Chuyển Ngữ Bạch Miêu Tử Beta Nhã Vy, Uy Nhi
Phụt ——
Không biết trong nháy mắt bao nhiêu người trong phủ Đại tướng quân phun ra một ngụm máu tươi.
Bị bắt nạt? Bị ủy khuất? Dạ tiểu thư?
Tình cảnh hiện tại là ai bị bắt nạt? Ai bị ủy khuất?
Khóe miệng Dạ Nhiễm rút rút, giương mắt nhìn về phía Hắc Ưng và Hắc Hổ xuất hiện từ đêm không.
Hắc Ưng Hắc Hổ vừa xuống tới mặt đất, cung kính đứng tại trước mặt Dạ Nhiễm, Hắc Ưng chú ý tới một vết máu trên tay Dạ Nhiễm, nhẹ nhàng cúi đầu, “Dạ tiểu thư, người bị thương?”
Dạ Nhiễm khẽ lắc đầu, cầm khăn lụa xoa xoa tay “Không có, sao hai người lại đến đây?”
Hắc Ưng và Hắc Hổ đứng ngay ngắn nhiêm túc, nếu không phải đã luyện thành thói quen thì Hắc Hổ rất muốn sờ sờ cái mũi của mình, nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ theo lệnh Vương gia đặc biệt đến bảo vệ Dạ tiểu thư.”
Tạp Tạp ngồi xổm trên bờ vai Dạ Nhiễm thấy vậy uốn éo thân thể béo ú, nhảy đến trên bờ vai Hắc Ưng, đưa tay chỉ hướng phụ nhân đang ngất trên mắt đất, giọng nói nhu nhu lại ủy khuất, “Nữ nhân kia bắt nạt Nhiễm Nhiễm, rõ ràng Nhiễm Nhiễm cũng không có làm cái gì còn đưa lên chí bảo lại bị vu oan. Thậm chí nữ nhân này còn lãng phí một quả táo của bổn đại gia!
Nếu không phải ở trước mặt đám đông, quả thực Hắc Ưng Hắc Hổ muốn nhéo nhéo hai má phúng phính của tiểu mao cầu này, những hành động của nó ban nãy, bọn họ đều nhìn rõ ràng.
“Bắt nạt? Vu oan? Linh tướng quân, không biết đây là chuyện gì?” Hắc Ưng đè xuống nội tâm vui vẻ, nghiêm túc nhìn về phía Linh Đại tướng quân, trầm giọng hỏi.
Linh Vệ Thiên vốn bị vấn đề này mà tâm nghẹn tới cực điểm, lập tức bị khẩu khí chất vấn của Hắc Ưng chọc giận, một lời phẫn nộ rống Hắc Ưng Hắc Hổ “Bổn tướng quân làm việc khi nào đến phiên hai vị Đô Úy chất vấn?”
Dù sao ở chỗ này thân phận Linh Vệ Thiên là Trấn Quốc Đại tướng quân tay cầm trọng binh, mà Hắc Ưng Hắc Hổ chỉ là hai Đô Úy mà thôi.
Đầu Hắc Ưng Hắc Hổ gật nhẹ với Linh Vệ Thiên, lòng bàn tay xuất ra một cái lệnh bài màu vàng đen, Hắc Hổ lạnh lùng nói “Lệnh bài Cẩn vương ở đây!”
Lệnh bài Cẩn vương sáng ngời, lập tức sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, Linh Vệ Thiên càng như bị tạt một chậu nước lạnh, bất tri bất giác không kịp phản ứng.
Linh Vệ Thiên nhìn phu nhân lúc này quần áo mất trật tự đã bất tỉnh trên mặt đất , còn có con gái thứ hai ở một bên nửa chết nửa sống, lại đảo mắt nhìn về toàn cảnh yến hội vốn rất tốt đẹp.
Ánh mắt Linh Vệ Thiên cuối cùng chuyển đến hồng y thiếu nữ vân đạm phong khinh, khóe môi tựa tiếu phi tiếu ngồi trên ghế.
Tất cả nhìn như không có chút quan hệ nào với thiếu nữ này, nhưng mà tất cả chuyện này phát sinh kể từ khi Dạ Nhiễm dâng lên Thanh Long Hàn Nguyệt đao.
Chẳng lẽ ——
Linh Vệ Thiên chỉ cảm thấy một cỗ rét lạnh vô cùng từ lòng bàn chân thẳng lên tim, đạo não, lại khuếch tán khắp tứ chi.
Chẳng lẽ những chuyện này, ngay từ đầu vốn là tính toán của thiếu nữ này, ngay từ đầu đã chuẩn bị đối phó với gia tộc bọn họ.
“Cẩn vương gia có ý gì?” Linh Vệ Thiên cưỡng chế nội tâm đang khiếp sợ, không ngờ hắn lại sợ hãi, tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy, Linh Vệ Thiên chưa từng biết sợ là gì.
“Vương gia chỉ không hi vọng đêm nay Dạ tiểu thư bị ủy khuất.” Hắc Ưng thu hồi lệnh bài trong tay, cùng Hắc Hổ hai người cực kỳ ăn ý đi đến sau lưng Dạ Nhiễm, thẳng tắp đứng không nói một lời.
