Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Thao trường Học Viện Quân Sự.
Trên bãi tập mấy ngàn mét vuông, năm mươi tiểu đội đứng ngay ngắn, tổng cộng năm trăm người.
Năm người Dạ Nhiễm đứng vững tại vị trí không trước không sau, lại như cũ, là tiểu đội thu hút toàn bộ ánh nhìn của các tân sinh khác.
Không tới ba tháng, năm người này lại từ một đội ngũ tân sinh, đã thăng cấp thành tiểu đội có thành tích cao nhất của Học Viện Quân Sự, chuyển vào biệt thự, ở cạnh tiểu đội ưu tú này, đủ làm cho những tân sinh trong tiểu đội khác vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Dạ Nhiễm tự tại nhắm nửa mí mắt, ôm chặt Tạp Tạp trong ngực, thời gian tuyên bố tổ đội quán quân ngày càng gần, khoảng cách với cấm địa Học Viện Quân Sự cũng càng gần, Dạ Nhiễm phảng phất đã cảm giác được trong cấm địa kia, tiếng kêu gọi của Thương Khung bảo tháp, vật cùng nàng huyết mạch tương liên.
Trong đội ngũ tân sinh, đã có mấy ánh mắt khác với mọi người.
Một là hắc y thiếu nữ đã từng cùng Dạ Nhiễm giao đấu trong vòng rừng, Tỉnh U Tuyền. Tỉnh U Tuyền sát khí vẫn lãnh liệt như vậy, chỉ có điều dường như sau hai tháng không thấy, sắc sảo cùng cứng rắn đã được mài đi, con ngươi đen như mực bắn thẳng về phía Dạ Nhiễm, lại không có bất cứ cảm xúc gì.
Hai là muội muội song sinh của Liễu Phi Tiếu, Liễu Tự Yên, người này đương nhiên cùng Phi Tiếu khí chất giống nhau, lại là một thiếu nữ lãnh như hàn băng, Liễu Tự Yên dán mắt không rời khỏi ca ca nàng, ca ca…. lại mạnh hơn rồi.
Có vài đạo ánh mắt không rõ nghĩa khác, bất quá —-
Những điều này đối với năm người Dạ Nhiễm không có chút ảnh hưởng nào, năm người chỉ đạm đạm đứng tại chỗ, ngẫu nhiên cười nhạt hoặc nói vài ba câu.
Lưu Dược viện trưởng rốt cuộc không phụ hi vọng, bước lên đài cao, nhìn xuống dưới liền thấy năm trăm tân sinh mặt mày rạng rỡ hẳn lên, lão đầu tử trong nội tâm thực cao hứng, ho nhẹ hai tiếng, giương giọng nói: “Chắc hẳn năm trăm tiểu gia hỏa các ngươi đều muốn biết, quán quân đoạt huy chương năm nay là đội ngũ nào.”
Mọi người trợn trắng, khinh bỉ nhìn hắn.
Lão đầu này thật sự là nói nhảm!
“Được, ta đây không dài dòng nữa, Thiên Tứ, ngươi đến tuyên bố quán quân đoạt huy chương đi.” Lưu Dược viện trưởng công lực cao thâm, nhìn thấy ánh mắt trợn trắng khinh bỉ của mọi người, ngoài cười trong không cười, nói xong câu đầu tiên liền tránh đi.
Thiên Tứ bà bà vẫn như cũ một bộ dạng mị mị, tuy Thiên Tứ bà bà thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút, nhưng là so với Thanh Mị cũng không thua kém, dung mạo vẫn còn thùy mị, một thân khí thế cường giả hờ hững.
“Tiểu đội tân sinh lần này đoạt huy chương — “
Thiên Tứ bà bà cố ý dừng lại một chút, mười đội ngũ được xem là có cơ hội nhất là mười đội hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nguyên một đám cắn răng nắm chặt tay, nín thở, hệt như đang đợi tuyên án.
“Quán quân là — Lạc Nhật tiểu đội!” Bảy chữ rơi xuống, lập tức có năm người phấn khởi nhảy lên, còn những người khác uể oải rủ đầu xuống.
Bảy chữ này phàn phất như một chậu nước lạnh không chút lưu tình dội thẳng xuống đầu mấy người Tập Diệt Nguyệt, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm lấy tứ chi, huyết mạch, nội tâm bọn họ.
Dạ Nhiễm híp mắt, tay vuốt Tạp Tạp cứng ngắc một giây, nhưng chớp mắt đã khôi phục bình thường, đôi mắt đen như mực dần dần tụ hàn khí nhưng cũng ít nhiều có vài tia thỏa mãn.
Ánh mắt liếc qua mấy đội viên nhà mình, Dạ Nhiễm khẽ thở dài, từ lúc bắt đầu cho tới giờ, tiểu đội bọn họ chưa bao giờ trải qua tổn thất quá nặng nề, cho tới nay đều thuận lợi, lại làm cho bọn họ tự cảm thấy mình hơn người khác một phần.
Cũng ý niệm như vậy, quán quân đoạt huy chương lúc này, trong tâm bọn họ dường như vô cùng đắc ý, nhận định quán quân này chắc chắn là bọn họ đấy, nhận định bọn họ nhất định là đội ngũ cường đại nhất trong số tân sinh.
Dạ Nhiễm không khỏi lắc đầu tự than thở, trước lần thất bại này, đối với tiểu đội Vô Địch mà nói, cũng không phải là một chuyện xấu, trái lại có thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại ngược lại là một chuyện tốt.
Chỉ là, đối với cấm địa Học Viện Quân Sự, Dạ Nhiễm tất nhiên không thể từ bỏ.
“Mặt khác, học viện xét thấy một tiểu đội khác có biểu hiện ưu tú, lần này quyết định, tiểu đội Vô Địch cùng tiểu đội Lạc Nhật song song đạt quán quân! Chúc mừng hai tiểu đội, đạt được phần thưởng tiến vào cấm địa tu luyện ba ngày!” Thiên Tứ bà bà tủm tỉm cười nhìn mấy người Dạ Nhiễm, thu hết biểu lộ của bọn họ vào mắt mới từ từ nói ra.
Từ nhân gian đến địa ngục, lại lập tức từ địa ngục bay lên thiên đàng, một loạt thay đổi đột ngột như vậy, khiến cho mấy người Diệt Nguyệt không kịp thích nghi, giật bắn mình.
