Tiêu Ngự ở trong góc lạnh lùng nhìn chăm chú vào những games thủ này hoảng hốt lo sợ này.
Trong hàng ngũ thì Đức lỗ y, Thợ săn đều đã bỏ mình, chỉ còn lại Thuật sĩ có thể phá được ẩn hình của Tiêu Ngự, nhưng mà ở trong rừng cây rậm rạp như thế này, tầm nhìn rất nhỏ, mấy Thuật sĩ cũng căn bản không phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Tiêu Ngự cẩn thận tránh né tầm mắt của Thuật sĩ, ở góc khuất tầm nhìn của Thuật sĩ tiêu diệt từng người một, đánh đâu thắng đó.
Một người lại người Thiên sứ liên minh mất mạng, đến khi đám người Ngông Nghênh rời khỏi rừng cây, kiểm tra lại số người, phát hiện bọn họ đã chỉ còn lại có người, người đã nằm lại trong rừng.
Ngông Nghênh hít một ngụm khí lạnh, mới trải qua thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã tổn thất người, cái tên Đạo tặc này có phần cũng thật là quá khủng khiếp rồi.
"Người này tên gọi là gì?"
"Tên là Tiêu Ngự!" Một người có dò xét thuật trả lời.
"Tiêu Ngự?" Ngông Nghênh giọng nói run lên, "Chính là Đạo tặc đứng đầu Tà ác liên minh kia? Người đã đánh bại Lưỡi Lê?"
Sau trận thi đấu giao hữu với Lưỡi Lê, danh tiếng Tiêu Ngự đã lan xa, ở Thiên sứ liên minh cũng có danh tiếng không nhỏ.
"Hình… hình như thế."
Ngông Nghênh cười khổ. Nhiều người chơi như vậy. Như thế nào cứ nhằm tên sát thần mà chọc a! Bọn họ ăn đủ xui xẻo rồi. Tự dưng ở nơi hoang dã lại gặp phải một tên Đạo tặc đáng sợ như thế. Mà đối thủ lại còn là một tên Đạo tặc siêu biến thái nữa chứ.
Đạo tặc được coi là Vua Dã Ngoại (nơi hoang dã bên ngoài thành). Cũng không phải chỉ là cái tên a.
Bây giờ bọn họ phải làm thế nào đây? Vứt bỏ đồng đội đã chết trở về thành sao. Quá muộn rồi. Nhưng không bỏ. Sớm muộn rồi cũng bị Tiêu Ngự từng bước từng bước "làm" sạch. Bọn họ người cũng không có khả năng thịt nổi Tiêu Ngự. Huống chi bây giờ chỉ còn lại có người. Càng vô vọng a!
Ngông Nghênh đã xem qua clip PK Tiêu Ngự. Tiêu Ngự còn có một cái sát chiêu lớn nhất chưa dùng đến. Chính là kỹ năng triệu hồi U Linh Bỉ Mông. Chẳng lẽ chiến đấu đến bây giờ. Tiêu Ngự còn có điều ẩn dấu sao? Hay hoặc giả là Tiêu Ngự cảm thấy bọn họ không đủ tư cách khiến cho hắn phải triệu hồi U Linh Bỉ Mông chăng?
Những ý nghĩ này đã làm cho Ngông Nghênh cảm nhận được sâu sắc cảm giác bị thất bại.
Lúc trước hắn dẫn đầu cả Đoàn đội giết từng con từng con boss, mặc dù không phải siêu cấp boss gì, nhưng cũng khiến cho hắn hăng hái rồi, nhưng bây giờ, trải qua trận chiến đấu này, Ngông Nghênh rốt cuộc cũng đã không còn nhiệt huyết làm đội trưởng nữa, bởi vì lòng tin của hắn đã hoàn toàn bị xoá sạch rồi.
Có ít người được sinh ra là để làm nhân vật chính, hưởng thụ hương hoa vờn quanh. Và cũng có một số người, thì đã được định sẵn là đá kê chân cho người khác bước tới chỉ có thể làm nền rồi. Ngông Nghênh ban đầu cho rằng là mình là nhân vật chính, nhưng bây giờ cũng đã phát hiện được mình chỉ là một nhân vật phụ trợ người khác mà thôi.
thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở bên mé rừng cây, không phải Tiêu Ngự thì còn là ai?