Lúc này đa số ánh mắt mọi người nhìn Dạ Nhiễm không giống với lúc trước, sợ hãi hòa cùng phức tạp, dường như Đô Úy tả hữu hộ pháp Hắc Ưng Hắc Hổ không lúc nào rời Cẩn vương lại đến ngay lúc này, có thể nói đã biểu lộ lập trường của Cẩn Vương.
Hôm nay, cho dù Dạ Nhiễm đúng hay sai thì Cẩn vương cũng bảo vệ Dạ Nhiễm.
“Dạ tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn thế nào?” hiện tại mặt Linh Vệ Thiên cũng đã mất rồi, nhưng bên ngoài thoạt nhìn vị Đại tướng quân này vẫn bình tĩnh.
Dạ Nhiễm đặt chén trà trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía Linh Vệ Thiên, “Lúc này bổn cô nương cảm thấy rất thích hợp trông thấy huyết quang.”
“Ngài ——” Linh Vệ Thiên cảm giác kiên nhẫn của mình đã dùng hết trước mặt Dạ Nhiễm, lập tức không cố kỵ ai vươn tay muốn bắt Dạ Nhiễm, hôm nay thế lực và thuộc hạ hắn tích góp từng tí một sớm đã không thua kém Quân Mặc Hoàng, cho dù trở mặt cũng không quá xấu.
Nhưng mà, Linh Vệ Thiên còn chưa nói ra miệng, một thiếu nữ áo vàng xuất hiện bên người Linh Vệ Thiên.
Thiếu nữ này hiển nhiên là Linh Ngọc Nhi thong thả uống trà nãy giờ.
“Phụ thân, con và Dạ tiểu thư có chút giao tình, chuyện này để con gái xử lý, được không?” trải qua sự kiện bị vũ nhục trên lôi đài, sau lần ba học viện diễn tập, tính tình liều lĩnh và nhiễu loạn của Linh Ngọc Nhi sớm đã biến mất không thấy.
Lúc này Linh Ngọc Nhi lạnh nhạt tỉnh táo bình tĩnh nội liễm.
Linh Vệ Thiên nhíu mày, hắn thật sự không thể tin được con gái của mình sẽ có giao tình với Dạ Nhiễm, dù sao hầu như ai cũng biết Linh Ngọc Nhi ái mộ Quân Mặc Hoàng.
“Tốt.” lúc này Linh Vệ Thiên tức muốn nổ đom đóm, tóm lại hiện tại không phải lúc đối lập với Quân Mặc Hoàng, hắn cũng không muốn sớm đánh rắn động cỏ, lập tức phất ống tay áo lui về chỗ ngồi.
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn Linh Ngọc Nhi, cuối cùng thiếu nữ này cũng ra tay, Dạ Nhiễm biết rõ Linh Ngọc Nhi sẽ ra tay, hơn nữa là sau khi đạp ngã đại phu nhân mới ra tay, Linh Ngọc Nhi này cũng là một người thông minh.
Linh Ngọc Nhi cười thanh thanh đạm đạm gật đầu với Dạ Nhiễm, nhàn nhạt nói: “Dạ tiểu thư, xung đột vừa rồi là phu nhân và nhị tỷ sai, không biết Dạ tiểu thư có thể tha cho họ một mạng?”
“A? Tha cho họ một mạng? nhưng bà ta vừa muốn mạng của bổn tiểu thư nè.” đại khái Dạ Nhiễm đã hiểu trong lòng Linh Ngọc Nhi muốn làm gì, khóe môi cong lên nói ra theo ý Linh Ngọc Nhi.
“Dạ tiểu thư, dù sao tội bọn họ cũng không đáng chết, không phải sao?” Linh Ngọc Nhi tiến lên một bước nhìn Dạ Nhiễm, không chút nhượng bộ.
“Ha ha…” Dạ Nhiễm cười khẽ, mắt đen xẹt qua tia sáng lạ, sau khi dừng lại một chút, biếng nhác nói: “Cái kia nếu theo ý kiến của Linh Ngọc Nhi tiểu thư, phải làm thế nào?”
“Miệng đại phu nhân nói ra uế từ nhục mạ Dạ tiểu thư, vậy… cắt đầu lưỡi của nàng đi, Dạ tiểu thư thấy thế nào?” Linh Ngọc Nhi tươi cười như cũ thanh thanh đạm đạm, nếu không chính tai nghe được, có lẽ những người ở đây không thể tin được một thiếu nữ thanh lệ như vậy, tươi cười nhẹ nhàng như vậy lại có thể nói ra lời đẫm máu như vậy.
Dạ Nhiễm mỉm cười lắc đầu “Vậy nếu theo ý Linh Ngọc Nhi tiểu thư hai tay bà ta muốn lấy mạng bổn cô nương nên làm như thế nào?”
” Chém.” Linh Ngọc Nhi không chút do dự trả lời câu hỏi của Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nở nụ cười, Linh Ngọc Nhi cũng cười.