“Ta không có nghe lầm chớ?” Khúc Thừa Trạch nháy mắt nhìn về hai người thủy chung bình tĩnh lạ thường Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
“Không có.” Liễu Phi Tiếu khóe miệng cười tươi không ngăn được, nói cho bọn họ biết, không nghe lầm, thực sự bọn họ đã có tư cách vào cấm địa tu luyện.
“Những tiểu đội khác cũng đừng vội nhụt chí, tranh thủ tham gia kỳ thi nửa năm một lần – Cấm địa danh ngạch tranh đoạt (đại loại là tranh một slot vào cấm địa). Thành giả vương bại giả khấu, ta hi vọng mỗi đệ tử của Học Viện Quân Sự đều là một người đầu đội trời chân đạp đất.” Thiên Tứ bà bà mỗi câu mỗi chữ nói ra, bà muốn thấy là những đệ tử có can đảm tiến tới, tuyệt không muốn thấy bọn người bị ghen ghét che mắt.
“Cứ như vậy, trừ hai đội đoạt quán quân lưu lại, những tiểu đội khác trờ về tìm huấn luyện viên. Giải tán.” Dứt câu, năm trăm đệ tử dưới đài phản xạ có điều kiện, chào theo nghi thức một cái, nhanh chóng giải tán.
Vài phút ngắn ngủn qua đi, trên bãi tập chủ còn lại năm người Dạ Nhiễm cùng tiểu đội Lạc Nhật kia.
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn về tiểu đội Lạc Nhật, thì ra là tiểu đội thực lực đồng nhất Ngũ Giai.
Năm người tiểu đội Lạc Nhật, tươi cười hướng đến năm người Dạ Nhiễm, một thiếu niên cao gầy bước ra, khẽ mỉm cười nói: “Chúc mừng Tiểu đội Vô Địch.”
“Cùng vui.” Dạ Nhiễm cười nhạt một tiếng.
Hai đội trưởng đều cười nhạt, rõ ràng thần sắc lẫn ánh mắt của đối phương đều một mực lãnh đạm thế nhưng lại mà cho đội viên hai đội lại sửng sốt thấy được tia lửa xoẹt xoẹt trong không khí.
“Theo ta.” Thiên Tứ bà bà cười tủm tỉm nhìn hai tiểu gia hỏa không ai chịu thua kém, vỗ vỗ tay, quay người ly khai.
Dạ Nhiễm cùng thiếu niên đối mặt cũng tại thời khắc này liền chấm dứt, không thèm đoái hoài đến người kia, dẫn theo đội của mình theo sau Thiên Tứ bà bà.
Trong tâm Dạ Nhiễm thầm khiếp sợ, mới vừa rồi, tuy ngoài mặt bọn họ không có phát sinh bất kỳ chuyện gì, nhưng kì thực hai người mới âm thầm đấu nội lực một phen, Dạ Nhiễm phát hiện thiếu niên cao gầy kia thậm chí nội lực hùng hậu không thua nàng, cái học viện này quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
Mà với thiếu niên cao gầy kia, nội tâm khiếp sợ Dạ Nhiễm còn lớn hơn. Trên chiến trường Thượng Nhân Ma, thực lực của tiểu đội Dạ Nhiễm cùng lắm chỉ là hai người đệ ngũ, ba người đệ tứ. Mà hôm nay, thực lực Dạ Nhiễm đã đột phá lên Đệ Lục!
Còn có thiếu niên áo trắng như một đóa bạch liên bên người Dạ Nhiễm, vậy mà cũng đồng dạng lên đến đệ lục.
Càng làm cho thiếu niên cao gầy phát hoảng chính là ba thiếu niên thiếu nữ thực lực yếu nhất Tiểu đội Vô Địch vậy mà đã toàn bộ đột phá lên Đệ Ngũ võ giả!
Lúc này mới qua bao lâu chứ?
Từ lúc gặp trên chiến trường mới trải qua có bao nhiêu thời gian? Chỉ là hơn nửa tháng ngắn ngủn. Toàn bộ thực lực của Tiểu đội Vô Địch, vậy mà tăng lên đến như vậy!
Nội tâm cao thủ thiếu niên không phải chấn kinh nữa rồi phải dùng hai từ kinh hãi để hình dung mới đúng.
Thiên Tứ bà bà đi tuốt đằng trước, khóe miệng không thể ngăn được tươi cười, thật sự là một kinh hỉ lớn a, mấy ngày hôm trước, Thiên Tứ bà bà đã gặp qua Dạ Nhiễm một lên, lại biết được toàn bộ Tiểu đội Vô Địch đang bế quan.
Nàng vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, mới trôi qua năm ngày, thực lực toàn bộ cá nhân của Tiểu đội Vô Địch đều tăng lên một bậc.
Hiện tại Tiểu đội Vô Địch, tuyệt đối có thể nói là đứng đầu trong đội ngũ tân sinh rồi!
Thiên Tứ bà bà trên đường đi không có nói gì thêm, hai đội dù lòng đầy nghi hoặc cũng không dám hỏi.
Mà Dạ Nhiễm, mỗi một bước đi, nội tâm càng cảm thấy bị lôi kéo mãnh liệt, Thương Khung bảo tháp là đang gọi nàng sao?
Thiên Tứ bà bà đi đến một khu vực trống trải, dừng bước, chỉ chỉ vào không khì trước mặt: “Nơi này chính là cấm địa của Học Viện Quân Sự.”
Hai đội nghi hoặc, nhíu mày, trước mặt bọn họ ngoại trừ trống trải vẫn là mênh mông, có thấy cấm với chả địa gì đâu?
Thiên Tứ bà bà lắc đầu, trong miệng thấp giọng mặc niệm vài câu chú ngữ, sau đó một đạo nội lực theo ngón tay xẹt qua, một giọt máu tươi ngưng tụ trước ngực Thiên Tứ bà bà, hay tay nhanh chóng làm vài động tác, giọt máu tươi kia dần dần biến thành một hoa văn kỳ dị.
“Mở!” Ngắn gọn một chữ từ miệng của Thiên Tứ bà bà vang lên, sau đó, một cánh cửa từ không trung trước mặt mấy người Dạ Nhiễm mở ra.
Không thể tưởng tượng nổi.
Tin rằng cho dù toàn bộ tân sinh của học viện đều đỏ mắt tìm kiếm cấm địa trong giáo khu cũng chẳng tìm thấy.
Cấm địa được che giấu như thế thì có quỷ mới tìm được.
“Vào đi. Ba ngày sau ta tới đón các ngươi, có thể từ bên trong đạt được bao nhiêu thành tựu, các ngươi chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ của chính mình rồi.” Thiên Tứ bà bà quay đầu, cười nhạt nói.
