Tác Đồng

chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Nhiễm Mục Lân đều tinh tường nhớ rõ nỗi khiếp sợ khi lần đầu tiên thấy con dùng tay không chém gãy cây cổ thụ. Nếu không phải biết đó là con hắn, hắn chắc chắn hoảng sợ hét lên. Mà cũng bởi vì biết đó là con hắn, hắn mới có thể rất nhanh tỉnh táo lại, cho dù đó chỉ là bề ngoài. Hắn rất hiểu trong lòng đứa con quật cường kia của hắn để ý nhất chính là cái gì ─ đó chính là người phụ vương là hắn này có giống với những người khác cho rằng nó là quỷ, là yêu nghiệt hay không?

“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân hướng đứa con đang nhìn chằm chằm mình, vươn tay ra, “Lại đây.”

Nhiễm Mặc Phong chậm rãi đi đến gần phụ vương, khi sắp chạm đến tay của phụ vương thì nó dừng lại, không có đưa tay ra nắm lấy tay của phụ vương, rồi nó lại tiến lên hai bước, ngửa đầu nhìn phụ vương.

“Ha hả.” Nhiễm Mục Lân khom người ôm con lên, rồi xiết chặt con vào lòng, “Phong Nhi a, cây này là do chính tay nãi nãi con trồng đó.” Thân mình của người ở trong lòng hắn chấn động, sợ là đang tự trách.

“Lần sau khi chúng ta quay về kinh, chúng ta sẽ trồng lại một gốc khác vậy. Nãi nãi của con ngay cả phụ vương cũng chưa từng nổi giận qua lần nào, thì với con càng không thể nổi giận, con chính là tôn nhi của nàng a.” Hắn nói những lời vui đùa, kỳ thật là đang tự trấn an trái tim đã bị kinh hách của chính mình. Tay Nhiễm Mục Lân hơi hơi phát run, hắn nắm tay lại, không cho con phát hiện. Hắn không phải sợ con, chính là vì một màn vừa rồi mà rung động, dù sao đó là do con của hắn làm ra được.

“Phụ vương.” Phụ vương không sợ sao?

“Việc này ngàn vạn lần không thể cho hoàng bá con biết, bằng không hoàng bá con lại nghĩ ra chuyện gì đó làm cho phụ vương khó xử, nói không chừng còn có thể lấy cái này áp chế phụ vương thú thê.”

Phụ vương...... Nhiễm Mặc Phong ôm sát phụ vương, trầm buồn trong lòng biến mất từ bao giờ, phụ vương không sợ nó.

“Phong Nhi, không đến vạn bất đắc dĩ, không cần tùy tiện dùng chiêu này, con còn nhỏ, sẽ không ứng phó được những phiền phức có thể xảy ra, phải nhớ kỹ?”

“Ân.” Phụ vương không sợ nó.

“Ngay cả Xích Đồng cùng Xích Đan, còn có Nhiễm Lạc Nhân cũng không được, trừ bỏ phụ vương ra, bất luận kẻ nào cũng không thể cho biết.”

“Ân.”

“Còn có, phụ vương lặp lại lần cuối, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải báo cho phụ vương biết, không được giấu diếm phụ vương.”

“Ân.” Gật đầu thật mạnh.

Mượn việc dặn dò con, lúc này Nhiễm Mục Lân mới thoáng bình tĩnh được một ít. Con có còn thần lực nào khác nữa không, hắn không thể hiểu được, nhưng theo tình hình trước mắt xem ra có lẽ chính bản thân con cũng không biết. Nhưng hắn có thể khẳng định – con hắn không đơn giản.

Từ trước đến giờ, Nhiễm Mục Lân chưa từng tự hỏi có hối hận vì đã nhặt được đứa con này không? Giờ phút này hắn lại càng không nghĩ đến vấn đề này, mà chỉ lo lắng phải làm thế nào mới có thể bảo hộ con chu toàn. Mặc dù con hắn không phải người thường, nhưng nó còn quá nhỏ, chưa đủ năng lực để tự bảo hộ mình.

“Phụ vương, khi nào đi?”