Hắc Ưng Hắc Hổ nhíu mày, xem ra Linh Ngọc Nhi này một chút cũng không ngu ngốc cũng không yếu nhược, hai người không khỏi có chút bận tâm nhìn Dạ Nhiễm, Vương phi định làm gì tại sao phải giúp tình địch của mình!
“Tốt, liền theo ý Linh Ngọc Nhi tiểu thư đi.” Nói một câu, Dạ Nhiễm đứng lên, chậm rãi nhìn quan lại quyền quý chung quanh, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên người Linh Vệ Thiên, miệng vui vẻ ánh mắt lại lạnh như băng: “Linh Đại tướng quân, đã nghe chưa?”
Chỉ là ——
Không đợi Linh Vệ Thiên nói, chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, ngay sau đó máu bắn tung toé, trên mặt đất phu nhân tướng quân đã bị Linh Ngọc Nhi chém đứt hai tay, rút đầu lưỡi, một bộ váy vàng, không thấm chút máu, phảng phất như không phải nàng ra tay.
Một đôi mắt đẹp của Linh Ngọc Nhi tươi cười như trước nhìn Dạ Nhiễm “Hiện tại Dạ tiểu thư đã vừa lòng chưa?”
Dạ Nhiễm bỗng dưng cười phá lên, đưa tay ôm lấy Tạp Tạp, đánh mắt cho Hắc Ưng Hắc Hổ sau lưng, phi thân lên không trung “Ha ha ha, bổn cô nương rất hài lòng, Linh Đại tướng quân, Linh Ngọc Nhi tiểu thư, các vị, bổn cô nương xin đi trước…”
Thanh âm còn chưa dứt, một vòng áo đỏ và hai thân ảnh áo đen đã biến mất trong không trung.
Ngay sau đó Tử Kim điêu và Phi Thiên bằng đông nghịt làm người sợ hãi cũng dần dần tiêu tán ở chân trời. Những người lưu lại phủ Đại tướng quân, cằm muốn rơi xuống đất.
“Hoang đường! Linh Ngọc Nhi!” một chưởng của Linh Vệ Thiên đánh nát cái bàn trước mặt hắn, nộ khí xung thiên quát Linh Ngọc Nhi.
Linh Ngọc Nhi không nhanh không chậm giương mắt nhìn phụ thân của mình, mỉm cười nói một câu nói “Phụ thân còn có cách nào tốt hơn sao?”
Trầm mặc, toàn bộ phủ tướng quân, tràn ngập âm trầm yên tĩnh. Quan lại quyền quý một người tiếp một người nhao nhao cáo từ. Đến cuối cùng toàn bộ yến hội chỉ còn lại có người phủ Đại tướng quân, thiếu nữ thút thít nỉ non trên đất, đứng lên muốn tát Linh Ngọc Nhi, nhưng mà chưa đụng được góc áo Linh Ngọc Nhi đã bị một chưởng của nàng xô ngã xuống đất.
“Mẹ ruột của ngươi là ta chém đấy, nhưng chém một mình bà lại bảo vệ toàn bộ phủ Đại tướng quân, ngươi muốn tất cả đều chết sao?” Linh Ngọc Nhi nhìn thiếu nữ ngã không đứng dậy nổi buông một câu, mới ngẩng đầu nhìn Linh Vệ Thiên, không nhanh không chậm nói: “Phụ thân, con gái có chút mệt nhọc, xin được cáo lui trước.”
Nháy mắt quay người, không ai chứng kiến đáy mắt bình tĩnh không có gợn sóng của Linh ngọc Nhi xẹt qua tia huyết quang.
Trăng sáng lên cao, gió nhè nhẹ thổi.
Dạ Nhiễm nhàn nhã đi trên phố khóe môi vẫn tựa tiếu phi tiếu, chậm rã đi về Cẩn vương phủ.
“Vương phi…” Hắc Ưng và Hắc Hổ đi theo sau lưng Dạ Nhiễm, đối với sự tình vừa rồi luôn có chút khó hiểu, muốn hiểu rõ nội tình bèn hỏi Dạ Nhiễm: “Vì sao Vương phi phải đáp ứng ý của Linh Ngọc Nhi?”
Rõ ràng hai người các nàng dù thế nào cũng không có khả năng sẽ trở thành bạn bè, dù thế nào cũng không giống có chút giao tình.
“Ta thiếu nàng hai cái nhân tình.” Dạ Nhiễm lắc đầu nhẹ thở dài một hơi, vui vẻ nơi khóe miệng đáy mắt chậm tiêu tán, “Nhưng bây giờ đã trả rồi.”
Linh Ngọc Nhi là nữ nhân thông minh, Dạ Nhiễm và Linh Ngọc Nhi đối mặt, cho dù trước mặt tất cả mọi người các nàng rõ ràng không có trao đổi, nhưng mà thực ra hai người chỉ cần nhìn ánh mắt, liền đã hiểu ý đồ của đối phương.
Sau này, ân tình đó xem như trả hết.