Dạ Nhiễm không nghĩ rằng cứ như vậy, không để cho bọn họ bất cứ chuẩn bị gì cứ thế mà vào cấm địa, nghĩ đến Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm thần sắc liền u ám, không biết hiện tại có nên đợi hắn cùng vào cấm địa hay không.
Thiên Tứ bà bà nhìn ra được tâm tư của Dạ Nhiễm, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Tiểu tử Mặc Hoàng đã sớm cùng lão gia tử trong cấm địa kia gọi đến dạy dỗ, không cần chờ hắn.”
Dạ Nhiễm cảm thấy ấm áp, Quân Mặc Hoàng a Quân Mặc Hoàng, luôn có thể đơn giản mà chạm tới nơi mềm mại nhất trong tâm can của nàng.
Tuy không biết lão gia tử trong cấm địa là ai, nhưng thấy Mặc Hoàng chào hỏi có vẻ nhún nhường, nàng lúc này đã dùng ma dược thảo vì hắn luyện chế ra đan dược, thiếu chút nữa liền thu được Hoàng Kim, ừ, thiếu chút nữa thôi.
Thiên Tứ bà bà vừa chỉ chỉ Tạp Tạp trong ngực Dạ Nhiễm, chậm rãi nói: “Mặt khác, ngươi phải giao cái tiểu bảo bối này cho ta, nếu không ngươi cả cửa cấm địa cũng không được vào.”
“Bổn đại gia vì cái gì không thể đi cùng?” Tạp Tạp đại gia nghe thế, rất bất mãn, trợn mắt nhìn về Thiên Tứ bà bà.
“Ngươi nói xem, linh thú Mộng cấp?” Thiên Tứ bà bà không nói thành tiếng mà truyền âm nhập mật cho Tạp Tạp.
Tạp Tạp nhắm mắt lại, che đi lạnh lẽo đáy mắt, linh thú Mộng cấp? Không phải là quá coi thường Manh Tạp Tạp hắn rồi chứ.
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia không vào cùng ngươi.” Tạp Tạp từ từ bò lên má Dạ Nhiễm, trong mắt ngập ủy khuất không ngớt.
Nhiễm Nhiễm nhìn Thiên Tứ bà bà với ánh mắt ẩn ẩn dò xét, sau đó vuốt ve đầu của Tạp Tạp, mỉm cười nói: “Ở bên ngoài chờ ta.”
“Đi.” Dạ Nhiễm không hề do dự, nhìn Thiên Tứ bà bà cười cười, vung tay lên, dẫn đầu bốn người Liễu Phi Tiếu đi vào cấm địa.
Lạc Nhật tiểu đội không rớt lại, hướng về Thiên Tứ bà bà gật đầu một cái rồi bước vào cấm địa.
Thiên Tứ bà bà nhìn hai tiểu đội biến mất ở trước mắt, tươi cười nơi khóe môi dần dần biến mất, phất tay đóng đại môn cấm địa lại, quay người ly khai, một tiếng khẽ than nhanh chóng biến mất trong không khí.
Chỉ là mới vừa bước chân vào cấm địa, linh khí phả vào mặt khiến cho mọi người không khỏi giật mình.
Năm người Dạ Nhiễm liếc nhau, chứng kiến được ánh lửa trong mắt nhau, linh lực trong cấm địa Học Viện Quân Sự so với trong Luyện Tác tháp ở Học Viện Hoàng Gia, vậy mà cường đại hơn nhiều.
“Trong cấm địa, cấm ồn ào. Từng người lĩnh lệnh bài, đến bế quan thất tu luyện.” Âm thanh lão nhân nặng nề vang lên trong không khí, nhàn nhạt nhưng uy nghiêm vô cùng.
Lúc này, mười người Dạ Nhiễm mới nhìn thấy trên cái bàn trước mặt bày ra mười lệnh bài, mỗi một tấm đều có số thứ tự cùng tên của bọn họ.
Từng người lấy lệnh bài của mình, Dạ Nhiễm nhìn rồi nhắm mắt lại, bế quan thất số một.
Dạ Nhiễm xoay người nhìn bốn người Diệt Nguyệt, trầm giọng nói: “Thời gian ba ngày, tận sức đột phá đệ lục! Phi Tiếu, hai người chúng ta cũng thử đột phá đệ thất xem.”
Năm người mặt đối mặt, đồng loạt gật đầu, hiện tại bọn họ chính là tiểu đội yếu nhất trong biệt thự, nhu cầu cấp bách là phải tăng cường thực lực!
So với năm người Dạ Nhiễm, Lạc Nhật tiểu đội thần sắc ngưng trong hơn nhiều, đội trưởng của mình thực lực đã thành công đột phá đệ lục, những người khác đều là đệ ngũ, trải qua lần tu luyện trong cấm địa này, bọn họ nhiều nhất cũng là một người đệ thất, bốn người đệ lục.
Nhưng mà Tiểu đội Vô Địch, chẳng lẽ sẽ xuất hiện hai người đệ thất cao thủ sao?
“Sau khi rời khỏi cấm địa, đánh một trận.” Lạc Nhật tiểu đội trưởng, thiếu niên cao gầy hướng Dạ Nhiễm, đáy mắt dâng lên chiến ý.
“Được.” Dạ Nhiễm nhìn qua đồng đội của mình, khóe môi cong lên, ứng chiến.
Hôm nay đối với đội ngũ tân sinh mà nói, dường như Lạc Nhật tiểu đội mới là tiểu đội đứng nhất, mà Tiểu đội Vô Địch dường như chỉ là ở Học Viện Hoàng Gia lập được công nên lấy được quyền lợi tu luyện tại cấm địa mà thôi.
(Miêu: ta nghi ngờ năm bộ áo giáp kia là quà hối lộ cao cấp a~ xoa cằm)
Ra khỏi cấm địa, cũng là điều tất yếu làm cho Học Viện Quân Sự minh bạch, trong đội ngũ tân sinh, đến tột cùng ai mới là tiểu đội đứng nhất!
Từng người rời đi, tiến về bế quan thất của mình.
Trong cấm địa Học Viện Quân Sự, người có thể tiến vào chính là thiểu số trong thiểu số, cho nên cơ bản mỗi đệ tử có tư cách tu luyện trong cấm địa đề có một gian bế quan thất riêng, không giống như Học Viện Hoàng Gia, chỉ cần là đệ tử ưu tú liền có thể tùy ý ra vào Luyện Tác tháp.
