mà dám lén phụ vương chuồn ra đây. Hắn cố ý dẫn mạnh chân bước tới.

Nghe tiếng động, Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đang đi tới là ai, thì trên mặt nó hiện lên chột dạ bị bắt quả tang. Nó cầm song kiếm đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn phụ vương đang chậm rãi đi tới, nó liếm liếm miệng, hai tay dấu phía sau lưng, y như một đứa nhỏ làm chuyện sai trái bị bắt gặp.

“Phụ vương......” Con ngươi màu đỏ thản nhiên dưới ánh trăng tựa như bảo thạch, ngũ quan lộ ra xinh đẹp diễm lệ nhưng luôn bị người bỏ qua.

Nhiễm Mục Lân không hé răng, mà đi thẳng đến trước mặt con, vươn tay đoạt lấy song kiếm trên tay con thả xuống mặt đất, tựa hồ rất là tức giận.

“Phụ vương......” Nó làm sai, không nên lén phụ vương chạy ra đây. Ngay lúc nó không biết phải giải thích với phụ vương như thế nào, thì nó đã được bế lên, áo choàng của phụ vương bao kín cả hai người lại.

Dưới ánh trăng, trong gió lạnh, Nhiễm Mục Lân ôm chặt lấy con, hỏi “Phong Nhi ngủ không được?”

Bảo thạch phát ra ánh sáng, Nhiễm Mặc Phong lắc đầu. Làm chuyện sai nên nó nghĩ phải làm sao để nói cho phụ vương biết rõ chân tướng.

Nhìn ra con có chuyện nói, Nhiễm Mục Lân kiên nhẫn chờ.

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, “Nội lực của con thay đổi.” Không phải không thấy, mà là thay đổi.

“Thay đổi?” Nhiễm Mục Lân nhíu mi.

Gật đầu, người không bao giờ lừa gạt phụ vương liền đem toàn bộ chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay kể hết cho phụ vương nghe, còn có nguyên nhân vì sao nửa đêm nó không ngủ được mà trộm chuồn ra đây. Nhiễm Mục Lân nghe con kể, mà sắc mặt hắn càng ngày càng trầm trọng, hắn tựa như thấy được cũng vào đêm trăng như thế này, Quỷ tướng tay cầm trường đao, một mình đơn độc ngồi trong bụi cỏ lau luyện công. Không có mỏi mệt, không có điều tức, nội lực tràn ngập mạnh nẽ..... Còn có thân ảnh cô tịch của y.

“Phụ vương.” Gọi người đang nhíu mi thất thần, trong đôi mắt dị sắc hiện lên ảo não, có lẽ nó nên giấu phụ vương, không nên để cho phụ vương lo lắng.

Gương mặt của con y đúc gương mặt của Quỷ tướng, Nhiễm Mục Lân cúi đầu hôn lên đôi mắt luôn ánh lên ảnh ngược của hắn: “Phong Nhi, sau này còn gặp chuyện như thế này phải nói cho phụ vương biết, phụ vương sẽ luyện công cùng con. Bất quá chỉ có thể luyện vào ban ngày, ban đêm con phải ngoan ngoãn ngủ, không được lén ra ngoài như vậy nữa, nhất là hiện tại, trời đông giá rét, buổi tối không cho phép ra đây luyện công.”

Câu lấy ngón tay của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong gật đầu đáp ứng, trong lòng nó cực kỳ yên tâm, phụ vương không có trách nó.

“Phong Nhi.”

“Phụ vương.”

“Hai phụ tử chúng ta là một, vĩnh viễn không cho quên.” Đứa con không phải Quỷ tướng, mà hắn cũng sẽ không cho phép những chuyện bất hạnh đó xảy ra với con.

“Ân.”

Mười lăm phút sau, một người ở trong lòng Nhiễm Mục Lân ngủ say, hàng lông mi thật dài cong vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ thiếu vài phần quật cường khi tỉnh, thêm vài phần ỷ lại. Chăm chú nhìn dung nhan giống Quỷ tướng như đúc, Nhiễm Mục Lân vỗ nhẹ nhẹ con, nếu Quỷ tướng thật sự là kiếp trước của con, vậy thì kiếp này hắn muốn bồi thường lại tất cả những thua thiệt cùng bất công của con.

——-

Mà một đêm này, trong hoàng cung ở kinh thành xa xôi cũng cực kỳ xáo trộn, Nghiên phi chấn kinh đẻ non. Mà làm cho nàng đẻ non cũng không phải ai khác, chính là khách nhân ở Ngũ Hoa cung ─ nghĩa phụ của Lâu Lan vương Tiết Kì – “Dịch”.

Trong Tử Vi cung, Nghiên phi thương tâm thống khổ muốn chết. Hoàng hậu, Triệu phi cùng Trương phi đều đến đây, bồi ở bên người nàng, an ủi nàng, Nhiễm Mục Kì ngồi ở phòng ngoài, mặt không chút thay đổi, từ sau khi y biết được tin tức, tiến vào đây liền an vị ở chỗ này, nghe ngự y cùng bà vú bẩm báo cũng không nói một lời.