Nghe con thúc giục muốn đi, Nhiễm Mục Lân nở nụ cười, cố ý hỏi: “Phong Nhi có thể rời khỏi Nhiễm Lạc Nhân sao? Không phải con muốn mang nó đi cùng sao? thân mình của nó hiện giờ không thể bôn ba gian khổ được.”

Nhiễm Mặc Phong nói: “Phụ vương, để cho Lạc Nhân theo Tiết Kì.” Tiết Kì biết y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho Lạc Nhân.

Nhiễm Mục Lân nhíu mi: “Phong Nhi vì nó suy nghĩ thật chu đáo.” Đối với đứa cháu chẳng thân mật này, Nhiễm Mục Lân cực kỳ ghen tị.

Người còn nhỏ tuổi không hiểu vì sao phụ vương lại đột nhiên bất mãn, chính là luận sự nói: “Phụ vương, Tiết Kì y thuật cao.” Mà quan trọng nhất là, Tiết Kì có thể bảo hộ Lạc Nhân. Mẫu thân của Lạc Nhân, không tốt.

“Vì sao Phong Nhi lại luôn nhớ đến nó?” Bất quá chỉ là một người sẽ chết yểu, sao con lại luôn nhớ đến?

Luôn nhớ tới Lạc Nhân? Nhiễm Mặc Phong lắc đầu, nó không có luôn nhớ tới Nhiễm Lạc Nhân.

“Phụ vương.” Người nọ không sợ nó, đối với nó tốt.

“Thôi thôi, phụ vương không hỏi.” Nhiễm Mục Lân ôm con lên cao, cũng không miễn cưỡng khó dễ con nữa, hắn đương nhiên rõ vì sao con đối xử tốt với Nhiễm Lạc Nhân, ánh mắt của người nọ nhìn con rất trong sáng.

“Sáng sớm ngày mai chúng ta đi, tối nay con có thể đi chào từ biệt nó. Phụ vương không thể dẫn nó đi biên quan, nó phải ở lại kinh thành. Không cho con tùy hứng.” Nói gì đi nữa hắn cũng không cho phép có người ngoài chen giữa hắn và con.

Nhiễm Mặc Phong không hề dị nghị, nó nhìn ra được phụ vương không thích Nhiễm Lạc Nhân, hơn nữa thân mình Lạc Nhân không tốt, ở lại kinh thành là tốt nhất. Bất quá còn có một chuyện. “Phụ vương, Tiết Kì.” Phụ vương còn chưa nói Tiết Kì có thể lưu lại hay không.

Nhiễm Mục Lân nhìn đứa con ngốc của mình, vừa cười vừa nói: “Phong Nhi lên tiếng, phụ vương có thể không đáp ứng sao? Chút nữa phụ vương sẽ nói với hoàng bá con, hơn nữa con cũng nghe rồi đó, hoàng bá cũng muốn giữ Tiết Kì lại. Nguyên bản phụ vương còn đang khó xử a, cái này thật tốt, trăm họ đều vui.”

“Xích Đồng, Xích Đan.” Còn có hai người này.

Nhiễm Mục Lân áp chế lửa giận vừa nảy lên, sao lại có quá nhiều người chen vào giữa hắn và con đến như thế.

“Bọn họ là nô tài của con, con quyết định mới đúng.” Hắn muốn nhìn xem con lựa chọn thế nào.

Nhiễm Mặc Phong không có quyết định liền mà suy nghĩ một lúc lâu.

“Lưu lại.” Ở lại bên người Nhiễm Lạc Nhân. Nó có thể tự chiếu cố cho mình, nhưng Lạc Nhân thì khác, ngay cả mẫu thân của hắn cũng không thật tâm yêu thích hắn, cho nên cần phải có người ở bên người hắn chiếu cố cho hắn, Xích Đồng cùng Xích Đan là lựa chọn tốt nhất.

“Lại là vì Nhiễm Lạc Nhân?” Nhiễm Mục Lân cực kỳ cực kỳ ghen tị.