Hắc Ưng và Hắc Hổ xem như đã rõ suy nghĩ của Dạ Nhiễm, Hắc Hổ nhãn châu xoay động, hỏi Dạ Nhiễm: “Sao hôm nay Vương phi không giết hết người phủ Đại tướng quân? Vương phi hạ lệnh một tiếng, xem Linh Vệ Thiên dù sợ cũng không trốn được.”
Dạ Nhiễm tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Hắc Hổ, vui vẻ nói: “Linh Vệ Thiên tay cầm năm vạn binh mã của Minh vực quốc, chinh chiến sa trường, giết ma vô số, tại trong mắt dân chúng Minh vực quốc có thể nói là đại anh hùng vệ quốc, nhân vật như vậy, uy vọng như vậy, ta dám giết sao?”
Hơn nữa, hôm nay Dạ Nhiễm đến chỉ vì giết gà dọa khỉ, cũng không có ý đại khai sát giới.
Hắc Hổ bị Dạ Nhiễm nhìn thấu ý đồ, ngượng ngùng cười cười, không cần nói càng ngày càng bội phục Vương phi nhà mình rồi.
Sẽ không vì chuyện của mình mà không cố kỵ mặt khác, hôm nay nếu Dạ Nhiễm tự tay đồ sát hết người trong phủ đại tướng quân, có lẽ bọn họ sẽ là người đầu tiên đứng lên ngăn cản Dạ Nhiễm trở thành Vương Phi của bọn họ.
Trong mắt bọn họ, Vương gia là muốn khai tạo hồng đồ bá nghiệp, đứng trên tam tộc, đứng ở đỉnh cao nhất của thiên hạ.
Mà lúc này, thế lực ngầm của vương gia còn chưa toàn vẹn, nếu bởi vì Dạ Nhiễm mà sớm chống lại phủ đại tướng quân, là hại không phải lợi.
Nhưng mà, rất hiển nhiên, là bọn họ xem thường vương phi.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, có thể nói ở bất kỳ phương diện nào thì thuộc hạ của Mặc Hoàng cũng ngẫu nhiên khảo thí nàng một phen.
Không có suy nghĩ tiếp việc Hắc Ưng Hắc Hổ, Dạ Nhiễm nhớ tới người lúc nãy đứng trước mặt nàng, bình thản đạm đạm cười, bình tĩnh tỉnh táo, Linh Ngọc Nhi, đáy mắt xuất hiện một tia phức tạp.
Nếu không phải địch nhân, nếu không phải…
Trong gió nhẹ, chỉ còn lại một tiếng thở dài đáng tiếc.
Cẩn vương phủ.
Quân Mặc Hoàng cảm giác được khí tức của mấy người Dạ Nhiễm trở về, buông tấu chương trong tay ra, môi mỏng khẽ nhếch.
Hắc Ưng Hắc Hổ canh giữ ở bên ngoài thư phòng, Tạp Tạp rất có ý tứ tiến vào Thương Khung bảo tháp, Dạ Nhiễm đi vào thư phòng Mặc Hoàng.
“Chơi thế nào?” Quân Mặc Hoàng vươn bàn tay lớn tới, ôm eo Dạ Nhiễm ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hỏi.
Dạ Nhiễm tìm tư thế thoải mái, tựa trong ngựa Mạc Hoàng, nghiêng đầu “Cũng không tệ lắm.”
“Chỉ có điều Mặc Hoàng, Đại tướng quân kia một chút cũng không đơn giản nha.” Dạ Nhiễm miễn cưỡng ngáp một cái, nhắm mắt lại, nỉ non.
“Không cần lo lắng. Mệt thì ngủ đi.” Quân Mặc Hoàng nhéo nhéo đôi má Dạ Nhiễm, nhẹ nhàng cười cười, ôm Dạ Nhiễm đi vào phòng ngủ
Ôm Dạ Nhiễm trong ngực, Quân Mặc Hoàng tính thời gian, Dạ Nhiễm tới đây đã bảy ngày rồi.
Nói cách khác còn chưa tới hai ngày bảo bối của hắn phải rời đi, nghĩ đến đây, Quân Mặc Hoàng thoáng âm trầm thoáng một chút, thật muốn ôm Dạ Nhiễm như vậy, một đời một kiếp đều không buông ra.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Hoàng đã vào triều, Dạ Nhiễm bị âm thanh nhao nhao ngoài cửa đánh thức.
“Ngươi .. đầu gỗ này, đừng cản đường bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư muốn vào tìm tiểu công chúa!”
“Đây là phòng ngủ của vương gia, kính xin tiểu thư dừng bước.”
…
Dạ Nhiễm ngáp một cái, mặc quần áo tử tế, đi ra từ phòng ngủ của Quân Mặc Hoàng, mở cửa tựa ở trên khung cửa, lười biếng cười: “Lệ Nhi nha đầu, muội còn biết tỉnh ngủ?”
Khuôn mặt Như Lệ Nhi đỏ lên, trừng mắt liếc Hắc Ưng đứng ngoài phòng ngủ, hừ hừ một tiếng nhào tới ngực Dạ Nhiễm: “Người ta không phải ngủ thật nhiều ngày sao, tiểu công chúa, ta đói bụng… tên đầu gỗ này không cho ta đi tìm tỷ.”