Tiêu Ngự lạnh lùng liếc mắt vòng games thủ hoảng sợ như chó nhà có tang, lạnh lùng cười.
Ánh mắt của Tiêu Ngự tựa như ác ma vậy, những games thủ này từ đầu tới cuối có từng uy hiếp được tới Tiêu Ngự sao? Tất cả bị Tiêu Ngự đùa bỡn trong cơn ác mộng kinh hoàng.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua bảng kỹ năng, các kỹ năng đều đã dùng hết, chỉ còn lại cái kỹ năng. cái kỹ năng này đều là kỹ năng Tiêu Ngự vét đáy thùng, từ xưa đến giờ cũng chưa dùng qua, cho dù là khi cùng Lưỡi Lê PK, hắn cũng chưa dùng qua nữa.
Tiêu Ngự dừng lại một lát ở trên cái kỹ năng cuối cùng trong bảng. Lever kỹ năng cấp Truyền Thuyết - Thịnh Yến Tàn Sát, lever kỹ năng cấp Truyền Thuyết - Huyết Tinh Tàn Sát. ( lúc đánh lưỡi lê đã lv éo đâu mà chả chưa dùng =,.= bố khỉ - ờ mà hình như bí kíp học được kỹ năng lv cao hơn sao í )
Đây là khen thưởng của Tiêu Ngự ở trong nhiệm vụ liên hoàn - ám sát Tác La thành chủ thu được, bây giờ dùng cái kỹ năng cấp Truyền Thuyết này sao? Tiêu Ngự lắc lắc đầu, cái kỹ năng này Tiêu Ngự sẽ cố gắng luôn luôn bảo tồn không thể dễ dàng lộ ra ngoài, nếu có ngày gặp phải kẻ địch không có cách nào đánh bại, cái kỹ năng này sẽ là tuyệt kỹ cứu mạng hắn. Còn nếu như không gặp tới dạng đối thủ như vậy, cái kỹ năng này cũng sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong mắt người khác.
Bất kể khi nào cũng nên lưu lại cho mình một con át chủ bài!
Mấy games thủ Thiên sứ liên minh này còn chưa có đủ tư cách khiến Tiêu Ngự phải sử dụng tới cái kỹ năng cấp Truyền Thuyết này!
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái tiềm hành, kì kèo một khoảng thời gian, mỗi cái kỹ năng đều đã tan băng.
Cục diện bây giờ, hắn đã hoàn toàn nắm chắc quyền chủ động.
Ngông Nghênh suy nghĩ hồi lâu, nặng nề than thở một tiếng, nói: "Mọi người mở ra hồi thành quyển trục, trở về đi." Khi nói những lời này, tim Ngông Nghênh cảm giác như kim châm vậy, quyết định này của hẳn tức là trực tiếp buông bỏ những cố gắng trước kia rồi.
"Đoàn trưởng, không thể." Cứ như vậy bỏ lại những đồng đội đã chết để trở về sao, bọn ta còn mặt mũi nào trở về gặp những đồng đội kia?
"Quên đi, lưu lại cũng vô dụng, chẳng lẽ các ngươi đều muốn chết ở nơi này sao?" Ngông Nghênh nhìn lướt qua đám games thủ, vô lực nói.
Các đội viên im lặng không nói. Nếu như lưu lại, bọn họ có thể đánh bại Tiêu Ngự sao? Vừa rồi khi đủ người còn không có làm được, bây giờ càng không có khả năng làm được!
"Sao có thể thế được, chết là cùng, cùng lắm cũng mất cấp mà thôi!" games thủ nhịn không được mắng nói.
Đương nhiên, đội viên có khí huyết phương cương như vậy chỉ là số ít, tuyệt đại bộ phận games thủ đều vẫn còn rất lý trí, cứ như vậy bị Tiêu Ngự từng bước từng bước giết chết có ý nghĩa sao? Vẻn vẹn chỉ là tăng thêm uy danh cho Tiêu Ngự mà thôi.