Đến khi ngồi vào cấm địa bế quan thất của mình, Khúc Thừa Trạch vẫn còn có chút không thể tin được mà nhéo đùi mình, cảm giác được đau đớn lan tràn, mới chậc chậc cảm thán: “NND, bổn thiếu gia thật sự ngồi trong cấm địa Học Viện Quân Sự.”
Cùng suy nghĩ với Khúc thiếu niên có thể cũng không ít người, tại một ngày trước, cấm địa Học Viện Quân Sự vẫn còn là địa điểm tu luyện trong truyền thuyết.
Mà Dạ Nhiễm, vừa vào trong bế quan thất thuộc về nàng, liền khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm lại, cảm thụ được từ đáy lòng tiếng kêu gọi của Thương Khung bảo tháp.
Một canh giờ qua đi, Dạ Nhiễm mới chậm rãi mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia kinh hỉ, tìm được phương hướng rồi! Lập tức đứng dậy, mở cửa bế quan thất, hướng về phương hướng cảm nhận được mà đi.
Lúc này, Dạ Nhiễm cũng nhìn được tường tận bố cục của cấm địa, nói như thế nào nhỉ, cùng sơn động không sai biệt lắm, quanh quanh co co, cong cong thẳng thẳng.
Dạ Nhiễm theo đường đi trong ý thức, vượt qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, đi vào không biết bao nhiêu thạch động, rốt cuộc cũng dừng bước tại một hồ nước.
Xem mặt nước trong hồ, Dạ Nhiễm cả người ngây dại.
Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Hồ nước một nửa là màu đỏ của biển lửa hừng hực, một nửa khác là màu lam của băng tuyết tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Da đầu Dạ Nhiễm run lên một hồi, không phải vì gì khác, chính xác là vì nàng cảm nhận được Thương Khung bảo tháp yếu ớt kêu gọi, ở nơi đáy của Băng Hỏa hồ này.
Trong nháy mặt nhìn thấy dòng nham thạch màu đỏ hừng hực, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi đi về hướng băng hồ màu lam, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối sắt, ném vào trong băng hồ.
Không ngờ, sự tình kinh hãi đã xảy ra!
Khối sắt kia, tại thời điểm chưa kịp tiếp xúc với mặt hồ đã lập tức bị hơi lạnh không ngừng tỏa ra hòa tan mất
… Mụ nội nó!
Nói thế nào Dạ Nhiễm cũng không thể tin được, nếu là hỏa nhiệt của nham thạch nóng chảy có thể lập tức hỏa táng bất kỳ vật gì, ừ, không có vấn đề. Nhưng băng hồ này tỏa ra hơi lạnh vậy mà cũng có thể trong nháy mắt đem một khối sắt hòa tan, đây rốt cuộc là hồ quỷ quái gì vậy?
“Ta nói, tiểu Khung ngươi rơi xuống cũng không chọn nơi tốt nha, ta đây làm thế nào có thể xuống dưới bây giờ.” Dạ Nhiễm vô lực ngồi bên bờ hồ, vuốt vuốt tóc, không khỏi buồn rầu than thở.
“Nữ nhân ngốc, ngươi rốt cuộc đã tới…” Thanh âm trẻ con non nớt vang lên, mang theo sự phẫn nộ cùng ai oán, có vài phần ủy khuất, trong đầu Dạ Nhiễm vang lên.
“Tiểu Khung? Là ngươi?” Mắt Dạ Nhiễm liền sáng lên, Thương Khung bảo tháp vậy mà tại Thương Minh đại lục tu được linh tính?
“Nữ nhân ngốc, đừng gọi tên khó nghe như vậy! Ngươi còn không mau xuống đáy hồ…” Thanh âm non nớt rất suy yếu, mỗi một chữ càng lúc càng hư yếu.
Dạ Nhiễm cau mày, Thương Khung bảo tháp suy yếu còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của nàng.
Nhìn băng hồ trước mặt, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay hướng băng hồ với tới. Thời điểm chạm vào màn sương kia, Dạ Nhiễm cực lực cắn răng, hàn băng thấu xương, cuối cùng Dạ Nhiễm cũng hiểu rõ cái gì là lạnh đến tận xương tủy.
Cảm giác khí tức của Thương Khung bảo tháp ngày càng suy yếu, Dạ Nhiễm cắn răng một cái, trực tiếp vươn tay trái chạm vào băng trong hồ.
Đã mất hết tri giác…
Dạ Nhiễm hoảng sợ nhìn tay trái hoàn toàn không còn cảm giác, phảng phất như đã bị hòa tan.
Vội vàng rụt tay lại, Dạ Nhiễm nhìn tay trái mình bị bao phủ một tầng hàn băng, thử cử động tay trái, như cũ không có chút tri giác nào.
Tựa như là tay trái không tồn tại.
Khí tức của Thương Khung bảo tháp càng ngày càng yếu, Dạ Nhiễm bất chấp tất cả, tiểu Khung là vật duy nhất gửi gắm kiếp trước, hơn nữa Dạ Nhiễm thủy chung tin tưởng, nàng có thể lần nữa trọng sinh tại dị giới này, lại có thể tiếp tục sử dụng sức mạnh Thương Khung bảo tháp hết thảy đều có nguyên nhân.
Kiếp trước Dạ Nhiễm dùng máu thịt mở ra sức mạnh cao cấp nhất của Thương Khung bào tháp, kiếp nhày nàng cùng Thương Khung bảo tháp sớm đã huyết mạch tương liên.
Cho nên, vô luận thế nào, Dạ Nhiễm đều muốn tìm được Thương Khung bảo tháp, sau đó, tại dị giới này, từng bước tiến vào đỉnh cao cực hạn của võ đạo!
Tâm hạ kiên quyết, tay trái đã không có tan biến, như vậy cũng đại biểu cho việc dù nàng có nhảy xuống dưới khẳng định không chết được, chỉ cần không chết, mọi chuyện đều có thể giải quyết!
Không hề do dự, Dạ Nhiễm lùi về sau vài bước, thi triển khinh công, muốn nhảy vào trong hồ, thế nhưng —-
Bỗng nhiên một cổ lực mạnh mẽ kéo Dạ Nhiễm quay về!
Ngay sau đó, một giọng nói đầy tức giận vang lên tai nàng: “Ngươi muốn chết cũng không cần chết ở Học Viện Quân Sự của ta chứ!”
Dạ Nhiễm lúc này cũng phẫn nộ a, đảo mắt nhìn về lão giả kéo nàng lại bên hồ, đáy lòng đè nén tức giận, ngẩng đầu nói:” Ta phải xuống dưới!”