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong ẩn ẩn nhận ra cái gì, nó kề sát phụ vương, “Nhiễm Lạc Nhân, không phải phụ vương.” Nó không rời khỏi chỉ có phụ vương. Mà Nhiễm Lạc Nhân không sợ nó, đối tốt với nó, tự nhiên nó sẽ báo đáp lại.

“Đứa con cưng.” Hôn mạnh con hai phát, mấy ngày nay, Nhiễm Mục Lân không được tự nhiên cuối cùng đã có thể vui vẻ ra mặt, “Phong Nhi đã lâu không kỵ mã đi. Lần này trở về, phụ vương sẽ chọn cho con một con ngựa thật tốt.”

Dị mâu lóe ra, nó hoài niệm những ngày nó cùng phụ vương cưỡi ngựa với nhau, hoài niệm những ngày ở biên quan cùng phụ vương.

..................

Từ rất xa, Nhiễm Mục Kì đã có thể thấy một người cao lớn đang đi tới, không cần nhìn rõ bộ dáng, y cũng biết người nọ là ai. Chính là Tiết Kì thích ngồi ở trên vai người khác hơn là cưỡi ngựa.

“Tiết Kì, Tiết Kỵ, tên này gọi lên nghe rất hay.” Nhiễm Mục Kì lẩm bẩm nói, rồi cất bước đi đến. Trên mặt y tràn đầy tươi cười mà đối với người vừa đứng xuống, nói: “Tiết công tử vừa ra cung sao?” Y quét mắt nhìn đồ sứ, vải vóc, rối, tượng đất, lá trà, điểm tâm...... ở phía sau Tiết Kì, đang được hơn trăm cấm quân thị vệ mang vách, y nhướng mi.

“Tiết Kì.” Lại sửa đúng xưng hô của Nhiễm Mục Kì, Tiết Kì có vẻ cực kỳ lãnh đạm. Thế nhưng người nào đó tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Trẫm nghe nói Lâu Lan vương thích nhất ẩm trà, trong tẩm cung của trẫm có ‘Long Tuyền’ tốt nhất, không biết Lâu Lan vương có hứng thú không?”

“Tiết Kì.” trên mặt Tiết Kì xuất hiện không vui rất rõ ràng, hắn đối với Bắc Uyên quốc chủ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này cực kỳ chán ghét, nhưng lại nghe được ‘Long Tuyền’ nên không thể quay đầu bước đi. Phải biết rằng, Long Tuyền chính là cực phẩm trong cực phẩm, trà này của Bắc Uyên được hái từ một gốc cổ thụ ngàn năm, nghe nói gốc trà cổ này trồng ngay tại hoàng cung, chỉ có hoàng đế cùng hoàng hậu mới có thể thưởng thức.

“Tiết công tử, thỉnh.” Nhiễm Mục Kì cười hì hì, vươn tay, cực kỳ có lễ, nhưng xưng hô vẫn luôn làm cho đối phương chán nản.

Tiết Kì bất động, con ngươi lóng lánh nhìn nụ cười làm cho kẻ khác chán ghét ở trên mặt Nhiễm Mục Kì kia, qua một lát, hắn mở miệng: “Vụ.” Người phía sau ngồi xổm xuống, hắn cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà cứ thế ngồi xuống, nhưng lại chuẩn xác ngồi xuống trên vai người nọ.

“Trở về.” Liếc nhìn gương mặt Nhiễm Mục Kì nháy mắt trở nên khó coi, Tiết Kì rũ mắt xuống, khóe miệng mím chặt, được người khiêng đi.

“Bệ hạ.” Hỉ Nhạc lên tiếng.

“Trẫm cũng không tin mời không được hắn.” Nâng tay, làm cho Hỉ Nhạc không cần hành động thiếu suy nghĩ, Nhiễm Mục Kì nhìn người nọ đi xa dần, sau đó lại cười lên, “Là một người có tính cách, rất thú vị, rất thú vị. Hồi cung đi.”

“Khởi giá ~~ hồi cung ~~”

——

Long Tuyền, Long Tuyền. Tiết Kì ngồi ở trên vai Vụ cắn cắn môi, Long Tuyền, Long Tuyền, không biết uống vào sẽ có hương vị gì? Trên mặt cùng trong lòng người nọ đều viết lên chữ ‘muốn trêu đùa hắn’, hắn tuyệt đối sẽ không cho y nguyện ý, chính là...... Long Tuyền, hắn chưa từng được uống qua a.

