Cảnh ban đêm mông lung, bóng cây đung đưa.
Dạ Nhiễm lặng im ngồi trên bệ cửa sổ trong gian phòng của tửu điếm, trên tay cầm chén rượu, ánh mắt xuyên qua đường chân trời nhìn về phía vầng trăng khuyết sáng bóng.
Nâng chén rượu mời ánh trăng, đối với ảnh thành ba người.
Nơi nàng đang đứng là Á Lâm thành, là vùng đất của Dạ thị gia tộc.
Phụ thân, mẫu thân. Bây giờ nàng và bọn họ cùng đứng trên một mảnh đất, cùng hít thở một bầu không khí.
Một chén rượu, bị nội lực của Dạ Nhiễm tác động, bốc hơi trong không khí.
“Tiểu gia hỏa, nếu ngươi thật sự có thể hóa thành một ngôi sao, thì hãy ở trên đó nhìn cho thật kỹ.” Tiểu gia hỏa một tháng tuổi năm đó bị chính thân nhân của mình tàn nhẫn sát hại, hãy nhìn kết cục trong tương lai của bọn họ.
Một lần nữa tự rót một chén rượu vì chính mình.
“Nhiễm Nhiễm, nếu muốn đi, bây giờ liền đi thôi.” Tạp Tạp lấy chén rượu trên tay Dạ Nhiễm, kiên định nói.
Tạp Tạp sao lại không biết Dạ Nhiễm đang suy nghĩ cái gì? Đến nơi này, đến một nơi gần cha mẹ mình như vậy, Dạ Nhiễm sao lại không muốn đi gặp bọn họ được.
“Đúng vậy, nếu đã muốn đi, thì vì cái gì không đi.” Dạ Nhiễm khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Tạp Tạp, sau đó nhanh chóng đổi một bộ y phục dạ hành màu đen, một tay ôm Tạp Tạp, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Dạ Nhiễm từ lúc thăng cấp lên Thất Giai võ giả, thực lực về mọi mặt đều tiến triển đầy đủ, chỉ là sau một khắc, Dạ Nhiễm nhìn dáng người đang ngồi xổm trên nóc nhà kia, chân lảo đảo một cái thiếu chút nữa từ không trung rớt xuống.
“Ah ah, sư phụ, con chờ người lâu lắm rồi nha.” Giọng nói của thiếu nữ này không lớn, nhưn trong bầu trời đêm yên tĩnh này, truyền vào tai Dạ Nhiễm lại vô cùng rõ ràng.
“Ngươi. . . Ngươi sao lại ở chỗ này?” Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy đầu óc mình co rút một cái, La Lỵ sao lại ở chỗ này? Như thế nào lại tới đây rồi?
“Con đương nhiên là tới tìm sư phụ đó, có người muốn khi dễ sư phụ của La Lỵ con, làm sao bỏ qua được?!” La Lỵ nhanh như chớp chạy đến bên người Dạ Nhiễm, hạnh phúc ôm lấy eo Dạ Nhiễm cọ cọ, chỉ có ánh mắt là vô cùng băng hàn, dám có gan động đến sư phụ của nàng, là Dạ thị gia tộc cũng không được!
“La Lỵ, ngươi sao lại. . .” Dạ Nhiễm đau đầu miết chặt mi tâm, nàng rời đi vào ban đêm, chính là vì không muốn để những học viên khác của Học Viện Quân Sự chú ý, nàng làm sao có thể tưởng tượng được là La Lỵ sẽ đi thẳng tới Á Lâm thành, lại còn trực tiếp ở trên nóc nhà chờ nàng, chẳng lẽ nha đầu này cứ như vậy xác định đêm nay nàng sẽ ra ngoài sao?
“Bởi vì con là thiên tài mà. Sư phụ, con có bản đồ cụ thể của Dạ thị gia tộc rồi nha.” Nữ tử La Lỵ cười hắc hắc, giơ khuôn mặt đáng yêu kiêu ngạo lên khoe khoang, sau đó lại thần thần bí bí lấy ra một quyển trục, lặng lẽ nói bên tai Dạ Nhiễm.