Đối với việc Như Lệ Nhi tự tiện gọi tên hắn, Hắc Ưng lựa chọn làm như không thấy có tai, ta điếc rồi.
Dạ Nhiễm vuốt đầu Lệ Nhi nha đầu, nhẹ nhẹ cười: “Đến đại sảnh thôi.”
Đúng lúc này, ở đại sảnh bữa sáng đã chuẩn bị xong, Dạ Nhiễm và Như Lệ Nhi cùng nhau dùng thiện.
Sau khi Như Lệ Nhi như hổ đói ăn hết đồ ăn trước mặt, thoải mái vỗ vỗ bụng của mình: “Ăn no ngủ đủ thật sự là nhân sinh may mắn!”
“Đúng rồi, tiểu công chúa, người ta muốn đi nha…” Như Lệ Nhi đáng thương nhìn Dạ Nhiễm, trong mắt đầy nuối tiếc và ảo não.
Ảo não là sao mình lại ngủ một giấc đến tận hôm nay, bây giờ phải đi, vẫn chưa tử tế ôn chuyện với tiểu công chúa nha.
Ngược lại Dạ Nhiễm không ngạc nhiên, buông đũa trong tay, khiêu mi: “Bọn họ đã cùng muội liên hệ rồi?”
“Đúng vậy ” Như Lệ Nhi cực kỳ oán niệm ngã ngửa trên mặt bàn, nàng không muốn đi đâu, cùng bọn họ tập hợp cũng có nghĩa thời gian đau khổ của nàng sắp đến rồi, sắp nghênh đón bọn họ là hằng hà nhiệm vụ và nhiệm vụ!
Bá Quyền Chi Địa để cho bọn họ rời núi, cũng không phải đến ngắm cảnh.
“Vậy đi đi, qua hai ngày nữa ta cũng nên trở lại học viện quân sự.” Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu Lệ Nhi, thấp giọng vừa cười vừa nói.
“Ở học viện Linh Phong và Thanh Việt bọn họ có khỏe không?” Như Lệ Nhi chớp chớp mắt hỏi Dạ Nhiễm,có thể nói ở Bá Quyền Chi Địa mị lực của Linh Phong và Thanh Việt không thua kém tiểu công chúa Dạ Nhiễm.
“Đều rất tốt, hôm nào cùng tụ lại đi.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, dung nhan tuyệt mỹ mang theo tươi cười nhu hòa, cho dù chỉ ở Bá Quyền Chi Địa có một năm, nhưng mà tình nghĩa là thứ không phải đo bằng thời gian, giao tình giữa bọn họ không có cách nào xoay chuyển được.
“Tốt.” Như Lệ Nhi cũng nở nụ cười, bọn họ rất lâu đều không có tụ lại một chỗ rồi, nhưng Như Lệ Nhi như vừa nhớ lại gì, vỗ ót mình nói với Dạ Nhiễm” “Tiểu công chúa không phải đã lên Tiên Thiên tông sư, sao không trở về?”
Mấy lão gia hỏa đáng giận ra lệnh, Dạ Nhiễm phải lên đến Tiên Thiên tông sư mới có thể trở lại Bá Quyền Chi Địa, nhớ ngày đó, mệnh lệnh này làm cho đám bọn họ những người thân thiết với Dạ Nhiễm đều tạo phản một thời gian.
Chỉ có điều, lão gia hỏa chính là lão gia hỏa, mặc dù tất cả bọn họ náo một trận, mấy lão gia hỏa chỉ cần động động ngón tay thì có thể làm cho bọn họ chỉ có thể nói mà không dám làm.
“Ừ, sẽ trở về, ta vẫn để ý chòm râu của mấy lão gia hỏa kia!” Dạ Nhiễm như nghĩ đến chuyện không tốt lành gì, cắn răng nói.
Cho dù gần đây nàng nhất định muốn về Bá Quyền Chi Địa một chuyến, nhưng mà ít nhất cũng phải đợi đến sau sinh thần yến của Mặc Hoàng rồi mới đi.
“Ha ha ha, tiểu công chúa còn nhớ rõ vụ đánh cược kia? Ách, tiểu công chúa ta đi trước…” Vừa dứt lời, Như Lệ Nhi đi còn nhanh hơn gió, nhớ ngày đó đặt cược nàng, Như Lệ Nhi còn tham gia một chân, lúc này không chạy còn chờ đến khi nào?
Dạ Nhiễm nhìn vị trí trước mặt trong chớp mắt đã trống không, nhẹ nhàng lắc đầu cười cười, ở Bá Quyền Chi Địa đều là một đám gia hỏa đáng yêu.
Chỉ là, đáng giận là, lần đánh cược kia có thể nói là vết bẩn trong cuộc đời nàng! Bị mấy lão gia hỏa ám toán thua trận không nói, còn toàn bộ bóc lột hết vài năm tâm huyết của nàng, không nhổ hết râu mép của bọn họ, quyết không bỏ qua!
Nhìn xem sắc trời còn sớm, Dạ Nhiễm nói một tiếng với Hắc Ưng Hắc Hổ, tâm vừa động tiến vào trong Thương Khung bảo tháp.