—–

Nhiễm Mục Kì bị người ở trước mặt mọi người làm cho mất mặt, thế nhưng chẳng chút nào tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ. Trên đường quay về cung, Nhiễm Mục Kì liên tục cười tủm tỉm, nhưng vừa bước vào cửa cung, nhìn thấy hoàng hậu quỳ trên mặt đất, y lập tức trầm mặt xuống.

“Hoàng hậu phạm lỗi gì sao? Sao lại quỳ trên mặt đất? Mau đứng lên.” Nhiễm Mục Kì lời nói mềm nhẹ, tiến lên nâng hoàng hậu dậy.

“Bệ hạ......” Hoàng hậu rơi lệ, lại quỳ xuống, “Bệ hạ, nô tì có tội. Nô tì dạy dỗ thái tử không tốt, để nó làm ra những chuyện sai trái, làm cho bệ hạ lo lắng. Nô tì cô phụ ân huệ của bệ hạ, thỉnh bệ hạ trị tội.”

“Lời này của hoàng hậu là có ý gì?” Nhiễm Mục Kì lại nâng hoàng hậu đứng lên, rồi dìu nàng đi vào tẩm cung, sau đó phân phó người hầu dâng trà nóng lên. Hành động của Nhiễm Mục Kì làm cho hoàng hậu càng thêm thương tâm, một nửa là vì săn sóc của y, một nữa khác chính là tuyệt tình của y.

“Bệ hạ...... Thành Nhi không hiểu chuyện, là nô tì dạy dỗ không tốt. Mong rằng bệ hạ có thể tha thứ cho Thành Nhi.” Hoàng hậu nức nở nói, sau khi đứa con bị thương, người này liếc mắt một cái cũng không thèm liếc tới, thậm chí hỏi cũng không hỏi. Chẳng lẽ người này đối với con đã thất vọng rồi sao? Ở lúc trượng phu của nàng sắp nhét vào hậu cung thêm hai tân phi, đứa con là chỗ dựa duy nhất của nàng.

“Trẫm có nói qua là trách nó sao?” Nhiễm Mục Kì là một bộ dáng kinh ngạc, tiếp theo trầm thanh nói, “Mấy ngày nay, trẫm bận chuyện hoà đàm, hiện tại cũng đã giải quyết xong, nhưng phía bên Mục Lân lại có việc muốn thương lượng cùng trẫm, nên trẫm đã quên đi thăm Thành nhi. Hiện tại nó thế nào? Thái y có nói gì không?”

Đã quên.... Hoàng hậu vừa nghe “Đã quên”, thì trong lòng hiểu được hơn phân nửa. Trong lòng người này chỉ sợ sớm đã không có mẫu tử nàng. Một người phụ thân có thể ‘đã quên’ con của mình sao? Huống chi …. là thái tử.

Hoàng hậu ngơ ngác nhìn Nhiễm Mục Kì, trong lòng dấy lên một hồi thương tâm, một hồi cô đơn làm cho nàng mất đi phong vận ứng đối. Dung mạo của nàng đã rất bình thường, vào lúc này lại thêm vài phần già nua.

“Bệ hạ......” Kêu lên một tiếng, hoàng hậu lại không biết phải nói cái gì.

Bộ dáng của hoàng hậu làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chua xót, thế nhưng Nhiễm Mục Kì lại chẳng có cảm giác gì, y ấn ấn thái dương, mệt mỏi nói: “Hoàng hậu, trẫm thấy khí sắc của nàng không tốt, trở về để cho thái y bắt mạch xem. Hậu cung của trẫm cũng không thể không có hoàng hậu. Nàng trở về đi, hôm nào đó trẫm sẽ bớt chút thời giờ đến thăm nó.” Mục đích của hoàng hậu tới đây không phải là muốn y đi thăm đứa con đáng tức giận kia sao?

Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, quỳ xuống, dập đầu. “Nô tì, tạ ơn, bệ hạ......”