Sắc mặt Tiết Kì lạnh lùng ngồi ở bên trái Nhiễm Mục Kì, bên cạnh hắn chính là Dịch với đôi mắt lạnh như băng cùng dung mạo đáng sợ làm cho mọi người trong phòng đều tránh xa không kịp.

“Bệ hạ.... Đứa nhỏ.... Thần đã cố hết toàn lực, thỉnh bệ hạ ban thưởng tội.” Thái y từ phòng trong đi ra, vội quỳ gối trước mặt Nhiễm Mục Kì, thỉnh tội.

“A!!” Đột nhiên, trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai đầy thống khổ của Nghiên phi, nàng tựa như điên rồi mà đập đầu mình vào trụ giường, ngay cả Hoàng hậu, Trương phi cùng Triệu phi ngồi đó mà cũng trở tay không kịp.

“Đứa nhỏ! Đứa nhỏ của ta!” Nghiên phi kêu lên, nỗi đau mất đi đứa nhỏ làm cho nàng không thể thừa nhận.

Nghe tiếng kêu trong phòng, Tiết Kì nhíu chặt mi, nắm chặt tay của người bên cạnh: “Cha.”

Sắc mặt của Dịch càng ngày càng lạnh, y áp chế ngọn lửa tà ác trong lòng, nói: “Kì nhi, chúng ta đi.”

“Cha.” Tiết Kì ngửa đầu, nhìn y trong chốc lát, ngay lúc đối phương phẫn hận bước lùi về sau từng bước, hắn quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mục Kì, chờ người này lên tiếng.

Phòng trong, Nghiên phi thống khổ mà khóc lóc thảm thiết, sắc mặt Nhiễm Mục Kì cũng cực kỳ không tốt, mọi người ở đây đều nghĩ rằng cái chết của đứa nhỏ này làm cho y có chút thương tâm cùng tức giận.

“Nàng đây là gieo gió gặt bảo, không thể trách Kì Nhi, muốn như thế nào cứ hướng tới ta là được.” Âm thanh của Dịch cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt màu tím đảo qua bọn thị vệ trong phòng một vòng, rất có ý tứ đại khai sát giới.

Nhiễm Mục Kì cố nhẫn chán ghét với cái tên ‘Kì Nhi’, khàn giọng kêu: “Hoàng hậu.”

Chỉ chốc lát sau, hoàng hậu từ phòng trong bước nhanh ra, tóc của nàng có chút hỗn độn, trên tay cũng có vài đạo vết thương bị cào.

“Bệ hạ.”

Tuy cũng rất sợ Dịch, nhưng Hoàng hậu không hề mất đi lễ nghĩa, nàng vẫn đối với y cùng Tiết Kì hạ mình làm lễ, rồi sau đó quỳ gối trước mặt Nhiễm Mục Kì.

“Trẫm giao Nghiên phi cho nàng, cố gắng trấn an nàng ấy. Cần cái gì cứ sai người đi làm. Trẫm đau đầu, về cung trước.” Sắc mặt Nhiễm Mục Kì trắng bệch, y đứng lên, xoay người muốn rời đi.

“Bệ hạ......” Ngữ khí của Hoàng hậu mang theo khẩn cầu, hiện tại Nghiên phi cần nhất chính là sự an ủi của bệ hạ. Con của nàng sắp phải tới biên quan xa xôi, cho nên nỗi đau mất con này, nàng vô cùng thấu hiểu.

“Hỉ Nhạc.” Kêu lên một tiếng, Nhiễm Mục Kì nhấc chân bước đi, đầu y đang vô cùng đau nhức. Hoàng hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể cung tiễn y rời đi.

“Kì Nhi, đi.” Kéo đứa con đứng dậy, Dịch chẳng bận tâm có phải do y hại Nghiên phi mất đứa nhỏ hay không, cứ thế mà mang người rời đi. Tiết Kì nhìn về phía phòng trong liếc mắt một cái, cũng không tính toán ở lại.

Nghiên phi nghe được Hoàng Thượng rời đi, khóc đến càng thêm thương tâm. Nữ nhân ở phòng trong nhìn thoáng qua nhau một cái, ánh mắt đầy phức tạp. Nghiên phi là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, thế nhưng hôm nay, Hoàng Thượng lại biểu hiện tuyệt tình như thế, thậm chí không một câu trách cứ Tiết Kì.

Hoàng hậu đứng dậy, thần tình sầu lo, Nghiên phi rất để ý đứa nhỏ này, hiện giờ đứa nhỏ không còn, nàng ấy sẽ cực kỳ thống khổ. Thế nhưng nàng cũng hiểu được sự khó xử của nam nhân kia, nếu không phải do Nghiên phi cố ý muốn gặp Lâu Lan vương, thì nàng ấy cũng sẽ không bị nghĩa phụ của Lâu Lan vương làm cho sợ hãi tới mức mất đi đứa nhỏ.

