Tác Đồng

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chủ tử......”

“Chủ tử, là ai khi dễ ngài......”

Dọc theo đường đi, Xích Đồng vừa khóc vừa hỏi, còn Xích Đan vẫn cứ khóc. Chủ tử không có bỏ lại bọn họ, chính là chủ tử bị người đả thương. Nhiễm Mặc Phong không trả lời, cứ nắm chặt tay hai người hướng cửa cung mà đi tới. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Xích Đồng cùng Xích Đan nhìn lại, sợ hãi hô lên

“Chủ tử...... Là bệ hạ......” Xích Đồng thả chậm cước bộ, nhỏ giọng nói. Nhiễm Mặc Phong lại giống như không nghe thấy, dùng sức túm kéo Xích Đồng cùng Xích Đan tiếp tục đi. Xích Đồng cùng Xích Đan không dám quay đầu lại nhìn nữa.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Kì mang theo thị vệ vội vàng đi tới, ở xa xa hô to, Nhiễm Mặc Phong cũng không dừng lại. Nhiễm Mục Kì lạnh mặt, bước chân nhanh hơn, đuổi theo Nhiễm Mặc Phong, thị vệ đi theo y liền chạy lên phía trước cản nó lại.

“Tránh ra.” Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn đám thị vệ to lớn ở phía trước, cước bộ vẫn như cũ không ngừng lại, bọn thị vệ không tự giác mà bước lui sau từng bước. Xích Đồng cùng Xích Đan cầm chặt lại tay nó, gắt gao theo sát nó, loại tình cảnh này làm sao có thể ở trong cung thấy được, nên bọn họ cảm thấy tiểu chủ tử của mình so với bệ hạ còn uy nghiêm hơn.

“Phong Nhi......” Nhiễm Mục Kì vượt tới, từ phía sau ôm ngang lấy Nhiễm Mặc Phong, không để ý đối phương giãy dụa mà ôm chắc lấy nó, Xích Đồng cùng Xích Đan nhanh chóng rút tay lại, tay Nhiễm Mặc Phong đột nhiên dùng sức, cuối cùng vẫn là buông ra.

“Phong Nhi, con đang giận Lạc Thành hay là giận hoàng bá?” Nhiễm Mục Kì sắc mặt không tốt ôm lấy Nhiễm Mặc Phong hai mắt đã chuyển đỏ, xoay người đi về cung.

“Con muốn đi biên quan.” Nhiễm Mặc Phong nói, cũng muốn leo xuống. Nhiễm Lạc Thành có thể mắng nó, có thể hận nó, nhưng không thể nói phụ vương không cần nó.

“Phong Nhi.” Dùng sức đè lại thân mình Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Mục Kì ghé vào lỗ tai nó nói, “Cùng hoàng bá trở về, nghe lời.” Đem đầu nó đặt lên bả vai mình, Nhiễm Mục Kì đi nhanh trở về, “Phong Nhi, hoàng bá biết con bị ủy khuất, nhưng con bỏ đi như vậy, sau này hoàng bá làm sao đối mặt với phụ vương con. Phong Nhi......” Nhiễm Mục Kì lúc này thở hổn hển vài tiếng, Nhiễm Mặc Phong bất động, “Hoàng bá sẽ cho con một công đạo, cùng hoàng bá trở về, ngoan.”

Không thả Nhiễm Mặc Phong xuống, Nhiễm Mục Kì ôm nó một đường trở về Vô Tam điện. Nhiễm Mặc Phong không giãy dụa nữa, nó cúi thấp đầu, đầu vẫn đặt ở trên vai hoàng bá, bên tai là tiếng thở dốc càng lúc càng suy yếu của hoàng bá.

“Bệ hạ......”

Tiến vào Vô Tam điện, mọi người liền quỳ xuống, Hứa Quý quỳ gối ở phía trước nhất, trên người đã thay bộ xiêm y mới.

“Thái y đâu?” Ôm Nhiễm Mặc Phong đi vào tẩm cung của mình, Nhiễm Mục Kì ngồi vào ghế nằm mềm, hỏi.

“Có … thần......” Thái y vừa rồi cùng Hứa Quý tiến đến, hiện tại đi đứng như nhũn ra mà bước tới trước ghế nằm mềm, quỳ xuống.

Trong mắt Nhiễm Mục Kì hiện lên không vui, thấp giọng nói: “Kiểm tra thương tích cho Phong Nhi.”