“Đứng lên đi, trở về nhớ nghỉ ngơi.”

“Dạ.....”

Hoàng hậu xoay người, lệ rốt cuộc ức chế không được mà chảy xuống, nàng bước chân lảo đảo rời đi. Ở một khắc cánh cửa được đóng lại, tươi cười trên mặt Nhiễm Mục Kì liền biến mất, y nhìn cửa phòng nhắm chặt, ánh mắt ám trầm. Hoàng hậu đau lòng y thấy ở trong mắt, nhưng cái nàng muốn y không cho nổi, không phải không muốn, mà là không có. Hơn nữa con trai của nàng rất giống Mục Hưu, lại càng ….. giống “Hắn”.

“Mục Kì, phụ hoàng chính là làm như vậy với đệ sao? Thân mình của đệ so với nữ nhân còn thoải mái hơn, không hổ là con do nữ nhân kia sinh ra, phỏng chừng ngay cả thân mình đều cùng nàng giống nhau. Đáng tiếc, phụ hoàng canh chừng nàng quá kỹ, huynh không động vào nàng được, bất quá động vào đệ còn sướng hơn, cho dù bị phụ hoàng giết cũng đáng, ha ha......”

“Mục Kì, Mục Kì, con không phải con trẫm, con là nữ nhân của trẫm, là nữ nhân của trẫm. Con là Kì Nhi, là Kì Nhi. Mục Kì, kêu lớn lên, lại kêu lớn lên.”

“Mục Kì, phụ hoàng lợi hại hay là huynh lợi hại? Ở trên giường phụ hoàng đệ cũng kêu sảng khóai như vậy sao?......”

‘Rầm’ Tất cả mọi thứ ở trên bàn gỗ đều bị Nhiễm Mục Kì hất hết xuống mặt đất, hai tay y cào cấu lên trên mặt bàn, tiếng hét bị tắt nghẽn ngay giữa cổ họng.

“Bệ hạ!” Khương Vịnh từ trong chỗ tối chạy ra, từ phía sau ôm lấy Nhiễm Mục Kì, kéo y ra khỏi bàn gỗ.

“Bệ hạ, ngài đánh ta đi, ngài đánh ta! Đừng làm chính mình bị thương.” Khương Vịnh nhỏ giọng nói, rồi dùng sức kéo người đang phát ra tiếng ‘ô ô’ gầm nhẹ tới bên giường.

“Cút hết cho trẫm! Cút hết đi!”

Mặt Nhiễm Mục Kì trắng bốc tựa như quỷ, móng tay y cào cấu lên trên cánh tay của Khương Vịnh, thế nhưng Khương Vịnh vẫn không buông tay.

“Bệ hạ!” Khương Vịnh rút một tay ra, nhanh như chớp điểm lên huyệt ngủ của Nhiễm Mục Kì, y lúc này mới im lặng lại.

“Bệ hạ......” Khương Vịnh ôm người đến trên giường, hai tay gã cầm lấy bàn tay của Nhiễm Mục Kì, trên bàn tay đó đầy những vết xước. Khương Vịnh nhẫn xuống tiếng khóc, sợ người bên ngoài nghe được, gã ôm lấy Nhiễm Mục Kì, hối hận cùng thống khổ chôn chặt trong lòng đã nhiều năm lại trỗi dậy.

An trí ổn Nhiễm Mục Kì, Khương Vịnh cầm tay y truyền vào một ít chân khí, khi thân mình y hơi chút ấm áp thì gã mới buông tay, lau khô lệ, rồi đi vào mật đạo giấu kín.

——

Nhiễm Mục Lân ôm con quay về phòng, vừa mới buông con xuống, chợt nghe chỗ mật đạo truyền đến tiếng vang. Thần sắc hắn kinh biến, chạy vội tới bên giường, kéo tấm đệm giường lên, mở ra cửa ngầm.

“Vương gia, bệ hạ bị bệnh!” Khương Vịnh từ dưới sàng nhảy ra, kích động nói. Nhiễm Mục Lân đẩy gã ra, ôm con lên, rồi đi vào mật đạo.

Truyện Chữ Hay