“Hàn Băng hồ, thường nhân tiếp xúc một xíu thôi hài cốt cũng không còn, ngươi cho ngươi là ai?” Lão giả áo xám đến bây giờ lòng còn sợ hãi, trước kia Mặc Hoàng tiểu tử chuyên chạy tới cấm địa nói cho hắn biết cháu dâu của hắn không lâu nữa sẽ vào cấm địa tu luyện, lão giả cao hứng muốn xem cô cháu dâu lợi hại này đến tốt cùng là từ đâu đến, lại đem Mặc Hoàng tiểu tử vốn chán ghét nữ nhân trói buộc gắt gao.
Lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm tiến vào cấm địa, hai mắt của lão liền tỏa sáng, bảy phần thực lực, chín phần dung mạo, thập phần khí chất, lão gia tử chỉ cần liếc mắt một cái đã xác định được cháu dâu này rồi.
Sau đó hắn liền chú ý tất cả động tĩnh của Dạ Nhiễm lúc ở cấm địa, hắn muốn thấy ngoài ấn tượng đầu tiên, thiếu nữ này còn có thể mang cho hắn kinh hỉ gì khác nữa.
Kết qua hắn ẩn hình đi theo Dạ Nhiễm, thấy nàng đến Băng Hỏa lưỡng cực hồ này, cho rằng nha đầu kia thông minh biết rõ chỗ này chính là nơi tu luyện có hiệu quả tốt nhất trong cấm địa, lúc nhìn đến Dạ Nhiễm đem tay trái vươn vào trong hồ, hắn không xuất hiện, bởi vì hắn muốn nhìn xem Dạ Nhiễm có thể hay không đạt được sự cho phép của hai cực hồ.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ này lại trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Thật sự là…. muốn chết cũng không cần như vậy nha~
Tiểu tử Mặc Hoàng thúi kia nếu biết được nha đầu này trong cấm địa hài cốt cũng không còn, nghĩ đến viễn cảnh này, lão giả không khỏi rùng mình một cái, đoán chừng toàn bộ Học Viện Quân Sự đều trở thành hài cốt không còn, vinh hạnh chôn cùng Dạ Nhiễm luôn.
Trải qua mấy cái hít sâu, Dạ Nhiễm đem nộ khí áp chế xuống, trong nội tâm hiểu rõ lão nhân gia này là đã hiểu lầm, lập tức mở miệng nói: “Ta không phải muốn tìm chết, chỉ là muốn xuống đáy hồ xem xét một chút mà thôi.”
Lão gia tử nghe vậy, trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm: “Ngươi, đồ ranh con này, đến đáy hồ xem với tìm chết thì có gì khác nhau?”
Lúc này Dạ Nhiễm cũng nhìn rõ dung mạo của lão gia tử, này này, Dạ Nhiễm có chút giật mình, lão giả trước mắt có chút quen mặt nha, a, thật đúng là quen.
Vì tướng mạo của lão giả cùng Quân Mặc Hoàng có ba bốn phần tương tự, nhìn sơ qua, bộ dạng cũng không quá bốn mươi tuổi, Dạ Nhiễm nghi hoặc chau mày: “Ngài là… gì của Mặc Hoàng?”
“Ta là gia gia của hắn!” Lão gia tử khí chịu trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, được rồi, mới vừa rồi bộ dạng còn ngạo nghễ đấy, bây giờ nhìn thấy tướng mạo của hắn liền mang vài phần cung kính, cảm thấy thân phận của hắn còn không cao bằng Quân Mặc Hoàng gia gia.
Dạ Nhiễm bị lời nói cùng ánh mắt của lão gia tử làm nghẹn họng, sờ sờ mũi: “Quân gia gia, vãn bối nhất định phải xem được đáy hồ này.”
Ánh mắt Dạ Nhiễm kiên định vô cùng, cảm giác khí tức của Tiểu Khung hư nhược đến mức không thấy rồi.
Lão gia tử nhìn ra được lo lắng cùng kiên định của Dạ Nhiễm, chỉ là tuyệt đối không thể cho phép: “Không được, nếu ngươi xuống dưới chắc chắn là chết, không cần nghi ngờ!”
“Lão gia tử, ta xác định mình chắc chắn không chết, tuyệt đối chắc chắn!” Đối với tính mệnh kiếp này, Dạ Nhiễm cực kỳ quý trọng, tại Thương Minh đại lục này có Ngân lão cha, có Tạp Tạp, có Mặc Hoàng, có mấy lão gia hỏa ở Bá Quyền Chi Địa, nàng tuyệt đối không đem tính mệnh của mình ra đùa giỡn.
“Ngươi xác định cái rắm! Ngươi nhìn tay trái của mình đi, đã bị phế rồi!” Lão gia tử kiên quyết không nhượng bộ, nhấc tay trái của Dạ Nhiễm lên cho nàng xem
Dạ Nhiễm quay đầu, không cách nào phản bác, giờ khắc này, nàng cảm thấy tay trái đã không còn tri giác gì nữa, dường như máu đã đông lại, kinh mạch đã bị chặt đứt, giống như tay trái đã không cón tồn tại.
“Lão gia tử, thật có lỗi”. Mắt thấy khí tức của tiểu Khung sắp biến mất, Dạ Nhiễm nói với Quân lão gia gia nói nhanh một câu, xong ném một viên Yên Vụ đan (boom khói), phi thân vào trong băng hồ.
Quân lão gia tử bị màn sương mùa che mắt, vội vung chưởng phong thổi tung sương mù dày đặc, thân ảnh Dạ Nhiễm sớm đã biến mất!
Quân lão gia tử vừa tức vừa giận lại vừa lo lắng! Hảo, hảo con một tiểu nữ nhân!
Lão gia tử lòng tràn đầy lo lắng, xuất ra trong không gian giới chỉ một thông tấn khí (đồ truyền tin), một tia nội lực phát ra, giận dữ hét: “Bảo tiểu tử thối Quân Mặc Hoàng kia mau đến Học Viện Quân Sự cho ta! Nói cho hắn biết nếu không đến hài cốt Dạ Nhiễm cũng không còn!”
Lão gia tử nói xong, trực tiếp cắt đứt liên lạc, lửa giận bừng bừng, thử nhảy xuống băng hồ, lại bị sương mù kia không ngừng phản kích, lùi về!
Lão gia tử gấp đến độ bên hồ đi tới đi lui! Thầm hạ quyết tâm: đợi nha đầu kia đi ra, phải hung hăng đánh một trận cho chừa! Hồ nháo, quá hồ nháo rồi!