“Dạ.…” Thái y run run ngẩng đầu, khi ánh mắt gã tiếp xúc với cặp mắt màu đỏ kia thì gã lập tức muốn ngất xỉu, thân mình Nhiễm Mục Kì nghiêng về phía trước, muốn phát hỏa.

“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu, “Để bọn họ đi ra ngoài.”

“Phong Nhi, cần phải kiếm tra thương thế của con trước, đừng để lại di chứng.” Trấn an tiểu thú đang phẫn nộ, Nhiễm Mục Kì lại nghe đối phương nói, “Để bọn họ đi ra ngoài.”

Nó hiện tại không muốn nhìn thấy những người sợ hãi nó.

Nhiễm Mục Kì nhìn chằm chằm cặp mắt đang dần biến thành màu đỏ đen, nói: “Đi ra ngoài.” Một đám người run sợ lui ra ngoài. Xích Đồng cùng Xích Đan không có rời đi, Xích Đồng lấy hết dũng khí tiến lên, quỳ xuống, nói: “Bệ hạ...... để nô tài giúp...... Điện hạ rửa...... rửa sạch miệng vết thương.”

“Đi lấy hòm dược.”

“Phong Nhi......” Làm như cảm khái, Nhiễm Mục Kì lấy khăn tay ra lau mặt cho Nhiễm Mặc Phong, cùng vết máu trên miệng vết thương của nó, “Hoàng bá có thể quản người trong thiên hạ, nhưng... không quản được lòng người..... Phong Nhi, làm cho người ta sợ mình đôi khi cũng là chuyện tốt. Ít nhất người muốn hại con, sẽ phải cân nhắc cẩn thận, hoàng bá.... tình nguyện dùng rất nhiều thứ quý giá để đổi lấy hai mắt của Phong Nhi.... Nói vậy......” Câu nói phía sau Nhiễm Mục Kì cũng không nói hết, y tiếp nhận khăn ướt trên tay Xích Đồng, nói, “Hai ngươi cũng lui xuống đi.”

“Bệ hạ.... ” Xích Đồng cùng Xích Đan không muốn đi, nhưng nhìn đến sắc mặt bệ hạ đành bất đắc dĩ lui xuống, vừa ra đến trước cửa, hai người lo lắng mà nhìn nhìn chủ tử.

Cửa đóng lại, Nhiễm Mục Kì cẩn thận rửa sạch miệng vết thương trên mặt Nhiễm Mặc Phong, miệng vết thương cũng không lớn, là do khi đánh nhau ngã trúng viên đá trên mặt đất, máu đã ngừng chảy. Nghiêm trọng nhất chính là vết cắn trên vai Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Lạc Thành dùng hết sức mà cắn, thiếu chút nữa đem thịt trên vai Mặc Phong cắn xuống.

Sắc mặt Nhiễm Mục Kì rất kém, tái nhợt còn mang theo lạnh như băng, mặt y không chút thay đổi mà xử lý vết thương trên vai Nhiễm Mặc Phong, thủ pháp thuần thục, tựa hồ đã làm rất nhiều lần.

“Phong Nhi, đau không?” Vết thương sâu như vậy, làm sao không đau.

“Không đau.” Nó cảm thấy hoàng bá giờ phút này có gì đó khác thường, hơn nữa lòng phẫn nộ ở trước mặt hoàng bá dần dần biến mất, con mắt trái khôi phục lại màu đen nguyên bản.

Nhiễm Mục Kì buộc chặt miếng vải trắng bịt vết thương, rồi giúp Nhiễm Mặc Phong thay đổi xiêm y, đứng dậy, dẫn nó đi đến bên giường mình: “Phong Nhi, hoàng bá có chút mệt, bồi hoàng bá nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện Lạc Thành tìm con gây phiền toái, hoàng bá sẽ xử lý.”

“Hoàng bá, ” Nhiễm Mặc Phong rút tay ra, “Con không đau...... con trở về.”

Nhiễm Mục Kì cũng không cho nó đi, y cởi áo khoác cùng giầy, rồi leo trên giường, cũng đem Nhiễm Mặc Phong kéo lên: ” Đây không phải lần đầu tiên Lạc Thành trêu chọc con, nếu nó là người bên ngoài thì không nói, nhưng nó là thái tử, chuyện này hoàng bá không thể xem nhẹ. Mặc Phong, nghe lời, nằm xuống, hoàng bá mệt.” Ôm Nhiễm Mặc Phong nằm xuống, Nhiễm Mục Kì tựa hồ thật sự mệt chết đi, lấy chăn đấy cho hai người, rồi bất động.