—-

“Kì nhi, ngày mai chúng ta đi. Con không muốn quay về tố sơn, cha liền mang con đi du ngoạn thiên hạ.” Áp chế lửa giận về tới Ngũ Hoa cung, Dịch cả giận nói.

“Cha.” Tiết Kì xoa xoa mi tâm của y, “Con phải chữa bệnh cho Nhiễm Lạc Nhân.” Hắn thích Mặc Phong, cho nên hắn muốn làm xong việc Mặc Phong nhờ hắn.

“Đứa con của nữ nhân kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, không cần để ý đến nó.” Dịch thở phì phì nói. Nghĩ đến nữ nhân kia cường ngạnh muốn gặp Kì Nhi, y đã muốn giết người. Kì Nhi của y đâu phải là để cho người bên ngoài tùy tiện muốn gặp là gặp.

Tiết Kì bình tĩnh lên tiếng: “Nó là Mặc Phong giao cho con.” Sờ lên mặt cha, Tiết Kì nhẹ nhàng xoa xoa, cha cùng Mặc Phong giống nhau, vì dung mạo mà bị thế nhân tránh né e ngại như rắn rết.

“Cha tuyệt đối không cho con ở trong này chịu ủy khuất.” Nếu không phải do con ngăn cản, thì giết chết nữ nhân kia có là cái gì?

Xoa cặp mắt đầy phẫn nộ của cha, Tiết Kì nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, rồi ở bên tai cha nhỏ giọng nói mấy câu. Dịch nghe xong, dùng sức gật đầu: “Được, cứ nghe theo Kì Nhi.”

“Nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa.” Tiết Kì ngọt ngào cười, “Chờ thân mình của nó khỏe hơn một chút, chúng ta đi.”

“Cha sẽ đi cùng con tới đó. Nơi này chẳng có ai tốt.” Suýt nữa chết chìm trong nụ cười ngọt ngào ấy, Dịch rũ mắt xuống làm bộ giúp người này chỉnh lại tóc.

“Được.” Cười càng thêm ngọt ngào, cha cuối cùng cũng nguyện ý dẫn hắn đi cùng.

——

Trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên ghế nằm, Khương Vịnh nhẹ nhàng xoa ấn trán cho y. Trong phòng phản phất hương tùng (cây tùng thơm – Làm tinh thần sảng khoái, tăng trí nhớ) thản nhiên, hương tùng bỏ thêm một vài dược liệu làm cho y dần dần thả lỏng, đầu cũng không còn đau dữ dội nữa.

“Bệ hạ......” Khương Vịnh nhẹ giọng gọi, có an ủi, có lo lắng.

“Trẫm gần đây ngủ không tốt, đầu đau càng ngày càng dữ dội. Chút nữa ngươi thêm chút mê hương, trẫm ngày mai không vào triều.” Một câu nói ra cùng với chuyện đứa nhỏ bị mất chẳng có chút nào liên quan.

“Bệ hạ, bên Lâu Lan vương......” Việc này không truy cứu sao?

“Gieo gió gặt bảo.” Một câu lãnh đạm, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại không nói nữa.

Khương Vịnh cũng không hỏi nhiều, gã đứng dậy bỏ thêm mê hương vào lư, sau đó tháo búi tóc của Nhiễm Mục Kì ra, giúp y mát xa đầu để y có thể đi vào giấc ngủ dễ dàng. Gã rất rõ chủ tử là người thế nào, nếu chủ tử đã không khổ sở như gã đã dự đoán, vậy thì gã cũng chẳng cần thiết làm cho chủ tử thêm phiền lòng.

Hoàng huynh, Phong Nhi không thích Nghiên phi, nói nàng không tốt, huynh phải cẩn thận một chút.

Nhiễm Mục Kì đột nhiên nhớ tới những lời này, ngay lúc sắp đi vào ngủ, y bỗng nhiên nói một câu: “Nghiên phi an thai mà cũng cần Tiết Kì giúp đỡ sao? Trẫm bị đau đầu kinh niên mà còn chưa tìm đến Tiết Kì, huống chi nàng chỉ an thai. Ngự y trong cung ngay cả một chút việc nhỏ đó cũng làm không xong, thì cần giữ lại để làm gì?”

“Bệ hạ, ngài mệt mỏi.”

Khương Vịnh xoa ấn thái dương cho y, khuyên giải an ủi. Người này đang tức giận, nhưng không phải vì mất đi một vị hoàng tử ( nữ).

Nhiễm Mục Kì cũng không nói nữa, mê hương nổi lên tác dụng, y rất nhanh ngủ say. Thế nhưng ở trong mộng, y lại vẫn tỉnh táo như cũ, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y, làm cho y thống hận, làm cho y rơi vào ngõ cụt.

Truyện Chữ Hay