Việc ngưng tụ thân hình của Hủy đã đến một bước cuối cùng, tiểu Khung và Tạp Tạp đều thủ ở một bên trợ giúp Hủy, Dạ Nhiễm nhìn nhìn, cũng không cần nàng hỗ trợ gì, đành tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, lần đầu xem xét công pháp sư phụ cho nàng
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ nhất.
Không có khẩu quyết, không có yếu lĩnh, trong đầu chỉ hiện một đồ hình vận chuyển công lực.
Dạ Nhiễm nhớ rành mạch từng lộ tuyến bên trên đồ hình trong đầu, sau đó tĩnh tâm bắt đầu dựa theo Cửu Thiên Diệt Thần Quyết vận chuyển nội lực.
Chỉ là, trong lúc vừa vận chuyển xong huyệt đạo đầu tiên, kinh mạch Dạ Nhiễm chấn động mạnh, sắc mặt Dạ Nhiễm thoáng chốc trắng bệch, một ngụm máu tràn ra nơi khóe miệng.
Vận chuyển đảo ngược, huyệt đạo đột phá.
Không quan tâm máu ở khóe miệng, Dạ Nhiễm tiếp tục vận hành nội lực hội tụ ở huyệt đạo kia, tiếp tục đi, nhưng lại một lần nữa bị một cổ lực lượng bắn trở về.
Dạ Nhiễm biết rõ, đó là huyệt đạo trong thân thể gặp nguy hiểm tự động khai mở tầng bảo hộ.
Lúc này Dạ Nhiễm không thể dừng lại cũng không thể buông tay, nội lực đã bắt đầu nghịch chuyển, hoặc là đột phá một huyệt đạo này, hoặc là kinh mạch đại loạn.
Một lần không thành, hai lần.
Hai lần không thành, ba lần.
Mãi cho đến lần thứ năm mươi sáu nếm thử thời điểm đột phá, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy huyệt đạo kia ầm một tiếng, nghiền nát, nội lực lập tức tuôn ra rồi hút vào, quanh thân Dạ Nhiễm cũng thình lình xuất hiện một vòng xoáy lớn, điên cuồng hấp thu lấy linh khí trong Thương Khung bảo tháp.
Nội lực bắt đầu vận hành theo lộ tuyến Cửu Thiên Diệt Thần Quyết, lúc này trong đầu Dạ Nhiễm lại xuất hiện một thân ảnh hắc ám, bắt đầu ở trong đầu Dạ Nhiễm nhiều lần luyện một chiêu thức, một chiêu cực kỳ tinh giản, nhưng lại một chiêu nhất chiêu trí mạng!
Dạ Nhiễm bắt đầu dụng tâm nhớ kỹ một chiêu thức, trong lúc bóng ảnh kia một lần lại một lần lặp lại chiêu thức, bắt đầu suy ngẫm yếu lĩnh của chiêu thức này!
Trong lúc bất tri bất giác, trong Thương Khung bảo tháp đã qua hai ngày hai đêm, gần hai mươi bốn canh.
Dạ Nhiễm đang khoanh chân ngồi, chợt mở mắt, khó dấusự vui mừng trong nội tâm! Hay cho một chiêu bá khí! Hay cho một chiêu ngoan lệ!
Chỉ đáng tiếc, nàng bây giờ thiếu khuyết một thanh trường kiếm thuận tay, bảo kiếm trước kia dùng ở học viện hoàng gia đã không thích hợp sử dụng.
Nói cách khác, nếu có kiếm trong tay sẽ phát huy đến tận cùng chiêu thức mạnh mẽ này!
Dạ Nhiễm ngẫm nghĩ, một phen cảm thụ nội lực trong cơ thể, cũng không tăng bao nhiêu, chỉ có điều chỉ có mình Dạ Nhiễm hiểu rõ, thực lực của nàng bây giờ tăng lên ít nhất là gấp đôi trước kia!
Mà nàng hiện tại mới ở sơ kỳ tầng thứ nhất Cửu Thiên Diệt Thần Quyết.
Sư phụ ——
Dạ Nhiễm nghĩ đến sư phụ uy nghiêm và sư mẫu mỹ lệ, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì? Thực lực đã mạnh đến mức nào?
Trên mộng cấp, là đẳng cấp như thế nào? Có phải là tiên nhân trong truyền thuyết? Có phải thật là thần trong truyền thuyết hay không?
Dạ Nhiễm nắm tay thật chặt, đáy mắt bắn ra hào quang chói lọi, nàng nhất định phải đến được cảnh giới chưa từng có kia, truy tìm đỉnh phong võ cực!
“Nhiễm Nhiễm.” Tạp Tạp bé bé xuất hiện bên người Dạ Nhiễm, nhào vào trong ngực Dạ Nhiễm, âm thanh hơi thở như oa nhi: “Nhiễm Nhiễm không thể vứt bỏ bổn đại gia, không thể mặc kệ.”
“Tạp Tạp không tin vào bản thân?” Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp vào trong ngực, hôn khuôn mặt phấn nộn của hắn, xoa mái tóc tím bạc của nó, đáy mắt lóe ra vài tia trêu chọc.