Không quen gối lên khuỷu tay của hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong toàn thân cứng ngắc nằm yên. Hô hấp của hoàng bá dần dần vững vàng, nó nhìn chằm chằm sườn mặt hoàng bá, sắc mặt không hồng hào giống phụ vương, mà là trắng bệch. Hoàng bá... Thân mình không tốt? Thế nhưng nó chưa từng nghe phụ vương nói qua. Ánh mắt theo trên mặt hoàng bá chuyển qua nơi bị tấm màn ngăn trở, mắt phải Nhiễm Mặc Phong xuất hiện đồng tử, nơi đó có người. Khi lần đầu tiên nó đến nơi này của hoàng bá, nó liền nhận thấy được trong phòng hoàng bá có người, hơi thở của người nọ thực bí ẩn. Tiếp theo, Nhiễm Mặc Phong nhớ tới người theo dõi nó đêm qua, không biết có phải cũng là người này. Nhìn nơi đó trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong lại lần nữa nhìn về phía hoàng bá, hơi thở của hoàng bá rất yếu.

Mím chặt môi suy nghĩ thật lâu, Nhiễm Mặc Phong vươn tay để lên chóp mũi của hoàng bá, hoàng bá thở ra khí có chút lạnh. Rút tay lui, Nhiễm Mặc Phong cẩn thận mở tay hoàng bá ra, leo xuống giường. Nhiễm Mục Kì vẫn ngủ say, không nhận thấy được Nhiễm Mặc Phong rời đi.

Ở bên giường lại nhìn hoàng bá thật lâu, Nhiễm Mặc Phong nắm lấy tay trái của y, trong lòng kinh ngạc, bàn tay của hoàng bá lạnh như băng. Nó nhắm mắt, nắm tay hoàng bá đến nửa ngày, đợi tay hoàng bá ấm áp lên, nó mới buông ra, đấp kín chăn lại cho hoàng bá, buông màn, nhẹ bước rời khỏi phòng. Nó vừa mới đóng cửa lại, Khương Vịnh liền theo nơi ẩn núp vội vàng đi ra.

Gã leo lên giường, nâng người đang mê man dậy, một tay đặt ở sau lưng y, trên mặt đầy lo lắng. Ngay sau đó, trong mắt gã xẹt qua kinh ngạc, sắc mặt của người trong lòng đã hồng hào lên, hô hấp cũng trầm ổn rất nhiều. Khương Vịnh nhìn về phía tay trái Nhiễm Mục Kì, vừa rồi đứa nhỏ kia nắm lấy bàn tay này, nó.... đã làm gì.

——

“Chủ tử!”

Vừa nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong đi ra, Xích Đồng cùng Xích Đan một mực hầu bên ngoài, liền chạy tới. Nhiễm Mặc Phong đóng kín cửa, hướng phòng mình đi đến, Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng đuổi theo.

Đi vào trong phòng, Xích Đồng đóng chặt cửa lại, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, là thái tử điện hạ khi dễ ngài?”

Nhiễm Mặc Phong không trả lời, mà là đem quần áo trong bao hành lý lấy ra. Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng tiến lên đoạt lấy.

“Chủ tử, ngài đừng làm, để cho nô tài.”

Đem quần áo giao cho Xích Đồng, Nhiễm Mặc Phong theo trong bao lấy ra bao vải của mình, còn có kiếm gỗ phụ vương làm cho nó, thừa dịp Xích Đồng cùng Xích Đan không chú ý, đem bao vải giấu đi một lần nữa.

“Chủ tử, ông cố ngoại của thái tử điện hạ là nguyên lão thứ ba, nghe nói khi còn sống rất được tiên hoàng nể trọng. Ông ngoại của Thái tử điện hạ là Ngũ Vũ Khôn Ngũ tể tướng, quyền thế thật lớn. Nghe nói trước khi bệ hạ đăng cơ đã thú hoàng hậu nương nương, hơn nữa thái tử điện hạ vừa sinh ra đã được phong làm thái tử. Bọn họ nói bệ hạ là bởi vì sức ép của hoàng hậu nên chỉ thú thêm ba phi tử.” Xích Đồng vừa thu thập vừa nhỏ giọng nói ra tin tức mà gã ở trong cung thám thính được.