Bộ dáng nhỏ bé đắc ý vô cùng, nàng trăm phương ngàn kế từ chỗ Lưu Dược gia gia lấy được tin tức về nhiệm vụ lần này của sư phụ, lại ngoài ý muốn biết được thân thế của sư phụ, liền nổi giận! Rõ ràng là một thiên tài như vậy lại bị cho là một phế vật? Một sư phụ tuyệt mỹ như vậy lại bị hạ độc vứt bỏ?
Cho nên nguyên nhân trước đó nàng không đuổi kịp năm người Dạ Nhiễm, chính là vì nàng quay về tộc một chuyến, lưu manh tìm gia gia của nàng làm nũng một hồi, mới lấy được một phần bản đồ này.
Dạ Nhiễm nhìn bộ dạng sư-phụ-người-mau-khen-con đi của La Lỵ, liền bật cười, đưa tay xoa đầu La Lỵ: “Muốn học kỹ năng của thích khách của ta, cần phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị ta huấn luyện sống không bằng chết.”
Đôi mắt La Lỵ thoáng cái sáng lên, hưng phấn muốn hét một tiếng thật lớn, nhưng lại che miệng mình lại, chỉ là trong mắt và trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại cực kỳ cao hứng, “Sư phụ, con nhất định không làm cho sư phụ mất mặt! Cho dù là huấn luyện gian nan khắc khổ, con đều nhất định có thể vượt qua!”
La Lỵ nắm tay phải, kiên định cam đoan. Trực giác của La Lỵ rất tốt, nhưng cho đến giờ, nàng chỉ ở trước mặt đội trưởng lộ ra tài năng này, hơn nữa, ngoại trừ những người trong gia tộc, bên ngoài không ai biết, công lực ẩn nấp của La Lỵ, nhóm trưởng lão trong gia tộc cũng khó biết được vị trí chính xác của nàng.
Nhưng mà khí tức của nàng chỉ thay đổi trong nháy mắt, đã bị Dạ Nhiễm tìm được vị trí chính xác, hơn nữa thời gian để nàng phản ứng cũng không có liền bị Dạ Nhiễm áp chế trên chiến đài, La Lỵ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chính mình đã thua rồi.
Vậy nên, một khắc đó trực giác của La Lỵ nói cho nàng biết, bái Dạ Nhiễm làm sư, nàng có thể mạnh hơn.
Chuyện mà thiên tài La Lỵ đã quyết, nhất định sẽ không buông tha, cho nên, sư phụ ơi sư phụ, La Lỵ liền nhờ ngài rồi.
“Con quay lại tửu điếm, ta đi Dạ thị gia tộc.” Dạ Nhiễm chỉ tay về khách điếm mà Tiểu Đội Vô Địch ở cách đó không xa, đem chìa khóa gia phòng đưa cho nàng, nói.
La Lỵ lắc đầu: “Sư phụ, công lực ẩn nấp của con rất mạnh, chỉ cần không phải cao thủ mộng cấp trở lên tuyệt đối không phát hiện được.”
Dạ Nhiễm nhíu mày, công lực ẩn nấp của La Lỵ không tệ, nhưng mà công pháp ẩn nấp của nàng đối với Dạ Nhiễm mà nói là vô dụng, chỉ là những lời này Dạ Nhiễm không nói ra, vỗ vỗ đầu thiếu nữ: “Đi thôi, đêm nay dạy con ẩn nấp thật sự.”
Đôi mắt của La Lỵ phút chốc phát sáng, dùng sức gật đầu.
Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu, há to miệng, nhưng lại không nói gì. Nhưng hắn thật sự muốn vỗ vỗ vai nói cho thiếu nữ này biết, thuật ẩn thân của người sư phụ trước mặt nàng, biến thái đến mức khiến người ta muốn dẹp nàng qua một bên.
Bên trên Dạ thị gia tộc, Dạ Nhiễm bắt đầu ẩn thân hoàn toàn, La Lỵ và Tạp Tạp cũng tự ẩn vào bầu trời đêm.