“Không có nha, dùng mị lực của bổn đại gia, Nhiễm Nhiễm làm sao có thể vứt bỏ bổn đại gia?” Tạp Tạp thoáng một phát khôi phục thần thái cao ngạo, khẽ nhếch cái cằm kiêu ngạo vừa oanh oanh, chỉ là lúc nãy, chứng kiến Nhiễm Nhiễm chói mắt như vậy, Manh Tạp Tạp tuyệt sẽ không thừa nhận trong lòng nó có một loại sợ hãi kỳ lạ!
“Này mới đúng.” Dạ Nhiễm nhịn không được niết khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày cành manh của Tạp Tạp, cười tủm tỉm nói.
Tạp Tạp cọ xát đôi má Dạ Nhiễm, sờ sờ mũi nhỏ của mình, cười hắc hắc nói: “Bổn đại gia tranh thủ thời gian đi giúp Hủy ngưng tụ hình thể, bên ngoài Quân Mặc Hoàng cũng đang sốt ruột chờ đó.”
Sau khi Tạp Tạp rời đi, Dạ Nhiễm liền rời khỏi Thương Khung bảo tháp.
Thương Khung bảo tháp hai ngày hai đêm, bên ngoài mới hơn hai canh giờ.
Quân Mặc Hoàng thấy Dạ Nhiễm đột nhiên xuất hiện trong phòng, mắt khẽ chớp “Chuẩn bị lúc nào rời đi?”
Nàng vừa về đến đã hỏi nàng khi nào thì đi, lập tức có chút rầu rĩ nói, “sáng sớm hai ngày nữa sẽ đi.”
Quân Mặc Hoàng nhìn sắc trời một chút, ngày hôm nay vậy mà sắp hết rồi, vuốt vuốt mi tâm, ném toàn bộ những tấu chương kia đến nơi hẻo lánh ánh mắt hắn không nhìn thấy, ôm lấy Dạ Nhiễm âm thanh vui vẻ và mập mờ trầm thấp vang lên bên tai Dạ Nhiễm: “Nương tử đã muốn đi rồi, vậy để cho vi phu cẩn thận hầu hạ một phen đi.”
Sau đó, sau đó…một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.
Buổi sáng ngày thứ ba.
Dạ Nhiễm một cước đạp bay nam nhân bên cạnh xuống giường, xoa xoa eo mỏi nhừ, hung dữ nhe răng với nam nhân nằm trên mặt đất: “Chàng cái tên đại sắc lang này!”
Trên mặt đất, nam nhân tuấn mỹ mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, phát hiện mình nằm trên đất, lại nghe phía trên tiếng tức giận của bảo bối nhà mình, lập tức mở lớn hai mắt vô tội nhìn Dạ Nhiễm: “Bảo bối, vi phu là chính nhân quân tử.”
Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn tên gia hỏa giả vô tội trên mặt đất, đáng đánh đòn, làm nàng suốt hai đêm một ngày không có xuống giường, muốn nàng một lần lại một lần, đại sắc lang không biết tiết chế!
Ta trừng chàng, ta trừng a trừng, cuối cùng Dạ Nhiễm bị người nào đó nhìn vô cùng mập mờ, tai cũng đỏ lên đành phải hạ mắt.
Dạ Nhiễm cảm thấy một vòng tay ấm áp bao lấy nàng, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Quân Mặc Hoàng: “Làm sao bây giờ Nhiễm Nhiễm, thật muốn buộc nàng bên người, một khắc cũng không xa rời nhau.”
Bên tai Dạ Nhiễm hồng hồng, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, Mặc Hoàng không đành, như thế nào nàng lại đành lòng?
Dạ Nhiễm hôn lên môi Mặc Hoàng: “Qua sinh thần chàng, theo ta đi đến Bá Quyền Chi Địa.”
“Được” Giống như trước kia Dạ Nhiễm đống ý cùng hắn đại hôn, Quân Mặc Hoàng cũng không do dự gật đầu đáp ứng.
Mặc dù có nhiều không đành hơn nữa, chia lìa vẫn phải đến.
Trên bầu trời.
Dạ Nhiễm nằm trên người Tạp Tạp đã biến lớn, ngước mắt nhìn mây trắng cùng trời xanh, khóe môi giơ lên.
“Nhiễm Nhiễm, tỷ có thể hay không ——” Tạp Tạp nhìn Dạ Nhiễm trên người, lời nói đã nói ra miệng, nhưng lại nửa chừng thu trở về.
“Hả?” Dạ Nhiễm thoải mái nhắm mắt lại, nhíu mày nói.
“Tỷ có thể sinh bảo bảo hay không? Ta ——” thậm chí bổn đại gia Tạp Tạp cũng quên nói, giọng nói nhăn nhăn nhó nhó truyền vào trong tai Dạ Nhiễm: “Ta nghe Hủy nói Nhiễm Nhiễm và Mặc Hoàng ngủ cùng một chỗ, sẽ sinh bảo bảo. Nhiễm Nhiễm, tỷ sẽ sinh sao?”
Dạ Nhiễm nghe vậy, thiếu chút nữa té trên người Tạp Tạp xuống.