“Hiện tại trong triều có thể ngang hàng với Ngũ tể tướng chính là Trương Thái úy, bất quá nghe nói quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt. Nhưng tình cảm giữa hoàng hậu nương nương cùng Trương quý phi lại không tồi, chưa từng nghe qua các nàng có gì xung đột, bất quá hoàng hậu nương nương tựa hồ đối với ai cũng tốt. Trương quý phi bộ dáng gầy teo nho nhỏ, rất đẹp, thế nhưng cũng không xinh đẹp bằng Nghiên phi nương nương. Nghe nói Nghiên phi nương nương là ca cơ khi bệ hạ ra cung gặp được, dẫn theo trở về, nhưng Nghiên phi nương nương xuất thân không tốt, nên vào cung so với Triệu quý phi sớm hơn, vẫn chỉ là tần phi, cũng là tần phi duy nhất trong cung, hơn nữa Tam điện hạ do Nghiên phi nương nương sinh ra, từ nhỏ đã mang bệnh, nếu không phải do bệ hạ rất yêu thương Nghiên phi nương nương, thì người trong cung chắc chắn khi dễ nàng.”

Xích Đồng nói rất rõ ràng, tuy nói tất cả đều là “nghe nói”, nhưng đều là tin tức đúng đến – %. Thân là nô tài, phải đối với tất cả mọi chuyện hiểu được rõ ràng, đây là khi Xích Đồng cùng Xích Đan vào cung, chưởng quản công công đã đối với bọn họ nói qua, bọn họ vẫn ghi tạc trong lòng. Hiện giờ đi theo một chủ tử tốt, bọn họ càng nên vì chủ tử mà lo lắng nhiều hơn.

“Chủ tử, nô tài còn nghe nói, bệ hạ đối xử với các vị điện hạ đều bình đẳng, đối với chủ tử tốt nhất. Thái tử điện hạ khi dễ chủ tử, bệ hạ nhất định sẽ xử lý.” Đem tất cả tin tức thám thính được đều nói cho chủ tử, Xích Đồng đau lòng mà nhìn thương tích trên trán chủ tử, bất mãn nói, “Vì sao thái tử điện hạ luôn gây sự với chủ tử chứ? Nhị điện hạ vẫn thường tìm đến chủ tử chơi, chỉ có thái tử điện hạ, luôn làm khó dễ chủ tử.”

“Nô tài nghe vài người nói, ‘Mặc Kim’ mà bệ hạ ban cho chủ tử, nguyên bản là muốn đưa cho thái tử điện hạ, chắc có lẽ vì chuyện này nên thái tử điện hạ mới tìm chủ tử gây phiền phức.” Xích Đan cũng nói ra tin tức mình thám thính được.

Nhiễm Mặc Phong chỉ nghe không nói, nó ngồi ở trên giường nhìn kiếm gỗ phụ vương làm cho nó, ‘Mặc kim’ tuy là bảo kiếm, nhưng nó càng thích cây kiếm gỗ này hơn. Nhiễm Lạc Thành cho tới bây giờ đều chán ghét nó, nó cũng không quan tâm, nhưng chỉ cần hắn nói những lời như ‘phụ vương sẽ không cần nó’, nó nhất định sẽ đánh hắn, ai cũng không được phép nói như thế. Hắn là đứa con của phụ vương, phụ vương là phụ vương của nó.

“Chủ tử......” Thấy chủ tử nãy giờ không nói gì, Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ đến bên giường, ngẩng đầu nhìn nó, “Chủ tử, ngài viết thư cho Vương gia đi, để Vương gia tới đón ngài.” Tuy rằng luyến tiếc chủ tử rời đi, nhưng bọn họ biết, chủ tử ở trong cung thật không thoải mái.

Nhiễm Mặc Phong nắm chặt kiếm gỗ trong tay, qua thật lâu, nó lắc lắc đầu. Thế cục biên quan càng ngày càng khẩn trương, nó không thể làm cho phụ vương phân tâm. Nhiễm Lạc Thành muốn đối chọi với nó thế nào, thì cứ tới đây, ở trong hoàng cung này, nó chẳng sợ ai, nó sẽ chờ phụ vương tới đón nó.