La Lỵ không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt thậm chí mang theo chút sợ hãi!
Vì cái gì? Bởi vì sư phụ của nàng, rõ ràng ở ngay bên cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người không đến một nắm tay, vậy mà La Lỵ lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Dạ Nhiễm.
Là hoàn toàn không cảm thấy, cho dù là nàng đảo mắt nhìn chằm chằm vào sư phụ, cũng thực sự hoảng sợ phát hiện rằng cho dù mặt đối mặt với đối phương, nàng cũng không cảm thấy bất luận là khí tức gì của sư phụ.
Lúc này, Dạ Nhiễm giống như bầu trời đêm, là không khí, là một tấm màn đen.
Tạp Tạp nhìn vẻ mặt khiếp sợ của La Lỵ, vui tươi hớn hở nở nụ cười, Nhiễm Nhiễm của hắn đúng là nữ nhân ưu tú nhất.
La Lỵ sau khi khiếp sợ, chính là hưng phấn, công lực ẩn nấp thật là lợi hại! Công lực ẩn nấp này, là gia gia của nàng cũng đừng mơ tưởng có thể phát hiện ra Dạ Nhiễm!
“La Lỵ, ẩn thân thật sự, con phải mở toàn bộ lỗ chân lông ra, đem mình giống như là không khí, hòa nhập vào không khí, tiếp theo làm cho không khí tiếp nhận con, từ đó trở thành không khí. Đây mới là đạo ẩn thân thật sự. Đem bản thân hoàn toàn khép kín, hoàn toàn biến mất như không thấy, nhưng nếu con chỉ cần có một biến động nhỏ, không khí sẽ để ngươi lộ ra ngoài. Hiểu chưa?” Dạ Nhiễm nhìn La Lỵ, nói từng câu từng chữ.
Thần kỳ. Nếu hỏi cảm tưởng của La Lỵ sau khi nghe Dạ Nhiễm nói xong, nàng chỉ nghĩ được hai chữ này, đúng vậy, thần kỳ.
Nàng từ nhỏ lớn lên trong thích khách thế gia, tiếp nhận công pháp thích khách cấp cao nhất, công pháp ẩn thân. Nhưng những lời này của Dạ Nhiễm, lại đẩy nàng từ trong công pháp ẩn thân cấp cao nhất tu luyện mười lăm năm ngã xuống.
Dung nhập, chứ không phải là khép kín.
La Lỵ rất thông minh, thông minh như nàng, lại cũng chỉ có thể hiểu rõ ý nghĩa lời Dạ Nhiễm nói, thực tế lại cần phải có nhiều thời gian, hôm nay ở Dạ thị gia tộc, hiển nhiên không phải nơi phù hợp để thực hành.
Dạ Nhiễm mở bản đồ Dạ thị gia tộc ra nhìn vài lần, xác định đã đem đại khái phương vị ghi nhớ trong đầu, “Đi, về phía sau viện.”
Hậu viện, không ngờ lại có một tòa tiểu viện, chính là nơi Dạ thị gia tộc giam lỏng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu.
Đêm đã khuya, nhưng còn chưa đi đến tiểu viện kia, Dạ Nhiễm đã thấy ngọn đèn mờ ảo ở trong sân, đã trễ thế này, vẫn còn chưa ngủ sao?
Tới gần, khoảng cách với cha mẹ ở kiếp này, càng ngày càng gần rồi.
Thân ảnh của ba người Dạ Nhiễm, Lạ Lỵ cùng Tạp Tạp, rốt cuộc xuất hiện ở bên trên tiểu viện.
Nước mắt của Dạ Nhiễm, soạt một thoáng liền muốn rơi xuống.
La Lỵ cùng Tạp Tạp, cũng che miệng tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ, phẫn nộ, đau lòng.
Ở trong tiểu viện, một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang ngồi đó, thân thể vô cùng gầy yếu, mặc một bộ váy bằng vải bố được giặt đến trắng bệnh nhưng lại sạch sẽ, vừa ho nhẹ một tiếng, vừa giặt rửa đống quần áo chồng chất bên cạnh.
