Lời Biên dịch: Giữa chg và bị thiếu mất một đoạn…
Lúc trước Yến Lâm hay mặc váy trắng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tiêu Ngự. Nhưng khi hai người lớn lên, khoảng cách của nàng và Tiêu Ngự càng lúc càng lớn, thậm chí nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Ngự rất phiền phức. Mỗi ngày Tiêu Ngự đều đến trường học đón nàng dần dần làm cho nàng cảm thấy nhàm chán, sinh ra một loại phản nghịch trong lòng. Nàng bắt đầu ăn mặc thật thời thượng, làm cho khoảng cách giữa nàng và Tiêu Ngự lại càng xa hơn nữa.
Tiêu Ngự cũng cảm thấy Yến Lâm bắt đầu bài xích hắn, hắn không nói gì mà kiên quyết chia tay. Tuy hắn nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng mà lòng tự trọng của hắn rất cao. Yến Lâm đã chạm phải nơi mẫn cảm nhất của Tiêu Ngự, rồi hung hăng rạch một đao trên mặt hắn.
Có những thương tổn vĩnh viễn không thể khép lại được, nó ẩn trong tim, làm cho người ta phải thống khổ,.
Tiêu Ngự lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, những kỹ năng ăn trộm của hắn gần như là thần kỹ. Hắn không trộm tiền của người bình thường mà chỉ hạ thủ với những tên lưu manh, du đãng. Tiêu Ngự không định làm một kẻ trộm mãi mãi dựa vào tiền ăn cắp mà sống, hắn đang đợi một cơ hội, một cơ hội để thành công. Chỉ khi bức bách lắm hắn mới đi trộm, trộm của những tên du côn lưu manh hung ác.
Lúc hai người mới quen nhau, họ giống như một bức tường trắng phau. Rồi từng sự thương tổn đánh sâu vào tâm hồn hắn, giống như một cây đinh đóng lên bức tường, một cây, một cây rồi lại một cây. Khi hắn quay đầu lại, hắn chợt phát hiện bức tường kia đã vỡ nát vì vô số cây đinh cắm trên nó, còn có thể sửa chữa được sao?
Cho dù Triệu Lam Hinh không xuất hiện, Tiêu Ngự cũng vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ với Yến Lâm, vì trong lòng Tiêu Ngự đã dứt khoát đoạn tuyệt. Còn Yến Lâm, mỗi khi đêm xuống, nhớ lại những gì mình đã làm lại đau khổ không thôi. Nàng hiểu, nàng đã bỏ lỡ một người nàng yêu nhất, cũng bỏ lỡ một người từng yêu nàng nhất.
Nàng hi vọng bỏ đi những hư vinh giả tạo, nàng sẽ là thiếu nữ hồn nhiên bên cạnh Tiêu Ngự. Bất kể lúc nào, Tiêu Ngự cũng sẽ đem thứ tốt nhất cho nàng, thời điểm có người ức hiếp nàng, Tiêu Ngự sẽ đứng ra bảo vệ nàng đầu tiên. Song, hết thảy đều không thể quay đầu lại, phát hiện này làm nàng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thời điểm gặp lại, Tiêu Ngự đã có bạn gái, nàng ấy mỹ lệ, hào phóng, Yến Lâm không thể tìm được bất được bất cứ khuyết điểm nà. Nàng không thể không thừa nhận, Triệu Lam Hinh tốt hơn nàng rất nhiều. Ở thời điểm nàng thương tổn Tiêu Ngự, nàng đã nên nghĩ tới một kết cục như thế này, chỉ trách khi đó nàng chỉ muốn đem Tiêu Ngự đá đi mà thôi.
Tiêu Ngự trầm mặc khiến nàng cảm thấy phiền muộn, thậm chí quên mất sự quan tâm trước kia của Tiêu Ngự đối với nàng.
Vì để tránh cho Triệu Lam Hinh hiểu lầm, Tiêu Ngự chỉ trả lời cài câu hỏi của Yến Lâm, phần lớn là về bác gái, bác trai. Nếu như không phải là Triệu Lam Hinh ở trong đó giảng hòa, chắc chắn không khí sẽ rất lúng túng.