“Các ngươi, ” Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan, “Tránh xa thái tử. Ở Vô Tam điện.” Nhiễm Lạc Thành chán ghét nó, có thể sẽ tìm Xích Đồng cùng Xích Đan gây khó dễ.

Xích Đồng cùng Xích Đan nở nụ cười, trong mắt lại xuất hiện nước mắt.

“Chủ tử...... Nô tài sẽ cẩn thận.” Đây là chủ tử lo lắng cho bọn họ a...... Chủ tử...... Đây là chủ tử của bọn họ......

—–

Tựa vào đầu giường, Nhiễm Mục Kì uống bát súp, hỏi người bên cạnh: “Phong Nhi có khỏe không?”

“Sau khi thế tử trở về, chưa từng đi ra ngoài. Hai nô tài kia của nó vừa đem thức ăn đi vào, nên vô sự.” Khương Vịnh ngồi ở bên giường nói.

Đưa qua bát súp mới uống hết một nửa, Nhiễm Mục Kì lắc đầu cự tuyệt uống nữa, Khương Vịnh nhíu mày tiếp nhận.

“Hoàng hậu có tới không?” Nằm xuống, Nhiễm Mục Kì hỏi.

“Không có. Thái y phái đi có tới, bệ hạ ngài còn đang ngũ, thuộc hạ nghe Hỉ Nhạc nói chuyện, hình như thái tử đã tỉnh.” Khương Vịnh chặt chẽ chú ý sắc mặt Nhiễm Mục Kì.

Hơi hơi hé mắt, Nhiễm Mục Kì lộ ra mạt châm biếm: “Trẫm có không nên nói với nó, nếu không có gì làm, thì cũng đừng đi trêu chọc Phong Nhi. Nhìn bộ dáng nó mỗi lần đều bị đánh cho bầm dập, trẫm cảm thấy thật mất mặt, này là thái tử do trẫm lập sao?”

“Bệ hạ......” Thanh âm Khương Vịnh khàn khàn, cố gắng nhẹ giọng nói, “Ngài chớ để động khí lần nữa.”

Nhiễm Mục Kì hít sâu một hơi, thanh âm thấp trầm đi xuống: “Khương Vịnh, ta có lúc đã nghĩ.... cần gì phải quản những thứ này? Ta lại không thích. Muốn vị trí này, bất quá là vì có thể sống còn. Hiện giờ, ta đã có nó, cần gì phải đau khổ chịu đựng?”

“...... Chủ tử......” Trong thanh âm của Khương Vịnh ẩn chứa thống khổ.

Nhiễm Mục Kì nhìn gã tiếp tục nói: “Mục Lân cũng vậy, đệ ấy hận nhất chính là những thứ này, thế nhưng vì ta, đệ ấy không thể không ở biên quan phòng thủ.... Khương Vịnh, ta cùng Lân hận nhất là nơi này, chẳng lẽ vì bọn Lạc Thành, những đứa con ta căn bản không cần, mà phải chịu đựng?” Vẻ mặt Nhiễm Mục Kì lạnh như băng vô tình.

“Chủ tử......” Quỳ gối bên giường, Khương Vịnh trừ bỏ kêu ra xưng hô nhiều năm về trước của người này, cái gì cũng nói không ra.

“Khương Vịnh......” Hai tròng mắt của Nhiễm Mục Kì hơi mờ đục, “Trẫm …tình nguyện phụ người trong thiên hạ, cũng tuyệt không để cho người ta phụ trẫm. Trẫm bị hủy đi thân mình, bị hủy đi tất cả mới có được giang sơn này. Giang sơn này cho dù có hủy, cũng chỉ có thể hủy ở trong tay trẫm.”

Khương Vịnh thống khổ không tiếng động mà khóc lên, Nhiễm Mục Kì chỉ chỉ trán mình, nhắm mắt lại. Khương Vịnh vội vàng lau đi nước mắt, ngồi vào đầu giường, nhẹ nhàng nhu ấn thái dương cho y.

Lân, đệ có từng nghĩ tới thoát đi những thứ này không? Bắc Uyên để lại cho đệ và huynh, trừ bỏ đau khổ cùng khuất nhục, chẳng còn thứ gì khác, chúng ta vì sao phải thay “Hắn” thủ vững Bắc Uyên?

Ở Khương Vịnh nhu ấn thái dương thật thoải mái, Nhiễm Mục Kì lại mơ màng ngủ, đem chuyện thăm thái tử dời tới ngày mai.

Truyện Chữ Hay