Chỉ là một bóng lưng, lại làm cho Dạ Nhiễm nước mắt rơi như mưa.
Vũ Nhược Phiêu, nữ tử xinh đẹp mà kiên cường này, vì trượng phu của mình, vì con gái còn sống của mình, sống thấp kém như vậy, chỉ hy vọng có một ngày, có thể, cùng trượng phu gặp lại nữ nhi của mình.
Bên kia sân nhỏ là một nam tử gầy gò, nhưng cho dù gầy yếu, bóng lưng lại thẳng tắp, nam tử dung nhan tuấn tú, trên vẻ mặt có vài phần tiều tụy, Dạ Nhiễm nhìn thấy nam tử lại không rơi nước mắt, nhưng lòng của nàng lại thật đau. Vì thê tử hắn yêu thương, vì nữ nhi hắn yêu thương, hắn hận chính mình lúc này vô năng.
Cha, mẹ.
Trong lòng Dạ Nhiễm mặc niệm hai chữ này, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đây là cha mẹ ở kiếp này của nàng, phụ thân thiện lương, mẫu thân ôn nhu. Lại bị người nhà nhẫn tâm tra tấn đến tình trạng như vậy.
Giờ khắc này, nàng muốn phi thân xuống cỡ nào, muốn xuất hiện bên cạnh bọn họ cỡ nào, đem tất cả đồ vật chướng mắt kia ném đi, đem ưu sầu sắp đau thành mảnh vỡ trong lòng nàng xóa đi.
Xuống dưới đi.
Tạp Tạp và La Lỵ chuyển mắt nhìn Dạ Nhiễm, im ắng nói ba chữ kia. Xuống dưới đi, đi gặp nhau.
Tạp Tạp và La Lỵ sớm đã dời ánh mắt khỏi Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, một màn này, bọn họ không nhìn được.
Dạ Nhiễm cắn môi dưới, gật đầu, lúc muốn một cước bay xuống phía dưới, bỗng nhiên, cửa tiểu viện bị một cước hung ác đá văng.
“Ha, Nhị thúc Nhị thẩm thật là chịu khó, đã trễ như vậy rồi mà vẫn còn giặt quần áo, đến đây, thuận tiện giặt giúp bổn thiếu gia bộ quần áo này đi.” Đi tới là một thanh niên say khướt, ánh mắt nhìn Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu tràn đầy khinh thường, trực tiếp muốn cởi bỏ áo khoác của mình.
“Chẳng lẽ cha của ngươi không nói cho ngươi biết, tốt nhất là đừng đến tiểu viện này một mình sao?” Dạ Huyền Diệp bước lên phía trước, một tay nắm cánh tay của thanh niên kia, mạnh mẽ kéo về phía sau, thanh niên kia liền gãy xương!
Thanh niên lập tức hét thảm một tiếng như đống bùn nhão té trên mặt đất.
Ánh mắt Dạ Huyền Diệp lạnh như băng, đúng là hắn đã bị phế đi đan điền, đúng là hắn không thể tu luyện nội lực, nhưng điều này không có nghĩa là hắn bỏ phí cả mười năm qua.
Dạ Huyền Diệp không thể tu luyện nội lực, không ngừng lu luyện ngoại công mười mấy năm trước vô tình biết được, cho dù bây giờ Dạ Huyền Diệp không có nội lực, nhưng chỉ dựa vào chiêu thức cùng sức lực cơ bắp, hoàn toàn có thể đánh lại Bát Giai võ giả mà không rơi vào thế hạ phong.
Hôm nay, thanh niên chưa đến Lục Giai võ giả này nửa đêm dám đến gây chuyện, Dạ Huyền Diệp một quyền cũng có thể đập vỡ đầu hắn.
Dạ Nhiễm hơi híp mắt, phụ thân nhà mình, sức lực cơ bắp thật mạnh!