"Đừng nói nữa, tất cả mọi người xài Hồi Thành Quyển Trục!" Ngông Nghênh quát, đám các games thủ lục tục lấy ra hồi thành quyển trục, trong lòng trăm mùi vị phức tạp, không cam, khuất nhục, phẫn nộ, đủ loại tâm tình.
Tiêu Ngự một cái Đột Thứ chuẩn xác đánh trúng một Lôi Pháp Sư, phá giáp thêm bạo kích, đem Lôi Pháp Sư yếu ớt kia trực tiếp giết chết.
Vừa mới rơi xuống đất, Tiêu Ngự lại đánh về phía một người khác.
Tổng cộng Mục sư, bị chết gần hết hiện tại đã chỉ còn lại một mình Lam Nguyệt, mặt là bởi vì Tiêu Ngự muốn để đối phương lưu lại, về mặt là khác bởi vì Lam Nguyệt là nữ nhân, cho nên Lam Nguyệt được lưu lại đến cuối cùng, còn chưa bị Tiêu Ngự tiêu diệt.
Lam Nguyệt nhìn vào Tiêu Ngự giống như một sát thần, chém giết từng nhát từng nhát, lại không có cảm thấy phẫn nộ, mà đối với Tiêu Ngự lại tràn đầy ngưỡng mộ. Phong thái Tiêu Ngự xông lên giận dữ vì hồng nhan mà mình đối địch, đã để lại trong lòng của nàng dấu ấn khó phai mờ, nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Ngự, tay phải nắm dây chuyền tốc ngữ, nàng bỗng nhiên làm ra một cái quyết định, có cơ hội mà nói, nhất định phải đem dây chuyền này đưa lại cho vị tỷ tỷ kia.
đám Thiên sứ liên minh mở hồi thành quyển trục, đọc Hồi Thành Quyển Trục chuẩn bị trở về thành.
"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu! một người cũng đừng hòng!" Tiêu Ngự một chiêu Long Tường Thuật, lại một chiêu Tấn Kích, cắt ngang games thủ đang đọc Hồi Thành Quyển Trục.
Xông tới!
U Linh Bỉ Mông đột xuất hiện ở tầm mắt của những games thủ này, một cái Xung Kích đem games thủ đánh bay ra ngoài, lại một cái Bạo Phong Nhất Kích, cắt ngang games thủ đọc Hồi Thành Quyển Trục.
Bạo Phong Nhất Kích vừa chấm dứt, U Linh Bỉ Mông lại một cái Va Chạm vọt tới trước, thân hình đụng lên trên người - games thủ, đem những games thủ này cắt ngang quá trình hồi thành.
"Một tên cũng không thoát!" Tiêu Ngự nhìn lướt qua xung quanh, lạnh lùng cười, trong nháy mắt lại có games thủ chết ở trên tay Tiêu Ngự.
U Linh Bỉ Mông xông tới, quấn lấy đội ngũ những games thủ này, một cái Trọng Kích ( đòn nghiêm trọng ) đem games thủ đánh bay ra ngoài. Text được lấy tại
Ngay cả chạy trốn cũng không cho sao, trong con mắt Ngông Nghênh để lộ ra một tia tuyệt vọng, nguyên lai Tiêu Ngự ngay từ đầu đã không dự định để cho bọn họ chạy trốn một ai rồi.
Vừa rồi nếu như bọn họ có thể phân tán ra rồi đọc Hồi Thành Quyển Trục, có lẽ còn có thể chạy thoát một ít, nhưng khi đó sao có thể nghĩ được nhiều như vậy chứ?
Hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn!
Xung Phong!
Thỏ khẩn cấp cũng có thể cắn người, Ngông Nghênh biết rõ đánh không lại, nhưng bây giờ cũng đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng Tiêu Ngự liều mạng.
Cuồng Đao Trảm!
Đại kiếm trong tay Ngông Nghênh biến ảo thành đạo kiếm khí khổng lồ hướng về Tiêu Ngự chém xuống.
Tiêu Ngự một chiêu Tật Phong Bộ tránh hết công kích của Ngông Nghênh, thân thể cùng Ngông Nghênh gặp thoáng qua, lướt qua ra phía ngoài thật xa, lại công kích một Lôi Pháp Sư, mới chỉ khoảng nửa khắc, Lôi Pháp Sư đã bị giết chết, Tiêu Ngự lại lần nữa biến mất.