Sinh bảo bảo, sinh bảo bảo…
Trong đầu Dạ Nhiễm quanh quẩn đều là ba chữ kia, hồi tưởng hình như, chính mình và Mặc Hoàng không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.
Lúc này, quả thực Dạ Nhiễm nói không rõ tâm tình của mình.
Vạn nhất, vạn nhất nàng nếu là thật sự có bảo bảo?
Lão Thiên, mười sáu tuổi đã làm mẹ…
Dạ Nhiễm ngẫm lại liền rùng mình một cái, chỉ là trong nội tâm lại có vài phần chờ mong, nếu thật sự có một đứa bé, lớn lên vừa giống nàng vừa giống như Mặc Hoàng, sẽ là nháo đến đâu nữa?
“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm?” Tạp Tạp thấy Dạ Nhiễm không đáp lời có chút sốt ruột, gọi hai tiếng.
Dạ Nhiễm còn chưa lấy lại tinh thần, cổ họng khô khốc nói: “Có lẽ —— không thể nào.”
“A, sau khi Nhiễm Nhiễm có bảo bảo, có thể để bổn đại gia dưỡng không?” Tạp Tạp cười hắc hắc nói, không thể khi dễ được Quân Mặc Hoàng, khi dễ con trai của hắn cũng được ?
Lại nói, Tạp Tạp đại gia ngài làm sao biết là con trai vậy!
Dạ Nhiễm tiếp tục nằm, không thèm nghĩ đến sự tình làm nàng không biết làm thế nào nữa, chỉ ậm ừ gật đầu với lời Tạp Tạp: “Ăn ít táo một chút sẽ đáp ứng.”
Lập tức Tạp Tạp đại gia phồng khuôn mặt bánh bao, hừ hừ, Nhiễm Nhiễm là quỷ hẹp hòi, hừ!
Lúc này, Minh vực quốc, trong thư phòng Quân Mặc Hoàng đáy mắt lóe ra sáng, nếu Nhiễm nhi đã có con của bọn hắn, bảo bảo sẽ thế nào?
Hắc Ưng Hắc Hổ đứng ở một bên, nhìn xem Vương gia nhà mình đắc ý cười ngu ngốc, ngước mắt lên nhìn trời, ừ, bọn họ cũng không thấy gì.
“Con trai hay con gái đều tốt…” Quân Mặc Hoàng không tự giác nói ra, làm Hắc Ưng Hắc Hổ suýt nữa trẹo chân té ngã.
Đúng vậy, trong lòng Quân Mặc Hoàng nổi lên ý xấu, đã sớm quyết định rồi! Dạ Nhiễm ưa thích trẻ con, từ lúc bắt đầu hắn đã biết rõ, đã như vậy sao bọn họ không chính mình sinh một đứa? Dù sao tối đa ba tháng, hắn nhất định sẽ ôm về bảo bối nhà mình.
Bên này, Dạ Nhiễm một đường không nói chuyện, Tạp Tạp dùng tốc độ nhanh nhất cõng Dạ Nhiễm về tới Học viện Quân sự.
Biệt thự số mười ba.
Dạ Nhiễm đẩy cửa ra, chỉ vừa mới tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt, ánh mắt Dạ Nhiễm nhất thời ngưng trọng!
Biệt thự không có một bóng người, toàn bộ phòng khách loạn thất bát tao, như là vừa trải qua một hồi đại chiến.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người khiêu khích Vô Địch thần đội hay sao?
Lúc này, một người ăn mặc thần thần quỷ quái từ lầu hai đi xuống, ánh mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm, nhất thời mở to hai mắt: “Sư phụ! Sư phụ trở về rồi hả? !”
Dạ Nhiễm nhìn rõ ràng, người quỷ kia không phải ai khác, đúng là thiếu nữ La Lỵ!
Dạ Nhiễm nhìn thiếu nữ một đầu lao vào lòng nàng, lập tức kéo cổ áo La Lỵ nhấc lên, giọng nói Dạ Nhiễm không có một điểm tức giận: “năm ngày này mọi người đang làm cái gì quái gì vậy?”
Lúc này La Lỵ mới kịp phản ứng, xem xét trong phòng khách như trải qua thế, lập tức ngẩng đầu nhìn sư phụ mình, nháy mắt ngập nước: “Sư phụ, chúng ta, chúng ta ——a, Phi Tiếu ca ca!”
Một tiếng Liễu Phi Tiếu, Dạ Nhiễm nhẹ buông tay, La Lỵ thiếu nữ lập tức chạy đi từ trong tay Dạ Nhiễm, chạy vội lên trên lầu sửa sang lại đầu tóc, quần áo của mình.
Dạ Nhiễm nhìn thấy từ trên lầu đi xuống, mỹ nam thiếu niên áo trắng tựa trích tiên đang kích động, nhìn nhìn lại một thân khí chất cùng y phục của hắn hoàn toàn không hợp với thảm cảnh loạn thất bát tao này, khóe miệng Dạ Nhiễm co rút, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Phi Tiếu, rốt cuộc ở đây gặp chuyện gì vậy?”