Nhìn gầy yếu như vậy, kỳ thực ngoại công lại rất cường hãn! Bằng một chiêu vừa nãy của Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhiễm đã hơi có thể nhìn ra lực cánh tay của Dạ Huyền Diệp, nhìn ra, ít nhất lực cánh tay phải đến cân.
Lực cánh tay cân, thực lực Bát Giai ngoại công võ giả!
Dạ Nhiễm vào lúc này không biết trong lòng là cảm giác gì, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
“Dạ Huyền Diệp, ngươi dám động đến bổn thiếu gia, ngày mai ta nhất định khiến ngươi phải chết!” Thanh niên bò dậy, ánh mắt ngoan độc nhìn Dạ Huyền Diệp, đồng thời dùng ánh mắt tục tĩu quét đến Vũ Nhược Phiêu đang đứng một bên.
“A? Vậy sao? Vậy thì bổn cô nương cho ngươi sống không bằng chết!” Dạ Nhiễm lau khô nước mắt, hừ lạnh một tiếng trực tiếp phi thân từ trên không xuống, một viên đan dược nhét vào miệng thanh niên, sau đó đạp một cước ngay tại điểm chí mạng của hắn!
Bùm. . .
Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên, Tạp Tạp cùng La Lỵ tâm can thoáng run rẩy một phát, phát nổ. . .
Mẹ ơi, Dạ Nhiễm/sư phụ, vậy mà lại đạp một cước ngay điểm chí mạng để hắn phát nổ!
“Tiểu tử, hôm nay ngươi đến đây, muốn đi ra cũng không được!” Dạ Nhiễm nhìn thanh niên kia vì đan dược mà thống khổ không thể phát ra tiếng đang muốn ngất đi, bóp chặt cổ tay hắn, muốn ngất sao? Nằm mơ.
Trong mắt thanh niên toàn là hận ý, hắc y nữ nhân này từ đâu xuất hiện! Đau nhức, đau đớn vô tận quấn lấy hắn, quanh thân hắn tràn ngập hận ý, hạ thân truyền đến đau nhức kịch liệt làm cho hắn hiểu rằng cả đời này của hắn đã bị hủy! Hắn từ nay về sau, không còn là một nam nhân rồi.
Khóe môi Dạ Nhiễm tràn ra tia cười lạnh, người mà nàng muốn thu thập ở Dạ thị gia tộc, liền bắt đầu từ ngươi trước!
“Cô nương. . .” Dạ Huyền Diệp lông mày cau lại, bóng lưng của hắc y nữ tử này, làm cho hắn có một cảm giác quenn thuộc không rõ.
Giọng của Dạ Huyền Diệp có chút khàn khàn, ngữ khí nhàn nhạt, lại làm cho thân thể Dạ Nhiễm nhẹ run lên.
Dạ Nhiễm còn chưa quay người lại, một cánh tay nắm lấy tay của nàng, cánh tay kia trắng nõn, nhưng ở đầu ngón tay đều là nốt chai.
Thân thể Dạ Nhiễm lần nữa cứng ngắc, bởi vì thông qua khí tức, nàng cảm nhận được, đây là tay của Vũ Nhược Phiêu, mẫu thân ở kiếp này.
“Con gái. . . Là con, đúng không?” Đều nói mẹ con liền tâm, giờ khắc này Vũ Nhược Phiêu nắm lấy tay Dạ Nhiễm, thanh âm run rẩy nghẹn ngào, thân nhân huyết mạch tương liên, nhờ ảnh hưởng của tử mẫu song độc, tâm của Vũ Nhược Phiêu đang kịch liệt nhảy lên, trực giác của người mẹ nói cho bà biết, thiếu nữ đang đưa lưng về phía bọn họ này, chính là con gái mà bà mười lăm năm qua tìm không thấy. . .
Nghe thấy lời của Vũ Nhược Phiêu, thân thể Dạ Huyền Diệp bỗng dưng trở nên cứng ngắc, không dám tin, chờ mong, hy vọng, đủ loại cảm xúc lóe ra trong mắt Dạ Huyền Diệp.
Dạ Nhiễm cắn cắn môi dưới, chậm rãi xoay người lại.