Minh Vực quốc, Cẩn vương phủ!
Quân Mặc Hoàng bận rộn cả ngày vừa mới ngồi xuống nghĩ ngơi, ngồi trên ghế xoa xoa mi tâm, manh mối về gia tộc của Dạ Nhiễm đã điều tra rồi, nhưng có một cổ thế lực thần bí cường đại không ngừng cản trở, khiến cho Quân Mặc Hoàng mấy ngày nay bận sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay, thật sự đã tra ra được gia tộc từng nhẫn tâm vứt bỏ Dạ Nhiễm, tra ra sự tình những năm nay trong gia tộc kia, nội tâm Quân Mặc Hoàng vẫn đậm đặc sát ý chưa hề tiêu thất.
—-
Nàng không cảm thấy đau đớn, không cảm nhận được áp lực dưới nước, như thể tất cả các giác quan các xúc giác đều biên mất, duy nhất không biến mất là đôi mắt.
Nàng nhìn thấy được toàn bộ, lại không có bất kỳ cảm giác nào.
Nghe không được, cảm giác không được, thân thể biến mất, dường như tất cả huyết dịch đều biến mất, tất cả cảm giác đều biến mất.
Tư vị tuyệt vọng bất đầu lan tràn bốn phía, nhưng đôi mắt đen lay láy kia của Dạ Nhiễm thủy chung vẫn tràn đầy niềm tin, nàng đang tìm kiếm tiểu Khung, hoàn toàn dựa vào niềm tin cùa chính mình mà tìm kiếm.
“Nữ nhân ngốc…” Thanh âm của tiểu Khung lần nữa vang lên trong đầu của Dạ Nhiễm.
Không biết đã qua bao lâu, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy trước mặt một hồi ánh sáng tím lập lòe, một giây sau, thân thể nàng liền đứng vững vàng.
Huyết dịch bắt đầu tuần hoàn, cảm giác toàn thân dần dần quay lại, khứu giác, thính giác dần dần khôi phục.
“Tiểu Khung?” Dạ Nhiễm thử phát ra âm thanh, nơi này tràn đầy hào quang màu tím.
“Nữ nhân ngốc, rốt cuộc ngươi cũng đã tới….” Thanh âm tiểu Khung như khóc nức nở, nói xong một câu, một vệt ánh sáng tím lóng lánh.
Một thân ảnh ho nhỏ xuất hiện trước mặt Dạ Nhiễm.
Áo tím, tóc tím, một yêu hồng một ma ngân, hai đồng tử yêu dị khảm nạm trên một dung nham tinh xảo tuyệt luân.
Tiểu thiếu niên thoạt nhìn bất quá chỉ là bộ dáng bảy tám tuổi, lại xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.
Yêu tà, tinh xảo, xinh đẹp, lãnh khóc, hàng loạt từ ngữ dùng để hình dung tiểu thiếu niên đều không đủ.
“Nữ nhân ngốc, thật là đồ ngốc!” tiểu Khung nhìn Dạ Nhiễm, quẹt miệng, gắn gượng quay đầu, thanh âm không được tự nhiên, nhưng mà một đôi con ngươi yêu mị cũng tràn đầy óng ánh.
Nhìn tiểu thiếu niên trước mặt, Dạ Nhiễm giống như lời tiểu Khung nói, biến đần rồi.
Thời điểm không nhìn đến thiếu niên, nàng có thể cảm nhận được cùng thiếu niên là huyết mạch tương liên.
Song khi chính thức nhìn thấy người, giờ khắc này, Dạ Nhiễm mới biết được, huyết mạch tương liên, đến tột cùng là như thế nào.
“Tiểu Khung, thực xin lỗi.” Dạ Nhiễm đối với tiểu thiếu niên trước mặt, từng chữ từng chữ nói ra ba chữ này.
Thực xin lỗi, kiếp trước thiêu đốt thân thể chính mình, làm Thương Khung bảo tháp cũng bị hủy diệt.
Thực xin lỗi, kiếp này, rõ ràng cảm nhận được sự hiện hữu của người, lại tới bây giờ mới đến tìm.
Thực xin lỗi, tiểu Khung…
“Đồ nữ nhân ngu ngốc.” Tiêu Khung giơ lên lông mi xinh đẹp, hai con ngươi yêu dị chớp chớp, vẫn như cũ cứng ngắt, không thèm nhìn về phí Dạ Nhiễm, khóe miệng kia cong cong lên, tươi cười như thế nào cũng không thể biến mất.
Dạ Nhiễm mới bước vào trong, đưa tay kéo tiểu thiếu niên ôm vào lòng.
Tiểu Khung nhào vào ngực Dạ Nhiễm, thủy chung không mở miệng. Chỉ là đôi mắt yêu dị kia đã tràn đầy nhu hòa sáng chói.
“Tiểu Khung, hiện tại thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Trước kia Dạ Nhiễm cảm nhận được khí tức của tiểu Khung ngày càng yếu, cho nên mới lợi dụng Yên Vụ đan tránh khỏi lão giả nhảy xuống hồ.
“Chỉ cần ở bên cạnh ngốc tử ngươi, Dạ Thương Khung liền không có việc gì.” Tiểu Khung lắc dầu, giọng nói non nớt tràn đầy nghiêm túc.
Kiếp trước, hắn vì nàng mà sinh.
Kiếp này, hắn vì nàng mà sống.
Chỉ cần thong thả trong thiên địa, Dạ Nhiễm tồn tại, hắn Dạ Thương Khung một ngày cũng không biến mất.
Đúng vậy, hắn gọi là Dạ Thương Khung. Cũng chỉ là Dạ Thương Khung, là Thương khung bảo tháp chỉ thuộc về Dạ Nhiễm
“Dạ Thương Khung, tên rất hay.” Dạ Nhiễm mặc niệm danh tự của tiểu Khung một tiếng, hí mắt tán thưởng.
“Dẫn ta rời khỏi địa phương quái quỷ này.” tiểu Khung đem mặt chôn trong ngực Dạ Nhiễm, không bao giờ muốn nhìn thấy cái đáy hồ này nữa.
“Được.” Dạ Nhiễm chỉ là nhàn nhạt nói một câu, sau đó ôm tiểu Khung, vận khởi khinh công, từ trong băng hồ nhảy lên.
Sau khi cùng tiểu Khung gặp lại, hai cực hồ này đối với Dạ Nhiễm đã không còn là trở ngại.
Bên hồ, Quân lão gia tử đã sốt ruột đến sắp nổ tung, tiểu nha đầu chết tiệt này!