"Phía dưới đang biểu diễn, Nguyệt Chi Vũ Bộ!"
Một pháp sư trẻ tuổi ra sân nhưng động tác lại rất cứng nhắc, hiển nhiên hắn không biết khiêu vũ, bị ép buộc ra sân. Hắn bị lỗi nhịp liên tục, phía dưới một số nữ ngoạn gia nhìn hắn với ánh mắt tức giận.
Pháp sư kia nhảy được một nửa, hùng hùng hổ hổ nói:
"Ông không nhảy nữa, người nào tìm nàng là người nào đó xui xẻo, không ngờ lại đem ông làm Hầu Tử đùa bỡn, để cho mọi người xem xiếc khỉ."
Pháp sư trẻ tuổi tức giận, bỏ lại nữ ngoạn gia, trực tiếp đi ra phía ngoài. Nữ ngoạn gia choáng váng, ngây ngốc một chút rồi đuổi theo.
Tiêu Ngự cười lắc đầu, thuận miệng nói: "Người trẻ tuổi không biết tình yêu quí giá như thế nào nên mới không quý trọng như vậy." Lời vừa ra khỏi miệng, liền phát hiện mình tựa hồ nói sai.
Yến Lâm cắn cắn đôi môi, cúi đầu, trong con ngươi lệ quang long lanh.
Xem liên tục mấy màn biểu diễn, Tiêu Ngự bỗng nhiên đứng lên, tươi cười nói: "Tiểu Lam, có muốn ta biểu diễn tuyệt kỹ cho ngươi xem khộng? Nói không chừng có thể giành được Ái Tình Chi Tâm đó."
Nói xong, Tiêu Ngự hướng trên đài đi tới, tránh khỏi không khí lúng túng hiện tại.
"Các nữ sĩ, các tiên sinh, tiếp theo để ta hướng mọi người biểu diễn một môn tuyệt kỹ gọi là Tiểu Tiêu Phi đao!"
Tiêu Ngự uốn thắt lưng, động tác tiêu sái tự nhiên, cộng thêm tướng mạo tuấn lãng của hắn, làm cho nữ ngoạn gia phía dưới điên cuồng vỗ tay, kêu gào liên tục, mà những nam ngoạn gia kia thì phải ăn dấm chua.
"Là Tiêu Ngự!"
"Cư nhiên là Tiêu Ngự!"
Dưới đài sôi trào, với danh khí của Tiêu Ngự ở tà ác liên minh, có rất ít người không nhận ra Tiêu Ngự, hắn hiện tại tuyệt đối là thần tượng của nhiều người.
Tiêu Ngự sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Bị nhận ra rồi, lúc ra cửa quên không dịch dung, ta nên đem mặt mình cuốn đầy băng vải trong cửa hang mới đúng a."
Bên dưới sân khấu cười to một trận, không nghĩ tới Tiêu Ngự vẫn lấy hình tượng lạnh lùng ra sân, thế mà cũng có lúc hắn hài hước thế này.
Yến Lâm cũng khúc khích cười ra tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Ngự, đây là hắn trước kia sao?
Tiêu Ngự nhìn Triệu Lam Hinh híp mắt mắt cười.
"Bạn gái của ta tại chỗ này, hôm nay cũng là không trâu bắt chó đi cày, ai kêu vị Phong Dạ tiên sinh hào phóng lấy ra phần thưởng là Ái Tình Chi Tâm hấp dẫn các vị tiểu thư mỹ lệ như vậy, bạn gái của ta tự nhiên cũng không có ngoại lệ. Để làm cho bạn gái ta cười một tiếng, không thể làm gì khác hơn là phải lên sâu khấu tự bêu xấu. Không biết ở đây có ai có phi đao không? Xin cho Tiêu mỗ mượn dùng chút, yên tâm, Tiêu mỗ sẽ không nuốt chủy thủ của mọi người. Nếu như chủy thủ mọi người không thể lấy về thì có thể đem lấy tần số nhìn đến cửa trưởng lão hội đánh trống kêu oan a." Tiêu Ngự chậm rãi cười nói.