"Muốn chạy trốn sao? Không có cửa đâu! Muốn liều mạng sao? Xin lỗi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội!" Đây là ý nghĩ của Tiêu Ngự, chiêu số của Tiêu Ngự khiến cho Ngông Nghênh triệt để bó tay. Hắn là Chiến sĩ, cho dù muốn cùng Tiêu Ngự liều mạng cũng không có cơ hội a!
Bạo Phong Nhất Kích!
Lợi trảo của U Linh Bỉ Mông quét ra ngoài, lại một đòn, đem Băng Pháp sư cấp cho một cái hiệu ứng Trí Manh. ( mù lòa )
U Linh Bỉ Mông sau khi bức lui bọn họ, lại tiến vào trạng thái tiềm hành.
Còn lại một người Khổ Tu Thuật sĩ cuối cùng đang muốn báo cáo vị trí của U Linh Bỉ Mông, Tiêu Ngự đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng của hắn, đem hắn kích hôn mê, mấy cái công kích đến đi, Lam Nguyệt còn chưa kịp trị liệu, người kia đã bị tiêu diệt.
Nhìn một chút, bọn họ chỉ còn lại , muốn chạy cũng đã chạy không thoát, đã biến thành dê non mặc cho người chăn dắt rồi.
Từ đầu tới cuối, dường như cũng chỉ là Tiêu Ngự mình biểu diễn, đủ loại thủ đoạn công kích của Đạo tặc đã được Tiêu Ngự thi triển đến trình độ cao nhất, tựa như một điệu múa lộng lẫy, cuối cùng cũng đến phần kết thúc.
U Linh Bỉ Mông lại một cái Xung Kích, đem mấy cái games thủ đụng hôn mê, một cái Bạo Phong Nhất Kích. Tiêu Ngự lập tức phối hợp U Linh Bỉ Mông, lại tiêu diệt thêm đội viên.
Từ lúc đầu đại Đoàn đội người, đến bây giờ chỉ có , cái Đoàn đội này đã triệt để xong xuôi rồi, toàn bộ sẽ phải bỏ mạng ở đây, những đội viên còn lại tâm thần đều u ám.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Ngông Nghênh nhìn về phía Tiêu Ngự, yếu ớt thở ra một hơi, nhắm mắt chờ chết, hắn đã nhận thức rõ được thực tế, không còn mang ảo tưởng nữa.
Sụt một tiếng, Ngông Nghênh đã trúng một cái đòn nghiêm trọng, bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
"Thứ !" Tiêu Ngự vỗ vỗ tay, đem trang bị đám người Ngông Nghênh tuôn ra trên mặt đất toàn bộ nhặt lên, đi đến bên cạnh nữ Mục sư kia, nữ Mục sư kia lại tuôn ra cái trang bị, trong đó một cái rõ ràng là dây chuyền tốc ngữ.
Cái trang bị này là trang bị kém cỏi nhất của Triệu Lam Hinh, nhưng Triệu Lam Hinh luôn luôn giữ gìn, và rất coi trọng, nếu như mất đi mà nói, Triệu Lam Hinh sẽ rất thương tâm, bây giờ mất lại tìm lại được, cũng xem như là một việc rất mừng rồi.
Nhìn thoáng qua dây chuyền trong tay, Tiêu Ngự hiểu được, dây chuyền này hơn phân nửa là Mục sư Lam Nguyệt cố tình đưa trở lại. Đem dây chuyền tốc ngữ bỏ vào trong hành trang, chuẩn bị chờ Triệu Lam Hinh hồi sinh trả lại cho nàng.
May mắn là trên người Triệu Lam Hinh có Địa Tinh Khởi Bác Khí, nếu không tránh không được bị mất cấp rồi, thêm trang bị cũng đã lấy được trở lại, kết quả cũng không tính là quá tệ. Tiêu Ngự truyền âm cho Phong Dã, khiến cho Phong Dã lợi dụng người trong Thiên sứ liên minh tặng cho Mục sư Lam Nguyệt vài món trang bị, xem như là cảm ơn nàng trả lại dây chuyền tốc ngữ đi.