Ngay lúc Quân lão gia tử một bên nôi tâm mắng Dạ Nhiễm, một bên lo lắng hi vọng Dạ Nhiễm một giây sau từ trong hồ đi lên, bỗng nhiên —-
Trong băng hồ một cột nước phóng lên trời!
Ngay sau đó. Quân lão gia tử liền chứng kiến thân ảnh hồng y thiếu nữ quên thuộc kia.
Thật tốt, chứng kiến Dạ Nhiễm không có tan biến, hoàn hảo xuất hiện, Quân lão gia tử thả lỏng, đồng thời, càng tức giận hơn!
Dạ Nhiễm vừa lên bờ, Quân lão gia tử liền nháo tới rống lên ngay và luôn: “Ngươi, cái con ranh con này! Có biết hay không vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm! Có biết hay không nếu người chết đi Mặc Hoàng làm sao bây giờ?”
“Chết tiệt, ta.. ta… ” Quân lão gia tử quà thực muốn trực tiếp đem Dạ Nhiễm đánh đòn.
Tại sao lại có một tiểu nha đầu không nghe lời như vậy.
“Này này, lão đầu tử, nàng một chút tổn thương cũng không có.” Tiểu Khung nheo lại con ngươi yêu dị, bộ dáng kia cùng Dạ Nhiễm lúc tức giận không có gì khác nhau, nhìn lão đầu từ đối với mình cùng nữ nhân ngốc gào thét, lạnh giọng nói ra.
“Ngươi…tiểu tử ngươi là ai?” Quân lão gia tử nãy giờ chỉ đặt toàn bộ chú ý lên người Dạ Nhiễm, hoàn toàn không có chú ý đến tiểu Khung được Dạ Nhiễm ôm lên.
Hiện tại liếc mắt một cái, Quân lão gia tử sửng sốt.
Tóc tím, song sắc đồng tử, dung nhan xinh đẹp đến tận cùng.
Yêu tà, nếu hỏi lão gia tử ấn tượng đầu tiến đối với tiểu Khung là gì, chính là hai chữ này.
Yêu tà, yêu dị, lãnh khốc, khát máu.
Thoạt nhìn chỉ là một tiểu hài tử bày tám tuổi, vậy mà thần sắc lộ ra trong đôi đồng tử yêu dị làm Quân lão gia tử đã sống rất nhiều năm cũng phải chóang váng.
Hiển nhiên, tiểu gia hỏa trước mặt không phải là loài người, mà Quân lão gia tử lại nhìn không thấu chủng tộc của tiểu gia hỏa.
Thú tộc? Không phải.
Ma tộc? càng không phải.
“Tiểu gia hỏa thú vị nha. Chẳng lẽ ngươi không thèm để ý tới tính mạng của mình, nhảy xuống dưới là để tìm tiểu gia hỏa này?” Quân lão gia tử là loại người nào? Làm hoàng đế gần trăm năm, tại cấm địa Học Viện Quân Sự ngây ngốc năm mươi năm, đã là lão nhân thành tinh rồi (Miêu: @[email protected]… năm… lau mồ hôi lão yêu tinh a~ — Nhã Vy: cũng lau mồ hôi-ing =.=)
“Hắn là một trong những người thân nhất.” Dạ Nhiễm mắt cúi xuống nhìn tiểu Khung, khóe miệng cười nhẹ.
Tiểu Khung nhếch mép, người thân nhất là người thân nhất, vậy mà còn bỏ thêm hai chữ một trong vào, hừ!
“Quân lão gia tử, thực xin lỗi. Mới vừa rồi là vãn bối nóng vội, lại làm cho lão gia tử lo lắng.” Dạ Nhiễm đến tước Quân lão gia tử cung kính nghiêng người, vị này cho dù không phải là gia gia của Mặc Hoàng, cũng là một vị gia gia thật tâm lo lắng cho nàng.
Quân lão gia tử nghe vậy, sắc mặt hơi khá lên một chút, nửa ngày sau mới thở dài lắc đầu: “Mặc Hoàng tiểu tử kia, nếu thực sự là đã yêu, đến chết cũng không thay đổi. Lão phu hi vọng tiểu nha đầu ngươi về sau hiểu rõ, sinh mệnh, không đơn thuần chỉ là một mình ngươi.”
“Ta hiểu rõ.” Ba chữ ngắn gọn, như một tiếng thở dài bình thường, biến mất ngay trong gió.
Quân lão gia tử thở dài, bỗng dưng, hai mắt mở lớn: “Không xong, ta vừa đưa tin về Minh Vực, nói cho Mặc Hoàng tiểu tử kia, ngươi khả năng hài cốt cũng không còn rồi!”
Dạ Nhiễm hít sâu một hơi.
Nàng nghe được chính là ảo giác đúng hay không?
Đáng tiếc, Dạ Nhiễm nhìn biểu hiện của lão gia tử, nét mặt liền chật vật.
“Lão gia tử, hiện tại tranh thủ thời gian đưa tin cho Mặc…” Dạ Nhiễm nhanh chóng hướng lão gia tử nói a, thế nhưng chữ Hoàng còn chưa kịp nói, một âm thanh gấp gáp đầy phẫn nộ đã cắt đứt lời Dạ Nhiễm
“Bổn vương không có ở đây, thì ra nàng liền nhảy xuống Lưỡng cực hồ phải hay không?” Giọng Mặc Hoàng vừa gấp gáp vừa tức giận, lại cứng rắn vừa rơi xuống, cả người Dạ Nhiễm liền rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Bị Quân Mặc Hoàng ôm vào trong ngực, Dạ Nhiễm tự biết đuối lý, nhỏ giọng: “Ta sẽ không để cho chính mình có việc gì, thật đấy.”
“Thế nhưng ta có việc.” Quân Mặc Hoàng nhắm hai mắt lại, hung hăng ôm chặt Dạ Nhiễm vào trong ngực, thật là một tiểu gia hỏa làm người ta lo lắng.
“Không cho phép ôm nàng.” Một cỗ lực mạnh mẽ đem hai người Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng tách ra.
Tiểu Khung lôi kéo tay Dạ Nhiễm, thân thể thon dài lướt qua trước mặt Dạ Nhiễm, hai đồng tử yêu dị lạnh lùng nhìn Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng có chút giật mình chớp mắt, hai đồng tử yêu hồng ma ngân, hắn đã thấy qua, hơn nữa còn khắc sau trong lòng.
Bởi vì đó là hai con ngươi xinh đẹp của Dạ Nhiễm.