Mọi người lại là một trận cười khẽ, người nào sẽ tin tưởng thân là tà ác liên minh đệ nhất đạo tặc Tiêu Ngự lại thèm muốn chủy thủ của mấy người trong quán rượu này chứ?
Lần lượt có ngoạn gia cầm chủy thủ đi lên, đưa cho Tiêu Ngự, Tiêu Ngự trên tay nhiều hơn sáu mươi thanh chủy thủ.(DG: thanh cầm = niềm tin ak. Biên: Chắc nó cầm tay mỗi tay thanh, còn thanh xài "chân giữa" =>>)
Một nữ ngoạn gia xinh đẹp lúc đua thanh chủy thủ cho Tiêu Ngự, thừa dịp Tiêu Ngự không phòng bị hôn hắn một cái, rồi thấp giọng nói:
"Ngươi là thần tượng của ta." Rồi vội vàng chạy xuống.
Các ngoạn gia phía dưới ồn ào một trận.
" Thật là không có thiên lý a..." Một đám ác lang phía dưới ngào khóc.
Tiêu Ngự sờ sờ mặt, cười nói: "Không nghĩ tới ta trong các nữ ngoạn gia cũng có vị trí như vậy, ta cho là chỉ có các lão gia quan tâm ta thôi chứ."
Dưới đài lại nổi lên một trận cười.
"Nếu như còn có muội muội xinh đẹp nào đó muộn hôn ta lần nữa, ta cũng không ngần ngại hy sinh nhan sắc của mình đâu."
Hai má Triệu Lam Hinh phình lên, hướng Tiêu Ngự giơ giơ nắm đấm.
Tiêu Ngự co lại đầu, nói: "Ây da, đi trêu hoa ghẹo nguyệt nên bạn gái của ta tức giận rồi. Pháp trượng của nàng rất cứng a, tấm lưng của ta cũng chịu không nổi. Không nói nhiều lời nữa, bây giờ ta bắt đầu biểu diễn phi đao, nếu mọi người coi trọng mời tập trung chú ý nha!"
Tiêu Ngự lùi về sau một đoạn, khoảng cách tới vách tường trước đài ước chừng khoảng năm mã, để cho người khác lấy miếng vải đen tới đây, đem hai mắt bịt kín, chân phải hơi lui về phía sau. Hắn chỉ tùy tiện đứng như vậy, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy một loại cảm giác như bị núi lớn đè nén, không khí chung quanh giống như đột nhiên thay đổi.
Các người chơi rất muốn biết, Tiêu Ngự có biểu diễn phi đao tuyệt kỹ dạng gì.
Tay phải Tiêu Ngự hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ nhảy múa trên ngón tay Tiêu Ngự, giống như cánh quạt không ngừng xoay tròn, nhưng lại không rơi xuống.
"Hắn khi còn bé thích nhất chơi dao." Yến Lâm cười nói, dường như trong lòng nhớ tới cái gì.
Triệu Lam Hinh cười nhạt.
"Ta kháo, Tiêu lão đại không phải là võ lâm cao thủ chứ.?"
"Rất có thể a!"
Sưu một tiếng, một thanh chủy thủ giống như một đạo sét đánh bắn nhanh ra ngoài, đinh một tiếng, đâm vào trên tường, không ngừng run rẩy, phát ra tiếng vù vù như bầy ong mật đang bay.
Nếu như chỉ có như vậy, ngoạn gia bình thường cũng có thể làm được, những ngay sau đó, Tiêu Ngự vừa động, từng thanh chủy thủ bắn ra liên tục không ngừng, sau đó là hai thanh, tiếp theo lại là ba thanh, phát ra tiếng đinh đinh đinh giòn vang, đâm vào trên tường dặm, trên tường nhất thời chi chít ghim đầy chủy thủ.