Mà giờ khắc này, Quân Mặc Hoàng lại nhìn thấy trên người một tiểu gia hỏa, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là một cái chớp mắt, sắc mặt Quân Mặc Hoàng triệt để đen lại.
Cái gì gọi là không cho phép ôm nàng?
“Dạ Nhiễm, đây là ai?” Quân Mặc Hoàng hướng mắt nhìn Dạ Nhiễm, trong con mắt thâm thúy nổi lên một tần cuồng phong bạo vũ.
“Đây là tiểu Khung, cùng Tạp Tạp đều là người nhà.” Dạ Nhiễm cười cười, có chút bất đắc dĩ, kéo tay tiểu Khung, hướng Quân Mặc Hoàng đi đến.
“Tiểu Khung, đây là Mặc Hoàng, là người ta nhận định muốn ở cùng cả đời.” Dạ Nhiễm nhìn Quân Mặc Hoàng, cười ôn nhu.
Quân Mặc Hoàng nghe được lời Dạ Nhiễm, sắc mặt đen kịt mới tốt lên một chút.
“Ta là Dạ Thương Khung, là người thân nhất, thân nhất, thân nhất của Dạ Nhiễm.” tiểu Khung khiêu khích nhướng mày, lời nói hiển nhiên như vậy, chỉ là mắt yêu mị xác thực nói cho Mặc Hoàng biết, sẽ không cho ngươi cướp Dạ Nhiễm đi đâu.
Quân Mặc Hoàng nghiến răng nghiến lợi, lại thêm một tên!
Vất vả lắm mới đem tiểu tử Manh Tạp Tạp kia chế ngự một chút, nhu thuận một chút, hiện tại lại nhảy ra thêm một tiểu Khung thiếu niên.
Quân Mặc Hoàng vừa nghĩ tới hai tiểu gia hỏa giống đực này mỗi ngày đeo bám bên người Dạ Nhiễm, sắc mặt càng lúc càng đen, càng thêm nghiến răng nghiến lợi, sau lưng một đám khói khả nghi chậm rãi bốc lên.
“Tốt rồi, tốt rồi, bọn ranh con các ngươi thật khiến cho lão già ta hao mòn tâm lực (tâm tư & sức lực) đấy, đã tới câm địa này càng phải nắm chắc thời gian tu luyện.” Quân lão gia tử phát tay, trong nháy mắt liền biến mất.
“Dạ Nhiễm, ta không muốn đi bộ.” Tiểu Khung chớp mắt điềm đạm nhìn Dạ Nhiễm, hắn không muốn đi bộ a.
Lúc Dạ Nhiễm không nhìn thấy, tiểu Khung hướng Quân Mặc Hoàng liếc mắt khiêu khích.
“Ta ôm ngươi đi.” Dạ Nhiễm xoa xoa tóc tiểu Khung cười nói.
Đừng thấy tiểu Khung cáo thấp một mét hai, kì thực cơ hồ không có thể trọng, vừa rồi Dạ Nhiễm ôm tiểu Khung cũng không phí bao nhiêu sức lực
“Được.”
“Không được.”
Hai thanh âm cùng một lúc vang lên, tiểu Khung tủm tỉm đáp ứng, mà Quân Mặc Hoàng thì mặt đen hừ lạnh.
“Ta ôm hắn là được.” Quân Mặc Hoàng khiêu mi nhìn Dạ Nhiễm, con ngươi sâu thẩm ẩn khó chịu.
Dạ Nhiễm nhún vai, gõ đầu tiểu Khung: “Tiểu Khung, lại để cho Mặc Hoàng ôm ngươi đi?”
Dạ Nhiễm biết rõ Mặc Hoàng là một bình dấm chua, hơn nữa mới nãy làm Mặc Hoàng lo lắng chạy như điên đến là nàng không đúng, cho nên bây giờ việc gì có thể theo Mặc Hoàng, nàng đều đáp ứng.
“Được” Tiểu Khung bề ngoài giống như quái xảo (quái: kỳ quái, xảo: nhanh nhẹn/ giả dối) nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia, bên trong ẩn chứa hàm ý khiêu khích cùng lãnh ý, chỉ có Mặc Hoàng cảm nhận được.
Khóe môi Mặc Hoàng có chút nhếch lên, tiểu tử này muốn cùng hắn chơi phải không? Đi đến, một tay ôm lấy tiểu Khung.
Cánh tay Quân Mặc Hoàng chớp mắt cứng ngắt, tiểu tử này, thế mà lại nặng như vậy a?
Hay là —-
Ánh mặt Quân Mặc Hoàng liếc xéo qua tiểu Khung, hai tròng mắt yêu dị có vài tia gian trá, khẽ cười một tiếng, gục đầu xuống bên tai tiểu Khung, thấp giọng nói: “Vẫn là quá nhẹ.”
Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng sóng vai đi, Quân Mặc Hoàng đi đường một bước cũng không chậm, bước chân nặng nhẹ không thay đổi, chỉ là mỗi khi Mặc Hoàng bước một bước, dưới chân sẽ có một ấn ký thật sâu.
Dạ Nhiễm không phải là không chú ý đến ám đấu (bí mật đấu đá) giữa hai người, nhìn khóe miệng mang ý cười của Mặc Hoàng, lại nhìn nhìn hai con ngươi đắc ý cười của tiểu Khung, Dạ Nhiễm thật không biết nên nói gì.
Trở lại bế quan thất, Quân Mặc Hoàng đem tiểu Khung trên tay buông xuống, đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm, tròng mắt đen sâu thẳm hiện lên một vòng u ám: “Dạ Nhiễm, đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không?”
Dạ Nhiễm cúi đầu, nàng cũng muốn cho Mặc Hoàng một lời hứa, hứa rằng nàng sẽ không bị thương, sẽ không để Mặc Hoàng lo lắng, nhưng mà, nàng biết rõ mình không làm được.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hoàng, gằn từng chữ một: “Mặc Hoàng, mạng của ta, ta nhất định nắm trên tay mình.”
Cho nên, đừng lo lắng có một ngày ta sẽ rời người đi.
Tiểu Khung lúc này nhìn trong ánh mắt Mặc Hoàng, đã bớt một chút địch ý, nam nhân này, dường như không tồi.
Quân Mặc Hoàng lắc đầu, khẽ thở dài một cái, quay người ngồi xuống ghế, trong không gian giới chỉ lấy ra một xấp tài liều, nghĩ đến gia tộc vứt bỏ Dạ Nhiễm, ánh mắt càng tối lại: “Dạ Nhiễm, tư liệu nàng muốn biết, đều ở đây.”