Tiêu Ngự động tác rất nhanh, nhanh đến mức làm người khác không nhìn rõ, các người chơi thấy vậy hoa mắt không thôi, nhưng vẫn cố gắng chú ý động tác trên tay Tiêu Ngự.
Chỉ còn hai thanh chủy thủ cuối cùng, Tiêu Ngự không có dừng lại chút nào, một thanh chủy thủ bắn đi ra ngoài, nhưng tốc độ thanh chủy thủ phía sau còn nhanh hơn, giống như một con ngân long bay ngang qua bầu trời, đánh trúng thanh chủy thủ phía trước, hai thanh chủy thủ va chạm trên không trung, thành một góc độ bay đi ra ngoài, ở trên bầu trời bay qua tạo thành một đường cong, cắm trên tường.
Thấy hình vẽ trên tường, các người chơi dưới đài trầm trồ khen ngợi.
"Tuyệt, rất tuyệt!"
"Lợi hại, có thể đem dao chơi đến loại trình độ này, quá mạnh mẽ!"
"Thật thần kỳ!"
Các ngoạn gia không tiếc lời khen ngợi.
Bức tường đối diện Tiêu Ngự, hơn sáu mươi thanh chủy thủ tạo thành hình dạng hai trái tim, bị một mũi tên bắn thủng, đồ án này tương đối đơn giản, nhưng dùng chủy thủ xếp thành cũng rất khó khăn, mà hai thanh chủy thủ cuối cùng thì vừa vặn đứng ở vị trí đầu mũi tên cùng đuôi tên.
Tiêu Ngự tháo miếng vải đen ra, lắc lắc đầu, hơi kém một chút. Chỉ có cao thủ mới nhìn ra được quỹ đạo của thanh phi đao cuối cùng có chút xiêu vẹo, lực đạo cũng không đủ.
"Tiêu Ngự học được phi đao tuyệt kỹ này từ đâu vậy?" Triệu Lam Hinh hỏi Yến Lâm.
"Hắn không có nói cho ngươi biết sao?" Yến Lâm hỏi."Ừ." Triệu Lam Hinh không e dè nói.
Yến Lâm cố gắng tìm thần sắc thất vọng trong mắt Triệu Lam Hinh, nhưng là nàng thất bại, điều này chứng minh Triệu Lam Hinh rất tin tưởng Tiêu Ngự, tình cảm giữa hai người không gì phá nổi.
"Nói thật ta cũng không quá rõ ràng, nhớ lúc nhỏ hắn có một thời gian ngắn đi sớm về trễ, nghe người khác nói hình như hắn được một lão đặc công dạy cho thứ gì đó, sau đó hắn bắt đầu chơi đùa với phi đao." Yến Lâm nói.
"Lão đặc công?" Triệu Lam Hinh gật đầu, xem ra Tiêu Ngự không chịu nói là có nguyên nhân, ở trên người đặc công mang tương đối nhiều tuyệt kỹ. Tiêu Ngự lại học xong môn phi đao tuyệt kỹ không thể tưởng tượng này.
"Đây là tặng cho bạn gái của ta Triệu Lam Hinh, đồng thời cũng chúc mừng người có tình trong thiên hạ sẽ thành vợ chồng với nhau." Tiêu Ngự cười hướng phía dưới đài cúi người chào nói.
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên mãi không dứt.
Các tiết mục biểu diễn vẫn tiếp tục, nhưng có Tiêu Ngự biểu diễn phía trước, các màn biểu diễn phía sau lộ ra vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, một lát sau, phi đao bị rút xuống, trả lại cho những ngoạn gia kia.
"Ngươi một tay phi đao vẫn không bị lụt nghề." Yến Lâm nói, lúc đó chẳng bao lâu sau nàng cho phi đao của Tiêu Ngự quả thực là trò bỏ đi, đây là niên đại gì rồi lại còn có người chơi phi đao, nàng không chỉ một lần cười nhạo Tiêu Ngự về chuyện này.
"Cảm ơn." Tiêu Ngự nhã nhặn cười cười nói.